CV + Edit: Ý Ý
Tuy rằng không có Lý Xa Xa ở một bên đốc thúc, Tống Vũ Phạm vẫn kiên trì miệt mài tập chạy bộ trên sân thể dục thường xuyên, cho dù mới vừa qua Tết nguyên đán không lâu, thời tiết vẫn còn đang ở mức xấp xỉ độ c.
Gần kì thi cuối kì, hành tung của Lý Xa Xa đã sớm trở nên mơ hồ không chừng, không còn có nhiều thời than kèm cặp hắn nữa. Dù sao cuộc thi sớm đã kết thúc, đúng như dự liệu, Tống Vũ Phạm bị hạ nốc-ao ngay từ vòng gửi xe. Cũng không có gì đáng buồn lắm, rèn luyện đã trở thành thói quen, hiện tại hắn có thể vận động thường xuyên, thân thể cũng tốt hơn trước rất nhiều rồi.
Chạy được nửa vòng thì Tống Vũ Phạm liền thấy bên cạnh bồn hoa phía trước đã có một nữ sinh ngồi đó từ bao giờ, chính là người mà một tháng nay hắn không gặp – Thường Âm. Tống Vũ Phạm vốn biết hôm nay cô sẽ đến trường, cũng là định tan học mới đến tìm cô, dù sao bọn hắn hiện tại chỉ là đồng học mà thôi, sáng sớm đã tìm nhau e là có điểm kì quái.
” Xin chào.” Tống Vũ Phạm đi qua, nhìn Thường Âm ngồi lặng lẽ ở đó trông có vẻ nhỏ xinh hơn rất nhiều.
” Xin chào.” Thường Âm thu hồi lại ánh mắt xa xăm, nở một nụ cười chân thành với hắn.
” Em không có việc gì chứ?” Nghe nói Thường Âm bị xảy ra tai nạn xe cộ, Tống Vũ Phạm luôn muốn đi thăm cô, lại phát hiện toàn bộ bạn học của cô đều không ai biết về địa chỉ gia đình cô, căn bản là mọi tin tức về Thường Âm đều không ai biết, chỉ có một tờ giấy khám bệnh của bác sĩ ghi lại, chứng minh cô bị đưa vào bệnh viện khẩn cấp điều trị, toàn thân trên dưới có bao nhiêu xương cốt bị dập nát gãy xương, nếu không thì chẳng có tin tức gì để biết cô đang trị liệu ở bệnh viện cả.
” Em không có việc gì.” Thường Âm đứng lên di chuyển một vòng, biểu hiện cô không có việc gì hết, sau đó lại ngồi xuống, tựa hồ tâm tình không sao cả. ” Anh cao lên.”
Tống Vũ Phạm đỏ mặt, cố gắng không để cho mình biểu hiện đắc ý, ” Ừm, đột nhiên anh hơi dài ra một chút.”
” Sau một năm nữa anh sẽ cao lên nhiều đó.” Cô hy vọng Tống Vũ Phạm có thể cao lên một chút, bởi vì cô nhìn ra được niềm hạnh phúc của hắn khi thấy thân thể phát triển hơn.
” Em…..” Tống Vũ Phạm không biết có nên nói hay không, ” So với lúc trước …. Không giống nhau lắm.” Chính là thân thể đã nhỏ đi một chút.
” Bệnh thoái xương lâm sàng tương đối hiếm gặp là tác nhân gây ra hội chứng này.” Sắc mặt Thường Âm nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói, lại nhìn Tống Vũ Phạm một bên ngây ngẩn, cô liền nhịn không được bật cười, ” Là bác sĩ nói, có thể em mắc phải bệnh này, cho nên làm cho xương cốt héo rút.”
” Xương cốt héo rút?” Có bệnh kinh khủng như vậy sao?.
” Từng có người mắc những triệu chứng như em vậy, cho nên bác sĩ chuẩn đoán em mắc phải bệnh đó. Mọi việc đều có lời giải thích.” Kỳ thật, ngoài ra còn có rất nhiều chuyện không cần phải giải thích. Nụ cười của Thường Âm mờ đi một chút, nhưng năm mới tới rồi, cô phải vui lên chứ, ” Chúc mừng năm mới.”
” Chúc mừng năm mới. Em có vẻ rất cao hứng, không cần đi học sao?”
Tiết thể dục này hình như không có ai đến học.
” Hôm nay giáo viên bảo bọn em tự học.” Thường Âm giờ đây đã trở nên xinh đẹp trong nháy mắt, hoàn toàn không thể tưởng tượng được với bộ dạng lạnh nhạt trước kia, ” Năm nay em tròn mười tám tuổi, em rất thích năm chẵn.” Cô vuốt vuốt ngón tay.
