Tô Đào có chút thẹn thùng.
Ở đây dù sao cũng là lộ thiên đấy, nếu là có người tới phải sao bây giờ?
Sẽ không có người tới đây chứ.
Tô Đào thở phì phò nghĩ.
Thật trùng hợp, nàng vừa nghĩ ngợi lung tung xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này càng ngày càng gần, hiển nhiên là đi về phía này.
Tô Đào sợ tới mức ánh mắt chớp loạn, nàng vội vàng vỗ lồng ngực Lục Tễ.
Lục Tễ cũng biết rõ nặng nhẹ, hắn có chút không thỏa mãn thả Tô Đào ra.
Bỗng nhiên có được không khí, Tô Đào chỉ cảm thấy cả người tỉnh táo thêm một chút.
Nàng lui về sau hai bước, sau đó bình phục hô hấp.
Tô Đào đưa tay sờ sờ mặt nàng, mặt của nàng hiện tại nhất định rất đỏ, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.
Nàng nghiêng người sang, như vậy chỉ lộ ra một nửa mặt, sẽ không bị người ta nhìn ra khác thường.
Đúng lúc này, Tuyết Liễu đã tới, trong tay nàng còn cầm một bộ xiêm y: "Phu nhân, người vừa mới đi quá vội nên quên mang xiêm y rồi."
Không sai, ban nãy Tô Đào không thể chờ đợi được nữa nên thay đổi xiêm y xong thì đã tới ngay.
Quên mất rằng ngâm suối nước nóng xong còn phải thay xiêm y khác.
Tô Đào giật mình: "Tuyết Liễu, ngươi để xiêm y xuống đó là được rồi."
Tuyết Liễu vẫn luôn không ngẩng đầu, cũng không dám nhìn về phía chủ tử, nàng để quần áo để xuống liền đi.
Tuyết Liễu đi rồi, Tô Đào mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Đào còn có chút thẹn thùng, nàng giả vờ vuốt tóc.
Nhưng lại đụng phải búi tóc vừa mới cuốn lên ban nãy…
Đúng rồi, nàng quên mất, nàng vừa mới cuốn tóc lên rồi, nàng còn vuốt tóc làm gì nữa!
Tay của Tô Đào đưa lên giữa không trung.
Thật sự là rất lúng túng!
Tốt nhất là nàng phải tranh thủ nghĩ cách khác.
Đúng rồi, bên cạnh còn có một đĩa dâu đỏ chưa ai động tới.
Tay của Tô Đào cực kỳ tự nhiên di chuyển đến chỗ cái đĩa, cầm lấy một quả dâu đỏ dâu cho vào trong miệng.
Trong miệng tràn ngập vị ngọt.
Tô Đào ngước mắt: "Phu quân, chàng cũng nếm thử dâu đỏ này đi, ăn ngon lắm."
Tô Đào tận lực giả bộ như không có việc gì.
Nàng ăn tiếp một trái dâu đỏ nữa, giải thích cho Lục Tễ: "Đúng rồi, dâu này là Hoàng Thượng thưởng đấy, vừa nãy nô bộc trong phủ cố ý đưa tới."
Mấy hôm trước nàng còn băn khoăn chuyện tìm dâu đỏ ở đâu, không ngờ rằng hôm nay Hoàng Thượng đã thưởng xuống tới rồi.
Lục Tễ nghe thấy hai chữ "Hoàng Thượng", lông mày lập tức nhíu lại.
Tô Đào đã chú ý tới vẻ mặt Lục Tễ thay đổi.
Lúc bình thường, Lục Tễ đều không hay biểu lộ vui buồn trên mặt.
Cũng không biết hoàng thượng đã chọc tới Lục Tễ thế nào, mấy ngày qua, hễ Lục Tễ nghe thấy hai chữ Hoàng Thượng thì lại lộ ra vẻ mặt này.
Giống như là rất chán ghét hắn.
Tô Đào nghi ngờ nói: "Phu quân, Hoàng Thượng chọc tới chàng sao?"
Lục Tễ lắc đầu: "Không có gì."
