Mặt trời nghiêng dần về phía Tây.
Ánh hoàng hôn từ cửa sổ xuyên qua áo quan, mơ hồ chiếu rõ tất cả bên trong.
Trong lòng Vạn đại phu lại càng bất lực hơn.
Căn bệnh của Lục Tễ quả thật là chưa từng thấy bao giờ, ông ta hoàn toàn không biết nên chữa trị thế nào.
Không chỉ ông ta, e rằng đại phu trong cả thiên hạ này cũng không biết nên chữa trị như thế nào.
Đúng lúc này, ông ta đột nhiên nghe thấy dược đồng Thương Lục đứng ở một bên nói: "Dường như chúng ta đã gặp loại mạch án này ở đâu đó rồi đúng không ạ?"
Thương Lục là đồ đệ mới đi theo ông ta không lâu, mặc dù hắn còn chưa xuất sư nhưng học hành rất tiến bộ, rất có tài năng và trí tuệ.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên ông ta thấy loại mạch án của Lục Tễ, quen thuộc ở đâu ra?
Lúc này, Vạn đại phu cũng tức giận: "Thương Lục, có Hầu gia ở đây, ngươi không được nói bậy."
Lục Tễ lại nhìn Thương Lục nói: "Ta không ngại, ngươi cứ nói đi."
Thương Lục gãi đầu, sau đó hắn nhớ lại: "Hình như là lúc ta ở gia tộc đã gặp một vị đại phu vân du bốn phương."
Thương Lục tiếp tục nói: "Theo như vị kia đại phu nói thì Hầu gia cũng không bị bệnh, mà là bị trúng độc."
Độc…
Bầu không khí trong phòng thay đổi ngay tức khắc.
Hô hấp của Lương Nguyên càng trở lên dồn dập hơn.
Nếu như lời nói của Thương Lục là thật, không quan tâm là ai đã hạ độc Lục Tễ, nếu là độc, vậy thì sẽ có phương pháp giải quyết.
A, vậy có phải Lục Tễ sẽ không chết, đúng không?
Thương Lục vừa bị bầu không khí này làm cho sợ tới mức không dám nói nữa.
Lục Tễ nói: "Nói tiếp đi."
Thương Lục tiếp tục kể lại.
Vị đại phu vân du bốn phương kia đi thăm thú khắp nơi, chuyên xem bệnh miễn phí cho bệnh nhân.
Lúc ấy, thôn của Thương Lục có dịch bệnh, vị đại phu kia đã ở lại xem bệnh cho thôn dân.
Thương Lục đã quen vị đại phu kia vào lúc ấy, vị đại phu đó thấy Thương Lục rất có thiên phú trong y học nên đã chỉ bảo cho Thương Lục mấy điều.
Những ngày sau đó, Thương Lục vẫn luôn đi theo đại phu đó học tập.
Cũng trong khi đó, hắn cũng biết được vị đại phu kia đang nghiên cứu một loại thuốc giải độc.
Triệu chứng nhiễm độc nổi lên sau đó với mạch án của Lục Tễ đều độc nhất vô nhị.
Người bình thường trúng loại độc này sẽ đột ngột hôn mê, sau đó từ từ suy yếu mà chết.
Nếu như may mắn tỉnh lại, tình trạng sau khi tỉnh dậy mấy tháng sẽ giống hệt với người bình thường, sau đó qua mấy đêm rằng sẽ dần dần suy yếu mà chết.
Hơn nữa, sẽ không nhìn thấy dấu vết trúng độc, chỉ nghĩ rằng người đó bị bệnh.
Thương Lục vừa dứt lời, trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vạn đại phu biết rõ tính cách của Thương Lục, Thương Lục chắc chắn sẽ không nói dối.
Nếu như Thương Lục nói đúng, vậy thì theo như vị đại phu vân du bốn phương kia nói, chẳng phải là Lục Tễ đã thật sự trúng độc sao?
Vạn đại phu trầm ngâm nửa ngày mới nói tiếp: "Lão phu cũng không dám khẳng định, nhưng xác thực là có khả năng này."
Nếu đại phu và ngự y bình thường đều không tìm ra được thì hẳn là độc này rất hiếm gặp, chắc chỉ có thể đợi cao nhân bên ngoài mới có thể biết được.
