Cảm giác mềm mại trên môi vô cùng rõ ràng.
Lục Tễ dường như có thể cảm nhận được hơi thở tươi mát như nước đào mùa hè của Tô Đào.
Sau một lúc lâu, Lục Tễ mới hồi phục tinh thần.
Lúc Tô Đào muốn cúi người hôn hắn, Lục Tễ đưa tay che môi Tô Đào lại.
Tô Đào có chút bực bội, nàng đã chủ động như vậy, Lục Tễ còn dám che miệng nàng lại!
Cánh môi của Tô Đào mềm mại, có chút ướt át, còn hà hơi vào lòng bàn tay hắn.
Trái tim Lục Tễ không ngừng nhảy nhót, giọng nói của hắn có chút khàn khàn: "Niên Niên, nàng đang làm gì vậy?"
Tô Đào chớp mắt, tỏ ý bảo Lục Tễ lấy tay ra, nếu không nàng làm sao nói được.
Lục Tễ buông lỏng tay ra, chợt nghe Tô Đào nói: "Chúng ta là phu thê, tất nhiên là làm chuyện phu thê nên làm."
Ánh mắt Tô Đào có chút ngại ngùng, nhưng lại không hề trốn tránh, nhìn thẳng vào Lục Tễ.
Lục Tễ và Tô Đào ở chung được gần một năm, hai người hiểu rõ lẫn nhau.
Trong nháy mắt, Lục Tễ đã đoán được suy nghĩ của Tô Đào.
Tô Đào muốn dùng cách này để hắn đồng ý cho nàng ở lại.
Lục Tễ bất đắc dĩ, đây quả thật là chuyện mà Tô Đào làm được.
Tô Đào đã có chút không vui.
Từ trước đến nay nàng là người làm việc có đầu có cuối, ai lại làm dở dang như bây giờ?
Tô Đào nhân lúc Lục Tễ không chú ý, nàng lại cúi đầu hôn môi của hắn, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi hắn, giống như là hài tử đang thưởng thức bánh ngọt.
Toàn thân Lục Tễ như có một ngọn lửa bùng lên.
Ngọn lửa này từ dưới thân của hắn dấy lên, thiêu đốt cả người hắn, làm ngực hắn phát run.
Hắn không phải là Thánh Nhân.
Ngược lại, hắn còn bình thường hơn so với một nam nhân bình thường.
Nữ nhân mà hắn yêu nằm trên người hắn, hôn hắn, hắn làm sao có thể không động tâm.
Thân thể của hắn cũng sắp nổ tung.
Giờ phút này, Lục Tễ cũng nhịn không được nữa, hắn cũng không muốn e ngại gì nữa.
Lục Tễ hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng biết hôn môi thực sự sẽ thế nào không?"
Không đợi Tô Đào trả lời, nàng đột nhiên cảm giác được thân thể bắt đầu xoay tròn.
Trời đất như xoay chuyển, nàng và Lục Tễ đổi vị trí, nàng bị đặt nằm dưới người Lục Tễ.
Tiếp theo, trong chớp mắt, Lục Tễ đã cúi đầu hôn lên môi Tô Đào.
Nụ hôn này không hề giống với nụ hôn ban nãy của Tô Đào chút nào.
Tiến quân thần tốc.
Lục Tễ cuốn l/ấy đầu lưỡi của Tô Đào, tùy ý càn quấy trong miệng nàng.
Quả nhiên là mùi vị quen thuộc chỉ thuộc về mình Tô Đào, rất thanh khiết, làm cho người ta sa vào trong đó.
Lúc này, đến phiên Tô Đào bối rối.
Nàng chỉ cảm thấy cả người không thở nổi, nàng dùng lực đánh vào lồng Lục Tễ, khó khăn thở trong ngực hắn.
Tô Đào cũng dần dần thích ứng với nụ hôn này.
Nàng cảm thấy trên người nàng có cái gì không đúng, toàn thân đều mềm nhũn ra, ngay cả ngón chân cũng duỗi thẳng ra.
Nàng nói không rõ ràng được đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy nó mới lạ và kỳ quặc.
Tô Đào nỗ lực tiếp nhận nụ hôn của Lục Tễ.
Không biết tại sao, nàng lại muốn Lục Tễ dùng sức thêm một chút.