Được rồi, Lục Tễ nói như vậy chính là không muốn cho nàng biết.
Đã như vậy, nàng cũng không hỏi nữa.
Tuy mấy thứ này do người đáng ghét đưa tới, nhưng dù sao cũng vô tội mà.
Tô Đào nói: "Phu quân, mấy món này rất tốt, bỏ đi thì phí lắm."
Nếu ném đi nhiều không có lợi đâu, tiểu tham tiền như nàng thầm nghĩ.
Lục Tễ biết rõ ý của Tô Đào: "Cũng được."
Tô Đào nói xong thì cầm lấy một quả dâu đỏ cho vào trong miệng, ừm, thật sự ăn ngon lắm.
Nàng vừa ăn vừa đưa cho Lục Tễ một trái dâu đỏ: "Phu quân, chàng cũng nếm thử đi."
Trong lòng Lục Tễ không khỏi lại hiện lên câu nói của hoàng thượng.
Lòng hắn chán ghét đến cực điểm, nhưng Tô Đào còn ở bên cạnh hắn, hắn lại cảm thấy bình tĩnh một chút.
Nhìn cánh môi đỏ tươi của Tô Đào, Lục Tễ ánh mắt hơi trầm xuống: "Ừm."
Tuy Lục Tễ nói thế, nhưng hắn cũng không có nhận dâu của Tô Đào.
Mà hắn hôn lên môi Tô Đào.
Tô Đào trong nháy mắt liền mở to hai mắt nhìn.
Lục Tễ mở môi của nàng ra, sau đó cuốn lấy môi lưỡi của nàng.
Chất lỏng ngọt ngào thuận theo khóe môi Tô Đào rơi xuống vài giọt.
Tô Đào nhịn không được lên tiếng sợ hãi.
Lục Tễ thái này!
Vậy mà lại ăn dâu đỏ của nàng.
Tô Đào vốn không đẩy được Lục Tễ, đành phải mặc kệ Lục Tễ làm theo ý hắn.
Cuối cùng, quả dâu cuối cùng bị Lục Tễ ăn.
Tô Đào chóng mặt.
Xung quanh đều là hơi nước ấm áp, Tô Đào cảm thấy nóng quá.
Nàng cảm thấy trong đầu có chút thiếu dưỡng khí, mặc cho Lục Tễ làm gì nàng cũng không có khí lực phản kháng.Ngay sau đó, Tô Đào đã cảm thấy thân thể bị nâng lên, ánh mắt nàng và Lục Tễ ngang bằng.
Thì ra là Lục Tễ nắm eo của nàng, nhấc nàng lên một cái.
Sau đó, Tô Đào tựa vào trên thạch bích của suối nước nóng.
Tô Đào thanh tỉnh một chút, nàng sợ tới mức duỗi hai cánh tay trắng như tuyết ra ôm lấy cổ Lục Tễ.
Nếu nàng té xuống phải làm sao bây giờ.
Lục Tễ bình tĩnh nhìn sa y sơ sài của Tô Đào dính ướt.
Hắn đưa tay gạt mở dây lưng sa y.
...
Sau khi kết thúc.
Cả người Tô Đào không có chút khí lực nào.
Nàng nửa dựa vào phiến đá trước mặt suối nước nóng.
Vừa mới náo loạn xong, búi tóc của nàng đã bị tản ra, trâm cài tóc cũng không biết lăn đi nơi nào.
Mái tóc nàng cũng ướt sũng, nửa khoác trên vai ở trước ngực, nửa tản ra phía sau lưng.
Không chỉ có là tóc, lông mi Tô Đào cũng đều ướt sũng.
Ánh mắt của nàng lúng liếng nước, thấm ướt đôi mi.
Đầu óc Tô Đào đã nhũn thành bùn.
Giọng nói của nàng mềm mại: "Ta muốn ra ngoài, ta không muốn ngâm suối nước nóng nữa..."
Tô Đào cảm thấy tiếp tục nữa, nàng thật sự chịu không nổi, nàng sợ nàng sẽ không thở được nữa.
Giọng Lục Tễ rất thấp: "Được."