Lương Nguyên không nhịn được mà kích động, nói: "Hầu gia, nếu người thật sự là trúng độc, vậy chỉ cần đi tìm thuốc giải độc thì có thể khỏi bệnh đúng không?"
Lương Nguyên nói xong, hắn cũng kịp phản ứng rằng hắn quá lo lắng nên đã hồ đồ rồi.
Cho dù là Lục Tễ thật sự trúng độc đi nữa, những đại phu bình thường cũng đã bắt mạch nhưng đều không biết là bệnh gì, huống chi là cách giải độc.
Nói cách khác, tất cả hy vọng lúc này đều đặt trên vị đại phu trong miệng Thương Lục.
Lương Nguyên vội hỏi Thương Lục: "Ngươi đã biết tục danh của vị đại phu đó chưa, hắn đi về hướng nào rồi?"
Thương Lục lắc đầu: "Hắn chưa từng nói ra tên của mình."
Về nơi đi, ngay cả vị đại phu kia cũng không biết, hắn chỉ tùy ý mà đi thôi.
Hơn nữa, vị đại phu kia cũng không nghiên cứu ra được phương pháp giải độc, lúc ấy hắn đang say mê vùng đất này.
Nghe Thương Lục nói xong, Lương Nguyên trầm mặc.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng lời nói của Thương Lục có thể mang đến hy vọng cho bệnh của Lục Tễ, nhưng không ngờ rằng cái đó vốn không phải là hy vọng.
Mà là một đầu khác của con đường cụt.
Cho dù biết rõ Lục Tễ trúng độc, cũng không có biện pháp gì cả.
Kết quả cuối cùng, vẫn không có thuốc nào cứu được hắn.
Lương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sự tuyệt vọng, nhưng hắn nghĩ lại, hắn là thuộc hạ mà đã cảm thấy như thế, huống chi là Lục Tễ?
Lục Tễ nghe Thương Lục nói xong, quả thực trong hắn có dấy lên một chút hi vọng.
Nhưng mà ngay sau đó, hy vọng này đã rơi vào khoảng không.
Trên mặt Lục Tễ không có bất kỳ sự biến hóa nào, không nhìn rõ được biểu cảm của hắn.
Lương Nguyên quỳ gối xuống: "Hầu gia, cho dù là vậy, chúng ta cũng không thể từ bỏ. Đợi lát nữa ta ta sẽ bảo Thương Lục mô tả lại ngoại hình, tướng mạo của vị đại phu kia, sau đó ta sẽ sai người đi tìm, nói không chừng có thể tìm được hắn."
Thật ra Lương Nguyên cũng biết rằng cách này cũng có như không có.
Thiên hạ này to lớn, cho dù có bức họa thì cũng không biết phải đi tìm từ đâu.
Hơn nữa, cho dù có tìm được, chưa chắc vị đại phu kia đã nghiên cứu ra được phương pháp giải độc.
Tuy nhiên, hiện tại còn nước còn tát.
Đây là hy vọng duy nhất rồi.
Lục Tễ biết rõ Lương Nguyên muốn tốt cho hắn, không muốn từ bỏ hy vọng.
Mặc dù hắn đã không ôm hy vọng nữa, nhưng vẫn nói: "Được."
Biết rõ căn bệnh, lại tạm thời không tìm ra được biện pháp giải quyết.
Vạn đại phu cũng dẫn Thương Lục đi xuống.
Đợi Vạn đại phu và Thương Lục đi, trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ và Lương Nguyên.
Lúc này Lương Nguyên mới nói: "Hầu gia, nếu thật sự có người hạ độc, vậy người đó sẽ là ai?"
Theo như Thương Lục đã nói, độc này cũng quá xảo quyệt rồi, khiến người ta không phát hiện ra mình trúng độc, chỉ tưởng rằng bản thân mắc phải một căn bệnh kỳ lạ.
Hơn nữa, nếu không có Thương Lục nhắc nhở, đúng là Lục Tễ cũng không biết bản thân hắn trúng độc.
Rốt cuộc người hạ độc phía sau là người nào, lại có thể nghĩ ra cách thức giết Lục Tễ thần bí như vậy?
Lục Tễ ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ghế.
Đáp án này đã hiện ra rõ ràng trong lòng hắn.
Là Hoàng Thượng.
Cũng chỉ có Hoàng Thượng mới có thể làm ra được việc này.
