Tào Kiến Quân chết đột ngột và có phần tà ma nên tang lễ cũng diễn ra vội vàng.
Tôi giúp Tào Thần ba ngày trời, cho tới khi Tào Kiến Quân xuất quan thì mới thở phào.
Vì điều đó, Tào Kiến Quân cảm kích tôi vô cùng.
“Trương đại sư, chuyện của bố tôi, cậu đã giúp đỡ quá nhiều, nếu không có cậu thì có lẽ bố tôi đã không thể ra đi một cách đàng hoàng như vậy”.
Lời cảm ơn của Tào Thần đúng là thật lòng.
Cái chết kỳ lạ của Tào Kiến Quân khó tránh khỏi sự tò mò của hàng xóm láng giềng.
Hơn nữa hôm đó khi chúng tôi đi tìm con chồn yêu thì những người hàng xóm cũng đã tận mắt nhìn thấy con vật đó.
Vậy nên có những tin đồn khó nghe lan truyền trong thôn.
Người trong thôn đều nói Tào Kiến Quân đã làm chuyện thương thiên hại lý nên đã bị chồn yêu đòi mạng.
Người trong thôn phần nhiều còn mê tín, với người có cái chết kỳ lạ như vậy thì đều cảm thấy sợ hãi.
Nên khi tang sự diễn ra, thậm chí nhà Tào Thần chẳng mời nổi ai tới giúp đỡ.
Tào Kiến Quân bị chồn yêu hành hạ tới mức cuối cùng bị chết thảm, chết không còn mặt mũi khiến Tào Thần căng thẳng cả một đêm.Cuối cùng tôi thấy cứ thế này thì tang sự sẽ khó có thể ổn thỏa nên đành phải cùng Tào Thần đi gõ cửa từng nhà giải thích.
Đương nhiên, giải thích cũng phải tuân theo sự thực.
Mặc dù tôi cũng hận con chồn kia đã quá hung ác nhưng nói dối là điều tôi không làm.
Đại khái giải thích là chồn yêu chặn đường đòi tiền không thành nên oán hận ra tay hại chết Hoàng Kiến Quân.
Người nông dân cực khổ sinh sống nên một đồng cũng không dám dùng bữa bãi.
Vì vậy khi nghe chuyện chồn yêu cướp tiền không thành đâm ra tức giận giết người thì ai cũng tức giận.
Đây chẳng phải là điều mà những kẻ cướp của trộm cắp hay làm sao?
Thế là mọi người đều đồng cảm cho Tào Kiến Quân.
Họ vừa chửi chồn yêu thất đức vừa vội vàng giúp đỡ Tào Thần.
Như vậy thì mọi chuyện cũng mới được hoàn thành thuận lợi theo đúng phong tục tập quán.
Có điều, giờ nghe lời cảm kích của Tào Thần, tôi không thể nào cười cho nổi.
Bất luận thế nào thì lần này tôi và chồn yêu cũng đã kết mối thâm thù.
Nghĩ tới việc lúc này có một con chồn chuẩn bị đòi mạng thì khiến rượu đưa tới miệng tôi lấp tức mất đi mùi vị.
“Tào Thần, có một chuyện tôi muốn hỏi anh nhưng anh phải nói thật cho tôi biết”.
Tôi trịnh trọng nhìn Tào Thần.
Tào Kiến Quân đã chết.
Chuyện tối hôm đó là thật hay giả thì không cần phải truy cứu nữa, trừ khi đi hỏi trực tiếp chồn yêu kia nhưng đó rõ ràng là hạ hạ sách.
“Cậu hỏi đi, tôi nhất định biết sẽ nói”..