CV + Edit: Ý Ý
~ Cái tên của chương này không có liên quan đến truyện, mà là tác giả viết chương này vào ngày / nên đặt tên như vậy ý chúc mọi người có lễ tình nhân hạnh phúc~
Khẽ lau những giọt lệ còn đọng lại trên mắt Lý Xa Xa, Tiêu Văn Nhưng lại không có nửa điểm đau lòng, ” Anh biết mà, thì ra em ở đây là để trả thù anh.” Hại hắn gần đây toàn thân rét run, lúc nào cũng có dự cảm bất thường.
Nước mắt Lý Xa Xa vốn vô cùng trân quý, đặc biệt chỉ dùng khi cô giả bộ đáng thương hề hề. Nếu trong lòng cô có ủy khuất hay là bị mất hứng, cũng không bao giờ giải quyết bằng cách rơi lệ, thông thường Lý Xa Xa rơi lệ đều là khi hướng hắn oán hận hoặc là trực tiếp lấy hắn trút giận.
” Phải ~~” Lý Xa Xa ngẩng đầu hướng hắn le lưỡi, giương nanh múa vuốt, ” Anh nên biết, vẫn là tính cách của em đáng yêu nhất, nếu em thật sự đối xử với anh ôn nhu hiền lành, anh liền xui xẻo.”
” Là em thử nghiệm thất bại cho nên muốn anh nhận kết quả thất bại đi.” Chính mình bị đả kích nặng nề rồi nhân tiện đá hắn xuống nước theo, quả nhiên bây giờ mới bộc lộ chân tướng.
Ôn nhu hiền lành ai không thích? Lý Xa Xa tưởng rằng chỉ cần gắn lên người cô tấm biển “ôn nhu hiền lành” là sẽ thay đổi được ngay sao.
” Ai nói? Đấy là em chưa xuất ra bản lãnh thực sự mà thôi.” Cô dũng cảm thử nghiệm một chút, có gì sai?
” Đúng vậy, phòng bếp còn chưa bị em thiêu hủy, lớp học cũng chưa bị em phá tan, em quả nhiên là còn bảo tồn thực lực.” Hắn châm chọc.
Ngay lập tức liền bị một quyền phóng tới, Tiêu Văn Nhưng không thể không (cười) đến gập cả lưng, cô thật là ngoan nha! Bất quá, ít nhất cô còn nhớ rõ đạo lý đánh người không đánh vào mặt, trẻ con thật là dễ dạy.
Ngẫm lại chính mình thật đáng thương, bị đánh còn muốn đào bới ưu điểm nhược điểm của người ta a————
Mồ hôi đầm đìa!!!
” Em xem, Lý Xa Xa gan lớn đến nỗi đánh cả giáo viên kìa, quan hệ của bọn họ làm sao có thể là bình thường được.” Trịnh Diệp tận tình khuyên bảo, hắn cảm thấy hắn chẳng khác gì đang chỉ dẫn cho một con cừu non lạc đường cả.
Chính là một con cừu non…… chẳng có tí thông minh nào…
” Lý Xa Xa thật đáng thương, nhất định là áp lực của cậu ấy rất lớn. Anh xem cậu ấy dạo gần đây luôn bức bách mình làm những việc xưa nay chưa từng làm, mang sách giáo khoa toán đến lớp, đánh thầy giáo, đây đều là những việc em nằm mơ cũng không tin nổi cậu ấy sẽ làm.” Ngô Nguyệt Hồng cẩn thận che giấu cảm xúc, cố gắng không để bản thân rơi lệ trước tên nam sinh long dạ hiểm ác này.
” Em…… Em!!!” Hơn nửa ngày Trịnh Diệp mới phun ra được nửa câu, ” Em cường hãn! Không sai, có tính khiêu chiến, như vậy mới thú vị.” Mặc dù hắn nói thú vị, nhưng nhìn sắc mặt hắn đã âm u bừng bừng.
Rõ ràng chính là ngoài mặt nói một đằng trong lòng nghĩ một nèo, phỏng chừng trong lòng hắn đã sớm chảy máu đầm đìa.
” Em cứ khăng khăng nhận định mọi chuyện như vậy sao?”.
” Em tin tưởng vào năng lực quan sát của mình.” Ngô Nguyệt Hồng giương mắt nhìn nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo cố gắng lộ ra nụ cười “ôn hòa”, ” Kỳ thật trông anh cũng được.”
” Phải không?” Suốt năm ngày ròng tranh thủ thời gian tiến hành giáo dục lại đầu óc cho Ngô Nguyệt Hồng, ngày hôm qua không có tiết còn mời cô đi ăn hẳn một ngày, mặc dù cuối cùng không đạt được mục đích nhưng giờ đây cũng có chút hồi báo.
Sắc mặt Ngô Nguyệt Hồng hơi dịu lại, nhưng ngay sau đó lại xanh mét, ” Bất quá, dù anh có cố gắng thế nào đi nữa thì thầy giáo Tiêu cũng sẽ không yêu anh đâu.”
” Tiêu Văn Nhưng? Anh muốn hắn yêu anh làm gì?” Lại là chuyện gì đây?.
” Lý Xa Xa nói với em rằng anh bị đồng tính, anh quên sao? Cũng không phải em kỳ thị người đồng tính, em chỉ là không hy vọng thầy giáo Tiêu sa chân vào bên trong tình yêu cấm kị ấy.” Bởi vì cô biết hắn và cô cùng thích thầy giáo Tiêu, cho nên mới thông cảm cho hắn, để cho hắn hiểu được không nên tiến sâu vào vòng cấm luyến này.