Hoàng Thượng không muốn khiến người trong thiên hạ biết rằng hắn muốn giết công thần, muốn giữ thanh danh tốt, làm một hoàng đế nhân từ, nhưng lại lo lắng đế vị không vững nên mới dùng thủ đoạn này.
Mà Lục Tễ cũng thật sự trúng chiêu rồi.
Lục Tễ giương mắt, hắn quả thực không ngờ tới hắn đã rơi vào bẫy của một người nhìn có vẻ tầm thường như Hoàng Thượng.
Lương Nguyên hỏi xong, sau đó hắn cũng không mở miệng, dường như trong lòng của hắn cũng mơ hồ đã có đáp án.Lương Nguyên muốn hỏi, tại sao không hỏi Hoàng Thượng cách giải độc?
Sau đó hắn lại nghĩ, với tính cách của hoàng thượng, chỉ sợ là hắn cũng không có cách giải độc.
Chỉ có như vậy thì mới có thể lấy đi mạng của Lục Tễ một cách triệt để.
Lương Nguyên nghĩ gì, tất nhiên là Lục Tễ cũng có thể nghĩ đến điều đó.
Rất lâu sau đó, Lục Tễ mới nói: "Tuyệt đối đừng tiết lộ việc này ra ngoài, tất cả vẫn như thường lệ."
Lương Nguyên lĩnh mệnh: “Vâng”
Lương Nguyên biết rõ Hầu gia của bọn họ muốn hành động rồi.
Nhận mệnh lệnh xong, Lương Nguyên mới lui xuống.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, Hầu gia của bọn họ cũng nên ở một mình một chỗ một lúc.
Lương Nguyên vừa đi, trong phòng càng an tĩnh hơn.
Lục Tễ giương mắt nhìn ánh hoàng hôn sắp tắt dần, sau đó hắn lại rũ mắt xuống.
Làm sao hắn có thể cam tâm để cho Hoàng Thượng ngồi đó ngư ông đắc lợi như thế được chứ.
Hắn không có bao nhiêu thời gian nữa.
Hắn muốn tận dụng khoảng cuối cùng này để trù tính một phen.
Còn Tô Đào…
Một khi có chuyện gì bất trắc, an nguy của Tô Đào cũng không giữ được nữa.
Hắn muốn đưa Tô Đào đi ngay lập tức, âm thầm sai người bảo vệ nàng thật tốt.
Hắn không muốn Tô Đào biết rõ bệnh tình của hắn, hắn biết rõ tính tình của Tô Đào.
Cho dù Tô Đào không thích hắn, nhưng nếu nàng biết rõ hắn không còn sống được bao lâu nữa, sợ là nàng sẽ ở lại chăm sóc hắn thôi.
Thế nhưng hắn không muốn, cũng không muốn mạo hiểm, hắn chỉ muốn Tô Đào bình an. Cho dù là sau này hắn chết, hắn cũng muốn chắc chắn rằng nửa đời sau của Tô Đào sẽ được bình an.
Chỉ khi chắc chắn Tô Đào bình an rồi, hắn mới có thể buông lỏng tinh thần để đi làm việc khác.
Có rất nhiều việc đang chờ Lục Tễ giải quyết.
Mãi cho đến đêm khuya, hắn mới trở về phòng chính.
…
Chạng vạng tối, Tô Đào cũng trở về phủ.
Nàng biết rõ Lục Tễ đang bận rộn ở thư phòng nên không đi tìm Lục Tễ.
Nàng nghĩ, nếu như nàng nói ra tâm ý của mình với Lục Tễ thì không thể tùy tiện nói như vậy được, không thể qua loa được.
Tô Đào định ngày mai mời Lục Tễ cùng đến tửu lâu dùng bữa, sau đó trong khi dùng thiện sẽ nói cho hắn biết tâm ý của nàng.
Sau khi sắp xếp xong, Tô Đào cũng bắt đầu buồn ngủ.
Lúc Lục Tễ trở lại, hình ảnh hắn thấy chính là Tô Đào đang ngủ.
Gương mặt của nàng tinh tế, hoàn toàn mềm mại, non nớt, cánh môi như cánh hoa đỏ tươi trơn bóng và mọng nước.
Lục Tễ chăm chú nhìn Tô Đào.
Giống như muốn khắc hình ảnh này vào trong lòng hắn mãi mãi.
Mãi một lúc lâu sai, Lục Tễ mới đưa tay nhẹ nhàng chạm vào dưới mặt của Tô Đào: "Sau này, chỉ cần nàng sống tốt, muốn ta làm gì cũng được."
