Thầy Sờ Cốt

chương 34: chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Lạc Như

Beta: Cá

Nghe Phương Thành nói một lời, còn hơn mười năm đọc sách!

Vu Đồng thận trọng cân nhắc tình hình của bản thân, cô chạy như bay về phòng cầm di động gọi lại số quốc tế vừa gọi mình.

Mất khoảng chừng tiếng bay đến Paris, thời gian đi lại đã gần ngày, trừ ngày đó ra thì cô còn hai ngày để ở lại Paris.

Trong vòng hai ngày này, muốn cô hoàn thành vụ sờ xương cũng không thành vấn đề.

Nhưng trước tiên cô phải bàn bạc thời gian với khách hàng xong đã, cô không muốn đến lúc đó lại phát sinh chuyện gì đâu.

Điện thoại được kết nối, bàn bạc thời gian với khách hàng xong, Vu Đồng quay lại phía thư phòng, cô dựa vào cửa quơ quơ di động với Phương Thành: “Quyết định rồi, tôi đã thương lượng với khách hàng xong rồi, thứ tư tuần sau sẽ xuất phát.”

Phương Thành ngẩng đầu lên: “Hộ chiếu và visa thì sao? Làm kịp không?”

“Visa làm nhanh thôi, hộ chiếu thì tôi có rồi.”

Phương Thành hơi kinh ngạc: “Cô có hộ chiếu rồi?”

Vu Đồng cười hì hì: “Anh coi thường tôi hả, hồi trước tôi từng ra nước ngoài rồi đó.”

Phương Thành đặt máy tính sang một bên, hơi dựa vào ghế, mỉm cười khá thâm ý: “Từng ra nước ngoài rồi?”

“Đúng vậy, hai lần.”

Phương Thành gật đầu hỏi: “Đi làm hả?”

Vu Đồng đút di động vào túi áo, đi vào thư phòng của Phương Thành, cô vượt qua đống sách chồng chất trên đất, rồi lại nhìn lướt qua những quyển sách trên giá: “Ừm, đi cùng ông.”

Vu Đồng chọn một quyển sách, cô cảm khái: “Trước đây chưa có di động, làm ăn với nước ngoài đều phải giải quyết qua thư tay, hiệu quả thật sự rất kém, bây giờ có di động rồi quả là thuận tiện hơn nhiều.”

Phương Thành nhìn bóng lưng gầy gò của Vu Đồng: “Vậy cô có trở về trong vòng ba ngày được không?”

“Được, tôi đã tính rồi, tôi vẫn còn một ngày để dạo chơi ở Pháp nữa kìa.”

Phương Thành nhướn mày: “Pháp?”

“Ừm, Paris, Pháp.

Trùng hợp thật đấy, hai lần làm ăn trước của tôi cũng ở Paris.”

Phương Thành nhếch môi, anh hơi bất ngờ: “Tôi học đại học ở Paris đó.”

Vu Đồng xoay người lại, nhìn Phương Thành từ trên xuống dưới, cô bật cười khanh khách: “Thật hả, quả là có duyên, có duyên quá đi.”

Nói xong, Vu Đồng thật muốn cắn lưỡi mình, có duyên cái rắm ấy!

Vu Đồng quay người lại ngẩng đầu nhìn một quyển sách trên tầng thứ ba của giá sách, cô thấy hơi hứng thú, nhưng độ cao này hình như hơi quá cao với cô.

Vu Đồng nhón chân hết mức có thể, cô giơ tay lên, éc… Không với tới…

Bỗng, Vu Đồng nghe thấy tiếng cót két phát ra từ cái ghế sau lưng, có tiếng bước chân chậm rãi đến gần cô, cô vội vàng quay người lại, đúng lúc đối mặt với lồng ngực của người đối diện, cô giật mình ngửa đầu ra sau, “cốp” một tiếng, gáy cô đụng phải tầng trên của giá sách.

Đậu xanh rau má! Đau chết đi được!

Vu Đồng hơi cúi đầu, muốn giơ tay ra xoa, nào ngờ đã có một bàn tay khác nhanh hơn cô một bước phủ lên gáy cô, xoa nhẹ mấy cái, tiếng cười khẽ vang lên trên đầu cô.

“Này, cầm lấy.” Tay trái Phương Thành cầm cuốn sách đưa cho Vu Đồng.

Vu Đồng yên lặng nhận lấy, tay phải Phương Thành cũng dời khỏi gáy Vu Đồng.

Hai người đứng quá gần, Vu Đồng ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc cằm của Phương Thành.

Phương Thành cụp mắt, phát hiện cô đang chăm chú nhìn cằm của mình, anh đè thấp giọng hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Vu Đồng ngẩng lên đối diện với ánh mắt của anh, dê xồm chọt cằm của Phương Thành: “Phương Thành, anh có râu lún phún này.”