” Phải không?” Tống Vũ Phạm ngồi bên cạnh cô. Đã lâu như vậy, trái tim hắn giờ đây cũng có biến chuyển tốt, chắc có thể được ngồi xuống cạnh cô.
” Em sẽ sống đến tám mươi tuổi.” Thường Âm nói, nhưng giọng điệu không cao hứng giống như vẻ mặt của cô.
Hắn nên chúc mừng cô sao. Aiz… cô gái nhỏ phức tạp này.
” Thật sự em cảm nhận được, em sẽ không đoản mệnh đâu. Cuộc sống của em sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.” Thường Âm có vẻ rất khoái khẩu khi nói đến đây, dường như là cô tự nói cho bản thân mình nghe thì đúng hơn.
” Nếu em không thoải mái thì đừng giả vờ vui vẻ.” Cô không hề vui sướng, hắn thà nhìn thấy một Thường Âm lạnh nhạt giống như trước kia còn hơn là nhìn thấy nụ cười giả tạo hiện tại. Tống Vũ Phạm hiểu rất rõ loại giả tạo này, bởi vì hắn đã từng dùng nụ cười giả tạo đó để vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất trước đây.
Thường Âm cúi đầu, ” Em thực sự rất vui mà. Vòng đi vòng lại, đây chính là khoảng thời gian em cảm thấy vui vẻ nhất.”
” Em có điều gì phiền não à?” Gia đình cô có vấn đề gì sao?.
Thường Âm không nói. Cô chỉ là muốn có một người bạn thực sự ở bên cạnh mình mà thôi.
Đời người vốn do “vận mệnh” an bài, điều quan trọng nhất trong vận mệnh ấy chính là yếu tố may mắn.
Mà thường thường, khi một người cầu nguyện trong lòng đạt được kết quả như ý, thành công mọi ước muốn, thì cho rằng vận khí tốt. Còn những người cầu hoài mà chẳng được kết quả gì thì lại cho rằng vận khí không tốt. Kỳ thật số mệnh vừa liên quan đến may mắn, vừa liên quan đến cả cố gắng nữa.
Vận khí luôn luôn tồn tại trong cả đời của một người, phập phồng phập phồng.
Có thể một ngày, ông trời liền nổi hứng chơi đùa với vận mệnh của chúng ta thì sao.
Tôi tên là Thường Âm, từ khi mới sinh ra vận khí của tôi đã có chút vấn đề, không phải mặt tốt mà cũng không phải mặt xấu. Chính là, vận khí của tôi bị đan xen rõ ràng.
Lấy năm làm giới hạn, cứ mỗi khi năm mới đến là vận khí của tôi lại trở nên ngược lại so với năm cũ.
Năm tôi một tuổi, cha mẹ qua đời;
Năm tôi hai tuổi, được một người nhà giàu nhận nuôi;
Năm tôi ba tuổi, cha mẹ nuôi phá sản;
Năm tôi bốn tuổi, cha mẹ nuôi trong một năm bảy lần trúng xổ số.
Ngày đó tôi cũng không rõ ràng, có thể người bình thường cũng sẽ có một năm tốt rồi một năm xấu. Nhưng tôi khác bọn họ, năm mới vừa qua dù là bị bại liệt hay dù là hấp hối sắp chết cũng đều trở nên khỏe mạnh như trước.
Cha mẹ nuôi từ khi phát hiện ra điều này đều lợi dụng tôi để kiếm lời. Ở những năm sinh nhật tuổi chẵn của tôi thì họ buôn bán, mua xổ số; còn ở những năm sinh nhật tuổi lẻ của tôi thì họ liền đi du lịch khắp nới, vứt bỏ tôi ở lại một mình.
Năm tôi mười ba tuổi, cha nuôi bất ngờ chết bất đắc kì tử, kể từ đó tôi không còn nhận được tin tức của mẹ nuôi nữa.
Đây là một loại bệnh sao? Tôi không biết. Tôi chỉ biết là, cho dù tôi lâm vào tình trạng hôn mê hay phải sống dưới dạng thực vật đi nữa, cũng đều có thể chống chọi được đến qua năm mới. Khi ánh nắng mùa xuân chiếu rọi khắp nơi là tôi cũng bắt đầu tỉnh lại.
Mười bảy tuổi, đó là lần đầu tiên tôi gặp được người đã cứu sống cuộc đời tôi. Anh ấy tên là Tống Vũ Phạm, mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng.
Anh có một vóc dáng nho nhỏ, cùng một đôi mắt đen sáng ngời. Từ anh mắt của anh, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng, cũng nhìn thấy sự bao dung. Điều đó chứng tỏ anh còn có một ít niềm hy vọng về tương lai. Còn tôi, từ lâu hy vọng của tôi đã chôn vùi dưới tận cùng tuyết trắng lạnh lẽo rồi.
