Lời của editor: Vài chương trước mình thấy size chữ hơi to, cách đoạn cũng hơi lớn nên bắt đầu chỉnh lại. Hi vọng mọi người sẽ đọc truyện dễ dàng hơn!! ❤❤
-------------------------------------------
Vóc người Lục Tễ rất cao.Tô Đào ngẩng đầu lên chỉ thấy được tấm lưng rộng lớn của hắn. Suy nghĩ của nàng loạn thành một đoàn, tại sao Lục Tễ bỗng nhiên lại tới đây cứu nàng?
Dù sao Lục Tễ cũng từng là Tĩnh Viễn Hầu quyền cao chức trọng. Có thể đến được những vị trí này, đều là người không thông minh cũng khôn khéo đến cực điểm.
Sau khi tỉnh lại chỉ cần hỏi hạ nhân một chút, Lục Tễ chắc hẳn sẽ đoán được không sai biệt lắm, bọn người Lục Đại Lang kia căn bản không qua mắt được hắn.
Chẳng qua...
Tô Đào nhìn Lục Tễ đang nắm tay nàng. Tại sao Lục Tễ lại nắm tay nàng???
Đầu óc Tô Đào mơ hồ, không chú ý tới bước chân Lục Tễ ngừng lại. Nàng bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào lưng Lục Tễ. Tấm lưng rắn chắc, Tô Đào cảm thấy cái mũi đau sót, ánh mắt theo phản xạ đỏ đọng đầy nước mắt.
Không đợi nàng lên tiếng, đã nhìn thấy thân thể Lục Tễ lảo đảo, sau đó ngã xuống một bên.
Tô Đào vội vàng đỡ Lục Tễ, Tiểu Tư cùng thái y một bên cũng nhanh chóng vây lại."Hầu gia, ngài làm sao vậy?" Tô Đào vội la lên.
Lục Tễ không trả lời câu hỏi của Tô Đào, ngược lại hỏi: "Đau không?"
Hắn nhìn cái mũi phiếm hồng của Tô Đào.
Tô Đào giật mình, cái gì đau không? Lục Tễ đang hỏi nàng sao?
Ngốc một lúc, Tô Đào mới hồi phục tinh thần: "Có đau một chút xíu nhưng thật sự không sao."
Kỳ thật rất đau, chỉ là tình huống của Lục Tễ nghiêm trọng hơn.Lục Tễ trấn an nàng: "Không cần lo lắng, chỉ là lâu rồi ta chưa đi lại, nhất thời không thích ứng được thôi."
Lục Tễ tuy nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thái y một bên đều than thở lo lắng. Lục Tễ là hôn mê gần hai tháng!
Bình thường bệnh nhân giống như Lục Tễ mà tỉnh lại, chỉ sợ thực hiện chút động tác đơn giản cũng khó khăn. Tuy rằng thân thể Lục Tễ so với người thường tốt hơn một chút, nhưng hắn cũng chỉ là người thường, cần phải tịnh dưỡng. Nhưng Lục Tễ vừa tỉnh lại đã đích thân đến tìm Tô Đào, đi đường xa như vậy, tất nhiên chịu không nổi.
Chu thái y lo lắng vuốt vuốt râu, Lục Tễ rõ ràng đang lấy thân thể mình ra chơi đùa. Đáng tiếc tính tình Lục Tễ nói một thì không có hai, bọn họ nào dám khuyên nhủ.
Tô Đào cũng nhìn thấu ý tứ của đám người thái y, nàng buông tay Lục Tễ ra: "Hầu gia, người hãy để cho hạ nhân đỡ người về đi."
Hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể Lục Tễ. Lần này hắn cũng không phản đối, đúng là hắn có chút chịu không nổi, liền để Tiểu Tư đỡ về phòng.
Trong phòng nhất thời bận rộn hẳn lên.
Thái y vội vàng bắt mạch cho Lục Tễ, sai người nấu thuốc, lát nữa còn phải châm cứu, Tiểu Tư thì cẩn thận hầu hạ từ trên xuống dưới.
