Căn phòng thuê lụp xụp cũ nát, tường bên ngoài ngổn ngang quảng cáo,một góc của cửa sổ thủy tinh không biết bị cái gì đập trúng nên bị rạn một vết to, mấy tờ báo được dán bừa lên để chắn gió.Nhìn qua khe cửa, ánh lửa bên trong lóe lên, lác đác thấy bóng người.
Phần “Nặc cao ký" trong “Dậu dương tạp trở", Đoạn Thành Thức viết: “Một ngày, tự đến gần dòm vò rượu, có vật nhảy ra cắn mũi, nhìn xem, là xương sọ của rắn."
Vu Đồng không hiểu đang nghịch cái gì lại động tới sách cổ,lời lẽ dông dài, cô cảm thấy hứng thú với câu này.
"Ông ơi, xương sọ của rắn và xương sọ của người có giống nhau không?" Giọng nói nhẹ nhàng tỏ vẻ lạ lẫm.
Ông lão đang ngồi khom người trên ghế trúc bên cạnh rít tẩu thuốc, tẩu thuốc bằng kim loại vốn nên sáng loáng đã sớm mất đi ánh sáng, lộ ra vẻ cũ kĩ.
Ông lão phẩy ống tay áo,cần thận lau cán tầu như bảo bối.
"Ông chỉ dạy mày sờ xương người, còn xương rắn thì đến cụ của cụ mày cũng chưa từng sờ ấy chứ.
Tay của chúng ta quý giá lắm đó, mày phải biết giữ gìn-" ông lão chậm rãi rít một hơi rồi híp mắt nhả khói.
Vu Đồng bĩu môi,cô cũng chẳng thèm sờ, chỉ thấy hơi tò mò thôi.
Thấy ông không muốn tiếp tục chủ đề này, cô đóng quyển sách cũ nát kia lại, ném quyển sách vào trong lò nướng khoai ở phía trước thành một đường cong hoàn hảo.
"Ấy ấy ấy, con nhóc này, mày làm gì đấy?" Ông lão vội giơ tay, dáng vẻ muốn ngăn cản cô.
"Chẳng có gì hay hết,đốt đi, khoại của ông cháu ta cũng nhanh chín hơn-" Vu Đồng thản nhiên nói.
Ông lão giậm chân: “Sách cổ của cụ của cụ của cụ truyền lại mà mày đốt như vậy hả?"
"Quyển đấy có phải được truyền lại đâu, rõ ràng là hồi trước nhặt được ở thùng rác mà." Vu Đồng không thèm đề ý, cô cầm gậy đi chọc khoai lang.
"Quyển đấy ông đang lót mông đây này!" Ông lão rút ra cho cô nhìn.
Vu Đồng nhún vai cười hê hệ: “Ông àaaa,cháu đốt nhầmmm."
Ông quay sang nhìn cô, càng lớn càng ngứa đòn.
Sau khi đoán độ mềm của khoai,Vu Đồng hài lòng gật đầu,cô nhìn bốn phía rồi nói: “Ông ơi, ném cho cháu quyển sách trong tay ông đi."
"Lại đốt nữa hả?"
"Để bọc khoai ạ!"
Hai ông cháu ngồi xổm trong căn phòng đi thuê ăn khoai lang nóng hồi thơm lừng vừa ra lò,đồ hai người mặc là trang phục cổ trang chỉ xuất hiện trên phim, nếu có người đi vào trông thấy cảnh này không chừng sẽ đoán hai người đang đóng phim.
Găng tay da đen trên tay hoàn toàn
không hề ăn nhập với trang phục ông lão mặc, mặc dù dính vỏ khoai lang nhưng cũng chưa từng tháo ra.
"Ông ơi,ăn xong bữa này, ông cháu ta phải đẩy xe khoai lang trốn đi thôi." Vu Đồng chu mỏ thổi cho khoai trong miệng bớt nóng rồi nuốt xuống.
Ông lão nhắn nhó mặt mũi,dáng vẻ dửng dưng: “Sao? Lại gây sự rồi hả?"
