Tô phủ.
Trò khôi hài vẫn còn đang tiếp tục.
Từ thị nhìn Tô Dao mờ mịt ngồi dưới đất, chỉ thấy trong lòng đau xót.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vội vã gọi nha hoàn cầm một kiện áo choàng, sau đó cúi xuống khoác lên người Tô Dao: " Hài tử ngoan, trời lạnh như thế, ngồi lát nữa sẽ đông lạnh ."
Đây chính là con gái của nàng, nàng làm sao có thể không yêu thương. Tô Dao lúc này cũng phục hồi tinh thần.
Đến cùng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, việc này lại không thành, nàng chỉ cảm thấy trên mặt thật giống bị quăng hai cái tát, đau rát.
Tô Dao cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng bi thương khóc lóc nói: "Nương, tại sao lại như vậy chứ?"
"Người không phải nói thuốc dược tính của thuốc kia rất mạnh sao..."
Từ thị cũng có chút không minh bạch : " Đại phu kia quả thật nói như thế ."
Hai người đều không ngờ đến sẽ như vậy. Với suy nghĩ của các nàng, việc này không có đạo lý không thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một nam tử tuổi trẻ còn khỏe mạnh như vậy. Bị trùng thúc tình dược, trước mặt còn có một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, nam tử nào có thể cầm lại được.
Đúng là hoàn toàn không có đạo lý a!
Lúc trước Tô Dao còn nghĩ có thể thành thiếp Lục Tễ, nhưng hiện thực lại hung hăng đánh nàng hai bàn tay.
Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ?
Nước mắt Tô Dao không ngừng rơi, Từ thị cũng đau lòng tới hỏng rồi.
Mà một bên Tô phụ đem lời nói của bọn họ đều nghe được .
Hắn chỉ cảm thấy máu dồn lên cổ rồi dâng lên đến tận óc.
Nói cách khác, Tô Dao không chỉ sử dụng thủ đoạn muốn câu dẫn Lục Tễ, còn dùng thuốc tình dược.
Quả thực là gan to bằng trời!
Lục phủ ngũ tạng Tô phụ đều đau theo.
Bất quá hắn còn biết nặng nhẹ, gọi người canh giữ xung quanh phòng khách, không cho hạ nhân nhìn đến.
Tô phụ chỉ vào Từ thị: " Việc hôm nay là do mẹ con các ngươi nghĩ ra?"
Tô phụ sắc mặt xanh mét, Từ thị với hắn là phu thê nhiều năm, tất nhiên biết Tô phụ là thật sự nổi giận.
Nhưng hiện tại rơi vào tình huống này, nàng tất nhiên muốn biện giải: "Lão gia, ta với Dao Dao cũng chỉ vì nghĩ cho toàn bộ Tô phủ chúng ta thôi!"
"Còn không phải vì bạch nhãn lang Tô Đào kia, không muốn giúp đỡ chúng ta, ta với Dao Dao mới muốn đánh từ phía Lục Tễ, như vậy, ngày sau chúng ta không cần dựa vào Tô Đào ."
Từ thị nói tới đây dừng một chút: "Nhưng không ai nghĩ đến Lục Tễ lại như vậy, lại không chạm vào Dao Dao!"
Đây cũng là việc Từ thị hoàn toàn không nghĩ đến.
Từ thị càng nói càng đúng lý hợp tình, chỉ cảm thấy các nàng là vì toàn bộ Tô phủ, có nơi nào làm sai.
Nếu có sai, cũng đều bởi vì bạch nhãn lang Tô Đào kia. Từ thị liền hướng về Tô Đào mà mắng.
Tô phụ là người đứng đầu phủ, tốt xấu gì cũng lăn lộn bên trên mấy chục năm, vẫn có đủ minh mẫn.
Chuyện hôm nay rõ ràng là Từ thị cùng Tô Dao một tay lên kế hoạch, nhưng hiện tại cái gì cũng đẩy lên người Tô Đào!
Cái này không nói cũng không sao, không cần biết lỗi của ai.
Chỉ nói về sau phải làm thế nào đi?