Anh là người duy nhất nguyện ý ngồi bên cạnh tôi. Không biết có phải do duyên số sắp đặt hay không, một năm này của tôi trôi qua hết sức quạnh quẽ, không có ai muốn lại gần nói chuyện với tôi hết. Kể cả là các năm trước, năm trước nữa,…
Bởi vậy, anh cũng là người duy nhất đánh bại suy nghĩ trong lòng tôi khi tôi nhắc đến ” vận khí” của một con người.
Vì sự đặc biệt của anh ấy, tôi không muốn đi học nữa, tôi muốn cứu anh, đau đớn với tôi mà nói đã trở thành như cơm bữa. Tôi ra khỏi cổng trường rồi trực tiếp lao thẳng xuống đường cái, sau đó tôi liền bị xe đụng kéo lôi đi trên đường.
Kế tiếp lại là sự hôn mê quen thuộc đến đau thấu tâm can. Dù sao chỉ qua nửa tháng nữa sẽ là năm mới, cũng không còn lâu nữa.
Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, năm trước của tôi càng xui xẻo thì vận may năm kế tiếp của tôi sẽ càng rực rỡ. Tống Vũ Phạm, chắc chắn anh ấy sẽ cao hơn, chắc chắn sức khỏe của anh ấy sẽ tốt hơn trước, nhất định anh ấy sẽ tìm được trái tim thích hợp, sẽ dành được một trên phần nghìn cơ hội phẫu thuật thành công
Tháng mười hai năm Thường Âm mười tám tuổi…
” Em lạnh không?” Tống Vũ Phạm khẽ kéo áo choàng của cô, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu.
Một năm trôi qua, giờ đây hắn đã cao đến gần mét tám, khiến cho tất cả mọi người xung quanh hoảng sợ không thôi. Nhất là Lý Xa Xa, mỗi lần gặp mặt đều tra hỏi hắn kĩ càng chế độ ăn uống rồi về bắt Tiêu Văn Nhưng chuẩn bị đồ ăn.
” Em không lạnh.” Thường Âm ăn mặc phong phanh khiến cho sắc mặt đã tím lại nhưng vẫn mạnh miệng từ chối. Cái lạnh da thịt không thể đo bằng cái lạnh trong lòng cô.
Đã mười hai tháng trôi qua, năm mới đang đến gần như vậy. Cô chỉ nguyện cầu năm mới không cần nằm trong bệnh viện là đã tốt lắm rồi.
” Sao lại không lạnh được chứ?” Tống Vũ Phạm cởi khoác của mình khoác lên người cô, hắn đau lòng muốn chết.
Thường Âm vẫn là gạt ra, trả lại cho hắn, ” Anh sắp làm phẫu thuật rồi, đừng để trái tim bị ảnh hưởng.”
Tháng mười một, bệnh viện L.A truyền tới tin tức đã tìm được trái tim phù hợp với Tống Vũ Phạm. Người bệnh đang bị ung thư não chờ chết, thông báo Tống Vũ Phạm nhanh chóng đến làm thủ tục kí kết thay tim.
Chỉ bất quả Tống Vũ Phạm còn lo lắng cho Thường Âm nên tháng mười hai mới hoàn thành thủ tục.
” Anh đi rồi, em phải tự chăm sóc bản thân nhé.”
Một năm trôi qua, tuy rằng có rất nhiều bạn bè đồng học xung quanh Thường Âm, nhưng hắn biết cô không hề vui vẻ. Cô chỉ nở nụ cười thực sự mỗi khi ở bên cạnh hắn, cho dù chỉ là những trò chơi đơn giản như thả diều hay chèo thuyền,..
Thường Âm không thích xem phim, cô nói cô ghét xem những âm mưu trừu tượng, cảm giác mình cũng là một trong số đó.
Tống Vũ Phạm biết cô có bí mật chôn giấu, nhưng hắn lại không đành lòng hỏi cô.
Cẩn thận sưởi ấm bàn tay Thường Âm, hắn thích tính cách thất thường của cô, lúc thì vui tươi, lúc thì ưu sầu. Hắn cũng luôn phải giả vờ như không biết cô đang tỏ ra vui vẻ, hắn không muốn nụ cười của cô biến mất.
” Thường Âm, ” Trước khi lên máy bay, Tống Vũ Phạm dùng hết khí lực thổ lộ, ” Anh thích em.” Vì những lời này, hắn đã từ chối tất cả bạn bè đến tiễn biệt, nhường cha mẹ hắn đứng phía xa xa ngóng theo.
Hắn thực sự rất thích cô, thích nhìn ánh mắt xa xăm của cô mỗi khi cô thất thần, thích những nụ cười rạng rỡ không vương tạp niệm của cô, thích những bức tượng nhỏ cô tự làm tặng hắn dù hắn không biết cô làm như thế nào, thích khoảng không gian lặng lẽ hắn cùng cô chơi đoán số, thích nhìn khuôn mặt của cô lúc không chịu thua, thích….