Ngón tay Vu Đồng nóng rực, Phương Thành bị dọa lập tức lui lại một bước, ánh mắt hơi mờ mịt, anh đưa tay sờ sờ cằm mình, vội vàng xua đi hơi ấm mà Vu Đồng để lại.

Phương Thành thở dài, quả nhiên có râu lún phún thật, mấy ngày nay anh đều thức đêm suy nghĩ thực đơn, ngủ ít, buổi sáng lúc cạo râu cũng chỉ qua loa.

Vu Đồng quay sang liếc nhìn tai Phương Thành, đỏ lên rồi!

Vu Đồng tiến lên một bước, Phương Thành lùi lại một bước, cô lại tiến thêm bước nước, Phương Thành lại lùi thêm một bước, gót chân đã đụng phải chồng sách, không thể lùi hơn được nữa.

Phương Thành hỏi: “Cô làm gì đấy?”

Ánh mắt Vu Đồng cẩn thận quét một vòng trên mặt anh: “Phương Thành, có phải từ trước tới giờ anh chưa từng chạm vào con gái, đúng không? Anh xem, tôi vừa mới đụng vào anh thôi mà tai anh đã đỏ rồi.”

Phương Thành cứng họng, quả thật là trừ Vu Đồng ra thì anh chưa từng chạm vào cô gái nào khác.

Vu Đồng lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Quá vô lý, chỗ làm của anh có nhiều cô nàng xinh đẹp thích anh như vậy cơ mà.”

Phương Thành: “Tôi?”

“Đúng vậy, anh không biết à, mấy ngày nay tôi đi ăn cơm trưa với anh, ánh mắt của mấy cô nàng đó như muốn nuốt chửng tôi ấy.”

“Không để ý.”

Vu Đồng hừ lạnh một tiếng, vậy anh đi mà ôm đám thư họa đó sống hết đời luôn đi, bao nhiêu người đẹp ở trước mặt như vậy mà lại không nhìn thấy, quá phí của trời.

Vu Đồng xoay người đi ra cửa: “Tôi về phòng đây, hôm nào trả lạị sách cho anh sau.”

“Ừm.”

Ra khỏi cửa thư phòng, Vu Đồng chạy hộc tốc về phòng cho khách, mở cửa, bước vào, đóng cửa, liền một mạch.

Cô dán lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nãy hai người đứng quá gần nhau, mũi cô lại thính, chỉ một lát, cô đã ngửi được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trên người Phương Thành, rất dễ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Vu Đồng ném sách lên trên giường, hai tay dùng sức vỗ vỗ mặt, cũng may định lực của mình mạnh, không bị sắc đẹp mê hoặc, còn phản kích lại được một cú.

Chậc chậc chậc, cô không phải con trai quả thật quá đáng tiếc.

Rạng sáng, Phương Thành vẫn nằm ở trên giường lên thực đơn, anh nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, quả nhiên có tiếng đóng cửa vang lên, anh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

“Cốc cốc cốc”, cò gì đó gõ cửa phòng Phương Thành ba cái.

Phương Thành không để ý, tiếp tục lật xem thực đơn, đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, anh mới vứt thực đơn lên tủ đầu giường, vén chăn xuống giường, đi tới vặn nắm đấm cửa rồi kéo ra.

Phương Thành rề rà kéo cửa, cửa mở tới một khoảng cách nhất định, anh ngồi xổm xuống đỡ lấy Vu Đồng đang dựa lưng vào cửa.

Anh thở dài lôi Vu Đông vào phòng, để cô nằm ngủ trên thảm nhung dưới đất, bên trong còn mở điều hòa vừa vặn thổi tới chỗ Vu Đồng nằm, cũng không lạnh, huống chi Vu Đồng cũng không sợ lạnh, cô xoay người tiếp tục ngủ say sưa.

Phương Thành làm xong tất cả những việc này mới lấy ra một cái chăn từ trong tủ đứng rồi vứt lên người Vu Đồng, còn mình cũng trở lại giường, sau đó tắt đèn ngủ.

Lần trước Vu Đồng bị mộng du, sau đó cũng không bị nữa, nhưng mấy ngày gần đây lại tái phát nữa rồi.

Lần đầu tiên Phương Thành còn tưởng rằng rạng sáng Vu Đồng gõ cửa tìm mình có việc, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Vu Đồng ngồi dưới đất dựa vào cửa ngủ, vì anh kéo thẳng cửa ra nên đầu Vu Đồng suýt chút nữa đập mạnh xuống đất, may mà anh dùng dép lê ngăn trở kịp thời.

Từ đấy, rạng sáng nào Vu Đồng cũng đến trước cửa phòng anh gõ ba cái, nói đúng ra là dùng đầu đập ba cái, Phương Thành đoán là do cơ thể của cô đã nhớ rõ nỗi đau lần đầu dùng chân đá cửa, vì vậy tiềm thức đã ngăn lại hành động ấy.