Tính mạng của hắn đã bắt đầu đếm ngược theo thời gian rồi.
Tô Đào còn trẻ, nàng còn rất nhiều thời gian.
Hắn nhất định phải bảo đảm nàng được bình an.
Một đêm này, Lục Tễ không ngủ, mà hắn cứ ngồi ở bên giường, tham lam ngắm nhìn Tô Đào.
Trong tư tâm của mình, hắn còn muốn để Tô Đào ở bên cạnh hắn lâu hơn nữa.
Nhưng nghĩ đến những sự việc khó có thể tránh khỏi sau đó, hắn chỉ có thể nhanh chóng đưa Tô Đào rời đi.
Hắn sẽ mãi mãi nhớ kỹ khoảng thời gian Tô Đào ở đây, sau đó khắc sâu trong lòng, cho đến cái ngày hắn chết đi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó nàng thấy Lục Tễ ngồi ở bên giường.
Tô Đào khẽ giật mình, sau đó nói: "Phu quân, chàng đã thay xong xiêm y rồi hả?"
Lục Tễ nhếch môi: "Ừm."
Tô Đào nhớ tới quyết định của nàng.
Nàng muốn chính thức cùng nói ra tâm ý của nàng với Lục Tễ.
Tô Đào đứng dậy nhìn Lục Tễ: "Phu quân, xế chiều hôm nay chàng có rảnh không, ta muốn ra ngoài ăn cơm với chàng."
Tô Đào có chút khẩn trương, ngón tay dưới chăn cũng xoắn xuýt lại cùng một chỗ.
Lục Tễ vốn muốn đợi Tô Đào tỉnh thì sẽ nói chuyện này với Tô Đào.
Thật không ngờ rằng Tô Đào lại có chuyện muốn mời hắn.
Sau nửa ngày, hắn gật đầu: "Được."
Hắn muốn tham lam đi theo Tô Đào một ngày nữa, hắn muốn tùy hứng thêm một lần.
Lục Tễ lại nói: "Cả ngày hôm nay ta cũng không việc gì, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài."
Tô Đào hơi kinh ngạc: "Phu quân, chàng không cần phải xử lý công vụ sao?"
Lục Tễ: "Đã xong hết rồi, nàng yên tâm."
Tô Đào không nghi ngờ gì: "Được, vậy ta đi rửa mặt trước đã."
Lục Tễ cũng đi rửa mặt, lúc hắn trở lại, Tô Đào đang trang điểm.
Trái tim của Lục Tễ lại rung động: "Niên Niên, ta có thể vẽ lông mày cho nàng được không?"
Hắn thường nghe người ta nói, cử án tề mi (*).
(*): Đời Đông Hán, bà “Mạnh Quang” 孟光 dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): “tương kính như tân” 相敬如賓. Cũng nói là “Mạnh Quang cử án” 孟光舉案, “tề mi cử án” 齊眉舉案.
Hắn không thể cử án tề mi với Tô Đào rồi, thế nhưng hắn muốn được thử một lần.
Tô Đào sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Được."
Nha hoàn ở một bên lại nhớ tới chuyện lần trước Lục Tễ họa mi cho Tô Đào hoạ mi, cũng không biết kỹ thuật của Hầu gia có tiến bộ không, nhưng tuyệt đối đừng vẽ giống như lần trước.
Tô Đào ngồi đối diện với Lục Tễ, sau đó nàng nhắm mắt lại.
Lục Tễ nhìn khuôn mặt của Tô Đào rồi tỉ mỉ phác họa từng nét mặt của nàng, sau đó ghi lại dáng vẻ của Tô Đào từng chút, từng chút trong nội tâm.
Hắn muốn nhớ kỹ thần thái, khuôn mặt tươi cười của Tô Đào.
Một lát sau, Lục Tễ mới đưa tay hoạ mi cho Tô Đào.
Từ sau lần thất bại trước đó, khi rảnh là Lục Tễ lại dùng giấy luyện tập rất nhiều lần.
Hắn dựa vào ký ức trước kia, nhẹ nhàng họa mi cho nàng.
Vành tai bạch ngọc của Tô Đào hơi hơi phiếm hồng.
Nàng nỗ lực mở to mắt, nhưng lông mi rung động đã bán đứng nội tâm của nàng.
