Ngoài cửa sổ hoa đào cũng vừa nở.
Cành nào cũng có hoa đào chi chít nở rộ.
Trong đó có một cành đào nặng trĩu còn nghiêng nghiêng dài ra ngoài.
Chỉ thiếu một chút nữa là tiến vào bên trong khung cửa sổ.
Cách khung cửa sổ, xuyên qua ánh trăng, hoa khẽ rơi.
Tô Đào đang ngồi ở trên giường gần khung cửa sổ, nàng dựa vào khung cửa sổ thưởng thức hoa đào.
Đập vào mắt nàng đúng là mùi thơm của hoa đào, giống như là nàng đang ở trong biển hoa vậy.
Nàng khoát tay là có thể với tới cành đào nghiêng nghiêng kia.
Thật sự quá đẹp, giống như là một giấc mơ vậy.
Tô Đào không nhịn được cảm thán một câu.
Dù là nàng là một nhỏ tham tiền, cũng quyết định không cho thuê thôn trang này nữa.
Nàng quyết định rồi, sau này mỗi năm hoa đào nở, nàng và Lục Tễ sẽ đến đây ở.
Tuyết Liễu hầu hạ ở bên cạnh cũng không nhịn được cảm khái: "Hầu gia quả là đã tốn nhiều tâm tư."
Không chỉ là phía sau vườn, ngay cả viện bên ngoài cũng có đủ loại hoa đào.
Quả thực là vườn đào được giấu kỹ.
Trong tên của phu nhân còn có một chữ "Đào", đúng là Lục Tễ đã phí không ít tâm tư.
Khóe môi Tô Đào không nhịn được nhếch lên.
Lục Tễ xưa nay quả thực rất nghiêm túc, lại có chút bảo thủ.
Nàng thật sự không ngờ, Lục Tễ có thể làm ra chuyện như vậy .
Chẳng qua với nàng mà nói, điều này thật sự là niềm vui bất ngờ.
Nói lên Lục Tễ, Tô Đào chợt nhớ tới một việc: "Phu quân đâu rồi?"
Lúc nàng tắm Lục Tễ còn ở trong phòng, sao nàng tắm xong Lục Tễ đã không thấy tăm hơi.
Tuyết Liễu trả lời: "Hình như là có việc gấp, Hầu gia đã đi thư phòng rồi ạ."
Tô Đào: "..."
Nàng sớm nên nghĩ tới!
Tô Đào có chút tức giận.
Rõ ràng đã nói rồi, lần này tới ở vài ngày đừng vội công sự, hai người nghỉ ngơi thật tốt.
Thật không ngờ, ngày đầu tiên còn chưa tới đêm, Lục Tễ đã phá hỏng quy củ này rồi.
Tô Đào nhếch cánh môi.
Nàng nghĩ chắc lát nữa Lục Tễ mới có thể trở về, nàng cũng không thể ngồi không, sẽ cảm thấy có chút nhàm chán.
Tô Đào liền nói: "Tuyết Liễu, ngươi đi lấy quyển thoại bản ta chưa xem xong ra đây."
Xem thoại bản là hứng thú gần đây của Tô Đào.
Vì có một ngày, nàng và Giang Nguyệt Ngâm cùng đi dạo hiệu sách nên phát hiện ra.
Cũng là lần đi dạo hiệu sách đó, Tô Đào mới phát hiện, thời đại này thoại bản đã rất phát triển.
Thể loại gì cũng có, từ thần tiên yêu quái, hồ ly tinh, lại có cả thể loại về thiên kim tiểu thư gì đấy.
Quả thực là cái gì cần có đều có!
Tô Đào giống như là mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới, liên tiếp mua mấy quyển thoại bản hay trở về, thời gian nhàm chán nàng sẽ xem thoại bản giết thời gian.
Tuyết Liễu: "Vâng."
Tuyết Liễu rất nhanh đã cầm quyển thoại bản tới.
Tô Đào cầm thoại bản xem.Nàng đọc trong thoại bản, nam nữ chính tình đầu ý hợp, đáng tiếc hai nhà vốn có cừu oán, không đồng ý hai người đến với nhau.