Nếu đã không vào được thì cô ngủ luôn ngoài cửa.

Trong bóng tối, Phương Thành nghe tiếng hít thở sâu nông của Vu Đồng, anh cũng dần dần buồn ngủ, mắt nhắm lại, lúc sắp bước vào mộng đẹp thì một bàn tay “Bốp” một cái đánh vào mặt anh.

Phương Thành lập tức bừng tỉnh, bàn tay đang đặt trên mặt anh ngoài của Vu Đồng ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa.

Phương Thành đẩy bàn tay kia ra, quờ quạng tìm công tắc bật đèn ngủ, anh liếc nhìn trong cơn buồn ngủ, sau khi thấy rõ tình hình, ngoài cười trừ ra, anh chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa, anh phục Vu Đồng thật rồi, đang ngủ mà còn có thể mang theo tấm thảm chuyển đến bên giường anh được.

“Vu Đồng, cô thật là.

.

.”

Giọng anh khàn khàn, đầy vẻ bất đắc dĩ pha lẫn chút dung túng, anh hết cách thật rồi, cuối cùng chỉ có thể nắm tay cô mà ngủ thôi.

Hôm sau, lúc Vu Đồng tỉnh lại, trước mắt chính là.

.

.

Tấm ván gỗ?

Cô muốn vỗ mặt để cho mình tỉnh táo hơn chút, kết quả lại phát hiện tay trái không thể động đậy, cô nghiêng đầu sang nhìn, hóa ra là Phương Thành đang nắm tay cô.

.

.

Mà cô thì đang ngủ trên sàn nhà, đối mặt với tấm ván gỗ của giường.

Tối qua, cô lại chạy sang phòng anh, không biết đây là lần thứ mấy rồi?

Vu Đồng chống tay ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Phương Thành đang nằm thẳng ngủ, cô bĩu môi, tư thế ngủ thật là ngoan, Vu Đồng lại tiến lại gần hơn chút mà cẩn thận nhìn, tướng mạo của Phương Thành quả thật không có gì để chê.

Khuỷu tay phải đặt lên mép giường, Vu Đồng chống cằm, bất chợt, Phương Thành mở mắt ra, quay đầu sang bên phải, chạm trán với ánh mắt cô.

“Làm gì thế?” Phương Thành hỏi.

“Ngắm anh đó.”

“Tỉnh rồi sao còn chưa đi?”

“Tay bị anh nắm rồi, muốn đi cũng không được.”

Phương Thành dời tầm mắt, vội vàng buông tay phải ra.

Không còn ràng buộc, Vu Đồng xoay xoay cổ tay trái.

Phương Thành ngồi dậy, trong mắt có tơ máu, hiển nhiên tối hôm qua ngủ không ngon, kẻ gây họa chỉ có thể là Vu Đồng.

Phương Thành: “Vu Đồng, chuyện mộng du này của cô là sao vậy?”

Vu Đồng cũng buồn phiền lắc đầu: “Tôi cũng không biết, để tối nay tôi hỏi ông thử xem.”

“Ừm.”

Đến tối, Vu Đồng gọi cho ông như thường lệ, kết quả ông cụ lại tắt máy, cô gọi lại lần nữa, vẫn không có ai bắt máy.

Cô không thể làm gì khác hơn ngoài an ủi mình là di động ông hết pin.

Ai ngờ, mấy ngày sau đấy điện thoại của ông vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, Vu Đồng sốt ruột đến mức nếu Phương Thành không khuyên cô chờ thêm chút đã, cô suýt nữa đã báo cảnh sát.

Vu Đồng liên lạc được với ông lần nữa, là buổi tối trước khi đi Pháp.

Vu Đồng ngồi ở trên sofa ấn số điện thoại, lông mày cô nhíu chặt lại, chỉ sợ sẽ nghe thấy giọng nói “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”, Phương Thành ở bên cạnh lén nhìn Vu Đồng, bởi đang bận tâm chuyện của ông nên gần đây cô ăn ít đi.

“Tút —— tút —— tút ——” cuối cùng điện thoại cũng thông, Vu Đồng thở phào nhẹ nhõm.

“A lô, nhóc con ~” Ông cụ ở bên đầu kia vui vẻ gọi Vu Đồng.

Vu Đồng tức giận rống to: “Ông! Ông làm gì thế hả! Một tuần trời không liên lạc được với ông!”

“Đừng đừng đừng hét nữa, ông sai rồi, ông sai rồi.

Ông đến mộ tổ của nhà họ Phương một chuyến, không phải là sắp tết rồi sao, cúng bái tổ tiên không phải là phong tục hay sao.” Ông cụ nói chậm rãi.

“Vậy ông làm gì mà không nghe điện thoại!”