Ngâm đã lâu, cũng là lúc nên đi ra.
Nhưng tất nhiên là Tô Đào không có sức lực rồi.
Toàn thân nàng đều mềm nhũn, cả cánh tay cũng không giơ lên được.
Lục Tễ ôm nàng đi ra.
Bên trên không lạnh, Tô Đào ngồi ở trên đá Thanh Ngọc nghỉ ngơi.
Mái tóc nàng ướt sũng tóc gạt sang phía bên phải, trên hai gò má sáng trắng như ngọc hiện ra màu đỏ nhàn nhạt.
Một đôi mắt kinh diễm người nhìn.
Sa y cũng xếp chồng lên, còn tí tách rơi nước.
Nhìn thấy mà yêu.
Qua một hồi lâu, Tô Đào mới thanh tỉnh chút, cũng cuối cùng đã có chút khí lực.
"Chúng ta đi thay y phục thôi."
"Được."
Hai người tự đi thay y phục trong phòng.
Cởi xiêm y ướt đẫm ra, Tô Đào mới ý thức được rằng Lục Tễ mới vừa quá đáng thế nào.
Nàng bị hắn làm cho mệt chết rồi!
Sớm biết như vậy nàng đã không đến ôn tuyền rồi.
Tô Đào xấu hổ và giận dữ thay bộ xiêm y khác, lúc nàng đi ra Lục Tễ đã chỉnh đốn thỏa đáng một hồi lâu rồi.
Lục Tễ trông thấy nàng, nói: "Niên Niên, chúng ta trở về đi."
Tô Đào không dám ngẩng đầu nhìn Lục Tễ, thật sự là rất xấu hổ.
Tô Đào cúi đầu: "Ừm."
Nàng cũng không để ý Lục Tễ, hấp tấp đi về phía trước, bỏ rơi Lục Tễ phía sau.
Ban đêm, Tô Đào cũng cố ý trốn tránh Lục Tễ, cả cơm tối cũng không có ăn cùng hắn.
Dùng xong bữa tối, Tô Đào để Tuyết Liễu lấy ra quần áo trong, nàng chuẩn bị thay để đi ngủ.
Tuyết Liễu hơi kinh ngạc: "Phu nhân, người hôm nay ngủ sớm như vậy?"
Lúc này còn sớm, nếu là trước kia Tô Đào vẫn còn đi tiêu thực với Lục Tễ, hoặc là đọc sách luyện chữ, hoặc là nói chuyện phiếm.
Sao hôm nay lại muốn ngủ?
Tô Đào mơ hồ nói: "Ta hơi mệt chút."
Tuyết Liễu cũng không nghĩ nhiều, nghe vậy thì đi cầm quần áo trong tới.
Tuyết Liễu biết rõ Tô Đào không cần hầu hạ thay đồ, nàng để xiêm y ở lại sau đó liền lui xuống, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Tuyết Liễu vừa đi, Tô Đào liền đi thay y phục.
Lúc thay y phục, Tô Đào cảm thấy da thịt giống như là có chút đau.
Nàng cởi áo nhìn, phía trên hiện đầy các loại dấu vết.
Làn da của nàng trời sinh cũng rất mềm mại, lúc bình thường hơi dùng chút lực đã lưu lại dấu vết.
Huống chi là hôm nay Lục Tễ dùng lực lớn như vậy!
Tô Đào tức giận cắn bờ môi.
Nàng phải đi cầm chút thuốc mỡ đến mới được.
Trong phòng của nàng tự nhiên sẽ không chuẩn bị sẵn loại thuốc này, nếu để cho Tuyết Liễu và Phòng ma ma đi lấy, hai người bọn họ sẽ hỏi nàng bị thương ở chỗ nào.
Càng nghĩ, hay chính nàng tự đi phòng thuốc lấy thuốc đi.
Tô Đào lại mặc lại xiêm y, sau đó đứng dậy đi phòng thuốc.
Phòng thuốc này là do Kế thần y đến sau đó bố trí, bên trong không chỉ có thuốc của Lục Tễ mà còn có rất nhiều loại dược cao khác.