Tô Đào thấy nhân vật nam chính lén lút đến bên ngoài khuê phòng nữ nhân vật chính, gặp riêng nữ nhân vật chính bày tỏ nỗi lòng.
Đọc đến đoạn quan trọng, Tô Đào chợt nghe thấy giọng của Lục Tễ: "Niên Niên, nàng đọc gì đó?"
Tô Đào xem nhập thần, căn bản không có chú ý tới Lục Tễ đang hỏi gì, vô thức trả lời: "Thoại bản đó."
Nàng nói xong mới ý thức rằng Lục Tễ trở về rồi.
Tô Đào ngước mắt nhìn qua, quả nhiên Lục Tễ đứng ở bên ngoài cửa nhìn nàng.
Lục Tễ bật cười, mấy ngày gần đây hắn thường thấy Tô Đào xem thoại bản, nhất định là nàng đã mê mẩn nó rồi.
Lục Tễ định nói chuyện, chỉ thấy Tô Đào để thoại bản xuống, sau đó quay mặt, không nhìn tới hắn.
Trong lòng hắn nắm chắc, Tô Đào có chút tức giận, dù sao hắn lại làm trái với thỏa thuận rồi.
Lục Tễ nói: "Niên Niên, ban nãy thật sự là công vụ quan trọng, nhưng ta cam đoan, hai ngày tới ta nhất định không bỏ nàng đi nữa."
Từ trước đến nay Lục Tễ là người thành thật lại nghiêm túc, thấy Tô Đào không để ý tới hắn, hắn lại giải thích, nói đây là công vụ gì, quan trọng đến cỡ nào, hắn phải giải quyết an bài như thế nào.
Vừa nhắc tới, hắn lại thao thao bất tuyệt, đều là mấy chuyện Tô Đào nghe không hiểu lắm.
Tô Đào nghe đến nỗi đầu choáng luôn, nàng ghét nhất nghe mấy thứ công vụ này, nàng vội vàng nói: "Được rồi, ta biết rồi."
Coi như là nàng thua.
Nhưng trong lòng Tô Đào cũng biết rõ, việc chính sự trọng yếu, nàng sẽ không làm loạn với Lục Tễ.
Thuyết phục bản thân, nàng cũng không tức giận nữa, chỉ là có chút tính toán mà thôi.
Tô Đào quay đầu lại.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng như bạc rơi trên người Lục Tễ.
Lục Tễ vốn rất đẹp, giữa lông mày lại có vài phần lành lạnh.
Hắn đứng ở trước hoa đào quả thực là lang quân như ngọc.
Tô Đào nhớ tới một câu, Hàn Giang Nguyệt.
Câu này quả thực là dành cho Lục Tễ.
Tô Đào mấp máy cánh môi.
Trước nàng còn chưa thích Lục Tễ, đã cảm thấy Lục Tễ vô cùng đẹp, hoàn toàn là kiểu mà nàng ưa thích.
Hiện tại Lục Tễ đã thành phu quân của nàng.
Có phu quân đẹp như vậy, nàng cũng đã rất hài lòng rồi.
Bình thường nàng và Lục Tễ cãi nhau, nhìn thấy gương mặt này, cũng hết giận hơn phân nửa rồi.
Tô Đào nghiêm túc ho khan.
Đã như vậy, nàng sẽ tạm thời tha thứ cho Lục Tễ.
Lục Tễ phát hiện ánh mắt xinh đẹp của Tô Đào chuyển động, không biết lại đang nghĩ cái gì .
Tô Đào vừa muốn nói chuyện, chợt nhớ tới quyển sách vừa rồi.
Nàng ngồi ở trong khung cửa sổ, Lục Tễ đứng ở bên ngoài khung cửa sổ.
Hai người cách một khung cửa sổ nói chuyện, quả thực là giống tình tiết trong truyện như đúc.
Tô Đào không nhịn được nói: "Phu quân, chàng nói chúng ta hiện tại giống đang lén gặp nhau hay không?"
Lục Tễ ngơ ngác một chút.
