Ngày mùng 7, một đoàn người đi từ thôn trang suối nước nóng về phủ.
Lục Tễ và Tô Đào ở thôn trang suối nước nóng hơn một tháng, tất nhiên là có không ít rương hành lý.
Tô Đào bận bịu chân tay, chỉ huy hạ nhân sắp xếp mọi thứ.
Bận bịu như vậy, đợi Tô Đào rảnh rỗi đã là xế chiều.
Tô Đào mệt mỏi đến khô học, nàng hỏi Tuyết Liễu: "Phu quân của ta đang ở đâu?"
Lúc này sắp đến bữa tối rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng Lục Tễ.
Tuyết Liễu rót cho Tô Đào một chén trà: "Hầu gia không ở trong phủ, hình như là người đã đi ra ngoài làm chuyện gì đó, Lương Nguyên nói có lẽ tối nay Hầu gia không về."
Tô Đào nhấp một ngụm trà: "Ừ, ta biết rồi."
Những ngày này Lục Tễ càng ngày càng bận rộn, cơ hồ không thấy bóng dáng.
Tô Đào cũng hiểu, lúc này đúng là thời điểm mấu chốt, Lục Tễ cẩn thận cũng không quá đáng.
Tô Đào đặt chén trà xuống: "Vậy chúng ta ăn trước đi."
Dùng bữa xong, Tô Đào lại bận bịu trong chốc lát, rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc nàng tỉnh lại vẫn không thấy Lục Tễ, Tuyết Liễu nói Lục Tễ vẫn còn bận.
Tuyết Liễu cầm một bộ xiêm y: "Phu nhân, nô tài hầu hạ người thay y phục."
Tô Đào nhếch cánh môi: "Được."
Thay xiêm y xong, Tuyết Liễu bắt đầu chải đầu cho Tô Đào.
Tuyết Liễu vừa chải đầu, vừa phát hiện tâm tình Tô Đào có chút không tốt, trên mặt cũng không thấy ý cười.
Tuyết Liễu cẩn thận hỏi: "Phu nhân, sao vậy, có chuyện gì sao?"
Tô Đào nhìn mình trong gương, lắc đầu: "Không có gì."
Tất nhiên, Tô Đào vừa nói dối.
Tô Đào nhớ rằng hôm nay chính là ngày tám.
Trước đó Lục Tễ đã ước định với nàng, hai người sẽ chính thức là phu thê thực sự vào ngày 8.
Khi đó nàng đỏ mặt rồi chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn rất chờ mong.
Những ngày này Lục Tễ luôn bận rộn đến nỗi không trở về nhà.
Hôm nay đã là ngày tám, vậy mà Lục Tễ còn chưa về.
Tô Đào kinh ngạc nhìn mình trong gương.
Nàng nghĩ, Lục Tễ quên rồi sao?
Không đúng.
Lục Tễ không phải là người như vậy, chuyện hắn đã đồng ý, hắn nhất định sẽ không quên.
Hắn chỉ bận quá rồi, không có thời gian.
Vì vậy, Lục Tễ không có thời gian chuẩn bị.
Cũng không sao, chỉ cần Lục Tễ nhớ là tốt rồi.
Suy nghĩ của nàng thay đổi liên tục.
Tô Đào vỗ vỗ mặt của mình, chuyện này rõ ràng là Lục Tễ nhắc tới, sao nàng còn nhớ hơn cả Lục Tễ chứ.
Không thể được, nàng phải thay đổi tâm trạng
Tô Đào ngẩng mặt lên: "Tuyết Liễu, ngươi đi lấy sổ sách trong tháng này đến đây"
Nàng rời đi hơn một tháng, sổ sách trong phủ cũng hơn một tháng chưa xem rồi.
Vừa vặn, thừa dịp lúc này xử lý sổ sách cho tốt, chuyện này tạm thời để xuống đã.
Tuyết Liễu sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu: "Vâng, nô tì đi ngay."
Sổ sách và sự vụ tồn đọng trong một tháng thực sự rất nhiều, đến xế chiều Tô Đào mới xử lý xong.
Nàng ngồi trên giường mỹ nhân gần một ngày, vòng eo vô cùng đau.
Tô Đào đứng người lên, gõ eo của nàng.
Đúng lúc này, Lương Nguyên vào nhà, vẻ mặt hắn hấp tấp, nhìn qua đã biết là đang vội trở về.
Tô Đào: "Làm sao vậy?"
Lương Nguyên chào Tô Đào: "Phu nhân, Hầu gia nói hắn đang ở một biệt viện đợi người, Hầu gia cho thuộc hạ quay về đón người đi."