Tô Đào nhịn không được mà nghĩ, Lục Tễ cũng thích nàng đúng không, hoặc là hắn phải có chút hảo cảm với nàng.
Nếu không, tại sao hắn lại hoạ mi cho nàng?
Tâm tư của thiếu nữ thật sự vô cùng xoắn xuýt.
Trong lòng Tô Đào khẽ thở dài, nàng tự nói với mình, đợi tối nay, nàng có thể có được một đáp án chính xác rồi.
Đang suy nghĩ miên man, tay của Lục Tễ cũng ngừng: "Niên Niên, được rồi."
Tô Đào lấy lại tinh thần, nàng quay sang nhìn về phía tấm gương.
Trong gương là một người có nhan sắc kiều diễm như hoa, một đôi lông mày được vẽ quả thật không tệ.
Tô Đào rất kinh ngạc: "Phu quân, chàng vẽ đẹp như vậy sao?"
Nha hoàn ở một bên cũng hơi kinh ngạc, sau đó họ nhịn không được cảm thán, quả thật không hổ là Hầu gia, họa mi cũng có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Lục Tễ cũng gật đầu: "Được rồi, dùng bữa đi."
Sau khi hai người dùng thiện xong, Tô Đào lại xử lý sự vụ trong phủ.
Đợi sau khi xử lý xong tất cả, hai người mới ngồi xe ngựa xuất phủ.
…
Bây giờ đã vào mùa hạ rồi, thời tiết ngày càng ấm áp, ánh mặt trời cũng vô cùng rực rỡ.
Người người đi lại trên đường phố trong kinh thành như dệt cửi, khắp nơi đều rất náo nhiệt.
Thực tế, còn có thật nhiều nam nữ đi dạo phố cùng nhau, khắp nơi đều là tiếng nói cười.
Tô Đào nhìn những đôi nam nữ… sánh đôi với nhau, lại không nhịn được nhìn mình và Lục Tễ.
Ở trong mắt người ngoài, nàng và Lục Tễ cũng là một đôi đó.
Nàng và Lục Tễ cũng rất xứng đôi đúng không?
Tô Đào không nhịn được, cứ được một lát là nàng lại nhìn Lục Tễ một chút.
Tất nhiên là Lục Tễ chú ý tới Tô Đào là lạ, hắn nghiêng mặt qua nhìn Tô Đào: "Nhìn cái gì đấy?"
Tô Đào lại càng hoảng sợ, nàng vội vàng nghĩ ra một cái cớ: "Ta thấy hình như là bên kia có người đang vẽ tranh, ta muốn đi qua đó xem một chút."
Nàng cũng không thể biểu hiện quá mức, nếu Lục Tễ bị nàng dọa thì làm sao bây giờ.
Lục Tễ thuận theo lời Tô Đào nói mà qua, quả thật có người đang vẽ tranh.
Đây cũng là một dạng phong cảnh trong kinh thành.
Trong kinh thành có rất nhiều người đọc sách, vì kiếm tiền sinh hoạt, họ sẽ mở một sạp hàng trên đường, sau đó vẽ tranh, cũng có thể kiếm được chút tiền.
Nhưng mà dù sao họ cũng chỉ vẽ tranh trên phố, hơn nữa thời gian vẽ tranh cũng rất ngắn, vẽ cũng không được tinh tế cho lắm.
Ngược lại, Tô Đào đột nhiên có hứng thú: "Phu quân, chúng ta cũng đi vẽ một bức tranh, được không?"
Lúc trước nàng chỉ tùy ý mượn cớ, lúc này nàng lại thật sự chú ý đến nó.
Trong lòng Lục Tễ khẽ động: "Cũng được."
Hai người đi vào quán vẽ trước.
Một thư sinh chán nản đang ngóng trông vẽ được nhiều bức tranh để kiếm tiền, bây giờ hắn nhìn thấy Lục Tễ và Tô Đào thì rất cao hứng.
Thực tế, nhan sắc của Lục Tễ và Tô Đào đều thuộc dạng tuyệt thế vô song, hai người đứng cùng một chỗ quả thực là vô cùng xứng đôi.
Thư sinh này xem đến ngây người, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần.
Sau nửa ngày, hắn mới mở miệng, nói: "Công tử và phu nhân yên tâm, kỹ năng vẽ của tiểu sinh không tệ, nhất định ta sẽ vẽ hai người thật đẹp."
