Thầy Sờ Cốt

chương 26: chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thanh Bình

Beta: Cá

Tâm trạng của Vu Đồng lửng lơ như ngồi cáp treo, đầu cô mơ màng mù tịt, ông của cô từng sờ xương trẻ con? Hơn nữa, đứa bé kia còn là Phương Thành.

“Phương, Phương Thành ?” Vu Đồng cà lăm: “Ông hù cháu ạ?

“Nhóc con, ông hù mày làm gì.” Ông lão chậc chậc nói.

Vu Đồng hỏi tiếp: “Tại sao lại là Phương Thành, có gì đặc biệt ạ?

“Bởi vì mày đấy!”

Vu Đồng: “Cháu?”

“Không sai, nhóc con, cũng bởi vì mày đó.”

Lần này, đầu cô càng mù tịt hơn.

Ông lão mới cười to một tiếng: “Nhóc con, mày quên rồi à , Phương Thành trùng cốt với mày đó đấy.”

Vu Đồng: “Vì thế…”

Ông lão rủ rỉ nói: “Mày là thầy sờ cốt, sự tồn tại của mày vốn không thể dùng lẽ thường để giải thích.

Nó đã trùng cốt với mày thì xương hồi nhỏ của nó không thể giống với xương của mấy đứa trẻ bình thường quơ bừa cũng được cả nắm.

Thầy sờ cốt chính là bí thuật của đấng khai sáng và đấng chế tạo, Phương Thành có xương tay giống mày nên dù là xương trẻ con thì cũng sẽ không có biến số, bởi vì xương của thầy sờ cốt không chịu bất cứ ràng buộc gì.

Vu Đồng sửng sốt mất một lúc sau khi nghe được.

Ông lão nói thầm: “Hai mươi mấy năm trước, lúc ông sờ xương nó cũng không nghĩ đến điều này..”

Vu Đồng nhăn mặt, hét to qua điện thoại: “Ông, không phải ông không nghĩ đến, chẳng qua vì ông hoàn toàn không để ý hình dáng tay cháu ra sao thôi!”

Ở đầu bên kia, ông lão cười trừ: “Hahaha, khi đó mày còn bú sữa mẹ đấy, ông hơi sức đâu mà để ý, lúc trước mày sờ xương nó ông mới phát hiện ra nó trùng cốt với mày đấy chứ.”

Vu Đồng: “Lão già xấu xa !”

Ông lão cười lúng túng: “Chúng ta nói tiếp chính sự, chính sự đi.”

Vu Đồng hoang moang hỏi: “Vậy chuyện này có liên quan gì đến Vương Hi ạ ?”

“Tối hôm qua, không phải mày nói Vương Hi và Phương Thành là anh em à ?”

“ Dạ, đúng vậy… anh em cùng mẹ khác cha.”

Ông lão nói tiếp: “ Là em gái à, vậy thì đúng rồi ! Nhóc con, trong sách cổ của tổ tiên từng viết, trên bàn tay của anh em ruột của người trùng cốt với thầy sờ cốt, sẽ có một ngón giống với bọn họ, nam bên trái, nữ bên phải.

Vì thế, trong năm ngón phải của Vương Hi nhất định sẽ có một ngón giống với Phương Thành.

Vu Đồng phồng má trợn mắt hỏi: “Ông, sao trước kia cháu chưa từng đọc quyển sách đó nhỉ?”

Ông lão ở đầu bên kia điện thoại cười lúng túng: “A hahaha..

Khi đấy mày còn nhỏ, nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, nên ông mới đem ít sách đó đi bán rồi.”

Vu Đồng tức giận: “Ông..

Ông”

Ông lão cười ngượng ngùng: “Đừng hét, đừng hét, ông mày sắp bị mày hét điếc cả tai rồi.”

Vu Đồng nhăn mày lầm bầm: “Xương ngón tay phải nào của Vương Hi giống với Phương Thành nhỉ.”

Ông lão vẫn cảm khái: “Ừm, nhóc con, ngón tay đó coi như ông trời cho nó một cơ hội đi, lúc này Vương Hi còn sống tiếp được cũng nhận của mày một ơn huệ rồi.”