Tô Đào khẽ giật mình.
Nàng đã nói rồi, chắc chắn Lục Tễ không quên!
Khuôn mặt Tô Đào lộ ra ý cười: "Ta biết rồi."
Nàng nói xong thì định đi cùng Lương Nguyên, nhưng vừa bước một bước, bước chân Tô Đào liền dừng lại.
Vì quá vội vàng nên nàng có chút nóng vội, cũng chưa chuẩn bị xiêm y.
Nàng phải trang điểm lại.
Tô Đào nghiêm túc nói: "Đợi ta thay bộ xiêm y khác."
Lương Nguyên chắp tay: "Vâng."
Hắn nói xong liền lui xuống, còn nghĩ là hắn sẽ phải đợi rất lâu.
Hắn cũng có thê tử, biết rõ nữ tử ra cửa rất lề mề, phu nhân của hắn cũng mất rất nhiều thời gian để trang điểm.
Lương Nguyên đoán không lầm.
Lúc này Tô Đào đang gian nan chọn lựa xiêm y.Tô Đào nhìn quần áo khắp các hòm, chỉ cảm thấy bộ đồ nào cũng không vừa ý nàng.
Tuyết Liễu ở một bên yên lặng.
Phu nhân xưa nay vô cùng thích chưng diện, nhất là lúc ra cửa, nàng càng tỉ mỉ chọn lựa xiêm y và đồ trang sức rất lâu, tất nhiên nàng đã quen rồi.
Lúc này, Tô Đào lại mở ra một cái hòm ra.
Lúc này, nàng cuối cùng cũng chọn được rồi.
Tô Đào nhìn bộ váy màu đỏ, sau đó nhẹ gật đầu: "Mặc bộ này đi."
Tuyết Liễu lấy quần áo ra, giúp Tô Đào thay đồ.
Tô Đào vốn xinh đẹp, mặc bộ váy đỏ rực này làm lộ ra làn da trắng như tuyết của Tô Đào, cộng thêm dung mạo xinh đẹp làm cho người ta không rời mắt nổi.
Tuyết Liễu khen: "Phu nhân mặc bộ này thật đẹp, giống như là tân nương tử vậy."
Bộ xiêm y có màu đỏ rực, cùng màu với váy hỷ, tuy hình dạng và cấu tạo không giống nhau lắm, nhưng nhìn qua quả thực rất giống váy hỷ của tân nương.
Khóe môi Tô Đào hơi nhếch lên.
Nàng chọn bộ xiêm y này bởi vì lý do đó.
Trong mắt người ngoài, nàng và Lục Tễ đã sớm thành hôn rồi, nàng cũng không thể đội mũ phượng gả cho Lục Tễ nữa.
Nhưng mặc bộ xiêm y tương tự cũng làm nàng thỏa mãn rồi.
Thay xiêm y xong, tâm tình Tô Đào rất tốt để Tuyết Liễu giúp nàng búi tóc, trang điểm.
Đợi sửa soạn tất cả thỏa đáng, nàng mới ngồi xe ngựa đi về hướng biệt viện.
Lục Tễ đứng tên rất nhiều thôn trang và biệt viện, Tô Đào cơ bản không biết hết được, đều là Lương Nguyên dẫn đường cho nàng.
Rời đi ước chừng hơn nửa canh giờ, cuối cùng đã tới nơi.
Xe ngựa dừng lại, con ngựa nhẹ giọng “Hí….” một cái.
Tô Đào chuẩn bị xuống ngựa.
Nàng vén rèm xe lên, liền thấy Lục Tễ.
Lục Tễ đang đợi trước xe ngựa, hắn mặc áo bào màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú lại lành lạnh, đứng ở trước xe như vậy, đúng là chi lan ngọc thụ.
Tô Đào liền chú ý tới màu sắc áo của Lục Tễ.
Bình thường hắn luôn mặc áo ngoài màu xanh, màu đen, dường như chưa từng mặc áo ngoài có màu này.
Hôm nay hắn lại đặc biệt mặc áo có màu này, còn là vì cái gì.
Tô Đào cúi đầu nhìn xiêm y của mình, mỉm cười, hai người cùng có suy nghĩ giống nhau.
Lục Tễ tự mình ôm Tô Đào xuống.
Hắn cầm chặt tay Tô Đào đi vào trong sân.
Một đám hạ nhân thì vẫn đứng tại chỗ.
Bọn hắn đã được thông báo trước, Hầu gia đã chuẩn bị cho phu nhân một bất ngờ lớn.
Kể từ đó, bọn hắn không tiện tiến vào, chỉ canh giữ ở bên ngoài.