Vu Đồng ấp úng: “Lúc trước tên Lưu lão đại tìm tới cửa bắt cháu sờ xương cho hắn đó, hắn kêu trả hai trăm nghìn, cháu nghe xong thì đồng ý, kết quả lúc cháu đến thì lại bắt sờ người chết, sao cháu có thể sờ cơ chứ, cháu ỡm ờ nói vớ vẩn mấy câu rồi tranh thủ chạy."
Ánh mắt ông lão hơi tối lại, chỉ thoáng qua rồi biến mất, giọng nói già nua nhồm nhoàm nói: “Ừ, ăn xong rồi chuồn lẹ."
Vu Đồng gật đầu.
Hơn nửa đêm, hai người thu dọn toàn bộ gia sản, đẩy chiếc xe khoai lang rách nát lặng lẽ rời khỏi nhàtrọ.
Vu Đồng nhìn trước ngó sau, trên trời bỗng có một tiếng sấm khiến cô giật mình,quả nhiên làm mấy chuyện thậm thụt thế này dễ bị giật mình.
"Ông ơi...!Nhanh lên đi..." Vu Đồng nói nhỏ thúc giục.
"Người già cả như ông sao mà bằng mày được!" Dù than vãn nhưng ông lão vẫn cong lưng bước nhanh hơn, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu.
"Cháu còn phải đẩy xe,vác hành lý,ông cầm mỗi cái tẩu thuốc ghẻ mà vẫn đi chậm như vậy..." Cô lại tiếp tục lải nhải.
Ông lão nghe xong thấy không vui, ông chạy lên mấy bước rồi ngồi xuống xe khoai lang, khoanh tay đắc ý: “Nhóc con, mi đẩy đi."
Vu Đồng lườm nguýt: “Lão già xấu xa!"
Dù ngoài miệng hùng hổ nhưng động tác đẩy xe vẫn không hề chậm lại.
Ông lão cười khà khà, lão lại vén tay áo lên rồi cúi đầu lau tẩu thuốc đã theo mình nhiều năm.
Đến khi quay lưng về phía Vu Đồng, vẻ mặt cười nham nhở biến mất.
Ông lão ngầng đầu nhìn trăng , trăng mười lăm thật là sáng tròn như ngọc.
Đến thời đại bây giờ,không còn môn phái thầy sờ cốt nào nữa, trừ hai ông cháu bọn họ ra, có lẽ chẳng còn ai nữa.
Thế kỷ hai mươi mốt, khoa học thông tin phát triển,cái nghề nhìn mệnh số của bọn họ vốn không nên tồn tại trên đời nữa.
Đều là mấy thứ đồ nên theo vào quan tài rồi nhưng lão cứ giữ khăng khăng cái tâm tư "Đồ của tổ tiên không nên thất truyền" mà truyền lại bí thuật sờ xương cả đời lão cho Vu Đồng,con nhóc có thiên phú dị bẩm, vừa học đã biết, nhìn thấy không quên, nghe thấy là nhớ.
Nếu như không có ai biết được thân phận của hai người,có lẽ họ có thể sống thoải mái đến hết đời, nhưng trên đời này không có bức tường không lọtgió, kiểu gì cũng có nhữmg người luôn ngấp nghé rình mò.
"Nhóc con...!Năm nay bao tuổi rồi?" Ông lão cảm thán hỏi.
Vu Đồng bĩu môi, cô nói tằng tằng như súng liên thanh: “Cháu nào biết được cháu bao tuổi, phải là cháu hỏi ông cháu bao tuổi rồi chứ! Ông già xấu xa!"
"Hỏi ông à..." Ông lão khổ não gãi mái tóc hoa râm.
Vu Đồng mệt mỏi thở hắt ra:“Được rồi, ông không cần nghĩ đâu, ông có nghĩ bề đầu cũng không nghĩ ra đâu."
Ông lão quay đầu lại cười ngượng với Vu Đồng.
Vu Đồng có lẽ là sinh năm hoặc ...
Năm đó ông đang dạo chơi, cũng không biết làm sao mà người ta tìm được ông, nói cho ông biết con trai và con dâu ông đã chết cả rồi,chỉ để lại đứa cháu gái duy nhất không biết cả sinh nhật để ông nuôi dưỡng.
