chú ý: Chương này có cảnh hôn và H, mụ Cá đã cố gắng hết sức, thực ra đoạn cuối chỉ là hôn thôi chứ không có tình tiết gì, bỏ cũng k ảnh hưởng Phương Thành xách đồ mởcửa, vừa mới vào nhà rồi đóng cửa lại, Vu Đồng đã chạy từ phòng ra nhanh như tên bắn.
Cô nhào vào người anh,
Phương Thành đành giơ hai tay lên cao, sợ nước tôm tươi dính vào người cô.
Anh cúi đầu, dùng cằm day day đầu cô, bật cười: "Em làm gì vậy?"
"Ngửi xem anh đi làm gì."
"Vậy em ngửi được gì rồi?"
Vu Đồng lùi lại một bước, quan sát anh từ trên xuống dưới với dáng vẻ như Sherlock Holmes: "Anh đi chợ mua đồ ăn...!ừm...!trước khi đi chợ còn đi uống trà hả?"
Trên người Phương Thành có hương trà thoang thoảng, người khác có thể không nhận ra nhưng cô thì rất thính.
Vu Đồng khịt mũi, đúng vậy, bây giờ mũi cô rất thính.
Phương Thành nấu cơm trong phòng bếp kiểu mở, Vu Đồng tắt ti vi, cầm điện thoại đi đến bàn ăn, ngồi xuống một cách rất tự nhiên.
Cô khoanh hai tay đặt trên bàn rồi đặt cằm lên trên, chăm chú xem bộ phim truyền hình đang bật trên điện thoại, suy luận tình tiết điều tra.
"Phương Thành, anh nói xem tại sao bọn họ lại không tìm được hung thủ nhỉ? Rành rành như thế cơ mà."
"Bởi vì em có góc nhìn của Thượng Đế."
"Ừm..." Có lí.
Phương Thành liếc nhìn Vu Đồng đang mải mê xem phim, anh sai cô: “Vu Đồng, lại đây lấy chiếc túi màu đen ở ngăn tủ thứ ba bên phải cho anh."
Cô lưu luyến đặt điện thoại xuống, đi đến chỗ Phương Thành mở ngăn tủ thứ ba bên phải ra theo lời ah.
Cô lấy chiếc túi màu đen ra rồi ngó vào: “Rượu?"
"Ừm.
Bà cho hôm ăn tất niên."
Vu Đồng phấn khích: “Chúng ta phải uống ạ?"
"Không muốn uống à?"
Vu Đồng ôm chai rượu vào lòng, muốn chứ, sao lại không muốn, muốn uống lắm luôn í.
Phương Thành nhìn ra suy nghĩ của cô: “Bên trong có hai loại rượu, rượu vang đỏ cùng rượu trắng, em chọn đi."
Vu Đồng đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn rượu vang.
Sau đó, cô đặt chiếc túi giấy có chai rượu trắng ở bên trong sang bên cạnh.
Cô đặt chai rượỢu đỏ xuống bàn ăn rồi lại lon ton chạy đến, cô tìm được hai cái cốc thủy tinh bình thường: “Phương Thành, dùng cốc uống bia được không?"
Phương Thành dịu dàng đáp: “Ừm, em muốn uống kiểu gì thì cứ uống kiểu đó."
Anh Thành biết rõ tửu lượng của cô, có thể nói là khá được.
Anh còn nhớ trong bữa dạ tiệc ở Paris, cô đã uống sạch cả bàn rượu của người mới hơi say say, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Chỉ có điều sau đó lại bị mệt mỏi, ảnh hưởng của cơn say rất nặng.
nên
Đến khi đồ ăn được bày lên bàn, Phương Thành khui nút chai ra, rót một cốc đầy cho Vu Đồng rồi cười nói: “Hài lòng chưa?"
Cô nhìn chén rượu đầy, gật đầu: "Hài lòng."
Vẫn là Phương Thành hiểu cô.
Chén rượu đã kề bên môi rồi, Vu Đồng bỗng nói: “Em uống rượu vang như uống bia có lãng phí không nhỉ? Huống hồ còn là rượu bà cho, chắc là đắt lắm."