Hai người này thật sự quá đẹp, hắn có thể may mắn vẽ được họ đã là có vận khí lớn, nên tất nhiên là hắn rất nghiêm túc, tỉ mỉ hơn hẳn so với mỗi một bức họa trước đó.
Thư sinh này cầm lấy giấy bút, sau đó lại nói: "Công tử, phu nhân, các ngài muốn tạo dáng gì?"
Tô Đào mấp máy môi: "Cứ như thế này là được rồi."
Dáng vẻ mà nàng thích nhất chính là được kề vai sát cánh với Lục Tễ.
Thư sinh này nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Dứt lời, hắn cúi đầu nghiêm túc vẽ.
Lục Tễ và Tô đào cũng không thể tuỳ tiện nhúc nhích được.
Lục Tễ là xuất thân từ trong quân ngũ, một chút chuyện nhỏ này không hề ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng Tô Đào chỉ đứng được một lúc đã thấy mệt mỏi, nàng không nhịn được mà nhẹ nhàng xê dịch chân, sau đó lại đấm đấm eo.
Nàng thầm nghĩ, hôm nay nàng đã hồ đồ rồi.
Thà nàng trực tiếp mời một họa sư chuyên nghiệp đến phủ vẽ cho nhanh, cũng không cần phải đứng đây chờ như vậy.
Thư sinh kia cũng nhìn ra Tô Đào đang thấm mệt, lúc này hắn đã sao chép xong hình dáng, cũng đã nhớ kỹ dung mạo xinh đẹp của Lục Tễ
và Tô Đào, nên hắn nói: "Phu nhân, nếu như người mệt mỏi thì đi thăm thú trước đi, đợi một canh giờ nữa tới lấy tranh cũng được."
Vừa nghe thấy hắn nói thế, Tô Đào cũng thả lỏng cả người.
Thật tốt quá, nàng cũng không muốn đứng ở đây đâu.
Nàng kéo Lục Tễ đến trà lâu ngồi một lúc, sau khi nghỉ ngơi xong, hai người mới đi ra ngoài tiếp tục dạo phố.
Đến khi sắc trời dần chuyển màu, nàng và Lục Tễ trở lại sạp hàng kia.
Tất nhiên là bức tranh đã được hoàn thành. Thư sinh kia đưa bức tranh cho Tô Đào: "Phu nhân, người xem, có hài lòng không?"
Không phải là hắn nói khoác, nhưng có thể nói bức họa hôm nay là một trong những bức họa mà hắn vẽ tốt nhất từ trước đến giờ.
Chủ yếu là vì hai người trước mặt thật sự là một đôi đẹp như được tạc từ ngọc, nên hắn cũng có tâm tình sáng tác hơn.
Tô Đào mở quyển vẽ ra, đôi mắt nàng không nhịn được mà sáng lên.
Thật ra, người này vẽ cũng không tệ, vẽ được hoàn toàn chính xác thần thái của nàng và Lục Tễ, tuy còn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng không bị ảnh hưởng đến tổng thể bức tranh chút nào, quả thực rất đẹp.
Lục Tễ cũng nhìn bức họa này.
Trước đó hắn đã quên rằng hắn có thể vẽ mấy bức họa của Tô Đào sau đó giữ lại, để chúng vượt qua quãng đời còn lại với hắn.
Tô Đào lại có chút xấu hổ.
Nàng chợt nhớ tới ảnh kết hôn ở kiếp sau, lại thấy nàng và Lục Tễ bây giờ giống như đang chụp ảnh kết hôn, vì vậy mặt nàng lại không nhịn được mà đỏ lên.
Nàng nghiêm túc ho khan, đóng quyển vẽ lại: "Rất đẹp."
Tô Đào cho thư sinh này một khoản tiền, hai bên đều vô cùng cao hứng, sau đó Tô Đào và Lục Tễ mới đi vào trong tửu lâu.
Lúc này đã là chạng vạng tối, đã đến thời gian dùng bữa tối rồi.
Nàng và Lục Tễ đến gian phòng mà nàng đã đến vào sinh thần trước đó, cũng bao nguyên cả gian phòng.
Tô Đào vừa vào phòng, nàng đến đẩy khung cửa sổ ra.
Cảnh sắc bên ngoài đập vào mi mắt, Tô Đào hít sâu một hơi.
