Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Oán hận của con chồn quá lớn, nó cho rằng giết chết Tào Thần thì dễ dàng cho anh ta quá nên đã nhẫn nhịn mười năm, định hành hạ đến chết người nhà anh ta trước để anh ta chịu đựng tận cùng của nỗi đau rồi mới tới lượt anh ta.
Nếu đúng là như vậy thì đúng là quá độc ác.
“Tào Thần, đêm trước hôm bố anh qua đời, anh có ở bên cạnh ông ấy không?”
Dường như tôi dần dần có được đầu mối nên vội vàng hỏi Tào Thần.
Tào Thần lắc đầu.
“Sau khi tôi kết hôn đã chuyển tới huyện sống.
Lúc bố tôi gãy tay chỉ có mẹ ở bên cạnh ông ấy, vì vậy cảnh tượng khi đó cũng là do tôi được mẹ nói lại”.
Nghe Tào Thần nói vậy tôi mới hoàn toàn hiểu ra.
Chẳng trách con chồn đó báo thù được một nửa rồi dừng lại, hóa ra là vì để đợi Tào Thần trở về, sau đó khiến Tào Kiến Quân chết trước mặt Tào Thần.
Nó tạo ra cái chết thảm của ông ấy!
“Mẹ kiếp, con chồn này đúng là tàn độc, lại muốn tuyệt diệt cả nhà anh!”
Hiểu rõ ý định của chồn yêu, tôi tức giận buột miệng chửi.
Mặc dù hành động năm xưa của Tào Thần hại con chồn mất đi tu vi mấy trăm năm khiến người ta cảm thấy tiếc nuối nhưng dù gì anh ta cũng vô ý, không hề làm sai điều gì.
Chỉ vì một hành động vô ý của một đứa trẻ mười hai tuổi mà khiến con chồn báo thù với hành độc tàn nhẫn độc ác như thế thì thực sự không thể chấp nhận nổi!
Đây còn là tiên sao? Là ác ma thì có!
Nếu nó đã muốn thành ác ma thì tôi sẽ trừ yêu diệt ma luôn!
Dù sao mối thâm thù đã được tạo ra, dù tôi không xen vào những chuyện tiếp theo thì sau khi con chồn hại chết nhà Tào Thần xong cũng sẽ ngay lập tức báo thù lên đầu tôi.
Vì vậy chuyện này tôi càng không thể bỏ mặc được.
“Tào Thần nhanh nào, chúng ta phải vào trong huyện tìm vợ của anh!”
Lúc này Tào Thần vẫn còn chìm đắm trong đau thương, không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Nghe tôi bảo đi tìm vợ mình thì còn tưởng tôi lo lắng cho việc lâm bồn của vợ anh ta.
“Đại sư, con người cậu thật tốt, nhưng cậu yên tâm, đứa bé dự sinh vào ngày mai, vừa rồi tôi cũng đã gọi điện cho vợ rồi, tạm thời không có vấn đề gì, hơn nữa ông bà cũng đang ở cùng cô ấy.
Dù không nói thẳng ra nhưng người nhà cũng sợ điềm xui nên nói tôi ngày mai quay về ở bên cạnh là được”.
Tào Thần lấy ống tay áo lau nước mắt, nói xong thì nâng chén rượu lên uống.
Tôi thấy anh ta không còn được minh mẫn thì sốt ruột.
.