Người này được xưng là Diêm Vương sống đó a, trước mắt Tô Dao chọc tới bậc này, Tô phủ cũng xong theo.
Tâm nguyện lớn nhất của Tô phụ chính là nhìn Tô phủ, ở trên tay hắn vinh quang chói lọi, sao có thể nhịn được việc này.
Hắn một phen đánh lên mặt Từ thị: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Mặt Từ thị bị đánh lệch qua một bên, hắn chưa khi nào đánh qua nàng, nhưng nàng biết Tô phụ đã thật sự tức giận.
Từ thị sợ tới mức ngậm miệng. Tô Dao lại càng hoảng sợ.
Tô phụ sắc mặt xanh mét: " Vậy hai người các ngươi nói đi, về sau phải làm cái gì bây giờ?"
Nghe hắn nói vậy, Từ thị với Tô Dao mới ngơ ngác.
Bây giờ không phải là lúc truy cứu ai sai ai đúng, trọng yếu nhất là làm sao để Lục Tễ nguôi giận.
Nhớ tới kết cục của những người đắc tội Lục Tễ, Từ thị với Tô Dao rùng mình một cái.
Các nàng chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả nếu không thành công, nên hiện tại chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt.
Vẫn là Tô phụ trấn định lại trước.
Nếu so sánh một nữ nhi như Tô Dao, hiển nhiên hắn càng coi trọng toàn bộ Tô phủ.
Tô phụ yên lặng nhìn Tô Dao, sau một lúc lâu mới đưa ra quyết định: "Đem Tô Dao đưa đến từ thượng đường đi, chờ qua mấy năm, mọi việc lắng xuống thì đón về, để nàng gả đi."
Đây cũng là biện pháp tốt nhất trước mắt mà Tô phụ có thể nghĩ ra. Tốt xấu gì cũng có thể trụ cho Tô Dao một cái mạng.
Mặc kệ thế nào, Tô Dao xem như đã đánh thuốc Lục Tễ. Mà hắn là loại người nào chứ, đó chính là Hầu gia quyền cao chức trọng.
Nếu không phải còn Tô Đào ở đằng đó, đừng nói là mệnh Tô Dao, chính là toàn bộ Tô phủ sợ cũng không xong .
Giờ phút này Tô phụ không nhịn được cảm thấy may mắn, may mắn còn có Tô Đào.
Lục Tễ còn có thể cố kỵ Tô Đào, sẽ không để nhà mẹ đẻ nàng quá mức khó coi.
Chẳng qua ngày sau Tô phủ bọn họ cũng đừng mong hưởng ké miệng lời nào, chỉ sợ còn không ngóc đầu lên làm người nổi.
Bất quá trước mắt chỉ cần có thể bảo trụ toàn bộ Tô phủ là được.
Tô Dao nghe được hai chữ từ đường liền ngước mặt lên. Nàng giống như điên rồi: "Không, con không đi!"
Nàng hiện tại đã mười sáu tuổi, nếu như mấy năm sau mới trở về, khi đó đã là hai mươi mấy. Lúc đó chính là gái lỡ thì.
Đến lúc đó nàng sao còn có hôn nhân nào tốt.
Tô Dao luôn tâm cao khí ngạo, sao có thể chấp nhận loại kết quả này!
Từ thị cũng liên tục lắc đầu, nàng vừa khóc vừa nói: "Không được, lão gia, Dao Dao chính là nữ nhi thân sinh của chúng ta mà!"
"Chúng ta thua thiệt Dao Dao nhiều như vậy, hai năm trước mới đem nàng về, sao có thể đưa nàng đến từ đường?"
Tô phụ tất nhiên cũng đau lòng cho nữ nhi, nhưng nữ nhi đến cùng vẫn không sánh bằng toàn bộ Tô phủ, sắc mặt hắn âm trầm nói: "Cũng tốt, nếu không đến từ đường, vậy dùng một tấm lụa trắng chấm dứt đi."
Từ thị với Tô Dao biết Tô phụ không nói đùa, các nàng cũng không dám càn quấy.
Từ thị nghĩ lại, cũng cảm thấy đây đã là biện pháp tốt nhất .
