Câu nói đó vọng đi vọng lại trong đầu tôi mấy lần liền, khiến tôi vô cùng hoảng hốt.
Trong lúc tôi còn chưa bình tĩnh lại được thì ông cụ Tôn lấy tay chọc chọc tôi.
"Có chuyện gì đó không hay rồi, chưa cả bước vào mà tôi đã cảm thấy bốn bề âm khí rất nặng.
Hình như Trương gia thôn đã thay đổi rồi".
Tôi hoàn hồn lại, đưa mắt xem xét tình hình phía trước.
Thôn làng nhỏ trước mặt trông vẫn có vẻ yên bình, nhưng dường như lại có điều gì đó không đúng lắm.
"Sư phụ, sư phụ cũng cảm thấy sao? Tôi cứ cảm thấy như có thứ gì đang ẩn nấp trong bóng tối nhìn chúng ta chằm chằm, hơn nữa còn là những ánh mắt đầy thù địch".
Ông cụ Tôn nghe tôi nói xong thì đảo mắt chán chường đáp:
"Ranh con, nói luôn là cảm nhận được thứ không sạch sẽ đi.
Chúng ta tới gần xem xét rồi tính!"
Tôi ngượng ngùng cười trừ, trong lòng rõ ràng cảm nhận được sự kỳ quái xung quanh nhưng lại không lý giải được là tại sao.
Tôi lại chẳng nhìn thấy gì, lẽ nào mắt âm dương của tôi không dùng được ở đây?
Khi tôi còn đang nghi ngờ thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Hơn nữa, nó còn xảy ra ngay trước mắt tôi.
Gió từ trên núi thổi qua, lướt qua hai chúng tôi đem theo một luồng hơi lạnh lẽo.
Xa xa phía trước có những mị ảnh thấp thoáng, tiếng hò rít của quỷ vọng tới từ khắp nơi, trăm nghìn tia máu bắn lên như những tia sáng giao hòa trên không trung.
Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Có điều, cảnh tượng kỳ lạ này còn chưa kết thúc thì một việc còn kinh dị hơn diễn ra!
Tôi đột nhiên nhìn thấy ở cuối thôn xuất hiện vài bóng người, họ tụm năm tụm ba lại với nhau.
Càng ngày càng nhiều người xuất hiện, nhưng họ đều ngẩn ngơ như thể bị thôi miên và bước lại ngày càng gần phía tôi.
Đợi họ tới gần, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ.
Đó là, đó là...!
Đầu tôi tê dại, trái tim như cũng nhảy vọt lên tận họng.
Ở phía trước có một đám phụ nữ trông như những cái xác biết đi, đôi mắt tối sầm lại trống rỗng không hề có sức sống.
Họ xếp thành một hàng, đang cách chúng tôi khoảng trăm mét.
Nhưng lúc này, họ đột nhiên chuyển hướng, đi về phía ngọn núi sau thôn.
Cảnh tượng đó khiến tôi nghĩ tới thuật cản thi ở Tương Tây.
Hơn nữa tôi còn thấy trong số những người này có một vài gương mặt quen thuộc.
Tôi biết rõ những người này chính là những người phụ nữ may mắn sống sót sau trận huyết tế lần trước.
Nhưng giờ họ không hề có ý thức, ai nấy đều như người chết rồi.
"Sư phụ, đây..."
Tôi chỉ vào cảnh tượng quỷ dị trước mặt, không thể tin nổi.
Ông cụ Tôn nhìn tôi mà chỉ thở dài không nói gì.
"Sư phụ, tôi đã từng gặp trường hợp tương tự.
Chính là lần tôi và Tam Thanh đến một trường đại học để điều tra một số chuyện..."
Ngôi trường tôi nói chính là ngôi trường quý tộc của Uy Tinh.
Hơn nữa tôi biết có lẽ khi ấy ông cụ Tôn cũng ở đó, có điều không biết ông ấy có chứng kiến cảnh tượng hàng trăm người đâm đầu xuống hồ hay không?.