Lục Tễ cầm tay Tô Đào: "Niên Niên, ban nãy ta không nhìn."
Hắn cũng không biết nhạc cơ đó có vẻ ngoài ra sao.
Tô Đào biết rõ Lục Tễ không nhìn nhạc cơ, nếu không nàng cũng không chỉ không ngó ngàng tới Lục Tễ.
Lục Tễ lại nói: "Chuyện ngày hôm nay ta cũng không biết."
Nếu để cho người bên ngoài nghe thấy, chỉ sợ họ sẽ rớt con mắt, Lục Tễ chưa từng giải thích với ai cả.
Tô Đào cũng không ngốc, nàng biết rõ chuyện ngày hôm nay không có liên quan gì với Lục Tễ, chắc là Lý đại nhân tự mình làm chủ.
Nàng cũng tin tưởng Lục Tễ, dù sao nàng và Lục Tễ cùng nhau trải qua nhiều chuyện, đương nhiên nàng biết rõ Lục Tễ chỉ thích nàng.
Nàng tức giận vì có lẽ không chỉ một lần có loại chuyện này.
Vừa nghĩ tới có nhiều người âm thầm nhớ thương Lục Tễ như vậy, nàng vô cùng khó chịu.
Lục Tễ là người của nàng mà.
Tô Đào nhếch môi: "Trước đây cũng có chuyện như vậy sao?"
"Không có."
Người ở kinh thành làm sao làm ra chuyện này, cũng chính vì Vân Châu cách Kinh Thành khá xa, những người này không biết tính cách của Lục Tễ, mới làm ra những chuyện như thế.
Tô Đào nghe Lục Tễ nói xong sau đó mới thư thái một chút, nàng suy nghĩ một chút lại nói: "Về sau không cho phép có chuyện này nữa!"
Thấy dáng vẻ hung dữ của Tô Đào, trong nội tâm Lục Tễ lại vô cùng vui vẻ.
Tô Đào thích hắn mới như thế.
Lục Tễ cam kết: "Được, tất cả đều nghe theo nàng."
Trong nội tâm Tô Đào lại thư thái một chút.
Lục Tễ kéo khăn trong tay Tô Đào ra: "Cái khăn này bị bung chỉ rồi, sáng mai ta sẽ cho người mua cho nàng một cái khác."
Trong nội tâm Tô Đào rất vui vẻ, nhưng trên mặt cũng không lộ ra gì.
Khó khăn lắm chuyện nhạc cơ mới qua đi, hai người bắt đầu dùng bữa.
Thức ăn trên bàn rất tinh xảo, mùi vị cũng rất ngon, nhưng Tô Đào lại không có tâm trạng dùng bữa, trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
Tô Đào phân phó Tuyết Liễu: "Tuyết Liễu, ngươi đi lấy chút rượu, nhớ kỹ, không được mua rượu hoa quả!"
Tuyết Liễu có chút chần chừ, nàng xin Lục Tễ giúp đỡ: "Cái này ..."
Lục Tễ gật đầu: "Đi lấy đi."
Hắn hiểu rõ tính cách Tô Đào, có lẽ Tô Đào không vui mới muốn uống rượu.
Tính cách Tô Đào rất cố chấp, nếu như không để cho nàng uống rượu, trong nội tâm nàng càng không thoải mái, đợi lát nữa hắn sẽ coi chừng Tô Đào, không để nàng đụng linh tinh là được.
Tuyết Liễu đã mang một bầu rượu đi lên ngay.
Rượu này là đặc sản Vân Châu, độ rượu không cao cũng không thấp, còn mang theo một chút vị ngọt, đã là rượu thích hợp nhất mà Tuyết Liễu có thể tìm tới cho Tô Đào.
Tô Đào liên tiếp uống vài chén.
Tô Đào vốn cũng không thể uống rượu, rất nhanh sau đó, toàn bộ người nàng chóng mặt, có chút váng đầu rồi.
Ánh mắt Tô Đào ngập nước, nàng níu tay áo Lục Tễ lại, dặn dò Lục Tễ, như là sợ Lục Tễ quên vậy: "Nhớ kỹ lời ta nói chưa?"