Nàng nhớ tới lần trước nàng với Lục Tễ đã cùng ở đây ngắm pháo hoa, lại không nhịn được nói: "Cũng không biết khi nào mới có thể tình cờ thấy người ta bắn pháo hoa."
Tuy nó rất lãng phí tiền, nhưng quả thực rất lãng mạn.
Lục Tễ nhìn bóng lưng của Tô Đào, đó là pháo hoa mà hắn đốt cho nàng, chỉ tiếc là hắn không thể nói cho nàng biết.
Đúng lúc này, mấy gã sai vặt trong tiệm nối đuôi nhau đi vào.
Ngay sau đó, đồ ăn đã được xếp đầy bàn.
Một nửa đồ ăn trên bàn là những món Tô Đào thích ăn, một nửa là những món Lục Tễ thích ăn.
Gã sai vặt còn bưng một bầu rượu lên nữa.
Tô Đào rót cho Lục Tễ một chén rượu.
Nàng nhớ tới chuyện lát nữa nàng cần làm thì không nhịn được có chút khẩn trương, thậm chí nàng đã nghĩ đến chuyện dùng rượu để tăng thêm lòng dũng cảm rồi.
Nhưng mà nàng lại sợ nàng uống một ly sẽ say, đến lúc đó nàng say rượu làm loạn cũng không tốt.
Tô Đào cũng chỉ có thể nhìn Lục Tễ một mình uống rượu.
Hai người dùng thiện xong.
Đợi đến lúc cơm nước no nê, Tô Đào buông đũa xuống.
Nàng nghe thấy ở bên ngoài có những âm thanh nho nhỏ của người đi đường, trong nội tâm lại càng không nhịn được mà căng thẳng.
Lục Tễ cũng để ly rượu xuống.
Ngày hôm nay đã kết thúc.
Hắn không thể lại sa vào nơi này nữa, hắn phải nói rõ mọi chuyện.
Gần như là hai người đồng thời mở miệng cùng
một lúc.
"Phu quân, ta có việc muốn nói với chàng."
"Niên Niên, ta có việc muốn nói với nàng."
Hai người đều sửng sốt, Tô Đào không nhịn được cười rộ lên.
Hai người bọn họ lại còn nói chuyện cùng một lúc.
Lục Tễ cũng không ngờ tới Tô Đào có việc muốn nói, hắn nói: "Niên Niên, nàng nói trước đi."
Được, trước hết cứ để nàng nói trước đã.
Trong lòng Tô Đào rất khẩn trương, trái tim nàng đập như nổi trống vậy, nàng thở phào một hơi.
Sau đó nàng nhìn về phía Lục Tễ: "Phu quân, ta thích chàng, chàng có thích ta không?"
Nàng đã dùng hết dũng khí trong đời nàng để nói câu này.
Tô Đào vừa dứt lời, cả người Lục Tễ cũng ngây ra.
Hắn chỉ cảm thấy trong tai nổ vang, làm hắn không nghe thấy âm thanh nào cả.
Sau nửa ngày, hắn mới khôi phục tinh thần.
Hắn nhìn ánh mắt của Tô Đào, mắt của nàng vừa to vừa trong veo, bây giờ ánh mắt nàng nhìn hắn có sự căng thẳng và xấu hổ, nhưng lại càng có nhiều sự chân thành hơn.
Lúc này, Lục Tễ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tô Đào.
Nàng thật sự thích hắn.
Giống như niềm vui khi bắt gặp sao băng, trong lòng Lục Tễ cũng cảm thấy lâng lâng.
Nhưng kèm theo đó là nỗi đau nhức dày đặc.
Trái tim Lục Tễ đau nhức giống như có người đục nát trái tim hắn vậy, khiến cho hắn không thở nổi.
Tình yêu mà hắn đã chờ đợi bấy lâu nay sao lại xuất hiện vào lúc này?
Điều mà hắn đã chờ đợi quá lâu cuối cùng đã thành thật.
Nhưng hắn cũng không dám, cũng không thể đón nhận được.
Hắn là một kẻ sắp chết, hắn không thể làm liên lụy đến Tô Đào.
Ngược lại, hắn muốn cho Tô Đào một cuộc sống tốt đẹp.
Cho dù không có hắn, nàng cũng phải sống vui vẻ, thật vui vẻ.
Một lúc lâu sau, không nhận được câu trả lời, trái tim Tô Đào đang khẩn trương cũng dần cảm thấy mất mát.