Vu Đồng hỏi lại: “Ông, vì thế giờ cháu chỉ cần sờ ngón tay đó thôi, không cần lo có biến số gì đúng không ạ?”

Ông lão đáp lại: “Ừm, mặc dù là trẻ con nhưng cũng sẽ không có biến số.

Nhưng nếu không may, Vương Hi mà là xương trẻ con thật thì mày sẽ gánh chịu hậu quả nặng nề.”

“Cháu hiểu rồi..” Vu Đồng hỏi nhỏ: “Ông ơi, ông..

sau khi ông ông sờ xương trẻ con xong, ông phải đánh đổi thứ gì vậy?’

Vu Đồng không ngừng vo góc áo, chứng tỏ cô đang bồn chồn.

Ông lão thở dài nói: “Bị mất khứu giác.”

Vu Đồng nuốt nước miếng, bị mất khứu giác…

Ông lão thở dài: “Nhóc con, hậu quả này mỗi người mỗi khác, thôi coi như xem vận khí của mày đến đâu đi.”

“Vâng.”

Vu Đồng hoảng hốt nhớ ra: “À… ông ơi! Chả trách hồi mười tuổi cháu chạy trốn với ông, phải bước mấy trăm bước qua thửa ruộng người ta vừa mới bón “phân hóa học tự sản xuất” mà ông không chê thối! Lúc đó, cháu còn thắc mắc, sao ông không càm ràm, hóa ra là vì ông vốn dĩ không hề ngửi được !”

“Ha ha ha, ông không ngửi được cái mùi kinh dị đó.” Ông lão khà khà cười.

“Khi đấy cháu bị thối đến mức xém nữa là toi mạng đó.”

“Hừ hừ… Mày mới chịu có tí xíu thế vẫn chưa tính là gì đâu.”

“…”

Nghĩ đến việc gì đấy, ông lão dặn dò nói: “Đúng rồi, nhóc con, có lẽ mày sẽ tốn một ít tinh lực đó, chỉ sờ xương ngón tay thì tốn kha khá nhiều sức lực đó, nhớ ăn quả óc chó cho bổ não, ăn táo đỏ cho bổ máu đó~”

Vu Đồng: “… Cháu nghèo lắm.”

Ông lão: “Không phải cháu rể có tiền đấy à ?”

Vu Đồng khinh thường nói: “Móc đâu ra cháu rể! Ai là cháu rể của ông đấy!”

“Phương Thành chớ ai, hơn hai mươi năm trước nó mới nhỏ tí như thế mà lần đầu gặp mày ở chân cầu nó đã thích mày rồi.”

“Phương Thành cái quỷ gì! Thích cái quỷ á! À đúng rồi, ông nói đến Phương Thành cháu mới nhớ, lúc đấy sao ông lại sờ xương anh ta vậy?” Vu Đồng đảo mắt, dáng vẻ tinh ranh.

Ông lão: “Nhóc con… mày nói cái gì thế?… Chỗ ông tín hiệu không tốt,… chả nghe thấy gì cả..

ông cúp máy đấy”

“A lô, a lô, a lô, lão già xấu xa !”

Ông lão lập tức cúp điện thoại.

Hừ.

Lão già xấu xa! Vu Đồng nhăn mặt với điện thoại.

Chắc chắn đang che giấu chuyện gì đó không muốn mình biết.

Vu Đồng lướt mắt nhìn đường xá, người đi đường cũng thưa thớt, cô nên dọn hàng về nhà rồi.

Vu Đồng quay lại nhà Phương Thành, vừa mở cửa liền thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha nhìn cửa ra vào, cô chớp chớp mắt… Đang chờ cô đấy à?

Cô thay giày vào nhà, rón ra rón rén chạy tới chỗ Phương Thành, cô vỗ vai anh: “Này, người anh em, chờ tôi à?” Sau đó, cô nằm dựa lên một ghế sô pha khác.

Phương Thành thu tầm mắt lại, tiếp tục lật sách trên tay: “Mười giờ rồi.”

Vu Đồng: “Ừm, tôi biết”

“Hôm nay cô về muộn hơn mọi hôm.”

“Hôm nay dọn hàng muộn.”

Phương Thành quét mắt qua nhìn Vu Đồng đang vắt chân nghịch điện thoại: “Không an toàn.”