Trong biệt viện lúc sáng sớm đã vắng tanh, không có người, vô cùng yên tĩnh.
Tô Đào lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc trong nội viện.
Cảnh vật trong biệt viện rất đẹp, bên trong giống như là có núi non và rừng ở phía Nam vậy.
Khắp nơi đều là lầu các, đẹp lại tĩnh mịch đến xuất trần.
Hiện tại nàng đã rõ.
Lục Tễ đã lén lút chuẩn bị lâu rồi, không nói cho nàng biết.
Tuy đơn giản một chút cũng không sao, nhưng nếu Lục Tễ dụng tâm chuẩn bị như vậy, tất nhiên nàng sẽ càng vui vẻ hơn.
Tô Đào nhẹ giọng ho một cái, nàng muốn hỏi Lục Tễ đã chuẩn bị cho nàng cái gì.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, Lục Tễ đã lấy từ trong tay áo ra một cái dây lụa màu xanh nhạt.
Tô Đào nghi ngờ, Lục Tễ định làm cái gì.
Lục Tễ đứng ở phía sau Tô Đào, dùng dây lụa nhẹ nhàng che lại mắt Tô Đào: "Niên Niên, đợi một lát ta sẽ giúp nàng cởi ra."
Lục Tễ chuẩn bị như vậy, trong nội tâm Tô Đào càng tò mò hơn
Tô Đào kiềm chế hiếu kỳ, gật đầu nói: "Được."
Lục Tễ nắm tay Tô Đào đi lên phía trước.
Trước mặt mông lung, Tô Đào lại không hề sợ.
Nàng biết rõ, có Lục Tễ nắm tay nàng, sẽ chẳng có chuyện gì.
Đi ước chừng thời gian một chén trà, cuối cùng cũng dừng lại.
Lục Tễ cởi bỏ dây lụa: "Đến rồi, Niên Niên, nàng mở mắt ra đi."
Bỗng nhiên tiếp xúc với ánh sáng, Tô Đào nhẹ nhàng chớp mắt mới thích ứng được.
Mà khi nàng nhìn thấy mọi thứ trước mặt, nàng lại ngạc nhiên nói không lên lời.
Trong sân trồng không ít cây cỏ, còn có rất nhiều hành lang gấp khúc.
Cành hoa treo dọc theo hành lang gấp khúc, khắp nơi cũng đều treo hoa đăng.
Phóng tầm mắt nhìn tới, cả viện đều là hoa đăng, khắp nơi đều là ngọn đèn lấp lánh.
Giống như dải ngân hà trên bầu trời rơi xuống.
Tô Đào cho rằng nàng đang ở trong tiên cảnh chốn nhân gian.
Thực tế, trước mắt nàng đang treo một chiếc đèn kéo quân.
Chiếc đèn kéo quân có sáu cái mặt, bên trên từng lớp vải mỏng đều vẽ một bức tranh như.
Lại nhìn kỹ, phía trên này đều vẽ nàng!
Có rất nhiều cảnh, có cảnh nàng ôm Tuyết Liễu vui đùa, có cảnh nàng cùng Lục Tễ chơi diều...
Đèn kéo quân nhẹ nhàng xoay tròn trong đêm hè.
Ánh nến mờ nhạt làm lộ ra lớp lụa mỏng, chiếu rõ mỗi một bức họa của nàng.
Tô Đào đột nhiên nói không ra lời.
Nhiều hoa đăng như vậy, bố trí tinh diệu như vậy, phải mất bao nhiêu thời gian đây.
Nhất là chiếc đèn kéo quân trước mặt này.
Tô Đào có chút nghẹn ngào: "Phu quân, cám ơn chàng, ta rất thích!"
Nàng thật sự rất thích, rất thích!
Lục Tễ nhìn ánh mắt Tô Đào: "Nàng thích là tốt rồi."
Cái đèn kéo quân nhỏ này là hắn tự mình tạo ra, phía trên cũng là do hắn tự mình vẽ đấy.
Thấy Tô Đào thích như vậy, Lục Tễ cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Tô Đào chỉ cảm thấy hết thảy tất cả đều viên mãn.
Cái này còn làm nàng vui hơn so với hôn lễ.
Nhưng vẫn chưa xong, Lục Tễ lấy ra một cái hộp từ trong tay áo: "Niên Niên, cho nàng."
Tô Đào hơi kinh ngạc: "Cho ta sao?"
Nàng mở hộp ra, liền thấy một cái trâm cài tóc.
Trâm cài tóc chạm trổ từ bạch ngọc, nhưng kiểu dáng lại không giống với trâm cài tóc bình thường một chút nào.