Ví dụ như thuốc mỡ và Kim Sang Dược.
Gã sai vặt đứng canh ngoài cửa thấy Tô Đào liền cúi đầu.
Tô Đào rất thuận lợi lấy thuốc mỡ trở về.
Không khéo là trên đường trở về, nàng và Lục Tễ gặp nhau.
Rất hiển nhiên, Lục Tễ đang đi tản bộ.
Lục Tễ cau mày: "Niên Niên, nàng lấy thuốc cao làm gì?"
Nàng bị thương ở đâu sao?
Lục Tễ lập tức lo lắng.
Lục Tễ không nói thì không sao, vừa nói cái này, Tô Đào liền giận không chỗ phát tiết.
Nếu không phải Lục Tễ, nàng có thể như vậy sao?
Tô Đào thở phì phò nói: "Chàng nói xem?"
Nàng nói qua thì xoay người vào phòng.
Lục Tễ có chút khó hiểu, cái gì gọi là "Chàng nói xem?"
…không phải là bởi vì...
Lục Tễ vội vàng đuổi theo trước.
Tuyết Liễu và nha hoàn coi giữ ở bên ngoài, thấy thế cũng không ngăn cản Lục Tễ.
Các nàng chỉ cho là hai chủ tử là có chuyện muốn nói.
Tô Đào vừa ngồi vào giường, Lục Tễ đã tới.
Nhìn thuốc mỡ trong tay Tô Đào, Lục Tễ đã hiểu ra rồi.
"Niên Niên, ta giúp nàng bôi thuốc nhé?"
Chuyện ngày hôm nay là hắn quá mức càn rỡ và thô lỗ rồi.
Tô Đào nghe vậy lập tức khẩn trương lên.
Mấy dấu vết này đều ở riêng tư, sao có thể để cho Lục Tễ giúp nàng bôi thuốc đây!
Được rồi...
Kỳ thật hôm nay Lục Tễ không chỉ có nhìn, cũng đều nghiên cứu mấy lần rồi.
Nhưng Tô Đào vẫn cảm thấy rất không thoải mái lắm.
Tô Đào vội vàng nói: "Không cần, ta tự mình làm là được rồi!"
Tô Đào nói xong lại cảm giác ra có chút không thỏa đáng.
Vết thương phía trước nàng có thể tự mình bôi thuốc dược.
Nhưng nàng thật sự không chạm được đến vết thương sau lưng, lại không thể để cho Tuyết Liễu và nha hoàn khác đến giúp nàng bôi thuốc.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để cho Lục Tễ giúp thôi.
Tô Đào nói: "Đợi một chút, ta tự bôi thuốc trước, ta không làm được thì sẽ nhờ chàng giúp ta."
Lục Tễ gật đầu: "Ừm."
Tô Đào mở chai thuốc ra: "Chàng đi ra phía sau tấm bình phong đi, đợi lát nữa đi vào."
Lục Tễ: "Được."
Được rồi, xem ra hôm nay hắn thực sự quá thô lỗ rồi.
Đúng thế, lúc trước hai người cùng lắm chỉ hôn nhẹ thôi.
Hôm nay tiến triển hơn nhiều, Tô Đào nhất thời có chút chịu không nổi được cũng đúng thôi.
Lục Tễ nghe lời đứng ở sau tấm bình phong.
Đợi Lục Tễ ngồi xuống, Tô Đào mới cởi áo, nàng cẩn thận bôi thuốc ở phía trước, sau đó nằm lỳ ở trên giường: "Được rồi, chàng vào đi."
Nàng chỉ mặc một cái yếm màu vàng nhạt.
Lộ ra một mảng trắng nõn phía sau lưng, vai giống như hồ điệp, cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là phía trên kia có rất nhiều dấu tay.
Nhất là vòng eo và hai bên vai lại càng có nhiều.
Rất hiển nhiên, đây đều là do ban ngày hắn làm ra.
Lúc ấy Lục Tễ không cảm thấy hắn dùng bao nhiêu lực, bây giờ thấy Tô Đào như thế, không nhịn được có chút đau lòng.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa thuốc cao.