Phương Thành bóc tôm bỏ vào bát cô: “Dù sao cũng phải vào bụng, đúng không?"
Vu Đồng cười khúc khích: “Hình như em đã dạy hư anh rồi."
Anh cưng chiều cười gật đầu, tiếp tục bóc tôm cho cô.
Vu Đồng nhướng mày, cầm cốc thủy tinh lên uống một ngụm, ngon hơn rượu uống ở Paris gấp một vạn lần!
"Phương Thành, ngon lắm, anh uống đi."
Phương Thành cầm cốc rượu lên nhấp một ngụm tượng trưng rồi thôi: “Ừm, cũng được."
Vu Đồng rất thích thú.
...
Sau bữa tối, Vu Đồng xung phong nhận rửa bát, Phương Thành cũng không cản cô.
Anh mặc tạp dề cho cô rồi đi ra ghế số pha ngồi đọc quyển sách vẫn thường đọc.
Lúc lau khô bát đũa, Vu Đồng liếc xéo nhìn chiếc túi giấy màu đen, bên trong vẫn còn một chai rượu trắng, Vu Đồng nuốt nước miếng, cô vẫn muốn uống.
Lòng xong xuôi mọi chuyện, Vu Đồng cởi tạp dề ra rồi chạy nhảy đến sau lưng Phương Thành, cô đứng sau ghế sô pha vòng tay ôm cổ anh, hôn chụt lên mặt anh: "Em..."
Phương Thành khẽ cười, nói toạc ra suy nghĩ của cô: "Vẫn muống uống hả?"
"Anh thật thông minh!"
Phương Thành hơi nghiêng mặt qua: “Cả chai rượu vang vừa nãy đã vào bụng em rồi đó."
Cô nhanh trí kiếm cớ: “Tết mà..."
Phương Thành gập sách lại: “Chờ một lát đi, để em tiêu hóa đã."
Vu Đồng thỏa hiệp: “Vâng"
Vu Đồng giống như sâu rượu vậy, một khi đã động vào rượu là không dừng được, trừ phi say bèm.
Phải chờ lâu nên cô đi tắm rửa trước, dạo quaphòng tắm một vòng, cô bỗng đổi ý ngâm mình trong bồn tắm.
Cứ ngâm vậy thôi mà chớp mắt đã qua một tiếng, đến mức Phương Thành đi tới đập cửa phòng tắm, cuống quýt gọi: “Vu Đồng?"
"Dạ? Em đây!"
Phương Thành thở phào: “Anh còn tưởng em bị ngất."
Cô vội đáp lại: “Không không không, em đang tắm bồn, em ra ngay đây."
Phương Thành bất đắc dĩ lắc đầu day ấn đường, dọa anh sợ hết hồn, nếu anh không gõ cửa mà xông thẳng vào thì...!Anh cười đành chịu rồi quay lại phòng khách.
Vu Đồng mặc áo ngủ rộng rãi, sấy tóc gần khô rồi đi ngoài, bộ áo ngủ này là Phương Thành mua cho cô, nói gì mà kiểu nam kinh điển, mua một tặng một nên chọn cho cô kiểu nam cỡ nhỏ.
Vu Đồng chậc lưỡi lắc đầu, cô mặc bộ đồ nam Cỡ nhỏ y chang khoác bao tải, anh cố ý lôi cô tra làm trò cười đấy hả?
Vu Đồng loẹt xoẹt dép lê đi vòng qua sô pha đến ngồi cạnh anh, cô cười trộm, bởi vì trên đã đặt sẵn hai chén rượu và chai rượu đế cô đang thòm thèm.
Cô sán lại hỏi dò: “Em đã ngâm mình lâu vậy rồi, bây giờ uống được rồi chứ?"
Anh gật đầu: "Ừm."
Vu Đồng ngồi khoanh chân, hai chân chồng lên nhau, Phương Thành liếc nhìn cô, cảm thấy dây chẳng của Vu Đồng dẻo dai thật, chỉ cần là nơi tựa được thì cô sẽ thích ngồi khoanh chân.