Lục Tễ bất lực gật đầu: "Nhớ kỹ."
Người Tô Đào có chút mềm, Lục Tễ vội vàng ôm nàng vào trong ngực: "Niên Niên, chúng ta trở về phủ đi."
Tô Đào lại không nghe Lục Tễ nói, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Lục Tễ: "Ta và nhạc cơ kia, người nào đẹp hơn?"
"Đương nhiên là nàng đẹp hơn."
Nhưng Tô Đào uống rượu say lại nóng giận: "Không phải chàng nói chàng không nhìn nhạc cơ một cái nào sao?"
Lục Tễ: "..."Hắn chỉ thuận miệng dụ dỗ Tô Đào một chút mà thôi, không nghĩ rằng con ma men này lại đột nhiên rất biết suy luận.
Lục Tễ đành phải dỗ dành Tô Đào.
Tô Đào lại làm loạn trong chốc lát, mới ngoan ngoãn, một lát nàng đã ngủ mất.
Lục Tễ nhẹ nhàng thở ra, xem như ngủ rồi.
Bằng không không biết con ma men này còn muốn loạn đến thế nào nữa.
Lục Tễ ôm Tô Đào lên xe ngựa, trở về phủ.
Vừa vào trong phòng, Lục Tễ ôm Tô Đào ôm lên trên giường.
Hắn để cho bọn hạ nhân xuống dưới, một mình hắn chăm sóc Tô Đào thì tốt hơn.
Hắn vừa muốn cởi bỏ xiêm y Tô Đào, cho nàng thoải mái nghỉ ngơi, thì Tô Đào chợt tỉnh.
Nàng rất say, đầu mơ hồ biết rõ người trước mắt là Lục Tễ: "Phu quân?"
Lục Tễ: "Là ta."
Tô Đào nghĩ tới chuyện vừa rồi, trừng mắt nói: "Phu quân, chàng là của ta."
Lục Tễ nghe vậy, lòng mềm nhũn: "Ừ, ta là của một mình nàng."
Tô Đào không biết lấy sức từ nơi nào, nàng trở mình, đẩy Lục Tễ rồi nằm ở trên lồng ngực Lục Tễ.
Tô Đào hôn Lục Tễ một cái: "Phu quân, về sau chàng phải ngoan ngoãn, đến lúc đó ta sẽ thưởng cho chàng."
Rượu mạnh làm người lớn gan, càng huống chi là rất say như Tô Đào.
Nàng học Lục Tễ, hôn nhẹ môi Lục Tễ.
Lục Tễ bị Tô Đào hôn đến rung động.
Giọng hắn mất tiếng: "Như thế thôi? Thưởng như vậy là xong rồi sao?"
Tô Đào chóng mặt: "Đương nhiên sẽ không, còn nữa."
Lục Tễ vừa muốn nhúc nhích, Tô Đào liền đè cánh tay của hắn xuống: "Ta tới, không cho chàng động!"
Bởi vì uống rượu, giọng nói của nàng mềm đi, chủ động hơn so với lúc trước.
Tô Đào ngồi lên người Lục Tễ.
...
Tô Đào tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau rồi.
Nàng mở đôi mắt nhập nhèm, liền thấy Lục Tễ bên cạnh.
Lục Tễ...
Tô Đào nhớ tới hình ảnh buổi tối hôm qua.
Nàng chủ động ngồi ở trên người Lục Tễ, còn không cho Lục Tễ nhúc nhích...
Mặt Tô Đào đỏ lên, ngay cả cổ đều ửng hồng.
Buổi tối hôm qua nàng đã làm gì?
Tô Đào cảm thấy nàng không muốn gặp lại người...
Là nàng làm sao?
Tô Đào cầm gối che kín mặt, về sau nàng không bao giờ uống rượu nữa!
Qua một hồi lâu, Tô Đào mới bình phục lại.
Lục Tễ tai thính mắt tinh, đã sớm biết Tô Đào tỉnh, nhưng hắn cũng biết Tô Đào đang xấu hổ, nên không trêu chọc Tô Đào nữa.
Hai người mặc xiêm y, rửa mặt, sau đó dùng đồ ăn sáng cùng nhau.