Hắn và Tô Đào không phải là phu thê ư, sao phải lén gặp nhau.
Nhưng hắn lại nghĩ, chắc là Tô Đào mới đọc từ trong thoại bản rồi.
Lục Tễ gật đầu: "Quả thật có chút giống."
Mặc dù hắn không hiểu, nhưng ít nhiều cũng nghe người bên ngoài nhắc qua.
Lục Tễ nhìn về phía Tô Đào.
Tô Đào vừa tắm xong, nàng mặc sa y mỏng, màu sa y hơi đỏ, càng lộ ra da thịt như tuyết của nàng.
Tóc của nàng còn có chút ướt, mang theo chút hơi nước, như là mây mù rối tung trên người nàng.
Mặt của nàng tinh xảo như vẽ, dưới ánh trăng có một loại xinh đẹp khó có thể miêu tả.
Nàng như vậy ngồi dựa tại khung cửa sổ quả thực cực kỳ giống vị thiên kim tiểu thư.
Đợi lát nữa thiên kim tiểu thư sẽ quyến rũ người khác.
Lục Tễ lại hỏi Tô Đào: "Vậy kế tiếp phải làm thế nào?"
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô Đào hơi cong một chút, Lục Tễ biết rõ ý của nàng sao?
Giọng Tô Đào có chút nhẹ nhàng: "Kế tiếp tất nhiên là ta lén lút chuồn đi từ khung cửa sổ..."
Dựa theo tình tiết thoại bản, kế tiếp là thiên kim tiểu thư trốn đi cùng với nhân vật nam chính dưới gốc cây ngắm trăng rồi.
Cũng thật trùng hợp, bên ngoài khung cửa sổ có không ít hoa đào đang nở rộ.
Lục Tễ: "Được."
Tô Đào có chút hưng phấn, nàng chưa từng trải qua loại chuyện này.
Lục Tễ bảo thủ phối hợp với nàng, nàng càng chờ mong không thôi.
Tô Đào ngồi chồm hỗm trên giường, tính leo theo khung cửa sổ nhảy ra bên ngoài.
Nhưng nàng chưa kịp làm gì, Lục Tễ hơi dùng lực, nắm chặt bờ vai của nàng, ôm nàng từ trong cửa sổ ra rồi.
Đối với Lục Tễ mà nói, Tô Đào thật sự quá nhẹ, giống như phiến lông vũ bay bay, không tốn một chút sức lực nào của hắn.
Thân thể treo lơ lửng giữa trời, sau đó rơi xuống.
Tô Đào vừa muốn thuận theo tình tiết thoại bản để nói chuyện, liền phát hiện là lạ.
Nàng không xỏ giày vớ, bây giờ chân trần đã chạm cỏ...
Cỏ mọc rất sạch sẽ, nhưng vừa qua đêm, trên lá cây dính không ít sương sớm.
Chân của nàng có chút ngứa.
Hơn nữa không xỏ giày, làm sao ngắm trăng với Lục Tễ ở dưới cây đào được!
Tô Đào khẽ chau lông mày tinh xảo: "Phu quân, ta quên đi giày rồi..."
Lần đùa giỡn này đã thất bại toàn bộ!
Lục Tễ cúi đầu, quả nhiên thấy váy như hoa sen tản ra ôm lấy đôi chân trần của nàng.
Tô Đào không có tâm tư tiếp tục diễn nữa, thật sự là quá thất bại rồi.
Nàng mệt mỏi nói: "Phu quân, chàng ôm ta trở về đi."
Lục Tễ: "Được."
Hắn hơi vừa dùng lực, đã ôm Tô Đào ở khuỷu tay.
Lúc này không cần lén lút vào từ khung cửa sổ nữa, Lục Tễ quang minh chính đại đi vào từ chỗ cánh cửa.
Lục Tễ đặt Tô Đào ở trên mặt ghế.
Rất nhanh, hắn cầm một chiếc khăn sạch sẽ tới.
Lục Tễ cúi người, nhẹ nhàng cầm cổ chân Tô Đào, sau đó lau chân Tô Đào.
Nếu người đẹp thì chân cũng đẹp.