Hắn dùng sức nhẹ nhàng, một chút cũng không làm đau Tô Đào.
Trong phòng nhất thời im ắng.
Trái tim Tô Đào giống như có lông chim lướt qua, ma xui quỷ nàng khiến nói một câu: "Được rồi, thật ra cũng không phải là rất đau."
Chủ yếu là do làn da của nàng rất mềm mại rồi.
Thêm nữa, thật ra lúc chiều nàng cũng không có cảm thấy quá đau, chỉ là hơi đau mà thôi.
Nhưng sau khi trở về thì như vậy, làn da của nàng thật sự là quá dễ dàng để lại dấu vết rồi.
Động tác của Lục Tễ dừng lại, hắn thở phào một cái: "Không đau là tốt rồi."
Chờ bôi thuốc xong, Tô Đào trực tiếp ngồi dậy, sau đó mặc xiêm y.
Một bên ánh nến chợt hiện ra vầng sáng mịt mờ.
Tô Đào còn có chút không thoải mái.
Nhưng tưởng tượng hôm nay hai người gặp nhau đã như vậy, tất nhiên là nàng không được tự nhiên rồi.
Tô Đào mở miệng nói: "Lần sau không cho phép chàng dùng sức như vậy!"
Trước đó nàng đã cảm thấy sau khi Lục Tễ hôn nàng thì như biến thành người khác vậy, không ngờ rằng hiện tại càng ngày càng...
Nghĩ đến đây, Tô Đào liền xấu hổ vô cùng.
Lục Tễ gật đầu: "Ừ, về sau ta nhất định không thô lỗ như vậy nữa."
Hôm nay là bởi vì nhớ tới Hoàng Thượng, hắn mới như thế.
Được rồi, có chút giống như hắn đang cố biện hộ.
Kỳ thật chính là hắn không khống chế được, đụng đến Tô Đào, hắn cũng đánh mất lý trí luôn.
Nhưng bây giờ Tô Đào rất yếu ớt không chịu nổi.
Nếu ngày sau viên phòng thì phải làm sao?
Có lẽ là do tâm ý tương thông, có lẽ là ở chung quá lâu, hai người cũng biết tính tình của nhau, cũng có thể đoán ra suy nghĩ của đối phương.
Giống như bây giờ, dường như trong nháy mắt Tô Đào đã đoán được Lục Tễ đang suy nghĩ gì.
Mặt của nàng đỏ như muốn nhỏ máu.
Lục Tễ thái này, tại sao lúc trước nàng không phát hiện ra hắn cũng có một mặt này!
Nhìn sắc mặt đỏ rực của Tô Đào, Lục Tễ có chút không rời mắt nổi.
Không biết thế nào, hắn đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn trêu Tô Đào.
"Niên Niên, vậy thì lúc nào chúng ta viên phòng?"
Tô Đào mở to hai mắt.
Chủ đề chuyển biến nhanh như vậy, đột nhiên hắn đã nói tới khi nào viên phòng rồi hả?
Đến lúc nào viên phòng...
Bây giờ không được, Kế thần y đã nói rồi, phải đợi giải độc triệt để xong đã.
Nhưng nhìn tình trạng Lục Tễ bây giờ, có thể thấy là sẽ giải hết độc nhanh thôi.
Nhưng loại chuyện này, một cô nương gia như nàng phải trả lời thế nào?
Tô Đào đành phải tức giận trừng mắt nhìn Lục Tễ.
Lục Tễ nói xong thì đứng dậy cầm sách hoàng lịch lên: "Ta xem một chút, ngày nào là ngày lành tháng tốt."
Nhìn Lục Tễ nghiêm túc như thế, Tô Đào trợn tròn tròng mắt.
Thời gian động phòng... Còn phải chọn trên hoàng lịch sao.
Một lát sau, Lục Tễ đã chọn xong: "Đầu tháng sau là ngày tốt nhất, ngày đại cát, mọi việc đều thích hợp, lúc đó cũng ổn rồi."