Không khí luôn yên tĩnh, cho đến khi ăn hết đồ ăn sáng, Tô Đào đưa Lục Tễ ra ngoài.
Lục Tễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đào: "Niên Niên, tối nay chúng ta còn lại làm tư thế kia, được không?"
Mặt Tô Đào lại đỏ: "Lục Tễ!"
Trách không được, trước đó nàng còn buồn bực vì tại sao Lục Tễ lại không nhắc đến chuyện đó, thì ra là chờ lúc này.
Lục Tễ lại nói: "Buổi tối hôm qua, không phải nàng đã nói sao, về sau ở trên giường, nàng đều nghe ta."
Tô Đào xấu hổ đến nỗi mặt rỉ máu, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Đều là ta say rượu nói bậy đấy, không tính!"
Hơn nữa làm sao có thể tin lời nói ở trên giường.
Tô Đào đẩy Lục Tễ: "Chàng đi mau, đợi lát nữa muộn mất."
Khó khăn lắm mới đưa được Lục Tễ ra cửa, cuối cùng Tô Đào thở phào một cái.
Có lần dạy dỗ thê thảm đau đớn này, về sau nàng không bao giờ uống rượu nữa!
…
Lục Tễ hung hăng trách phạt Lý đại nhân, diệt ngay tâm tư bất chính của hắn.
Quan viên Vân Châu lúc này lạnh run, càng phối hợp nghe theo Lục Tễ.
Lại qua một thời gian, việc cần làm của Lục Tễ xong xuôi, hắn và Tô Đào cùng trở về kinh thành.
Vốn là đi thuyền, họ lại đổi lại ngồi xe ngựa.
Lúc đến đã là đầu tháng tư, lúc rời đi cũng đã sắp sang tháng sáu.
Kinh Thành cũng đến mùa hè.
Mùa hè ngồi xe ngựa rất khó chịu, Lục Tễ cố ý cho xa phu đi chậm một chút, nhưng Tô Đào vẫn vô cùng khó chịu.
Trên đường đi, nàng luôn không hề ngủ ngon, hơn nữa thời tiết có chút nóng, ăn không vô gì hết, cả người đều gầy thêm vài phần.
Khó khăn nhịn đến Kinh Thành, Tô Đào hồi phủ, nằm chết dí trên giường.
Nàng bảo hạ nhân không cần quấy rầy nàng, nàng muốn ngủ một giấc, nghỉ ngơi và hồi phục.
Một giấc ngủ này, nàng ngủ thẳng tới chạng vạng tối.
Tô Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Lục Tễ ngồi ở bên cạnh giường nhìn nàng.
Lục Tễ thấy Tô Đào tỉnh lại, nói: "Tỉnh rồi hả, đói bụng không?"
Tô Đào gật đầu: "Có chút đói bụng."
Lục Tễ nâng Tô Đào dậy: "Lên dùng bữa thôi."
Lục Tễ đau lòng, Tô Đào trên đường đi rất khó chịu, cái cằm càng nhọn hơn rồi, hắn nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Lục Tễ thầm nghĩ, phải cho Tô Đào nghỉ ngơi lấy sức thôi.
Dùng xong bữa tối, hai người đi dạo, đi không bao lâu, Tô Đào lại buồn ngủ.
Lục Tễ chỉ cho là trên đường đi Tô Đào không được ngủ ngon giấc, mới như thế.
Hắn và Tô Đào trở về phòng, sau đó cùng nhau ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Lục Tễ thay quan bào xong sau đó đi đến trong nội cung.
Hắn bàn giao hạ nhân, không có việc gì đừng quấy rầy Tô Đào, để cho Tô Đào nghỉ ngơi thật tốt.
…
Sau khi tỉnh lại Tô Đào vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cũng không có tinh thần xử lý công vụ.
Cũng may Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều biết chuyện, chút việc vặt không cần phải nàng xử lý.
Tô Đào lại ngồi ở giường mỹ nhân nghỉ ngơi.
Ăn trưa không bao lâu, Tô Đào lại buồn ngủ.