Lục Tễ là nam nhân, mặc dù trước đây hắn chưa từng làm việc này, nhưng cũng đã được nghe qua, hiện tại hắn lại càng vô sự tự thông
(*không thầy cũng tự hiểu).
Rất nhanh, Lục Tễ đã không thoả mãn với một nụ hôn.
Hắn đưa tay xoa vòng eo của Tô Đào.
Eo của Tô Đào vừa nhỏ vừa mảnh mai như liễu, nắm trong tay chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại.
Hắn đưa tay dọc theo eo của Tô Đào lên, ngay khi hắn muốn thăm dò vào yếm của Tô Đào, động tác của hắn dừng lại.
Lục Tễ đã rời khỏi môi của Tô Đào, cái cằm của hắn dựa vào vai Tô Đào, không ngừng thở dốc.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng thở của Lục Tễ vô cùng rõ ràng.
Tô Đào thì vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Sắc mặt nàng đỏ hồng, sóng mắt như nước, cánh môi càng đỏ tươi hơn.
Vừa rồi nàng còn thấy khó hiểu, tại sao đột nhiên Lục Tễ lại dừng lại nữa.
Đến bây giờ, nàng đã cảm nhận được cái vật đặc thù dưới thân Lục Tễ.Nàng thoáng đã hiểu Lục Tễ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nếu như vừa nãy Tô Đào còn tràn đầy dũng khí, thì hiện tại, dũng khí của nàng không còn sót lại chút nào.
Chuyện sau đó quá mức lạ lẫm, trước đó nàng cũng quá vội vàng rồi, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Lục Tễ dừng lại là tốt nhất.
Hai người lẳng lặng nằm ở trên giường, tiếng hít thở quấn quýt lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Tễ bình phục lại rồi.
Hắn nhổm dậy khỏi người Tô Đào.
Gan lớn của Tô Đào biến mất hoàn toàn, nàng nhân cơ hội đó trở lại trong chăn của mình.
Còn giả vờ đắp chăn che mặt của mình.
Hiện tại nghĩ lại, nàng thật sự quá to gan rồi!
Lục Tễ xuống giường.
Hắn cần tĩnh tâm một chút.
May mắn trong phòng còn dư lại trà lạnh, Lục Tễ uống liên tiếp vài chén, cuối cùng cũng cảm thấy suy nghĩ thanh tỉnh một chút.
Uống trà lạnh xong, Lục Tễ cũng lên giường.
Hai người đều có chút không tự nhiên, cũng không nói gì thêm, ai cũng ngủ phần mình.
Rất nhanh đã đến sáng ngày hôm sau.
Ánh mặt trời lóa mắt xuyên qua rèm che, làm Lục Tễ và Tô Đào tỉnh giấc.
Ánh mắt hai người chạm phải nhau.
Lục Tễ đã chú ý tới cánh môi của Tô Đào.
Buổi tối hôm qua hai người bọn họ hôn rất lâu, bây giờ cánh môi Tô Đào vẫn đỏ tươi, hơn nữa còn có chút sưng.
Lục Tễ trong nháy mắt nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Trong lòng hắn có chút lửa nóng, vội vàng xuống giường: "Ta đi rửa mặt trước."
Hôm nay hắn muốn đến xử lý chuyện nha môn.
Mặt Tô Đào cũng hơi đỏ, giọng của nàng rất thấp: "A..., chàng đi đi."
Bây giờ trời sáng, nàng nhớ tới chuyện tối hôm qua lại càng xấu hổ!
Đợi Lục Tễ đi rồi, Tô Đào mới đi rửa mặt.
Nha hoàn trang điểm muốn tô son cho Tô Đào, lại phát hiện môi Tô Đào có chút sưng, nàng ngạc nhiên nói: "A a a a..., phu nhân, tối hôm qua người ăn trúng cái gì sao, sao môi lại bị sưng vậy?”
Khuôn mặt Tô Đào đỏ lên trong nháy mắt.
Nàng thuận miệng lấy cớ nói: "Có thể vậy, hôm nay cũng đừng tô son nữa."
Lục Tễ thật sự quá dùng sức rồi!
Trang điểm xong, Tô Đào lại dùng bữa, sau khi xong xuôi, nàng ngồi ở giường mỹ nhân ngẩn người.
Buổi tối hôm qua và sáng nay nàng vẫn còn thẹn thùng, hiện tại nàng mới phản ứng lại, Lục Tễ còn chưa nói có đồng ý hay không đâu!