Đầu tháng sau, khi đó chắc chắn độc của Lục Tễ sẽ hết, đúng là ngày tháng tốt.
…, Lục Tễ định làm thật sao?
Tô Đào nghi ngờ nói: "Phu quân, viên phòng còn phải chọn thời gian sao?"
Viên phòng... Không phải là muốn thì làm thôi sao...
Lục Tễ gật đầu: "Tất nhiên."
Tô Đào nghĩ lại, hình như Lục Tễ nói cũng rất có lý.
Người bình thường kết hôn cũng cố ý chọn ngày hoàng đạo đấy, hơn nữa đều viên phòng trong đêm kết hôn.
Cũng chỉ nàng và Lục Tễ mới như thế.
Tô Đào vừa muốn nói chuyện, liền thấy ý cười trong mắt Lục Tễ.
Trong nháy mắt, Tô Đào đã hiểu, Lục Tễ đang cố ý trêu chọc nàng!
Chủ yếu là Lục Tễ trước giờ đều nghiêm túc như vậy, bảo thủ như vậy, cho tới bây giờ không hề nói láo.
Cho nên Tô Đào căn bản không có nghĩ hắn sẽ trêu nàng.
Lục Tễ sao lại thay đổi nhiều như vậy, bây giờ cũng biết trêu chọc nàng.
Tô Đào vừa thẹn vừa xấu hổ, nàng bị chọc tức, cầm gối mềm đập Lục Tễ: "Được lắm, phu quân, chàng cũng học xấu rồi!"
Lục Tễ bật cười.
Lúc trước hắn quả thực sẽ không như thế, có thể là ở chung cùng Tô Đào lâu rồi, có thể là biết rõ độc sắp được phá giải, tính tình của hắn cũng đã thay đổi không ít.
Không hề lạnh lùng giống như lúc trước.
Động tĩnh trong phòng có chút lớn, bên ngoài cũng có thể đã nghe được.
Tuyết Liễu hỏi: "Hầu gia, phu nhân, bên trong làm sao vậy?"
Làm sao lại giống như đang cãi nhau vậy?
Lục Tễ: "Không có gì."
Hắn biết rõ nếu hắn lại trêu chọc Tô Đào, Tô Đào có thể giận thật.
Hắn kéo gối qua: "Niên Niên, đúng là ta đang chọn ngày."
Hôn lễ của hắn và Tô Đào tổ chức quá mức vội vàng tùy tiện, lúc ấy hắn vẫn còn đang hôn mê, Tô Đào cũng chỉ hấp tấp bị đưa vào cửa.
Cũng không có bái đường.
Hắn thật sự mắc nợ Tô Đào quá nhiều.
Nhưng trong mắt người đời, hắn và Tô Đào đã sớm là vợ chồng rồi, cũng không cần làm lại hôn lễ.
Hắn vừa mới cố ý chọn ngày mọi việc đều thích hợp, là vì hắn nghĩ đến ngày hôm đó muốn tuyên cáo với trời đất, hắn muốn bái đường với Tô Đào một lần nữa.
Để Tô Đào thực sự trở thành thê tử của hắn.
Thành thân một lần nữa...
Tô Đào nghe Lục Tễ nói xong thì run lên.
Ngực nàng giống như có gió thổi phiến lông vũ lướt nhẹ trên đầu quả tim không ngừng.
Có chút ngứa, trái tim cũng không ngừng nhảy, không nói rõ được là có mùi vị gì.
Tô Đào nhếch cánh môi: "Cũng được, nghe lời chàng."
Đầu tháng sau, mọi việc đều thích hợp.
Đúng là một ngày tốt lành.
Tô Đào cảm thấy tất cả xương cốt đều như có chút ngọt, so với ăn bánh ngọt càng ngọt hơn.
Khóe môi Tô Đào nhếch lên, kiêu ngạo nói: "Vậy được rồi, chuyện vừa rồi ta sẽ tha thứ cho chàng."
Nếu như Lục Tễ đã vì nàng mà suy nghĩ nhiều như vậy.
Nàng cũng hào phóng một chút, tha thứ cho hắn đó.