Vu Đồng nhìn anh nói: “Anh yên tâm, tôi có thể chọi được mười tên.”

Phương Thành thản nhiên nói: “Chân cô vẫn chưa lành lặn.”

Vu Đồng nhìn chân phải mình, đưa tay ấn lên, vẫn hơi đau đau, chắc qua vài hôm nữa là lại bình thường: “Sắp lành rồi.”

Phương Thành bỗng đứng phắt lên, anh nhíu mày ném sách “Bịch” một tiếng xuống bàn trà, Vu Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh chậm rãi đi về thư phòng, mấy giây sau lại quay trở lại, trên tay còn cầm thêm cái bút.

“Anh làm gì đấy?” Vu Đồng không hiểu chớp mắt hỏi.

Phương Thành đi đến phía sau cửa chính, anh nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Từ giờ chính thức thêm một quy tắc nữa, mỗi ngày đúng tám giờ tối sẽ cấm cửa để phối hợp với thời gian ngủ nghỉ của tôi.”

“Tám, tám, tám giờ???” Khóe miệng Vu Đồng co giật.

“Ừm, tám giờ.”

Vu Đồng đáng thương nói: “Thỉnh thoảng tôi còn phải đến chợ đêm bán thêm ít đồ ăn khuya nữa.”

“Quá muộn, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Anh cũng đâu phải lão già bảy, tám chục tuổi mà ngày nào cũng mới tám giờ đã đi ngủ ?”

Phương Thành chậm rãi nói: “Tám giờ tắm rửa, ở lại thư phòng hai giờ, mười giờ đi ngủ.”

Vu Đồng nói thầm: “Đồ chậm lụt.”

Phương Thành: “Hửm?”

Vu Đồng xua tay cưởi tủm tỉm: “Không, không, không có gì, tôi khen anh ngủ sớm dậy sớm, tốt cho sức khỏe!”

Phương Thành nghe xong chỉ cười nhạt cười một tiếng: “Thật à..

Sao tôi nghe thấy cô nói tôi là đồ chậm lụt nhỉ..”

“Không, không, không, anh nghe lầm rồi…” Vu Đồng cười nịnh bợ.

Phương Thành viết xong liền về ngồi trên sô pha, lại cầm sách lên đọc say sưa.

Vu Đồng lướt weibo, thỉnh thoảng lại nhìn Phương Thành, cô trịnh trọng hắng giọng rồi nói: “Khụ, ừm… Phương Thành.”

“Ừm?”

“Tôi có cách cứu Vương Hi.”

Phương Thành ngẩng đầu nhìn cô, tay đang lật trang sách dừng lại hỏi: “Thật không?”

Ngón tay Vu Đồng vẫn vuốt màn hình, cô gật đầu:“Ừm, thật..”

“Cách gì ?”

“Ông nói dù Vương Hi là xương trẻ con nhưng nếu tôi sờ vào ngón đặc biệt thì có thể xác định được vận mệnh.

Thật khéo xương của Vương Hi lại thích hợp với tôi, còn lý do tại sao thì tôi cũng không giải thích được.”

Phương Thành nheo mắt hỏi: “Nếu Vương Hi đúng là xương trẻ con như cô nói, thì cô có mệnh hệ gì không ? Việc đấy chỉ có hại mà vô lợi với cô mà, đúng không ?”

Vu Đồng thản nhiên nói: “Xem vận may đi.

“Cô không sợ à ?”

Vu Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thành, cô nở nụ cười: “Tôi sợ chứ, nhưng tôi làm như thế cũng vì bản thân mình thôi, cô ấy rất giống Tâm Lâm, phải giúp cô ấy thì tôi mới thấy thanh thản!”

Sự xuất hiện của Vương Hi giống như số phận đã sắp xếp vậy, Vu Đồng muốn đền bù tất cả sự áy náy tự trách với Ninh Tâm Lâm lên người Vương Hi.Vu Đồng cất điện thoại, cô chần chừ: “Phương Thành..”

“Hửm?”

“Nếu tôi bị mù, hoặc bị điếc, anh có thể… Cho tôi cơm ăn không ? Tôi sợ không đi bán khoai lang được, nếu không đợi được ông tôi về có lẽ tôi sẽ chết đói mất.”