Lúc đó hai tai ông ong lên,người ta nhét Vu Đồng vào lòng ông nói con trai và con dâu ông còn chưa đặt tên khai sinh cho nó mà chỉ gọi là Vu Đồng.
Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triều dương.
Sau này ông cứ mang theo đứa cháu gái này như vậy, cực khổ kéo xe nuôi nó lớn như vậy, cũng tạm coi là duyên dáng yêu kiều!
Ông lão lại quay lại nhìn lần nữa, bộ quần áo màu xám nhăn nheo,rách rưới, bẩn thỉu.
Duyên dáng yêu kiều...!thôi, dẹp đi...
Thân thể khỏe mạnh là được rồi, ha ha ha!
"Ha ha ha,thân thể khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh." Ông lão sảng khoái bật cười: “Khụ khụ –-"
Kết quả là bị sặc nước miếng của chính mình.
"Ông,ông kiềm chế chút đi, già cả rồi." Vu Đồng lo lắng trách móc.
Ông lão khoát tay ra hiệu mình không sao.
"Nhóc con, cháu có nhớ bố mẹ không?" Ông lão bắt đầu lải nhải.
"Có gì mà nhớ chứ,đến cả dáng vẻ còn không nhớ được." Vu Đồng khịt mũi,mồ hôi trên trán dọc theo gương mặt chảy xuống.
"Cũng tại ông không giữ lại mấy tấm hình cho cháu!" Ông vỗ đùi hối hận nói.
Vu Đồng không nói gì,cô đã sống thế này rất nhiều năm rồi,cô không quan tâm.
"Nhóc con..." Ông lão lại ngượng ngùng mở miệng.
Vu Đồng tỏ vẻ bất cần liếc qua: “Sao nữa đây?"
"Chúng ta còn nợ bao nhiêu?"
Lần này, Vu Đồng đặt xe xuống,lấy ra quyển sổ nhỏ trong bọc đồ, cô nhanh chóng lật sổ rồi cầm bút chì gạch mấy chỗ, chỉ một lát đã xong xuôi, cô khép sổ lại nói với ông: “Một trăm triệu nhân dân tệ!"
Ông lão nuốt nước miếng một cái: “Được rồi được rồi, đi nhanh lên."
Vu Đồng híp mắt nhìn bóng lưng của ông,quả nhiên mỗi lần nhắc tới tiền kiểu gì ông cũng im lặng đi không ít.
Ông lão lầm bầm thở dài: “Sao vẫn còn nhiều vậy cơ chứ...!Phải ăn khoai lang nhiều năm như vậy mà..."
"Nhóc con! Cháu vất vả rồi!" Ông lão cảm khái.
"Ông! Suyt! Đừmg nói gì!" Vu Đồng bị dọa,cô quan sát bốn phía, sợ dẫn người tới.
"Được được được.." Ông lão làm động tác suyt.
Hai ông cháu phải sống nghèo khổ nhiều năm như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Trước khi bố mẹ Vu Đồng qua đời đã thế chấp toàn bộ bất động sản, ruộng đất tổ tiên để lại để vay ngân hàng một số tiền lớn, sau khi ngân hàng tịch thu tài sản thế chấp vẫn còn nợ ba trăm triệu nhân dân tệ,ông đau ứa máu bán toàn bộ bảo vật gia truyền mới trả được hơn một trăm triệu.
Sau đấy dựa vào sờ xương cho người ta kiếm tiền,trả được thêm mấy chục triệu nữa, bây giờ vẫn còn một trăm triệu, vẫn còn phải tiếp tục cố gång.
Ngay cả ông lão cũng không biết rốt cuộc con trai con dâu vay số tiền lớn như vậy để dùng vào việc gì, thi thể cũng không tìm được, bằng không ông thật sự muốn lôi hai người từ trong quan tài ra mắng: Hai bọn mày rắp tâm hãm hại bố đẻ và con gái ruột, khiến phú ông và tiểu thư phú hộ phải lưu lạc tới mức bán khoai lang kiếm sống, còn không mau bò ra xin lỗi đi!