Đuôi của trâm cài tóc được mài thành hình thỏ ngọc vừa tinh xảo lại sinh động.
Giống hệt với khuyên tai mà Lục Tễ đưa cho nàng lúc trước!
Không cần nghĩ, đây cũng là Lục Tễ đặc biệt làm ra vì nàng.
Mi mắt Tô Đào run rẩy.
Nếu nói tình cảm của vợ chồng son, ân ái không dịch chuyển.
Trâm cài tóc...
Ở triều Đại Chu, sau khi nữ tử kết hôn, có phu quân thì sẽ vấn tóc.
Tô Đào trong nháy mắt liền đoán được, Lục Tễ muốn vì nàng mà vấn tóc, làm cho nàng chính thức trở thành thê tử của hắn.
Lục Tễ lấy trâm cài tóc ra, nắm trong tay: "Niên Niên, nàng nghiêng người một chút."
Tô Đào: "Ừm."
Lục Tễ từ trước đến nay là người thông minh, hoạ mi cũng có thể học được, huống chi là vấn tóc.
Hắn giúp đỡ Tô Đào kéo tóc rơi lả tả lên, sau đó lấy trâm cài tóc đâm vào: "Tốt rồi."
Không có lễ bái trời, cũng không có cha mẹ chứng kiến.
Nhưng chỉ cần vậy là đủ
Thần Phật trong trời đất chứng kiến hắn vì nàng cài trâm, hai người chân chính đã là phu thê.
Tô Đào chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Lục Tễ vì nàng làm nhiều chuyện như vậy.
Tô Đào nhón chân lên, ngẩng cổ khẽ hôn dưới khóe môi Lục Tễ.
Nụ hôn này thoáng qua liền dời đi: "Cảm ơn chàng, phu quân."
Hôn Lục Tễ xong, Tô Đào đột nhiên có chút không thoải mái, nàng không dám nhìn vào ánh mắt Lục Tễ.
Tô Đào quay người đi vào trong, còn kiếm cớ nói: "Ta muốn vào phòng nhìn xem trong phòng có gì."
Nàng đi được vài bước, đến hành lang, Lục Tễ đã đuổi theo nàng.
Lục Tễ đẩy Tô Đào dựa vào trụ hành lang, sau đó hôn lên môi Tô Đào.
Nụ hôn này với nụ hôn trước đó không giống nhau.
Lục Tễ dùng lực rất nhẹ, ôn nhu lại triền miên.
Tô Đào cơ hồ sa vào trong sự dịu dàng của Lục Tễ, nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lục Tễ, sau đó đáp lại hắn.
Hai người cách quá gần, mi mắt chạm nhau, nghe thấy hô hấp lẫn nhau.
Nhưng rất nhanh, nụ hôn này liền dần dần tăng thêm lực đạo.
Tô Đào bị Lục Tễ hôn đến nỗi lui về phía sau, mãi cho đến khi ngã ngồi trên lan can.
Làn da trắng như tuyết dần dần nhiễm màu đỏ, diễm lệ không gì sánh được.
Tô Đào toàn thân mềm mại đến cực điểm, một chút khí lực cũng không có, toàn bộ người đều dựa vào Lục Tễ, mới không bị trượt trên lan can xuống.
Tô Đào ngẩng đầu, thừa nhận nụ hôn của Lục Tễ.
Nàng chóng mặt đấy, chỉ là vô thức nghĩ đến, đây không phải chính là màn Thiên Tịch trong truyền thuyết sao.
Đêm nay ánh trăng rất tốt, sao cũng rất sáng.
Mà trong đình viện có vô số hoa đăng, vô số ngọn đèn vàng, giống như Tinh Hà rơi xuống.
Mà trên đầu bọn họ đều là rất nhiều hoa cỏ theo gió nhẹ lay động.
Hoa rơi, nhiều cánh hoa bay xuống, chỉ chốc lát sau liền tích đầy sân.
Giống như tầng cánh hoa làm thảm nhung, trên bậc thang đều hiện đầy cánh hoa.
Mùi thơm lan tỏa cả vườn.
Lục Tễ và Tô Đào ở đây, trên tóc cũng có không ít cánh hoa.
Trong đó một cánh hoa vừa vặn rơi xuống giữa răng môi Lục Tễ cùng Tô Đào.
Cánh hoa bị nghiền nát, cơ hồ bị đảo thành nước, không biết cuối cùng vào miệng người nào.
Đến lúc này, hai người cuối cùng dừng lại.