” Anh không phải đồng tính!”
” Ngại quá, đáng ra em không nên nói trực tiếp như thế.” Hẳn là nên uyển chuyển một chút, bất quá cô trước kia cũng chưa gặp qua người đồng tính bao giờ, cho nên cũng không thể trách cô.
” Anh nhắc lại anh không phải đồng tính, càng không có chút tình cảm chết tiệt nào với Tiêu Văn Nhưng hết!” Trịnh Diệp nổi cáu.
” Em hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì, anh sợ sẽ làm Tống Vũ Phạm thương tâm phải không. Bất quá chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, anh cùng hắn nên nói chuyện rõ ràng đi.” Kéo dài thêm phút nào càng thống khổ hơn phút ấy.
” Tống Vũ Phạm?” Không thể nào. Trịnh Diệp mặt đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
” Đúng vậy, ngại quá, Lý Xa Xa cũng nói với em, hai người là…… Cậu ấy không phải cố ý đâu, cậu ấy chỉ là hy vọng em có thể khuyên anh thức thời, tỉnh táo để không sa vào chốn u mê.”.
Bây giờ thì mặt Trịnh Diệp nhăn nhó y như bị táo bón.
” Lý Xa Xa!” Ta phải chém ngươi một ngàn nhát.
” U, ai kêu mình vậy?” Một thanh âm trêu chọc vang lên phá tan không khí kì quái của hai người.
Tiêu Văn Nhưng cùng Lý Xa Xa đã lặng lẽ đứng một bên che kín miệng cười trộm hồi lâu, chính là Ngô Nguyệt Hồng không biết ánh mắt để ở đâu, mà Hỏa Nhãn Kim Tình của Trịnh Diệp thì chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Ngô Nguyệt Hồng.
” Hai người đứng đây bao lâu rồi?” Hắn bị tức giận đến ngay cả chút cảnh giác bình thường cũng không có.
Tiêu Văn Nhưng ở một bên cười mà không đáp, cố gắng khống chế khóe miệng giương lên độ cong. Hắn là thầy giáo, phải có phong độ, hắn chỉ là đi qua mà thôi.
” Từ đoạn ‘ đồng tính luyến ái’.” Ngô Nguyệt Hồng thật tuyệt vời, Lý Xa Xa nhẩm tính hôm nào phải đưa thêm một chút kiến thức nữa vào đầu Ngô Nguyệt Hồng, cho tên Trịnh Diệp kia tức chết.
” Thầy giáo Tiêu, hắn —— hắn…………” Thảm, Ngô Nguyệt Hồng đầu lưỡi cứng cả lại, sao cô có thể đem bí mật của Trịnh Diệp nói lớn tiếng vậy chứ, còn làm cho thầy giáo Tiêu nghe thấy nữa.
Cô thật không thể tưởng tượng nổi nếu thầy giáo Tiêu biết mình thích thầy ấy thì sẽ là loại tâm trạng gì nữa. Từ đó suy ra chắc chắn Trịnh Diệp sẽ hận chết cô mất.
” Không có gì, Trịnh Diệp chỉ là vẫn đang trong giai đoạn mới lớn mà thôi, thầy không trách cậu ấy.” Có thể mơ hồ đoán ra ý tứ của Ngô Nguyệt Hồng, Tiêu Văn Nhưng cũng biết thời biết thế, từ miệng Lý Xa Xa hắn cũng đoán được phần nào tính cách của cô bạn ngồi cùng bàn này rồi.
Bởi vì Ngô Nguyệt Hồng là người đầu tiên khiến Lý Xa Xa vừa lòng ngồi cùng bàn. Nhớ ngày đó mới khai giảng Lý Xa Xa đòi đổi chỗ liên tục làm hắn vất vả suy nghĩ đến nỗi tóc bạc mất nửa đầu.
” Được rồi, các em lên lớp đi, chuông kêu cũng lâu rồi.” Ha ha, còn hắn thì muốn đi ngủ trưa lắm rồi.
Bỗng nhiên chân bị giữ chặt, ” Em cũng phải đi ngủ, dù sao toàn bộ mọi người đều cho là chúng ta đi giải quyết tư oán, em không muốn học tiết của lão già hóa học đâu.” Lý Xa Xa bày ra vẻ mặt đáng thương, lại là trong mắt rưng rưng.
Quả nhiên nước mắt của Lý Xa Xa đều xuất hiện khi cần thiết.
Bất đắc dĩ, Tiêu Văn Nhưng vặn vặn lỗ tai cô, kéo vào trong lòng, hoàn toàn không hề kiêng kị hai học sinh đang đứng trước mặt.
Dù sao Ngô Nguyệt Hồng chắc chắn lại đưa ra giải thích, ” Thầy giáo Tiêu thật tốt, lại muốn dạy thêm Lý Xa Xa học bù miễn phí, chắc cậu ấy có thể yên tâm khôi phục lại trạng thái thường ngày rồi.”
Không còn khí lực tiếp tục giận nữa, Trịnh Diệp quyết định nghỉ ngơi tiết này, hắn mệt mỏi quá a~
Thế nhưng sự đời lại luôn bị thay đổi đến phút cuối cùng, ai có thể nghĩ đến, sau khi Tiêu Văn Nhưng nghĩ thầm trong bụng rồi bỏ đi, lại không ngờ rằng Ngô Nguyệt Hồng từ nay về sau liền đối Trịnh Diệp vô cùng tin tưởng, không còn ghi ngờ gì nữa.
_________________