Hai ông cháu lại đi một thêm một đoạn nữa,Vu Đồng mệt đứt hơi, cô dừng lại nghỉ một lát, vừa mới nghỉ chưa được mấy phút,một bóng đen cao lớn bỗng xuất hiện trong màn sương mù phía trước, đi gần về phía bọn họ.
"Bọn mày đi đâu? Hả?"
Trước vũng trước của con đường nhỏ xuất hiện một đám người cầm dao gậy, người cầm đầu trên mặt có một vết sẹo dài vô cùng đáng sợ, người đó chính là Lưu lão đại Vu Đồng vừa nhắc tới.
Vu Đồng nhìn bốn phía, không ngờ đã bị bao vây, không liều mạng chắc chắn không thể ra ngoài được.
"Tao hỏi bọn mày đấy,đi vội thế là đi đâu,hả?" Lưu lão đại ngoẹo cổ,đại đao trong tay đặt lên vai, hắn rung chân hỏi.
Vu Đồng vuốt mặt hít sâu một hơi,hùng hổ đi đến gần Lưu lão đại.
Lưu lão đại sợ Vu Đồng làm loạn,vội vơ lấy tên đàn em bên cạnh.
Vu Đồng nhìn đám đàn em đứng hai bên và phía sau Lưu lão đại,đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng sắc bén, ánh mắt lộ vẻ hung ác, bước chân thêm nặng nề xông về phía trước.
"Khụ khụ --" ông lão ngồi trên xe khoai lang hắng giọng.
Vu Đồng sau khi nghe thấy liền bĩu môi, nhìn điệu bộ có vẻ đang thầm oán giận, cô tiếp tục chạy về phía trước –
Bịch!
Cô quỳ xuống...
Vu Đồng lại dùng lời thoại đã nói không dưới trăm lần, cô khóc lóc kể lể: “Lưu lão đại,cầu xin anh tha cho ông cháu em đi mà, em và ông sống nương tựa lẫn nhau..."
Nước mắt Vu Đồng tí tách rơi xuống, muốn ngăn cũng không nổi,dường như vẻ tàn nhẫn trong mắt một giây trước đó chỉ là ảo giác.
"Ha,đồ lừa đảo bọn mày! Kêu mày sờ xương lão già nhà tao xem có giấu của cải gì không, kết quả thì sao,hả?" Lưu lão đại cắm thẳng dao xuống đất trước mặt Vu Đồng.
"Dám lừa tao kêu ở dưới nền nhà cũ,bố mày cho người dùng máy xúc đào sâuba thước cũng không đào được một đồng một cắc! Tao nhổ vào
"( thước = mét)
Lưu lão đại khinh bỉ nhổ ra cục đờm.
"Lưu lão đại,anh biết quy tắc của bọn em mà, không sờ xương người chết." Vu Đồng kiên định nói rành mạch: “Hay là, bây giờ em sờ xương cho anh, miễn phí! Không lấy tiền!"
Lưu lão đại chìa ngón trỏ tay phải ra,hắn cười cáo già nói: “Tao nhổ vào – không cần mày,tao muốn lão ta sờ xương cho tao."
Lưu lão đại chỉ về phía ông của Vu Đồng đang bình tĩnh ngồi hút thuốc trên xe khoai loang.
Vu Đồng đang quỳ trên đất nhíu mày lại, cô thầm lo lắng nhìn về phía ông, may mà mặt cô rất bần, trời cũng tối nên không ai nhìn thấy.
Chú thích
(các nhà của Cá đẹp dịu dàng tốt bụng trẻ trung xinh tươi, à quên, các nhà của Cá:
Trích “Kinh thi":
Phượng hoàng minh hĩ, vu bỉ cao cương
Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triều dương
Nghĩa:
Phượng Hoàng cất tiếng.
Vang khắp đồi cao.
Ngô Đồng sinh sôi.
Sum suê nắng sớm
đồ lừa đảo: nguyên văn là thần côn, chỉ mấy người hành nghề mê tín dị đoan, chủ yếu là lừa đảo kiếm tiền