Nàng một bên mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, vừa nghĩ, nàng trở về thật sự là quá mệt mỏi, đến bây giờ còn mệt như vậy.
Lúc Lục Tễ trở về, cảnh hắn thấy chính là cảnh này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Tô Đào đang ngủ.
Tháng sáu ở Kinh Thành rất nóng, trên trán Tô Đào lấm tấm mồ hôi.
Lục Tễ ngồi vào giường, cầm lấy quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt gió cho Tô Đào.
Tô Đào giống như là cảm thấy thư thái chút, mặt mày đều giãn ra ra.
Nửa khắc đồng hồ sau, Tô Đào mới tỉnh lại.
Tô Đào thấy được Lục Tễ đang cầm quạt hương bồ: "Phu quân, để cho hạ nhân làm là được rồi."
Lục Tễ nói: "Không sao."
Lục Tễ đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đào: "Không thoải mái sao?"
Hắn hỏi người làm, họ nói Tô Đào luôn không có tinh thần, vô cùng mệt mỏi.
Tô Đào lắc đầu: "Chàng đừng lo lắng, chính là trên đường trở về nên hơi mệt thôi."
Tuy nói như thế, nhưng Lục Tễ vẫn không yên lòng: "Hay để cho Vạn đại phu đến một chuyến đi."
Tô Đào không lay chuyển được Lục Tễ, đành phải để Lục Tễ đi.
Vạn đại phu rất nhanh đã đến, Lục Tễ nói với Vạn đại phu tình trạng của Tô Đào, sau đó nói: "Vạn đại phu, làm phiền người nhìn một cái, xem có cần uống thuốc hay không?"
Tô Đào nghe thấy Lục Tễ nói thì khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đổ.
Nàng ghét nhất uống thuốc.
Vạn đại phu cười nói: "Phu nhân không cần phải lo lắng, có lẽ không cần phải uống thuốc đâu."
Tô Đào nghĩ cũng phải, nàng có chút mệt mỏi, cần gì phải uống thuốc, cũng chính vì Lục Tễ quá lo lắng nàng nên mới có thể căng thẳng như thế.
Nàng duỗi cổ tay trắng như tuyết ra, để Vạn đại phu bắt mạch.
Vạn đại phu bắt mạch xong, vẻ mặt hắn tươi cười: "Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng phu nhân, phu nhân có hỉ, phu nhân đã mang thai một tháng rồi!"
Mang thai...
Tô Đào bối rối, nàng có con sao?
Lục Tễ phản ứng so với Tô Đào cũng không khác, sau một hồi, hắn mới dần dần khôi phục tỉnh táo.
Tô Đào vô thức giơ tay vỗ vỗ bụng của nàng.
Nếu đã mang thai một tháng, chẳng phải là nàng đã có lúc ở Vân Châu sao?
Tô Đào nhớ tới hành trình trở về...
Sẽ không hại đối với hài tử chứ?
Lục Tễ hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này: "Vạn đại phu, người cẩn thận xem mạch của Niên Niên một lần nữa, xem hài tử thế nào?"
Bọn hắn thật là một đôi cha mẹ hồ đồ, có hài tử cũng không biết, còn luôn gấp rút lên đường, ngồi xe ngựa xóc nảy nữa.
Vạn đại phu cẩn thận xem lại, cũng may thân thể Tô Đào chỉ có hơi mệt mỏi, không có trở ngại đối với hài tử.
Lục Tễ và Tô Đào nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, may mắn không có việc gì.
Lục Tễ và Tô Đào thành hôn rất lâu, cuối cùng có hài tử, chuyện này thật sự là một chuyện vui.
Lương Nguyên và đám Tuyết Liễu vô cùng phấn khích, lúc này trong phòng cực kỳ náo nhiệt.
Đợi tất cả mọi người tất cả lui ra sau, trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ và Tô Đào.
Tô Đào còn có chút không thể tin được, nhìn thẳng vào cái bụng bằng phẳng của mình: "Trong này thật sự có một đứa bé?"
Lục Tễ đưa tay, nhẹ nhàng xoa bụng Tô Đào: "Đúng vậy, chúng ta có con rồi."
Đứa con của hắn và Tô Đào.