Tô Đào thở gấp, nàng nghe Lục Tễ nói: "Niên Niên, một lát nữa có thể sẽ có chút đau, nàng nguyện ý sao?"
Mặt Tô Đào vốn ửng hồng lại càng đỏ ửng.
Nàng biết rõ Lục Tễ có ý gì .
Tô Đào gật nhẹ: "Nguyện ý, ta nguyện ý."
Nàng đương nhiên nguyện ý.
Tô Đào vừa dứt lời, Lục Tễ liền chặn ngang ôm lấy Tô Đào, sau đó đi vào trong phòng.
Trong phòng, giường cũng được trải lớp ga mới bằng gấm màu đỏ.
Tô Đào ngã ngồi trên giường, cả người nàng lộn xộn sau lần càn quấy vừa rồi.
Tóc của nàng xếp chồng lên nhau.
Khuôn mặt trắng như tuyết cũng nhiễm màu ửng hồng.
Nơi đuôi mắt hồng hồng, giống như là có chút nước mắt, như là sương sớm buổi sáng.
Lục Tễ kéo màn xuống.
Tầng tầng lớp lớp sa mỏng che tất cả, hết thảy đều mông lung.
Giống như mộng cảnh đẹp nhất.
...
Hồi lâu sau, cuối cùng đã kết thúc.
Tô Đào nằm ở giường nhẹ nhàng thở ra.
Toàn thân nàng bủn rủn, một chút khí lực đều không có, thậm chí ngay cả trở mình cũng không được.
Lục Tễ ôm Tô Đào vào trong lòng ngực của hắn, hắn nhẹ nhàng hôn trán Tô Đào: "Xin lỗi, Niên Niên, vừa mới ta có chút không khống chế được."
Tô Đào thật sự quá mê người.
Lục Tễ muốn sa vào nàng cả đời, nhất thời khống chế không nổi, làm tới mấy lần.
Tô Đào chỉ cảm thấy ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Nàng khe khẽ hừ một tiếng, biểu hiện bất mãn.
Trước Lục Tễ nói có thể sẽ có chút đau nhức, nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Thật không nghĩ đến vậy mà đau nhức như vậy.
Khó khăn lắm đau đớn qua đi, nàng cũng cảm giác như được lên tiên.
Nhưng Lục Tễ thật sự quá lâu, lại lôi kéo nàng tới nhiều lần.
Nàng mới nếm thử việc này, làm sao có thể chịu được.
Rất nhanh, sung sướng này lại lần nữa biến thành đau đớn.
Cho nên, Tô Đào mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Tô Đào thật sự quá mệt mỏi, không còn khí lực đáp lại Lục Tễ, nàng nằm trên gối một lát liền ngủ mất rồi.
Lục Tễ đang đợi Tô Đào trả lời, lại đã nghe được tiếng hít thở đều đều của Tô Đào.
Lại nhìn kỹ, Tô Đào đã ngủ rồi.
Mái tóc của nàng tản ra trên gối, khuôn mặt kiều diễm vô cùng, là loại kiều mị sau khi mây mưa xong.
Lục Tễ lần đầu chứng kiến Tô Đào như thế, hắn cơ hồ không dời mắt đi nổi.
Hắn còn muốn thêm lần nữa, nhưng thấy Tô Đào thật sự mệt mỏi, mới mạnh mẽ dừng lại.
Lục Tễ đắp chăn cho Tô Đào.
Nàng giống như là không ngủ say, có chút bất mãn, còn đang trong giấc mộng khẽ hừ một tiếng.
Dáng vẻ này của Tô Đào thật sự là đáng yêu, Lục Tễ nhịn không được nhìn chằm chằm vào nàng.
Có lẽ bởi vì ban nãy hắn làm loạn quá mức, về sau Tô Đào luôn nhỏ giọng khóc nức nở không ngừng.
Nước mắt cũng không ngừng chảy.
Mi mắt của nàng lúc này đều hiện ra màu đỏ.
Dáng vẻ kia thật sự là rất câu người, Lục Tễ lúc ấy chỉ lo sảng khoái, lại quên rằng Tô Đào không thoải mái.
Lục Tễ có chút đau lòng, hắn cúi người , nhẹ nhàng dùng môi chạm vào mí mắt Tô Đào.
Động tác của hắn nhẹ vô cùng, lần này Tô Đào không có cử động nữa.
Lục Tễ hôn nhẹ mí mắt Tô Đào: "Niên Niên, cuối cùng nàng đã là của ta rồi."
Bọn họ cũng thật sự đã thành phu thê.
Ở bên ngoài khung cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi, hoa nhẹ nhàng rơi.
Lục Tễ nghĩ, hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay.