Ibella Elearde
Bước ra khỏi sàn đấu, cô mím nhẹ môi của mình. Đôi mắt màu lục bảo, lấp lánh qua hàng tóc bồng bềnh, bỗng rực sáng giận dữ.
Ánh nhìn phẫn nộ ấy đâm thẳng vào đấu trường.
‘…….Himmel Deorg’, cô lẩm bẩm. Một quý tộc cấp cao của Đế Quốc Ruben và là con trai cả của Bá Tước Deorg, Himmel từ lâu đã được bàn tán là thần đồng kiếm thuật, và vào năm ngoái cậu cũng chính thức được phong tước hiệp sĩ.
Cậu cũng là anh trai của Ibella, cùng cha khác mẹ.
“Tao sẽ không nói nhiều đâu.”
Khi ấy chỉ còn hai người trên sàn đấu. Himmel khinh bỉ nhìn Ibella, “Tự nhận thức nguồn gốc với dòng dõi của mày rồi nhẹ nhàng đầu hàng đi. Nếu như mày còn nghĩ đến gia đình.”
Ibella là con ngoài giá thú của Bá Tước Deorg. Cô được kế thừa dòng máu và tài năng của Bá Tước; nhưng do vấp phải sự phản đối mãnh liệt của Nữ Bá Tước và đám chư hầu của ả, Ibella không thể kế thừa được họ của gia đình.
‘Kẻ kế vị và đứa con ngoài giá thú.’
Sự khác biệt giữa hai người là một trời một vực. Nhưng, nếu cô chọn chiến đấu, và đả bại Himmel? Giống như Ibella đang cố làm ô uế thanh danh nhà Deorg vậy.
Cô không bao giờ làm những chuyện tổn hại đến gia đình mình. Nếu không, người mẹ cô đơn ở quê sẽ buồn cô lắm.
‘Mình đã mong sẽ không phải gặp anh ta…..’
Đáng tiếc, mong ước của cô đã không thành sự thật. Do đó, Ibella lựa chọn đầu hàng trong nhục nhã, vì lợi ích cho người mẹ của mình. Cố gắng đè nén cơn giận, Ibella nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
‘Nhưng như thế này cũng được.’
Bài thi này đã kết thúc, đồng nghĩa với việc Ibella và Himmel sẽ không bị trùng bất kì một bài thi nào nữa. Nếu cô làm tốt ở những bài còn lại, việc trúng tuyển sẽ không mấy khó khăn.
Tự nhủ trong lòng, Ibella quay đi.
Cô không muốn ở chung phòng với Himmel thêm giây phút nào nữa. Đột nhiên, có thứ đập vào mắt cô.
‘Ulan Bator, đến Khu 12!’
Trợ lí giám sát viên gọi lớn.
Một chàng trai tóc nâu vàng rảo bước tới sân đấu; với đôi mắt đỏ rực hiếm thấy cùng vóc dáng to lớn, hắn sở hữu một khuôn mặt đầy nam tính.
Mặc dù cô bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai của Ulan, có một thứ còn làm cô ngạc nhiên hơn.
‘Hả? Sao cậu ta lại ngực trần vậy!’
Khác với những thí sinh còn lại, Ulan hoàn toàn không mặc áo, và cô có thể nghe tiếng bàn tán xung quanh hắn.
“Hắn làm gì vậy?”
“Tự nhiên cởi truồng chạy vòng quanh?”
“Hay hắn là man di?”
“Ồ, làm ơn đi.”
“Nếu mà hắn là man di thì đã không qua được bài thi viết rồi.”
“Nhưng mà sao lại trần trụi đi lại như vậy.”
Bầu không khí quẩn quanh sự nghi ngờ và nhiều suy đoán. Nghe đến từ Man di, Ibella vô thức gật đầu. Có lẽ, đó là từ phù hợp nhất để miêu tả Ulan.
‘Dù sao thì....’
Quan sát kĩ hơn, thể chất của Ulan thực sự rất đáng kinh ngạc; cơ bắp săn chắc, cuồn cuộn sau lưng, mỹ miều như một chú ngựa hoang. Chả trách sao ánh nhìn của cô cứ dán chặt vào hắn. Sau đó, Ibella muộn màng nhận thức được hành động của mình.
‘Ahem! Cái này cũng không liên quan đến mình.’
Ngượng ngùng, cô ho khan một tiếng rồi quay đi. Đúng hơn là, cô cố quay người đi.
Nhưng thoáng chốc, Ibella bắt gặp một nhóm người. Họ là những thí sinh đi vào trước Ulan.
‘Bọn chúng là...’
Là đồng bọn của Himmel. Đám con trai của những quan chức cấp thấp, tiếp cận Himmel và hành động như bọn du côn. Nhìn điệu cười đê tiện kia, rõ ràng là bọn chúng đang có một âm mưu gì đó. Vừa xong, cánh cổng sắt của đấu trường đóng sập lại.
Cheng! Cheng!
Lối vào đã biến mất.
Mười một học sinh, ngoại trừ Ulan, đứng túm tụm lại. Chúng ghìm chặt vũ khí, đồng loạt chĩa vào Ulan.
Mục đích khá rõ ràng.
Ibella nhăn mặt.
‘......Bọn khốn đáng khinh’
Ulan Bator, một thí sinh của Khu 12.
Thoạt nhìn, hắn có vẻ giỏi chiến đấu. Đống cơ bắp ấy là minh chứng cho một loạt những kinh nghiệm thực chiến.
‘Lý do mà bọn chúng muốn xử cậu ấy trước.’
Ibella nhíu mày, tỏ rõ vẻ bất mãn. Những thí sinh khác cũng bất ngờ.
“Hả? Chuyện gì vậy?”
“Bọn họ liên minh sao?”
“Giám sát viên! Điều này có hợp lệ không?”
Hàng loạt câu hỏi tuôn ra, và câu trả lời cũng đến nhanh chóng.
“Không quan trọng, liên minh cũng thường xuyên xảy ra trong đấu trường.”
Ethan trả lời với vẻ nghiệt ngã.
Trong lúc ấy, các thí sinh lặng lẽ giấu mảnh hạt của mình đi. Như bài kiểm tra trước, họ giấu chúng trong túi hoặc trong quần lót.
Nhưng, cách làm của Ulan có phần khác biệt, hắn nuốt thẳng mảnh hạt ấy.
Ực!
Hắn nuốt chửng, không chút do dự.
Cảnh tượng này làm Ibella và những thí sinh khác vô cùng kinh ngạc. Kể cả Ethan, người để trưng bộ mặt vô cảm xuyên suốt bài thi, cũng không phải ngoại lệ.
“Há! Thằng này điên rồi.”
Ethan phá lên cười. Cụm từ ‘điên’ cũng là đúng.
Không một ai có thể ngờ rằng hắn sẽ nuốt mảnh hạt.
“Giám sát viên!”
“C-chúng ta nên làm gì đây?”
“Chúng ta có nên đổi luật kh-?”
“Không, chả có luật nào được thay đổi cả.”
Ethan ngắt lời, tỏ vẻ hứng thú tột độ.
“Chiến thắng chỉ được tính khi mảnh hạt bị phá vỡ. Nếu các bạn muốn đả bại đối phương, phá vỡ mảnh hạt ấy đi. Kể cả việc có đâm thủng bụng gã điên đằng kia.”
Những lời này khiến các thí sinh ngơ ngác, đơn giản là họ bị sốc. Hầu hết học sinh đều là những ‘cây hoa nhà trồng’, thiếu kinh nghiệm thực chiến. Khái niệm tước đi sinh mệnh ai đó hoàn toàn xa lạ với chúng.
Nhưng, không phải ai cũng vậy.
Một số thí sinh, đặc biệt là nhóm Himmel, hừng hực sát khí. Ánh mắt của chúng quyết tâm phá vỡ mảnh hạt ấy cho bằng được.
‘Quyết định sai lầm’, Ibella nghĩ, ánh mắt ngọc lục bảo của cô lay động dữ dội. Thế nhưng, cô nhìn thấy một cảnh không tưởng.
Đó chính là Ulan, hắn đang cười xảo quyệt.
‘Cậu ấy cười sao? Trong tình huống này?’
Hay là cậu ấy chưa nắm bắt được tình hình.
Ibella bối rối. Ngay cả một thần đồng kiếm thuật như cô, cũng không thể đảm bảo thắng lợi trước mười một đối thủ. Nhưng Ulan có vẻ khác.
Nụ cười trên mặt hắn không mang lấy chút tuyệt vọng nào; đó là một nụ cười tự tin chiến thắng. Tò mò, Ibella quyết định nán lại theo dõi trận đấu rõ hơn.
“Trận đấu BẮT ĐẦU!”
Tiếng thét lớn báo hiệu cho cuộc ‘Đối Kháng’. Ngay lúc ấy, phong thái tự tin của Ulan đã được lý giải.
KAAAAAH!
Một tiếng rống vang trời, hắn lao lên như con tê giác cuồng nộ, thoăn thoắt đâm vào đứa dẫn đầu. Pow! Pow! Tiếng rầm ghê rợn cùng âm thanh gãy vụn vang lên khi hai người va chạm.
Thân thể què quặt của thằng nhóc bay vút lên không trung như con rối lỏng lẻo, đâm mạnh vào góc tường. Nó đã bất tỉnh trước khi kịp lên tiếng. Như lẽ tự nhiên, mảnh hạt của nó cũng tan tành.
‘..................’
Một khắc im lặng bao trùm. Mười thí sinh còn lại, bao gồm cả trợ lý giám sát viên, chớp mắt sững sờ. Họ hoàn toàn không hiểu tầm nghiêm trọng của sự việc vừa xảy ra trước mắt.
Nạn nhân thứ hai nhanh chóng lộ diện.
Lần này, là một cậu bé có thân hình khá to, quá nặng để bay lên không trung. Ulan có vẻ nhận ra điều này, hắn hung hãn bóp chặt cổ thằng bé.
“Từ từ đã.......!” Thằng bé muộn màng nhận ra, kêu lên khổ sở. Đó cũng là lời ‘trăn trối’ của nó, những từ cuối cùng mà nó có thể nói được.
ĐÙNG!
Tiếng nổ lớn vang lên, thân hình ục ịch của nó đâm sầm xuống đất. Ulan nhấc chân nó lắc mạnh, mảnh hạt từ túi quần rơi ra, kêu lạch cạch.
Choang!
Ulan giẫm nát mảnh hạt ấy, sau đó, hắn quay người đi, tìm kiếm con mồi tiếp theo. Một con mồi để hắn săn đuổi.
Ngay lúc ấy, trợ lý giám sát hoàn hồn, run rẩy thông báo kết quả.
“R-Rian Arca! Loại”
“Dalon Serti! Loại”
Chưa gì đã có hai người bị loại. Trợ lý vừa dứt lời, đám con trai trong sàn đấu nhanh chóng cải tổ tinh thần.
“Mọi người, cứ giữ bình tĩnh!”
“Bọn họ chỉ bị mất cảnh giác thôi.”
“Tao ra hiệu, thì cùng tiến lên”
“Nếu chúng ta cùng lên, thì---------- Tsk!”
Mưu kế của bọn chúng hoàn toàn vô ích. Trong lúc đám con trai bàn bạc, Ulan đã hành động. Hắn chỉ làm, chứ không nói.
Bịch! Rốp! Rắc!
Từng người một bị hất tung lên trời. Nhận thấy quân số ngày càng thưa thớt, những thí sinh khác liền lần lượt phản công.
Dĩ nhiên, lúc ấy đã quá muộn.
Chát! Rầm!
Ulan lao tới như con bò điên. Hắn túm cổ thằng nhóc vừa ra lệnh trước đó.
“Ughhhh! Thả tao ra, thả! Ughh”
Dian Mortesi, một thành viên của nhóm Himmel, kẻ chủ mưu của liên minh này. Ulan dùng nó như một tấm khiên, khéo léo chống đỡ đòn tấn công của những đứa khác.
Cách này khá hiệu quả.
“Chết tiệt, thằng chó!”
“Thả nó ra!”
Đám con trai chần chừ, không dám tiến lên, chủ yếu là đám người của Himmel. Chính sự do dự ấy tất yếu dẫn đến thất bại.
Crack! Crack!
Nắm đấm của Ulan dập nát hàm và mũi của bọn chúng. Không có đứa nào chịu được một đòn của hắn mà còn nguyên vẹn cả.
Một cuộc ‘thảm sát’, tàn nhẫn phá hủy tất cả mọi thứ. Ibella ngây người, đứng nhìn cảnh Ulan đơn thương độc mã áp đảo trận đấu.
‘....quá mạnh.’
Mạnh khủng khiếp.
Nếu như cô là đối thủ thì sao?
Cô suy nghĩ, nhưng câu trả lời lại quá rõ ràng. Chắc chắn sẽ là dấu chấm hết của cô. Không có một tia hy vọng nào.
Cuối cùng, cuộc đi săn một chiều cũng đã kết thúc.
“Grừ! Grừ!”
Cậu bé đã chiến đấu dũng cảm với Ulan đến giây cuối cùng, ngã gục xuống sàn, sùi bọt mép. Giờ đây, người duy nhất còn đứng vững, chính là Ulan.
Sự im lặng một lần nữa bao trùm.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một, Ethan bật cười, không suy nghĩ gì thêm, ông nói, “Ulan, điểm S.”
Không một ai phản đối.
Đó là bản chất nguyên thủy, bản năng và sức chiến đấu áp đảo của Ulan. Ibella vô thức siết chặt tay.
‘Thế giới này thực sự rộng lớn.’
Cô không bao giờ ngờ được rằng một con quái vật như hắn có thể tồn tại.
Hơn nữa, hắn còn là người cùng trang lứa với Ibella. Một cảm giác mong ngóng trực trào trong lòng Ibella.
‘Ulan phải không?’
Cô có linh cảm mình sẽ gặp lại hắn.
Nghĩ như vậy, Ibella lẩm bẩm tên Ulan vài lần. Liếc trộm tấm lưng vạm vỡ của Ulan lần cuối, cô quay người đi.
Đã đến lúc cho bài thi tiếp theo.
.
.
.
.
.
Ngay khi chàng trai cuối cùng ngã xuống, giọng nói của Ethan vang đến tai Ulan.
“Ulan Bator! Điểm S!”
Lời tuyên bố dõng dạc.
Ulan vứt Dian sang một bên. Mảnh hạt của Dian cũng đã bị vỡ. Có vẻ chúng bị hư hại trong lúc hắn dùng nó làm tấm khiên.
Bỏ qua những suy nghĩ man rợ, Ulan quay ánh nhìn về phía ngoài.
Một lần nữa, những ánh mắt lại đổ dồn về hắn. Nhưng sắc thái lại hoàn toàn khắc biệt so với trước đó.
Căng thẳng, sợ hãi, tôn trọng,....
Một chiến binh sẽ vỗ ngực đầy tự hào trước những ánh nhìn như vậy.
Nhưng Ulan vẫn thờ ơ.
Hắn đã quá quen với những điều này từ kiếp trước.
‘Ibella đi rồi à.’
Hắn nhìn quanh đấu trường, nhưng không thấy cô đâu.
‘Tiếc thật, ta nghĩ mình nên chào hỏi cô ấy.’
Ulan thân thiết với cả bảy Anh Hùng, nhưng nếu để chọn một người hắn đặc biệt gần gũi, đó chắc chắn sẽ là Ibella.
‘Hơn nữa,...’
Ở kiếp trước, khi Ulan quyết định ở lại câu giờ, Ibella là người duy nhất phản đối mãnh liệt.
‘Tại sao lại phải là anh?’
Giọng nói cô có chút khác thường.
"Chúng ta có thể đưa người bị thương về, và chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu. Chúng ta chắc chắn có thể chiến thắng! Chúng ta không cần sự hy sinh của anh.......!"
Ibella đã hét lên đầy giận dữ.
Nhưng Ulan không nghe cô. Hắn có bản năng của một chiến binh.
Hắn biết rằng để bản thân ở lại là quyết định tốt nhất.
Khoảnh khắc Ibella nhận thấy không thể xoay chuyển tình hình, gương mặt cô nhăn nhó như thể sắp khóc đến nơi, cô hét lên.
"Hãy đứng vững đến cuối cùng. Sống sót bằng mọi giá! Ngay cả khi hang động sụp đổ, tôi sẽ chắc chắn đến cứu anh!"
Một người đồng đội đã lo lắng cho Ulan đến phút cuối cùng. Hắn rất vui khi gặp lại Ibella. Hiện tại, hai người vẫn chưa liên quan gì đến nhau, nhưng hắn vẫn muốn chào cô một tiếng.
‘Nhưng nếu cô ấy đã đi rồi, thì ta không còn cách nào khác.’
Được nhận rồi thì chào cũng không muộn.
Với kỹ năng của Ibella, cô ấy chắc chắn có thể vượt qua các kỳ thi còn lại.
Sắp xếp lại suy nghĩ, Ulan hướng đến bài kiểm tra tiếp theo.
Đại sảnh Chim Ưng Phương Nam.
Trung tâm khảo thí bài thi 'Săn Quái'.