Cô hơi nhắm mắt lại uống một chén: “À...!hơi mạnh."
Nghe cô nói vậy, Phương Thành cũng cầm chén lên uống một ngụm nhỏ, quả thật là nồng độ cồn khá cao.
Vu Đồng nâng cằm Phương Thành lên: “Anh uống ít thôi, tửu lượng của anh thấp lắm."
"Tửu lượng của anh thấp lắm sao?"
Cô gật đầu: “Ừm.
Không phải lần trước anh uống rượu với ông đến say bèm hay sao?"
Phương Thành vén tóc cô: “Lần trước anh với ông uống hết mấy chai đó, tuy nồng độ cồn không cao bằng loại này nhưng cũng là rượu trắng đó."
Cô cười lắc đầu: “Ô-...!Nhưng hình như ông không say..."
Phương Thành khẽ cười: “Vậy chắc là tửu lượng của anh thuộc tầm trung."
Vu Đồng công nhận chuyện này: “Ừm, anh nói đúng."
Trong lúc nói chuyện, Vu Đồng đã uống hết mấy chén, cô đổi tư thế nghiêng người dựa vào ghế sô pha, gập hai chân lại, nhìn Phương Thành chăm chú.
Phương Thành uống cạn chén rượu rồi đặt chén không lên bàn, anh chống một tay lên ghế, cũng nghiêng người nheo mắt nhìn cô, rủ rỉ: “Sao vậy?
Sao lại nhìn anh như vậy..."
Mặt Vu Đồng đã ửng đỏ, anh sờ mặt cô, nóng bừng, có lẽ là do đã ngấm rượu vang cộng với việc ngâm lâu trong bồn tắm.
Thất Phương Thành không uống nữa, Vu Đồng cầm hẳn chai rượu lên tu: “Hì hì, anh không uống thì để em uống."
Phương Thành cưng chiều véo cằm cô: “Ừm, của em hết."
Vu Đồng đồ rượu vào miệng, cô nhếch môi cười xấu xa nheo mắt nhìn Phương Thành.
Tiếp đó, cô lại giơ chai rượu lên uống một ngụm nhỏ, thừa dịp Phương Thành hơi thất thần, cô nghiêng người tới, nhấc cằm anh lên, cười xấu xa rồi hôn lên môi anh.
Lọn tóc vẫn còn hơi ẩm của cô phất qua cổ anh, lành lạnh khiến anh hơi run lên, bàn tay ôm chặt eo cô một cách tự nhiên, đón nhận nụ hôn ngọt
ngào mềm mại của cô.
Lúc Vu Đồng rời đi, ánh mắt cô tràn ngập ý cười trộm.
Phương Thành tóm cô lại, Vu Đồng hét lên kinh ngạc, một giây sau, cô đã ngồi trên đùi anh.
Đôi mắt đen láy của cô sáng lấp lánh như sao trời, anh mím môi, ngụm rượu vừa rồi của cô có một nửa đã vào miệng anh.
Anh hỏi với giọng trầm khàn: “Vui không?"
Vu Đồng đỏ bừng mặt lên, nói lí nhí: “Em thấy anh phân tâm..."
"Có chuyện đó sao?" Phương Thành dịu dàng nói, anh đưa tay vén mấy sợi tóc đang xòa trước mắt cô ra sau tai.
Vu Đồng đặt chai rượu xuống, ậm ờ: “Có mà..." Cô xoa má anh: “Anh uống chẳng được mấy ngụm cơ mà, sao mặt lại đỏ bừng vậy?"
Phương Thành hơi ngần ngơ, anh dùng mu bàn tay chạm lên má, đúng vậy...!anh căn bản chẳng uống là bao...!tửu lượng của anh không hề thấp đến mức này...
Hương sữa tắm thơm mát trên người cô vấn vít bên mũi anh không tan, Phương Thành nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể tĩnh tâm được.
Anh mở mắt ra nhìn lướt qua chai rượu trắng trong tay Vu Đồng.