Tô Đào ở chỗ này không có chuyện gì làm, ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay, nên nhân tiện nói: "Hầu gia, vậy ta đi xuống trước."
Lục Tễ gật đầu: "Cũng được, nàng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Lục Tễ lại chỉ vài nha hoàn cho Tô Đào, để bọn họ hầu hạ nàng.
. . .
Bây giờ Tô Đào tất nhiên không thể lại ở ngoài sương phòng. Nha hoàn đứng đầu tên Tuyết Liễu dẫn Tô Đào đến gian phòng cách Lục Tễ gần nhất. Đến khi vào trong, Tô Đào vẫn có chút chưa hoàn hồn, nàng nhớ lại lúc Lục Tễ cứu nàng vừa nãy.
Tô Đào nhẹ nhàng thở phào một hơi. Trong phòng rất ấm áp, Tô Đào đem áo choàng trên người cởi xuống.
Tuyết Liễu tiếp nhận áo choàng, thầm nói: "Phu nhân, ngài muốn tắm rửa một chút hay không?"
Tô Đào cúi đầu nhìn chính mình.
Xiêm y dính bẩn rất nhiều, còn có vết máu, nhìn rất chật vật, nên tắm rửa sạch sẽ một phen.
Tô Đào gật đầu: "Được."Nha hoàn lập tức lao vào chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau, nước tắm đã chuẩn bị tốt, Tuyết Liễu đuôi sát Tô Đào vào tịnh thất.
Tịnh thất này được trang bị đầy đủ, cái gì cũng không thiếu, nước tắm rửa được thả rất nhiều cánh hoa, bọn nha hoàn còn muốn tự thân hầu hạ Tô Đào tắm rửa.
Tô Đào có chút không thích ứng, kêu nha hoàn đi xuống để bản thân tự mình làm. Chờ tắm rửa xong, nha hoàn lại mang một bộ quần áo mới sạch sẽ đến, vừa thấy liền biết rất quý giá.
Tô Đào thầm nghĩ, đãi ngộ cho thân phận Hầu phu nhân này nháy mắt thăng cấp làm nàng có chút không thích ứng kịp .
Trở lại phòng, Tô Đào nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn. Tuyết Liễu nói: "Phu nhân, sắc trời không còn sớm, nô tỳ đã kêu đầu bếp làm bữa tối, chẳng qua nô tỳ không biết khẩu vị của người, đành để nhà bếp làm thử một chút, người nhìn xem không biết có hợp khẩu vị không."
Món ăn rất nhiều, cũng rất tinh xảo, chẳng qua cũng nhiều quá rồi. Nàng có một người sao có thể ăn hết từng này món?
Tô Đào nhìn về phía Tuyết Liễu: "Đây không phải là có chút..."
Từ "nhiều" còn chưa nói ra, sắc mặt Tuyết Liễu đã tái nhợt quỳ xuống thỉnh tội: "Phu nhân không hài lòng? Là lỗi của nô tỳ."
Tất cả nha hoàn còn lại cũng quỳ xuống, mỗi người đều sợ tới mức không giám thở mạnh. Một màn hôm nay thật sự quá mức trấn động.
Lục Tễ vừa tỉnh lại đã chống lưng cho Tô Đào, xử trí các chủ tử trong phủ, các nàng làm sao không biết, Lục Tễ là đặt Tô Đào ở trong lòng. Vậy nên các nàng liều mạng hầu hạ Tô Đào thật tốt, chỉ sợ chọc Tô Đào không vui.
Thấy bknj người Tuyết Liễu như thế, Tô Đào liền đem lời nói nuốt trở lại: "Không có gì, chuẩn bị vô cùng tốt."
Tuyết Liễu lúc này mới nhẹ thở ra, sau đó cẩn thận từng tí hầu hạ Tô Đào dùng bữa. Dùng xong bữa tối, sắc trời cũng triệt để tối hẳn, các nơi trong phủ đều đốt đèn lồng.
Tô Đào thử hỏi: "Hầu gia bên kia sao rồi?"
Tuyết Liễu cúi đầu trả lời: "Hầu gia đã dùng xong bữa, hiện tại đang nghỉ ngơi."
Tô Đào: "Ừ, ta muốn qua nhìn hầu gia một chút."
Hiện tại Lục Tễ tỉnh, nàng cũng phải suy xét một chút chuyện của mình .. . .
Tô Đào đi qua thấy Lục Tễ đang xem văn thư. Trong phòng một tiểu nha hoàn cũng không có, tất cả đều canh giữ bên ngoài.
Lục Tễ thong thả tựa vào trước gối mềm, ngón tay thon dài lật qua từng trang văn thư, cả người giống như công tử thế gia cao quý. Nhưng chỉ cần là người biết Lục Tễ, sẽ biết hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.
Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía Lục Tễ cúi đầu: "Hầu gia."
Lục Tễ lúc tỉnh và Lục Tễ lúc hôn mê là hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, nàng cần phải cẩn thận từng chút.
Lục Tễ đem văn thư để qua một bên: "Nàng đến rồi, ngồi đi."
Tô Đào gật đầu, nàng ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh giường. Nhìn thấy Tô Đào câu nệ, mi tâm Lục Tễ nhẹ nhăn một chút. Tô Đào không biết hắn ở trong ngọc bội đã thấy được hết thảy. Chuyện linh hồn sống trong ngọc bội thật sự quá mức khó tin, cho dù hắn nói ra chỉ sợ cũng không ai tin tưởng. Nhưng chỉ cần hắn nhớ kỹ là được rồi, hắn biết rõ Tô Đào là ân nhân cứu mạng của hắn.
Có oán báo oán, có ơn báo ơn.
Hắn nhất định sẽ báo đáp Tô Đào thật tốt. Lúc này, Tô Đào lấy hết dũng khí, nàng ngẩng đầu nhìn mặt mày tuấn tú của Lục Tễ: "Hầu gia, ngài xem hôn sự của chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Lúc tắm gội Tô Đào đã nghĩ, hôm nay Lục Tễ mặc dù cứu nàng, nhưng có lẽ là vì trừng phạt bọn người Lục Đại Lang, thuận tay thì cứu nàng thôi.
Hơn nữa nàng là do lúc Lục Tễ hôn mê không rõ ràng, được Lục Chinh làm chủ cưới vào xung hỉ. Lục Tễ tỉnh lại chắc chắn sẽ không nguyện ý để người ta sắp đặt, chấp nhận nàng làm phu nhân của hắn. Chỉ cần Lục Tễ nói hắn không thích, sau đó bỏ nàng, nàng có thể được tự do một lần nữa, đến lúc đó nàng có thể trải qua cuộc sống của chính mình.
Tô Đào chờ Lục Tễ nói, nhưng lại nghe Lục Tễ nói: " Hiện tại rất tốt."
Tô Đào kinh ngạc mở to hai mắt.
Nàng không nghe lầm chứ, vậy mà Lục Tễ lại nói tốt, việc này sao có thể?
Tô Đào theo bản năng mở miệng: "Hầu gia..."
Lục Tễ không nói tiếp, ngược lại hỏi Tô Đào một vấn đề khác: "Nàng có biết đương kim hoàng thượng leo lên ngôi hoàng đế như thế nào không?"
Tô Đào sửng sốt.
Tuy rằng nàng không biết tại sao Lục Tễ lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn đáp lời: "Tất nhiên là do tiên đế truyền ngôi."
Việc này cả Đại Chu đều biết, kỳ thật đương kim thánh thượng cũng không phải con ruột của tiên đế mà là cháu trai. Tiên đế tại vị hơn hai mươi năm, dùng hết các loại biện pháp nhưng vẫn không sinh được con trai, chỉ có mấy công chúa.
Nhưng Đại Chu rộng lớn không thể không có người thừa kế, vì thế tiên đế chọn từ tôn thất ra người kế vị để truyền ngôi vị hoàng đế. Cũng bởi vậy, ngôi vị hoàng đế hiện tại luôn có chút ổn định.Mi tâm Tô Đào thoáng nhăn, sao đột nhiên Lục Tễ lại hỏi nàng vấn đề này.
Đúng rồi, Lục Tễ...
Lục Tễ là Tĩnh Viễn Hầu do đích thân tiên đế thân phong, tay cầm binh quyền ở sa trường chinh chiến, có thể nói người Đại Chu đều biết Lục Tễ là Chiến Thần.
Tô Đào nghĩ tới một từ, công cao chấn chủ*.
*Công cao chấn chủ: là tâm phúc nhưng cũng là tai họa ngầm
Hoàng thượng có thể yên tâm để Lục Tễ làm thần tử như vậy sao?
Lục Tễ ngồi thẳng người, hắn biết Tô Đào đã nghĩ thông suốt: "Nàng nói, hoàng thượng muốn ta hôn mê, nhưng đột nhiên ta lại tỉnh dậy."
Tô Đào lẩm bẩm nói: "Tự nhiên tỉnh dậy..."
Đối với thần tử như Lục Tễ, chỉ sợ cho dù là triều đại nào cũng không yên tâm, nhưng hiện tại Lục Tễ tỉnh lại, hoàng thượng có thể làm gì bây giờ?
Lục Tễ nhìn cây nến một bên, không nói gì.
Hiện tại hắn nắm bắt tình hình trong triều, hoàng thượng sẽ vì danh tiếng mà không gây chuyện với hắn vào lúc này, thậm chí còn phải phái thái y đến thể hiện quan tâm đối thần tử. Nhưng ngày sau, khó bảo đảm hoàng thượng sẽ không xuống tay với hắn.
Mà Tô Đào, tuy rằng chỉ là phu nhân trên danh nghĩa của hắn nhưng cũng sẽ bị liên lụy. Một người vốn nên suy yếu mà chết lại đột nhiên tỉnh lại, người khác có thể hoài nghi Tô Đào đã làm gì đó.
Không nói đến hoàng thượng, Lục Tễ còn có rất nhiều jer thù, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ Tô Đào. Cho nên, Lục Tễ chỉ có thể để Tô Đào tiếp tục làm phu nhân trên danh nghĩa của hắn, chờ hắn đem hết thảy xử lý xong, mọi thứ gió yên biển lặng, Tô Đào mới thực sự an toàn.
Tô Đào không ngốc, nàng hiểu được ý tứ của Lục Tễ. Coi như Lục Tễ hiện tại thả nàng đi, nàng cũng nhất định không an toàn, chỉ có thể bên người Lục Tễ, mới có thể được đảm bảo.
Ngoài ra để Lục Tễ bỏ nàng, lấy thân phận của Lục Tễ, có lẽ sẽ lại cưới phu nhân là người của hoàng đế sắp đặt, đến lúc đó tình thế sẽ càng thêm phức tạp.
Nên hiện tại Lục Tễ nói, danh nghĩa phu nhân của nàng cũng rất tốt. Như vậy với bọn họ đều là lựa chọn tốt nhất. Mi mắt đen nhánh của Lục Tễ nhẹ nâng, hắn nhìn Tô Đào.
"Cho nên, chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng làm phu nhân trên danh nghĩa của ta, có được không?" Chờ xong chuyện, hắn mới có thể thả Tô Đào đi.
Lúc trong ngọc bội, Lục Tễ thấy tận mắt thấy Tô Đào ghi sổ tích góp tiền, chuẩn bị cho ý định nhỏ ngày sau, hắn biết đó là tâm nguyện của Tô Đào. Đợi mọi chuyện kết thúc, hắn nhất định an bày tốt cho Tô Đào rời đi, thỏa mãn tâm nguyện cho nàng. Ngày sau chỉ cần Tô Đào có yêu cầu gì, hắn tuyệt không nói hai lời. Cây nến trong trẻo cháy trong phòng, hắt lên tường bóng hình mờ mờ chuyển động
Tô Đào gật đầu: "Được."
Không biết vì sao, suy nghĩ đầu tiên của Tô Đào lại là, Lục Tễ sinh ra đẹp mắt như vậy, làm phu nhân trên danh nghĩa của hắn cũng không chịu thiệt chút nào.
Thật sự thì Lục Tễ tuấn tú như vậy, lại là hầu gia danh chấn thiên hạ, nếu không phải trước kia hắn hôn mê, chỉ sợ trong kinh thành có không ít thiên kim kiều nữ tranh nhau muốn gả cho Lục Tễ.
Nhìn thế nào cũng là nàng buôn bán lời. Lục Tễ bất ngờ bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Tô Đào đang chuyển động.
Lúc trước hắn ở bên trong ngọc bội, có thể nói đã cùng Tô Đào sớm chiều ở chung, hiện tại vừa thấy bộ dạng này của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ lung tung.Lục Tễ: "Đang nghĩ gì đó?"
Tô Đào vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Nàng tuyệt đối không thể nói cho Lục Tễ biết!
Hai người đang nói chuyện, nha hoàn nhẹ nhàng tiến vào, bẩm báo: "Hầu gia, đã đến giờ uống thuốc, thuốc cũng nấu xong, thỉnh ngài đến dùng."
Thân thể Lục Tễ thiếu hụt rất nhiều dinh dưỡng, thái y kê cho hắn rất nhiều phương thuốc bổ, căn dặn phải thuốc đúng giờ, mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Tô Đào đứng dậy: "Hầu gia, vậy ta về trước."
Nàng nhìn ra , sắc mặt Lục Tễ có chút tái nhợt, nên để hắn nghỉ ngơi thật tốt. Vừa lúc hiện tại không còn sớm, nàng cũng cần phải về.Lục Tễ gật đầu: "Được."
Dừng một chút lại nói: "Nếu như nha hoàn có hầu hạ nàng không chu toàn, nàng cứ việc nói với ta."
Tô Đào nhớ tới dáng vẻ kinh sợ của đám người Tuyết Liễu, thầm nghĩ quả thực không phải không chu toàn, mà là quá chu đáo cẩn thận rồi.
Dù sao nàng vẫn "Ân" một chút tỏ vẻ đã biết, sau đó mới ra khỏi phòng. Chờ nàng trở lại thì Tuyết Liễu đã giúp nàng chuẩn bị tốt chăn giường.
Lục Tễ bây giờ còn đang bệnh, phải thường xuyên uống thuốc châm cứu, thái y cũng luôn túc trực bên cạnh, Tô Đào là nữ quyến, không thích hợp tốt ở cùng một chỗ với Lục Tễ. Chờ thân thể Lục Tễ khôi phục, Tô Đào phải chuyển đến ở cùng Lục Tễ. Tô Đào thoáng thở dài, bất quá có thể kéo được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Lúc trước nàng cùng Lục Tễ ngủ chung giường là khi Lục Tễ đang hôn mê, hiện tại tỉnh lại tất nhiên không giống nhau. Tuyết Liễu đứng bên cạnh Tô Đào: "Phu nhân, tối nay nô tỳ gác đêm, nếu như ngài có cần gì , cứ mở miệng gọi nô tỳ là được."Tô Đào gật đầu: "Ừm, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi, ta cũng đi ngủ ."
Chờ Tuyết Liễu lui xuống, Tô Đào mới nằm lên giường. Nhưng nằm hồi lâu cũng không ngủ được, nàng liên tục lăn qua lộn lại.
Tô Đào có chút không thể tin, nàng cứ như vậy trở thành phu nhân trên danh nghĩa của Lục Tễ?
Bây giờ chỉ có thể duy trì như vậy. Hơn nữa đổi góc độ nghĩ, chuyện này có vẻ cũng không tệ lắm. Nàng xem như cùng Lục Tễ giao hảo không tồi. Ngày sau lúc nàng rời đi, có Lục Tễ làm chỗ dựa, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Chưa nói tới những cái khác, chỉ với gương mặt này cũng đủ trêu chọc ra rất nhiều chuyện phiền toái, hiện tại có Lục Tễ, nàng có thể yên tâm. Nghĩ như vậy, tâm trạng Tô Đào cũng dần dần buông xuống, chậm rãi ngủ thiếp đi.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Liễu hầu hạ Tô Đào rửa mặt. Tô Đào phải ở trong phòng này một thời gian, tất nhiên mọi thứ phải được chuẩn bị chu toàn.
Tuyết Liễu đưa khăn mặt cho Tô Đào: "Phu nhân, của hồi môn của ngài nô tỳ đã gọi người chuyển qua đây, lát nữa ngài nhìn xem thử có thiếu cái gì hay không?"
Tô Đào đã nhìn thấy trong góc có hai cái hòm. Tô Đào lại gần nhìn một chút, nàng tổng cộng có nhiêu đây của hồi môn, vừa thấy liền biết không thiếu: "Không có, đều đủ rồi."
Tuyết Liễu lại đưa lên cho Tô Đào hai khối ngọc bội bị vỡ đôi: "Đúng rồi, phu nhân, đây là nô tỳ nhặt được trong sương phòng, nó là của ngài?"
Tô Đào ngẩn ra, sau đó nhẹ gật đầu.
Đây chính là ngọc bội của Lục Tễ, lúc ấy nàng mang theo đến sương phòng, kết quả bị Nguyễn thị giam giữ bên ngoài, ngọc bội cũng rơi ở sương phòng.
Tô Đào nhận lấy ngọc bội, thầm nghĩ Tuyết Liễu làm việc xác thật rất ổn thỏa, những việc nàng không nghĩ tới được nàng ấy để ý.
Rửa mặt xong, lại dùng bữa sáng, Tô Đào liền đến chính phòng thăm Lục Tễ. Dù sao hiện giờ nàng cũng là phu nhân của Lục Tễ, tự nhiên được giả trang cho giống.
. . .
Lúc Tô Đào đến, Lục Tễ đang đọc sách.
Xem ra Lục Tễ không chỉ võ công cao cường, còn có vẻ rất giỏi về binh thư.Tô Đào cúi người hướng về phía Lục Tễ: "Phu quân."
Ngón tay lật sách của Lục Tễ đình trệ một chút.
Phu quân...
Cũng phải, hiện tại bọn họ đang giả làm phu thê, phải thể hiện chân thật một chút, không thể để người khác phát hiện.
Lục Tễ bất động thanh sắc thu hồi ngón tay: "Nàng đến rồi, ngồi đi."
Ngoài Tuyết Liễu thì nha hoàn đều canh giữ ngoài cửa. Lục Tễ không có thói quen có người cận thân hầu hạ, từ trước đến nay bọn họ luôn canh giữ ở bên ngoài.
Tô Đào ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường, nàng nghĩ vẫn là đưa lại ngọc bội cho Lục Tễ: "Xin lỗi, ta không cẩn thận ném vỡ ngọc bội của ngài..."
Nàng đem sự tình buổi tối hôm đó nói với Lục Tễ, có chút hối hận: "Sớm biết vậy ta đã không đem ngọc bội để trên án kỷ."
Động tác Lục Tễ dừng lại .
Hắn yên lặng nhìn khối ngọc bội bị vỡ làm đôi, hồi tưởng lại buổi tối đó. Đêm đó, hắn liều mạng muốn ra ngoài cứu Tô Đào, nhưng không có tác dụng gì. Vô luận hắn cố gắng thế nào, đều bị giam cầm trong ngọc bội.
Nhưng khi án kỷ bị đụng ngã xuống, hắn chợt cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, tiếp theo liền trở về trong thân thể.
Chẳng lẽ... Là vì Tô Đào làm vỡ khối ngọc bội này? Tất cả vấn đề đều được giải quyết, thì ra nguyên nhân là như vậy. Chỉ có đem ngọc bội ném vỡ, hắn mới có thể tỉnh lại.
Nói cách khác, Tô Đào lại cứu hắn lần nữa.
Lục Tễ yên lặng nhìn Tô Đào, nàng quả thật đã giúp hắn quá nhiều.
Tô Đào đang giải thích thì phát hiện vẻ mặt Lục Tễ ngưng trọng.
Tâm Tô Đào nhảy dựng, ngọc bội kia có phải rất quan trọng đối với Lục Tễ?"Ta, thật sự rất xin lỗi..." Tô Đào nghĩ, bằng không nàng bồi thường lại cho Lục Tễ khối ngọc mới.
Bỗng nghe Lục Tễ nói: "Không sao, chỉ là khối ngọc phổ thông thôi."
Nếu Tô Đào không làm vỡ khối ngọc kia, nói không chừng hắn vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, Tô Đào đã làm rất tốt.
Tô Đào nhìn thần sắc Lục Tễ nghiêm túc , không hề tức giận, nàng mới yên tâm. Lục Tễ lấy lại hai mảnh vỡ ngọc bội.
Hết thảy nhân duyên, đều do Tô Đào mang đến cho hắn. Việc này xem như bỏ qua. Đúng lúc này, nha hoàn bưng thuốc vào, đến giờ Lục Tễ phải uống thuốc .
Chỉ là bây giờ Tô Đào đang ở đây, chiếu cố Lục Tễ tự nhiên trở thành việc của Tô Đào. Cho nên nha hoàn chỉ buông chén thuốc xuống, đứng qua một bên.
Đối với việc chiếu cố Lục Tễ uống thuốc, đối với Tô Đào phải nói là đã quá thuần thục.
Nàng đứng dậy lấy khăn, sau đó theo bản năng muốn đặt dưới cằm Lục Tễ. Nhưng nháy mắt, động tác Tô Đào dừng lại. Nàng có chút xấu hổ, quên mất rằng Lục Tễ bây giờ không còn hôn mê, hắn có thể tự mình uống thuốc, không cần đến kê khăn .
Chỉ là tình huống bây giờ nên làm gì?
Tô Đào kiên trì giả vờ vạt áo Lục Tễ dính chút bụi bẩn: "Phu quân, quần áo chàng có chút dơ, thiếp giúp chàng lau sạch"
Lục Tễ cúi đầu nhìn búi tóc Tô Đào, khóe môi khẽ câu lên.
Hắn tự nhiên biết đó là thói quen của Tô Đào, sợ thuốc vảy ra ngoài. Tô Đào làm bộ làm tịch lau xong vạt áo cho Lục Tễ.
Sắc mặt của nàng có chút đỏ, sau đó bắt đầu có quy củ cho Lục Tễ uống thuốc.
Thuốc đã nấu tốt, chỉ cần trực tiếp uống vào.
Một thìa thuốc đắng uống vào, mày Lục Tễ không nhăn lấy một chút. Giống như không hề thấy đắng.
Tô Đào nhịn không được hỏi: "Phu quân, chàng không cảm thấy đắng sao?"
Lục Tễ vừa uống xong thìa cuối cùng, nghe vậy cau mi lại: "Có chút đắng."
Tô Đào thầm nghĩ rồi thở ra. Lúc trước Lục Tễ hôn mê, không cảm nhận được là bình thường. Nhưng hiện tại hắn tỉnh lại, uống thuốc sắc mặt lại không thay đổi chút nào, nàng còn sợ rằng hắn không cảm nhận được gì.
Thật ra, Lục Tễ không phải không cảm nhận được đắng cay, chỉ là hắn không nói mà thôi. Tô Đào đem chén thuốc bỏ xuống, sau đó đứng dậy đi tới trước án kỷ, mang một đĩa điểm tâm qua đây.
Tô Đào lấy một khối báng đào hoa ngọt nhét vào miệng Lục Tễ: "Phu quân, chàng ăn khối bánh đào hoa này cho đỡ đắng đi."Từ trước đến giờ mỗi khi nàng uống thuốc đều được ăn chút đồ ngọt, có thể trở lại như bình thường.
Lục Tễ mím chặt môi.
Vị ngọt của bánh từ từ tràn ra khắp miệng, lan tràn đến tận trong lòng. Kỳ thật Lục Tễ đã rất lâu rồi không ăn đồ ngọt .
Cuộc sống khi còn nhỏ của hắn trải qua rất gian nan, Đường thị không quan tâm hắn, người trong phủ đều bắt nạt hắn, hắn thường xuyên bị đói bụng.
Có một lần hắn thật sự đói không chịu nổi, liền vụng trộm chạy ra ngoài tìm đồ ăn. Hắn đi khắp nơi, cuối cùng không biết vòng đến nơi nào. Vừa lúc ở góc tường nhìn thấy một khối điểm tâm, lúc ấy hắn thật sự đói không chịu nổi, vừa thấy liền cầm lên nhét vào miệng.
Đó là một khối bánh quế hoa, khi còn nhỏ hắn chưa bao giờ nếm đầu tiên ăn điểm tâm, hắn chỉ cảm thấy khối bánh kia rất ngọt, ăn rất ngon. Hắn ăn khối bánh, rốt cuộc bụng cũng có chút cảm giác. Nhưng lại là đau như chết, khắp người đổ mồ hôi lạnh.
Nha hoàn nhìn thấy vội vàng gọi đại phu đến giúp hắn nôn ra. May mà Lục Tễ ăn ít, đại phu tới kịp, mới miễn cưỡng cứu trở về cho hắn một cái mạng.
Sau này Lục Tễ mới biết được, thì ra khối bánh đó có trộn thuốc diệt côn trùng, được nha hoàn dùng để bẫy chuột.
Không nghĩ đến thuốc dành cho chuột, lại bị hắn ăn mất. Từ đó về sau, Lục Tễ không ăn đồ ngọt nữa.
Sau này, hắn ngày càng lớn mạnh, người trong phủ không dám bắt nạt hắn nữa, nhưng hắn cũng không ăn lại đồ ngọt. Người trong phủ không biết tại sao, chỉ biết đây là thói quen của Lục Tễ.
Từ đó, trong phủ không còn đưa đồ ngọt lên cho Lục Tễ. Điểm tâm hôm nay, là nha hoàn chuẩn bị cho Tô Đào, không ngờ lại bị Tô Đào lấy đưa cho hắn. Qua nhiều năm, Lục Tễ lại một lần nữa được ăn đồ ngọt.
Lông mi như cánh bướm của Tô Đào khẽ chớp: "Thế nào, hiện tại chàng còn cảm thấy đắng không?"
Lục Tễ nói: "Rất tốt, bánh đào hoa rất ngọt."
Là thật sự rất ngọt.
Tô Đào nghĩ nghĩ lại lấy thêm một khối điểm tâm: "Vậy ăn thêm một khối đi."
Nàng mới nhìn thuốc kia đã cảm thấy đắng, ăn thêm một khối điểm có thể sẽ trở lại bình thường. Lục Tễ nhìn đôi mắt trong veo của Tô Đào, chậm rãi đem điểm tâm ngậm trong miệng.
Bên ngoài bọn nha hoàn đã sớm kinh sợ đứng hình, ngay cả Tuyết Liễu cũng không nhịn được mở to mắt.
Phải biết hầu gia không ăn đồ ngọt, trong phủ trước giờ không ai dám làm hắn tức giận. Lần này phu nhân cho hầu gia ăn đồ ngọt, hầu gia không chỉ không tức giận, còn ăn vào!
Hầu gia đối với phu nhân đúng là khác biệt...
Tô Đào cũng không biết chuyện bên ngoài, nàng đang suy nghĩ nên để đầu bếp nữ chuẩn bị thêm chút điểm tâm với mứt hoa quả. Như vậy về sau Lục Tễ có uống thuốc, sẽ không cảm thấy đắng nữa.