Nhưng Tô Đào không chỉ có đôi chân đẹp, chỗ nào của nàng cũng cực đẹp.
Chân của nàng trắng như tuyết, như là hoa sen nhỏ, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Lục Tễ cơ hồ có thể nắm trong tay.
Rất nhanh, Lục Tễ đã lau sạch sương sớm trên chân Tô Đào.
Tô Đào có chút xấu hổ.
Ngón tay nàng vô thức cuộn lên.
Thấy Lục Tễ chuẩn bị đã xong, Tô Đào vội vàng nói: "Phu quân, lúc này cũng không còn sớm, chúng ta ngủ lại đi."
Nàng vừa nói xong, chỉ thấy Lục Tễ nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân nàng.
Trái tim Tô Đào nhảy lên.
Rõ ràng chỉ là hôn nhẹ nhàng như vậy, nhưng nàng chẳng còn nửa phần sức lực.
Nhưng trái tim của nàng không khống chế được nhảy dựng lên.
Như là có người ở cầm lông chim không ngừng chạm vào trái tim của nàng.
Vô cùng ngứa.
Tô Đào nhếch cánh môi, không biết nên nói gì.
Nhưng cũng không cần phải nàng nói gì, tiếp theo, Lục Tễ liền ôm lấy nàng, sau đó đi về hướng giường.
Rèm che lần lượt rơi xuống.
Lục Tễ đưa đốt ngón tay rõ ràng nhẹ tay mở dây lưng của Tô Đào ra.
Bởi vì lấy vừa tắm xong, Tô Đào đã sớm mặc váy ngủ.
Váy ngủ là này làm từ sa y, kiểu dáng rất đơn giản, chỉ cột bằng một dây gấm.
Cởi bỏ dây gấm, xiêm y liền rơi xuống.
Tìm Tô Đào đập lợi hại, thanh âm như là ngậm nước: "Phu quân..."
Lục Tễ lại hỏi nàng một chuyện không liên quan: "Niên Niên, sau khi lén gặp nhau thì sao?"
Tô Đào chóng mặt, nàng vô thức trả lời: "Ta còn chưa xem tới đoạn đó."
Nàng vừa rồi đọc đến chỗ đó, Lục Tễ đã tới rồi.
Giọng Lục Tễ trầm thấp: "Ta biết."
Tô Đào chóng mặt cuối cùng cũng có vài phần thanh tỉnh, trong lòng nàng tự nhủ, Lục Tễ nhất định là nói hưu nói vượn.
Lục Tễ là người nghiêm túc, bình thường chỉ nhìn chút sách lịch sử, lại xem cả binh pháp.
Chắc chắn cho tới bây giờ hắn chưa hề xem thoại bản, làm sao có thể biết tình tiết tiếp theo của thoại bản chứ.
Giọng Tô Đào có chút run rẩy: "Chàng biết?"
Ngay sau đó, nàng nghe Lục Tễ nói: "Chính là như vậy."
...
Đợi tất cả kết thúc, Tô Đào dĩ nhiên đã mệt mỏi không muốn động đậy một chút rồi.
Lục Tễ còn chưa thỏa mãn.
Hắn nắm bả vai mỏng manh của Tô Đào, nhẹ nhàng vuốt ve làn da tinh tế của nàng. Sau đó lại khẽ hôn đuôi mắt hồng hồng vì khóc của nàng.
Như thế vẫn chưa đủ, một lát là hắn lại hôn vào vành tai, cánh môi Tô Đào.
Không có một khắc yên tĩnh nào.
Tô Đào mệt mỏi, một chút sức lực cũng không có, cả đưa tay đều có chút mất công, đành phải mặc kệ Lục Tễ càn quấy.
Nhưng trong lòng nàng vẫn yên lặng không ngừng oán thầm.
Lục Tễ cái tên háo sắc này!
Nàng rõ ràng là xem thoại bản trong sáng, sao lại có tình tiết như vậy được?
Người ta rõ ràng là có tình cảm trong sáng tôn trọng lẫn nhau.
Lục Tễ lại lừa gạt nàng!