Phương Thành trầm ngâm nhíu mày, rượu này...
Vu Đồng cười hề hề nâng mặt anh lên, lại hôn anh, bờ môi nhỏ xinh khẽ mút, mùi hương quanh quần bên mũi in sâu vào lòng Phương Thành, tê dại khiến người ta mắc nghiện.
Cô thò lưỡi ra liếm quanh môi trên của anh, rồi lại đến môi dưới.
Phương Thành tỉnh táo đẩy cô ra, giọng nói trầm khàn nhuốm màu tình dục: "Vu Đồng, không được uống rượu này nữa..."
Vu Đồng đã say, cô bĩu môi: “Tại sao..." thừa dịp Phương Thành không để ý, cô lại uống một ngụm.
Phương Thành giật chai rượu lại đặt lên bàn: “Được rồi, đến đây thôi..."
Còn chưa dứt lời, môi Vu Đồng đã lại in lên, rượu trong miệng cô trút hết sang miệng anh, có một ít rượu trong suốt trượt xuống, ngấm vào quần áo.
Vu Đồng cười tít mắt vì đã đạt được ý đồ: “Ngụm cuối cùng..."
Ánh mắt Phương Thành mơ màng, tình cảm trong mắt nóng rực, trùng hợp là vừa rồi, một cúc áo ngủ của Vu Đồng bị bung ra, áo ngủ lệch sang một bên, để lộ xương quai xanh tinh tế và làn da trắng mịn.
Phương Thành ôm chặt cô, tay cô vẫn đang ôm má anh, tình cảm trong mắt rực cháy, cô gọi ngọt nào: “Phương Thành.."
Phương Thành cầm cằm cô, lý trí đã dần rời khỏi.
Anh cố kiềm chế, nhưng cơ thể lại bất giác kề sát lại, mỗi lúc một gần hơn, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
Vu Đồng chạm mũi của mình lên mũi anh, cuối cùng, không gì có thể ngăn cản được nữa, anh ngậm lấy bờ môi cô, tay vòng qua gáy cô, để cô lại gần hơn, bắt đầu lấn lướt.
Anh thò lưỡi ra thăm dò, nhận được sự đáp lại của cô, anh ôm hôn quấn quýt, dịu dàng mút môi cô, lòng bàn tay anh rịn mồ hôi, hơi thở của hai người rối loạn.
Vu Đồng bị anh hôn đến mức hơi ngạt thở, cô khẽ đẩy anh ra.
Vu Đồng làm rộn khiến anh càng thêm mất kiểm soát, bàn tay đang bóp eo cô vàng siết chặt hơn, đôi môi thỏa thích chơi đùa chiếc cổ trắng mịn của cô, Vu Đồng bị anh mút hơi đau, vừa muốn đẩy ra, lại vừa muốn nghênh hợp.
Anh hơi dịch sang bên cạnh một chút rồi xoay người, đặt cô dưới thân.
Anh hơi nhếch miệng, khuỷu tay chống bên mặt cô.
Phương Thành cúi đầu, ghé vào cô nói thì thầm: “Vu Đồng...! em vẫn tỉnh táo chứ...!em biết chúng ta đang làm gì không..."
"Ừm..." Cô đáp.
Phương Thành ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, vẫn còn chút tỉnh táo: “Em thật sự tỉnh táo chứ?"
Cô cười hì hì, nói với vẻ tinh nghịch vừa giống như nói linh tinh, vừa giống như vẫn còn chút tỉnh táo: “Hình như...!em còn biết sau đó phải làm gì.."
Cô cắn môi dưới của anh rồi lại nhả ngay ra, giống như trêu ghẹo vậy.
Phương Thành nhếch môi, đôi mắt sâu thằm đượm ý cười: “Được rồi...!Mặc kệ em có tỉnh táo hay không..."
Vu Đồng mơ mơ màng màng: “Hửm..."
Phương Thành cúi người cắn tai cô, thì thầm: "Anh cũng sẽ...!không dừng lại..."