Buổi tối hôm qua nàng đã lớn gan như vậy rồi, Lục Tễ nên hiểu rõ tâm ý của nàng rồi chứ?
Tô Đào lại có chút không dám chắc chắn, dù sao tối hôm qua hai người chỉ hôn một chút.
Ngoài ra cái gì cũng không có, càng đừng đề cập đến chuyện gạo nấu thành cơm!
Tô Đào thầm nghĩ, hỏng bét rồi, tối hôm qua nàng nên làm xong việc đó với Lục Tễ mới đúng.
Cũng không biết là mới làm được một nửa, Lục Tễ có thể đồng ý hay không.
Tô Đào thở dài, bây giờ nàng nên làm gì bây giờ?
Đang suy nghĩ thì Tuyết Liễu đi vào, trong tay nàng còn ôm một chồng sách: "Phu nhân, những sách này là trước đó vài ngày Hàn thế tử mượn của Hầu gia, bây giờ đều đã trả lại."
Tô Đào nói: "Để ta mang đến thư phòng cho."
Thư phòng của Lục Tễ là nơi cơ mật, bình thường không cho người khác đi vào, việc này để nàng tự làm thì tốt hơn.
Một lát sau, nàng đã đến thư phòng.
Tô Đào lấy những từng loại sách để lên trên giá sách.
Đợi sắp xếp xong, Tô Đào phát hiện án thư của Lục Tễ có chút bừa bộn, nàng liền đi tới dọn dẹp án thư giúp Lục Tễ.
Trong lúc dọn dẹp, Tô Đào phát hiện thư hòa ly của Lục Tễ.
Thư hòa ly!
Đúng, nàng và Lục Tễ đều đã ký thư hòa ly rồi, bây giờ bọn hắn không còn là vợ chồng, đều đã hòa ly rồi.
Sao nàng lại có thể quên mất một việc quan trọng như vậy chứ!
Tô Đào thầm nghĩ, mấy ngày nay nàng thật sự là bận bịu đến nỗi hồ đồ rồi.
Tô Đào chuẩn bị tiêu hủy thư hòa ly, như vậy nàng và Lục Tễ sẽ vẫn là vợ chồng rồi.
Tô Đào lấy thư hòa ly, sau đó rời khỏi thư phòng.
Bên ngoài thư phòng tuy rằng luôn có thủ vệ trông coi, nhưng sáng sớm Lục Tễ đã thông báo rồi, Tô Đào muốn làm cái gì cũng được.
Vì thế mà bây giờ Tô Đào cầm lấy một tờ giấy đi ra, bọn hắn cũng không hề ngăn cản.
…
Bên kia.
Lục Tễ đang ở nha môn.
Nhưng mà khi nhìn văn thư, hắn có chút thất thần.
Hắn nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Tối hôm qua hắn bị thích, cũng không rảnh nghĩ cái khác.
Nhưng bây giờ, hắn tỉnh táo lại rồi, cũng có thể suy nghĩ rõ ràng.
Lục Tễ hiểu rõ, Tô Đào làm như vậy không phải là muốn thể hiện với hắn, nàng muốn quyết tâm ở lại.
Mà ngoại trừ cái gọi là quyết tâm bên ngoài, Tô Đào cũng nguyện ý ở lại.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được ý của Tô Đào.
Lục Tễ nhắm hai mắt lại.
Nếu như nói trước đó hắn còn có chút dao động, thì qua chuyện này, hắn lại không bị dao động nữa.
Tô Đào hết sức chân thành, còn cả tâm ý của nàng nữa, hắn đều cảm nhận được.
Hắn cũng vì thế mà rung động.
Lục Tễ nghĩ, nếu như thế, vậy hắn sẽ tuân theo ý nguyện của Tô Đào, cho nàng ở lại.
Làm sao hắn lại không hy vọng Tô Đào ở lại chăm sóc hắn chứ.
Như thế cũng tốt, thuận theo ý của ông trời vậy.
Lục Tễ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà bây giờ tình thế thay đổi, hắn cũng phải thay đổi kế hoạch.
Tuy hắn đồng ý cho Tô Đào ở lại, nhưng hắn cũng muốn có một sách lược vẹn toàn, để sau khi hắn chết, Tô Đào cũng có thể bình an.
Vừa suy nghĩ đã bận bịu đến buổi tối.