Phương Thành nhíu mày, giọng điệu không được tốt lắm: “Hậu quả của việc cứu Vương Hi nghiêm trọng lắm à ?”

Vu Đồng vội vàng xua tay: “Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như thôi…”

Phương Thành nheo mắt chăm chú nhìn cô, anh trịnh trọng nói: “Nếu quả thật như vậy thì tôi sẽ chăm sóc cô cả đời.”

Vu Đồng giật mình, sao mà phải nghiêm túc quá vậy, cô nhanh chóng làm dịu bầu không khí: “Được được được, tôi sẽ nhớ kỹ lời hứa này của anh đó , sau này khỏi cần phải lo gì nữa rồi.

Ai da, tôi chỉ sợ đến lúc đấy vợ anh lại ghen thôi!

Phương Thành trầm giọng nói: “Vu Đồng, cả đời mà tôi nói chính là quan hệ trên pháp luật.”

Quan hệ trên pháp luật..

“Khụ..khụ..khụ khụ…” Cô nghĩ đi nghĩ lại, tự sặc nước bọt của mình.

Đệt! Phương Thành nói thế thì sao cô còn dám sờ xương Vương Hi nữa chứ.

Vu Đồng xua tay: “Phương Thành, anh đừng đừng đừng..

khụ khụ..

anh cứ như thế khiến tôi chịu áp lực lớn đó.”

Phương Thành hoang mang: “Tôi nói như thế, cô phải yên tâm hơn chứ?”

Vu Đồng nhăn nhó hết mặt mày lại: “Không, không, không, không hề yên tâm tí nào, ngược lại càng lo lắng hơn thì có.”

Phương Thành cụp mắt, khóe môi ỉu xìu, tựa như lơ đễnh nói: “Ừm.

Thế thì cô coi như chưa từng nghe thấy đi

Thật ra vừa rồi anh nói rất nghiêm túc, chẳng qua vẻ mặt biến hóa rất nhỏ nên Vu Đồng không nhận ra mà thôi.

Mẹ ơi! Vu Đồng á khẩu, hù cô đến mức suýt tè ra quần.

Vu Đồng hắng giọng lấy lại bình tĩnh, cô nhớ đến lời ông nói trong điện thoại, hai mươi năm trước anh từng gặp cô rồi à? Không biết lúc đấy anh bao tuổi, còn cô bao tuổi.

Vu Đồng nói: “Phương Thành.

“Ừm?”

Vu Đồng tò mò hỏi: “ Trước đây, có phải anh từng gặp tôi rồi à?”

“Lần hai năm trước đấy à?”

“Không, sớm hơn thế nữa cơ, anh từng gặp tôi rồi à?” Vu Đồng chỉ vào mũi mình.

Phương Thành nhìn cô từ trên xuống dưới: “ Với gương mặt của cô ấy,có ném cô vào giữa đám đông thì chắc chắn sẽ không nhận ra, chả có ấn tượng gì.”

Vu Đồng:Đậu!

Cô không không cam lòng, cô ngồi xuống cạnh Phương Thành, cười dịu dàng: “Anh suy nghĩ kỹ lại đi, nhìn kỹ chút đi.”

Phương Thành nghiêng mặt, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào khuôn mặt Vu Đồng không chớp mắt.

Vu Đồng vốn định trêu chọc anh, ai dè lại bị anh nhìn nghiêm túc đến bồn chồn.

Vu Đồng đánh bài chuồn: “Tôi, tôi đi rửa mặt đây.”

Bàn chân cô như bị bôi dầu, chạy còn nhanh hơn tên lửa.

Phương Thành sững sờ, nhìn cô chạy chạy mất dép, anh híp mắt cười nhạt, trước kia từng gặp chưa à?

Phương Thành đành bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếp tục đọc sách, cầm sách cả buổi mà không lật được trang nào.

Nghĩ đến chuyện Vương Hi, nghĩ đến chuyện nếu Vu Đồng có thể phải chịu hậu quả xấu nếu cứu cô bé, anh khẽ nhăn mày.

Phương Thành vứt sách, anh hơi phiền não khẽ day mi tâm.

Truyện Chữ Hay