Anh vốn định để đăng kí xong, nhưng bây giờ...!mặc dù tiết tấu đã bị trệch rồi, nhưng dường như...!như thế cũng không tồi...
Phương Thành vần vò một hồi rồi mới buông ra, tai Vu Đồng đã hơi đỏ lên, anh lại ngậm môi cô, tay cởi cúc áo ngủ của cô ra, anh đưa tay sờ, cô đang mặc áo lót.
Sau khi cởi xong cúc cuối cùng, anh mở rộng áo ra, hôn dọc từ khóe môi đến cổ, bàn tay chậm rãi đẩy áo lót lên trên, cuối cùng cúi đầu xuống ngậm lấy rồi gặm cắn.
Vu Đồng cong người lên, cô cắn môi, vừa thấy không quen, lại vừa muốn nghênh hợp: “Ưm." Cô khẽ rên, đây là điều cô chưa từng trải qua, vừa kích thích lại vừa thấy hơi sợ hãi.
Phương Thành lại hôn lên môi cô, bàn tay vẫn đang vân về nơi mềm mại của cô.
Anh thở dốc hỏi cô: “Về phòng nhé?"
Cô ôm cổ anh, phóng khoáng nói thì thầm: “Ở đây luôn đi..."
Phương Thành khẽ cười nghe theo cô, anh dịu dàng, thành thạo cởi quần áp vướng víu trên người cô và anh đi.
Vu Đồng ngượng ngùng muốn che lại, nhưng hai tay lại bị Phương Thành giữ ở trên đầu...
Chú ý: (MỤ CÁ TUỔI ĐỘC ÁC KHÔNG EDIT CẢNH H, AI ĐỌC ĐƯỢC CONVERT THÌ ĐỌC) (thực ra là có sửa lại cho dễ đọc hơn xíu, xíu thôi)
Thẳng thắn gặp nhau, Phương Thành trầm xuống thân, tách ra Vu Đồng hai chân, tay thăm dò phía dưới, xoa lên nơi tư mật nhất của Vu Đồng, người Vu Đồng cứng đờ, hơi mâu thuẫn, Phương Thành ngậm môi Cô, làm sâu sắc lực độ.
Vu Đồng khó chịu, lời nói đều bị không có ở giữa răng môi, cảm giác khác lạ dưới thân càng ngày càng phóng đại.
Phương Thành cảm thấy ngón tay ướt át, biết Vu Đồng thích ứng rồi, thân thể chuẩn bị kỹ càng rồi.
Anh dừng lại động tác, hai tay chống bên mặt nàng, “Vu Đồng, em nhịn một chút.
..
Liền đi qua rồi.
.
."
Vu Đồng sợ hãi, run rẩy: “EM.
.
.
A.
.
."
Phương Thành kề sát thân thể của cô, từng tấc từng tấc vùi sâu chính mình vào trong cơ thể cô, Vu Đồng chống cự, đẩy anh, cơ thể bất giác cong lên,
"Đau..."
Phương Thành chế trụ eo cô, ngăn chặn môi của cô, toàn bộ chui vào, Vu Đồng cứng ngắc, ngoại trừ tùy ý Phương Thành hành động, căn bản không biết làm sao bây giờ, nàng nghẹn ngào giống như con mèo nhỏ.
Thân thể hai người phù hợp, mồ hôi ướt át lấy lẫn nhau, Phương Thành rung động, mài, khuếch trương, cướp đoạt ý thức Vu Đồng.
Hồi lâu, từng đợt dậy sóng nghiền qua, Phương Thành đem chính mình càng sâu vùi vào Vu Đồng trong cơ thể.
Cảm giác khẩn trương kích thích không ngừng lan tràn trong lòng Vu Đồng, cô cuộn lên ngón chân, thừa nhận sự nóng bỏng của Phương Thành, cho đến khi cũng không nhịn đượỢc nữa, cô run rẩy, ngâm nga, sa vào tầng mây, mất phương hướng mê võng.
Ánh đèn u ám, căn phòng tình nhiệt bất giác ngủ.
..