Sắc trời đến lúc hoàng hôn, Lục Tễ cũng trở về trong phủ.
Sau khi Lục Tễ trở về thì thấy có chút kỳ quái, trước đó Tô Đào đã sớm ở hành lang đón hắn.
Hôm nay sao lại không thấy bóng dáng nàng?
Lục Tễ đi thẳng vào gian ngoài thì thấy Tô Đào đang dựa vào gối mềm.
Bên chân nàng còn có một chậu than, lửa than cũng đang cháy.
Lục Tễ nghi ngờ, đã lạnh đâu mà lấy chậu than ra?
Lục Tễ hỏi: "Niên Niên, thân thể nàng không thoải mái sao?"
Tô Đào cái mới hồi phục tinh thần lại: "Không có, ta rất tốt."
Lục Tễ thầm nghĩ, có thể Tô Đào muốn đốt cái gì đó.
Trước kia Tô Đào luyện chữ, những tờ giấy hỏng đều bị nàng thiêu hủy trong chậu than.
Lục Tễ nhìn Tô Đào: "Niên Niên, việc nàng muốn ở lại..."
Lục Tễ muốn nói hắn đồng ý, cũng không muốn ép Tô Đào nữa.
Nhưng mà hắn còn chưa nói hết, Tô Đào đã vội la lên: "Đợi một chút, ta nói trước đã!"
Cả ngày Tô Đào đều lo lắng không thôi, nàng vô thức cho là Lục Tễ muốn từ chối.
Nếu như thế, đương nhiên nàng sẽ không để cho Lục Tễ nói hết lời.
Lục Tễ nghĩ là Tô Đào có chuyện gì muốn nói, hơn nữa hắn cũng không muốn tranh nói với Tô Đào, liền nói: "Được, nàng nói trước đi."
Tô Đào không nói chuyện, ngược lại nàng lấy từ phía sau ra hai ờ giấy.
Nhìn kỹ, đây chẳng phải là thư hòa ly của hai người bọn họ sao?
Tô Đào cho hai phần thư hòa ly vào trong chậu than.
Lửa bên trong chậu than bùng lên, đốt cháy thư hòa ly.
Trong nháy mắt thư hòa ly đã bị đốt cháy, rất nhanh đã biến thành những đốm tro tàn.
Không còn dấu vết.
Tô Đào thấy hai phần thư hòa ly biến thành bụi, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù Lục Tễ không đồng ý, nàng và Lục Tễ cũng vẫn là vợ chồng, nàng xem Lục Tễ còn có thể làm sao.
Tô Đào cảm thấy sự tình không còn vấn đề gì, liền nói: "Tốt rồi, phu quân, chàng nói tiếp đi."
Lục Tễ: "..."
Thật không ngờ được, Tô Đào lại đốt thư hòa ly.
Nhưng điều đó chứng tỏ trong nội tâm nàng quả thực rất lo lắng.
Lục Tễ bất đắc dĩ nói: "Ta muốn nói ta đồng ý, không ép nàng rời đi nữa."
Tô Đào còn tưởng rằng nàng nghe lầm.
Lúc sau thấy vẻ mặt Lục Tễ không thay đổi, nàng mới biết nàng không nghe lầm, đúng là Lục Tễ đã nói như vậy.
"Thật không?" Vẻ mặt Tô Đào tươi tỉnh nói.
"Tất nhiên là thật rồi."
Tô Đào nghe vậy, nàng cao hứng ôm lấy cánh tay Lục Tễ: "Thật tốt quá."
Cuối cùng Lục Tễ ngoan cố cũng đã đồng ý!
Nàng nói xong, không ngừng lắc cánh tay Lục Tễ.
Khi nàng cao hứng sẽ có biểu hiện như vậy.
Nhưng tiếp đó, Tô Đào cũng nhớ tới hành động can đảm tối hôm qua của nàng.
Nàng lại có chút xấu hổ, vội vàng buông lỏng tay ra.
Tô Đào giả vờ vuốt tóc: "Ừ, ta biết rồi."
Cuối cùng nàng có thể ở lại với Lục Tễ rồi.
Lục Tễ thấy Tô Đào như thế cũng rất vui vẻ, hắn vuốt vuốt tóc Tô Đào.
Có thể được Tô Đào ở bên cạnh hắn đi đến đoạn đường nhân sinh cuối cùng, cuộc đời này hắn cũng không tiếc rồi.