Từ thị khóc nói: "Dao Dao, con đến từ đường ở mấy năm, đợi vài năm sau nương sẽ đón con về, tìm cho con một người trong sạch."
Tuy nói lúc đó Tô Dao hơi lớn tuổi một chút, nhưng nàng như vậy, thế nào cũng có thể tìm được nhà chồng tốt.
Tô Dao không thể tin nói: "Nương, hiện tại người cũng mặc kệ nữ nhi?"
Từ thị đau lòng không thôi: "Nương đương nhiên thương con, nhưng phụ thân con nói đúng, hiện tại chỉ có thể như thế."
Tô Dao biết, Từ thị cũng đã quyết, hiện tại nói gì cũng vô dụng .
Sau một lúc, Tô Dao nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt, sau đó mới nói: "Vâng; nữ nhi nghe theo cha mẹ ."
Tô Dao cúi đầu, hết thảy đều là do Tô Đào!!!
Nếu không phải nàng ta, nàng làm sao đến mức rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay!!!
. . .
Sáng hôm sau, Tô phụ liền đến Tĩnh Viễn phủ.
Chuyện này dù sao cũng liên quan đến tồn vong trong phủ, hắn đương nhiên rất để bụng.
Lúc này, Lục Tễ cùng Tô Đào cũng tỉnh .
Lục Tễ đang trúng dược, lại tắm qua nhiều nước lạnh như vậy. Hơn nữa tối qua không ngủ đủ, lúc này sắc mặt càng trắng bệch.
Tô Đào lo lắng, nàng phủ thêm một kiện xiêm y liền nói: "Phu quân, chàng ngồi xuống trước đã, không vội."
Hắn đang bộ dạng này tốt nhất đừng vào triều, ở nhà nghỉ cho khỏe đi, cũng đem thân thể dưỡng tốt hoàn toàn.
Tô Đào gọi Lương Nguyên tới: "Lương Nguyên, ngươi đi thay hầu gia cáo nghỉ vài ngày nghỉ."
Lương Nguyên gật đầu: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay."
Tô Đào nhìn Lục Tễ: " Mấy ngày nay chàng phải ở trong nhà hảo hảo tịnh dưỡng."
"Được; nghe lời nàng, " Lục Tễ nói.
Đang nói chuyện, đồ ăn sáng cũng chuẩn bị xong. Hôm nay Tô Đào cố ý dặn dò qua, đều làm theo kiểu thanh đạm .
Tô Đào nhìn Lục Tễ dùng xong hai chén mới yên tâm, ăn xong, hai người ngồi ở trên ghế mĩ nhân tiêu thực.
Vừa uống qua một ly trà, thị về ngoài cửa phủ tới đây : "Hầu gia, bên ngoài có Tô đại nhân cầu kiến."
Tô Đào nhíu mi.
Rõ ràng là Tô phụ lại đây thỉnh tội, nói ra biện pháp trừng phạt Tô Dao.
Trong mắt Lục Tễ lóe lên tia chán ghét, hắn đặt chén trà xuống, thanh âm thản nhiên nói: "Không gặp."
Thị vệ lĩnh mệnh: "Vâng."
Hắn lập tức quay ra phục mệnh .
Tô phụ nghe thấy Lục Tễ nói không gặp, sắc mặt không khỏi trắng một mảng.
Bất quá ngẫm lại, như thế cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần hắn đem Tô Dao đưa đến từ đường, cũng có thể làm Lục Tễ nguôi giận.
Tô phụ liền nói với thị vệ: "Làm phiền ngươi nói với hầu gia, ta đã xử lý nữ nhi bất hiếu kia, đã phiền đến hầu gia phải chịu vất vả, ta thật sự rất ân hận."
Tô phụ biết lời này không nhất định có thể truyền đến tai Lục Tễ.
Bất quá cho dù như thế, điều nên nói cũng phải nói, các cấp bậc lễ nghĩa đều không thể thiếu. Nói xong, Tô phụ mới xoay người về phủ.
Sau đó lập tức phái người đưa Tô Dao đến từ đường.