” Anh thích em.” Tống Vũ Phạm lặp lại.
” Em cũng thích anh, ” Thường Âm nói xong, sắc mặt liền tái đi, ” Nhưng em sẽ không cho anh biết, điều này sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời của chúng ta.” Hắn thổ lộ không phải là điều tiếc nuối, cô đáp lại tình cảm của hắn mà bọn họ lại không có kết quả, đó mới là tiếc nuối.
” Vì sao?” Không phải cô đã thổ lộ sao? ” Ý em là……” Bỗng nhiên, một quả thông rơi lên đầu Tống Vũ Phạm. Đúng vậy, là một quả thông, một quả thông không hiểu từ đâu ra rơi xuống sảnh sân bay.
Tống Vũ Phạm chần chờ một chút, sờ sờ đầu, đầu dường như hơi bị chấn động một chút, ” Sao lại có quả thông ở đây?”
. ” Anh à, em xin lỗi.” Một đứa bé trai xinh xắn tiến đến kéo góc áo của hắn, ” Là em ném trúng anh.” Phía sau đứa bé là đôi vợ chồng vẻ mặt xin lỗi.
Nhìn xem, bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do của nó.
” Thường Âm, em vừa mới nói……” Kỳ quái, vừa rồi cô trả lời như thế nào nhỉ, bỗng nhiên hắn không nhớ ra, não bị chấn động rồi sao?
Ngượng ngùng nói hắn đã quên, sau đó Tống Vũ Phạm chậm chạp thuyết phục, ” Anh trở về sẽ rìm em đầu tiên.”.
” Được rồi, ” Thường Âm đẩy hắn.” Đi thôi.”.
Trong vận mệnh kì quái của mình, vẫn luôn luôn chỉ có mình cô bước tiếp.
” Anh nhất định sẽ tìm được em.” Dự cảm được điều gì đó, Tống Vũ Phạm lại cam đoan một lần nữa.
Năm thứ hai trở về, máy bay gặp phải luồng không khí lạnh, Tống Vũ Phạm bị đụng mạnh đầu vào đỉnh cabin, sau đó hắn không còn đi tìm Thường Âm nữa, bởi vì hắn đã quên hết tất cả, mà các bằng hữu của hắn cũng đều “quên” nhắc nhở cho hắn.
Thẳng đến Giáng sinh của năm nào đó, Tống Vũ Phạm tình cờ cứu được một người phụ nữ đang bị đuổi giết, một người phụ nữ có đôi mắt lạnh nhạt. Cho đến khi nhìn thấy hắn, trong mắt của cô liền hiện lên thần sắc không thể nào tin được.” Hôm nay đã sang năm mới sao?”
” Không, hôm nay là lễ Giáng sinh. Tiểu thư, cô không sao chứ?”.
Cô đã bất tỉnh trong lòng hắn…
——— ———
Lời của tác giả:
PS:
Đầu tiên, chương này không phải chương gây cười, nếu có người bật cười, sẽ làm cho nhân vật phối hợp diễn bi ai ba phút.
Tiếp theo, vận mệnh của bọn họ đích thật là bi thảm, nhất là Tống Vũ Phạm, ta để cho hắn cao quá mức khiến các vị độc giả đều ngỡ ngàng vì chiều cao siêu tốc của hắn, có thể thấy được hắn làm người thật sự là thất bại.
Lại đến, vận khí là một thứ rất khó nói, rất khó khẳng định trên thế giới không có người một năm hên rồi lại một năm xui, bởi vì có nhiều khi cũng chẳng phải rõ ràng.
PS:
Khái niệm này đối với ta thực sự là ác mộng.
Ở trong mộng, ta chính là một năm vận khí tốt rồi lại một năm vận khí xui xẻo. Sau đó cứ một năm là lại phải chạy trốn vận mệnh bi thảm, thiên chân vạn xác, ác mộng của ta luôn luôn thực cổ quái.
Nhưng ta còn khắc sâu nhớ kĩ cái loại tuyệt vọng cùng sợ hãi này, tuy rằng ta còn chưa viết toàn bộ ra đây ( Bởi vì rất khó khăn để viết hết cảm thụ của mình ra. Nói cách khác, chính là ta không có công lực đó, OK?).
PS:
Trên thế giới này cũng thật sự có người chiều cao phát triển lùi, đối mặt với nghi ngờ của mọi người, ta tùy tiện tra mạng một lúc liền tra ra đích xác từng có người như vậy tồn tại.
PS:
Truyện này sắp kết thúc. Xuất hiện chương không vui vẻ như vậy mong mọi người lượng thứ. Ngại quá.