Ông cụ tiếp tục nói: “Mộ tổ nằm trong núi, ở đó không có sóng, cũng không có điện.

Dù sao cũng lên núi rồi nên ông ở lại đó một tuần luôn.”

Dù Vu Đồng có bất đắc dĩ thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể thở dài, lửa giận cũng hạ xuống: “Ông, sau này ông có đi bái tế tổ tiên thì phải nói trước cho cháu một tiếng đó.”

Ông cụ ở đầu bên kia cười: “Được được, làm cháu lo lắng rồi.

Nhóc con nhà ta quả là hiếu thuận.”

Vu Đồng lại buôn thêm với ông cụ một hồi mới nhớ ra cô còn chính sự muốn hỏi.

“Ông, cháu còn việc này muốn hỏi ông.”

“Chuyện gì?”

“Ông, cháu.

.

.

gần đây lại bị mộng du rồi ạ.”

Ông cụ trầm ngâm một lát : “Mộng du.

.

.

Có phải hôm nào cũng mộng du đến chỗ Phương Thành không?

“Vâng.”

Ông cụ chậm rãi giải thích: “Đó là do xương của mày và Phương Thành ‘đang yêu nhau’ đó, chuyện như vậy không thể kìm được đâu, mày có kìm chế cũng không được.”

Vu Đồng đang ngồi trên salon bật dậy: “Xương? Yêu nhau?!”

“Ừm.”

Vu Đồng bị nghẹn không nói lên lời, thì ra là xương của cô và Phương Thành ngày ngày ‘hẹn hò yêu đương’ đó hả?

Xương à, mày làm tim tao mệt quá man.

(Câu gốc: 老子信了你的邪! Tiếng Vũ Hán, ý chỉ: không thể hiểu nổi, bất đắc dĩ, bất mãn hay không đồng ý với chuyện người kia làm)

“Ông có cách giải quyết không ạ.”

“Cách à, không phải mày gả cho cháu rể của ông là xong hay sao.”

“Ônggg!”

“Tín hiệu kém quá, cúp máy đây —— “

Ông cụ sợ Vu Đồng lảm nhảm nên vội vàng cúp máy, Vu Đồng giận mà không có chỗ xả.

Phương Thành lặng lẽ gấp sách lại, đặt lên đầu gối, nheo mắt hỏi: “Xương? Yêu nhau?”

Vu Đồng quay qua nhìn anh, lúng túng: “Ha ha, hê hê, hi hi hi, hình như là vậy.

.

.”

Phương Thành: “Có cách giải quyết không?”

Vu Đồng hắng giọng, thành thật nói: “Ông nói, để chung ta.

.

.

Ở, bên, nhau?”

“Hự.

.

.

Cùng nhau là chỉ trên tinh thần? Hay là trên đây?”

“Trên chẳng phải là.

.

.”

Vu Đồng cúi đầu cẩn thận nghĩ, vừa nghĩ còn vừa nói thầm, hoàn toàn quên mất Phương Thành vẫn đang ngồi cạnh mình.

Phương Thành: “.

.

.”

Bầu không khí hết sức kì quặc, đợi Vu Đồng nhận ra mình nói gì, mặt cô nóng bừng, cô lại lưu manh rồi, nhưng cũng chỉ là một phịch thủ chưa có giấy phép lái xe thôi!

(Nguyên văn là ‘lão tài xế’: từ mạng, chỉ người có nhiều kinh nghiệm, sành sỏi trong một lĩnh vực nào đó, ngoài ra còn có nghĩa là người có nhiều nguồn phim +

Ở đây Cá dùng từ dân mạng mình hay mỉa mai về dân phượt: Phượt thủ, phượt là chính mà chịch là chủ yếu, ghép lại là phịch thủ)

Cô quay sang nhìn phản ứng của Phương Thành, trong lòng cầu khẩn: Nhất định là chưa nghe thấy, nhất định là chưa nghe thấy.

.

.

Phương Thành mặt không gợn sóng, anh bình tĩnh đứng lên, chỉ vào cốc sữa ấm trên bàn trà, thản nhiên nói: “Uống sữa xong rồi tắm rửa đi ngủ đi.”

Dứt lời, anh lập tức đi vào thư phòng, đóng cửa.

Vu Đồng vội che mặt lăn lộn trên sofa, vừa nãy cô đã nói cái gì vậy trời!

? ! AAAA, xấu hổ chết đi được!

Trong thư phòng, Phương Thành ném quyển sách lên trên bàn máy tính.

Anh đứng im, nhớ tới khuôn mặt đỏ lựng của Vu Đồng vừa nãy, anh không nhịn được khẽ bật cười thành tiếng, ánh mắt ngập tràn ý cười, anh bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết trong đầu của cô nghĩ những gì nữa.

Truyện Chữ Hay