Nàng nghĩ, chắc là Lục Tễ không thích nàng, nhưng hắn lại không biết làm thế nào để từ chối nàng đúng không?
Tô Đào hơi muốn khóc.
Nhưng nàng cố hết sức không để cho nước mắt rơi, nàng tự nói với mình, cái này không quan trọng, tuy bây giờ Lục Tễ còn chưa thích nàng, nhưng sau này nàng nhất định sẽ khiến cho Lục Tễ thích nàng thôi.
Sau nửa ngày, Lục Tễ mới mở miệng, giọng nói của hắn rất trầm: "Niên Niên, ban nãy ta có chuyện muốn nói với nàng đúng không, bây giờ ta muốn nói chuyện đó với nàng."
Tuy rằng Tô Đào không hiểu tại sao Lục Tễ lại không trả lời vấn đề của nàng mà lại nhắc đến chuyện này, nhưng mà nàng vẫn nói: "Được, chàng nói đi."
Lục Tễ nhìn thẳng vào mắt Tô Đào: "Niên Niên, từ ngày năm ngoái chúng ta ước định giả làm phu thê với nhau, nàng đã làm vô cùng tốt, nhưng mà bây giờ nàng không cần coi trọng ước định đó nữa, tất cả mọi chuyện đã rõ ràng rồi, nàng được tự do."
Dừng một chút, Lục Tễ lại tiếp tục nói: "Sau khi rời đi nàng muốn đi đâu? Ta biết nàng muốn làm việc liên quan đến buôn bán, ta sẽ phái người đi cùng nàng, đưa nàng đi đến nơi nàng muốn đến, làm chuyện nàng muốn làm."
Dường như Lục Tễ đã cố nén đi tất cả sự đau khổ trong tim mới có thể thản nhiên nói ra những lời ấy.
Sau khi Lục Tễ nói xong, trong phòng yên tĩnh.
Bảo sao, bảo sao Lục Tễ lại không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng.
Đây chính là đáp án của Lục Tễ.
Hắn có thể nói hắn không thích nàng, có thể trực tiếp từ chối nàng.
Nhưng hắn không nói thế.
Hắn nói thẳng rằng hắn muốn nàng rời đi.
Đây là đáp án trực tiếp nhất, cũng là một đáp án tuyệt tính nhất.
Hắn không thích nàng, hắn muốn nàng rời đi.
Mặc dù Tô Đào lường trước được việc Lục Tễ từ chối nàng, nhưng nàng không ngờ rằng hắn lại dùng phương thức như vậy.
Vậy mà hắn lại thẳng thừng muốn nàng rời đi.
Trái tim của Tô Đào bỗng đau xót.
Giống như có người dùng một cái châm đâm vào trái tim của nàng vậy.
Nếu như nàng còn có mặt mũi, nàng còn muốn thể diện thì nàng nên trực tiếp đồng ý rời đi, hai bên cũng sẽ không bị lúng túng hay khó xử.
Nhưng Tô Đào cũng không muốn vậy.
Tuy rằng trên mặt của nàng là sự yếu ớt và tức giận, nhưng nàng không sợ, cũng không để ý đến cái khác nữa.
Nàng muốn cố gắng một lần nữa, thử lại một lần nữa.
Để sau này nàng có nhớ lại, nàng cũng sẽ không hối hận.
Tô Đào dứt bỏ tất cả lo ngại xong, nàng vứt bỏ tất cả, nhìn thẳng vào mắt Lục Tễ.
"Lục Tễ, ta thích chàng... Chàng có thích ta một chút nào không?"
Cho dù chỉ là một chút cũng tốt.
Đôi mắt trong veo của Tô Đào ngấn nước, không hề tránh né mà nhìn Lục Tễ.
Rõ ràng nước mắt đã đọng lại ở hốc mắt, nhưng nàng vẫn không hề rơi lệ.
Đây là tâm ý của nàng, cũng là câu hỏi chân thành của nàng.
Ánh mắt của Tô Đào trong treo như vậy, sạch sẽ đến nỗi Lục Tễ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tễ rũ xuống.
"Xin lỗi, Niên Niên."
Đây chính là đáp án của hắn.
Nước mắt tràn khỏi bờ mi của Tô Đào, ngay lúc nước mắt sắp rơi xuống, nàng đưa tay lau nước mắt đi: "Ta biết rồi."