Nhưng mà cũng chỉ có một chút...
Lục Tễ nhìn Tô Đào: "Niên Niên, ta còn có chuyện muốn nói."
Tô Đào ngước mắt nhìn: "Phu quân, chàng nói đi."
Lục Tễ nói: "Tuy rằng sau này nàng có thể ở lại, nhưng nếu ta chết, nàng nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của Lương Nguyên, để hắn đưa nàng rời đi, sau đó tự chăm sóc bản thân, đừng nhớ đến ta nữa."
Hôm nay hắn đã an bài hết mọi chuyện một lần nữa, cũng đã sắp xếp xong xuôi chuyện sau này của Tô Đào và giao cho Lương Nguyên rồi.
Nếu một ngày kia hắn thất thế, Tô Đào cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Khuôn mặt Tô Đào vốn đang rạng rỡ cũng nhanh chóng thay đổi.
Nàng khẩn trương cắn môi.
Sao câu nói này của Lục Tễ giống như đang bàn giao hậu sự vậy?
Một ngọn lửa bốc cháy lên trong lòng, Tô Đào thật sự vô cùng tức giận.
Từ sau khi nàng trở về, Lục Tễ vẫn luôn an bài chuyện sau khi hắn chết, dường như chắc chắc hắn không có bất kỳ hy vọng sống sót.
Tô Đào không hiểu, tại sao Lục Tễ lại không tin bản thân có thể sống sót chứ?
Một chút hy vọng cũng không có sao?
Tô Đào giận quá mà cười nói: "Được."
Lục Tễ sững sờ, Tô Đào có thể đồng ý dứt khoát như vậy sao.
Tô Đào sửa lại váy áo một chút, sau đó đưa mắt nhìn lên: "Nếu thật sự có ngày đó, vậy toàn bộ phủ đệ và tiền bạc đều là của ta đúng không?"
Thư hòa ly cũng bị đốt, nàng và Lục Tễ vẫn là phu thê, đến lúc đó ngân tiễn trong phủ chắc chắn đều thuộc về nàng.
Lục Tễ: "Tất nhiên."
Thật ra hắn đã sớm sang tên tất cả mọi thứ cho Tô Đào rồi, không cần chờ sau này, bây giờ tất cả đều là của Tô Đào rồi, nhưng mà bây giờ nàng vẫn chưa biết.
Tô Đào nhẹ gật đầu, lại nói: "Phu quân, chàng thấy ta thế nào?"
Lục Tễ hoàn toàn không ngờ tới, Tô Đào đột nhiên nói ra một vấn đề không liên quan, hắn vô thức đáp: "Rất đẹp."
Không chỉ là rất đẹp, đời này hắn cũng chưa thấy ai đẹp hơn Tô Đào.
Tô Đào nhếch môi nở nụ cười, mặt mày như vẽ: "Vậy ngươi nói xem, ta đẹp như vậy, lại có nhiều ngân tiễn như vậy, đến lúc đó có phải sẽ có rất nhiều công tử thích ta hay không?"
"Cho dù ta tái giá, có lẽ những người kia cũng muốn đứng xếp hàng nhỉ."
Lục Tễ khẽ giật mình.
Tô Đào tiếp tục nói: "Đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm một công tử cực kỳ tuấn tú, sau đó mang theo số ngân tiễn này gả cho hắn."
Tô Đào còn cảm thấy chưa đủ: "Nếu như trong khoảng thời gian này hai người chúng ta đã có hài tử, đến lúc đó ta sẽ mang theo hài tử đi tái giá, chàng cảm thấy được không?"
Lục Tễ: "..."
Những lời Tô Đào nói đều là những gì mà hắn từng ngày đêm mong mỏi.
Tô Đào gả cho một người bình thường, sống đến hết đời còn lại.
Nhưng bây giờ được nghe những lời này từ trong miệng Tô Đào, sao hắn lại khó chịu như vậy?
Không chỉ là khó chịu, còn ghen ghét, ghen tỵ… Lục Tễ cảm thấy hắn cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh mà Tô Đào nói dù chỉ một chút, đến nỗi vừa nghĩ tới thôi, hắn còn cảm thấy rất tức giận.
Tốt lắm, hắn đã thành công bị Tô Đào khơi dậy ý nghĩ muốn sống sót.
Hắn không thể chết được, ít nhất hắn không thể chứng kiến mẫu tử bọn họ tái giá!