THẦY ƠI! EM YÊU ANH

chương 30: có anh ở đây rồi —— anh không cần báo đáp , anh cần tình yêu 18+

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi tối......

Nhìn đồng hồ là giờ phút, Mân Huyên học bài xong, liền cầm điện thoại sang gõ cửa phòng Vũ Thư.

Vũ Thư mới cửa:" Chị Huyên...."

"Ừ...chị vào phòng chơi một chút được không? "

" Dạ....chị vào đi." Cánh cửa khép lại, Mân Huyên đi vào trong ngồi xuống ghế ở bàn học. Vũ Thư ngồi ở giường đối diện nhìn cô.

Mân Huyên do dự một lát mới hỏi:" Vũ Thư, em có bạn trai rồi sao?"

" Dạ không ạ...sao chị hỏi vậy?"

" Cũng không có gì,chỉ là hôm nay thấy em với cậu bạn ở cổng trường chị tưởng bạn trai em."

" Chị hiểu lầm rồi, em và bạn ấy chỉ là bạn, giờ em cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương đâu ạ." Vũ Thư nhỏ nhẹ nói.

" Em nghĩ được vậy thì tốt.....Nếu em chọn đối tượng để thích thì phải tìm một người giống anh trai của chị đó." Mân Huyên cố ý nói vậy để thăm dò Vũ Thư.

" Giống chú sao ạ?" Vũ Thư hỏi.

" Ừ..... giống chị nè, chị thích một người lớn tuổi hơn mình, anh ấy hiểu chuyện rất thương chị. Em thấy anh trai chị thế nào." Mân Huyên hỏi.

Hỏi về Lăng Quân Hạo khiến lòng Vũ Thư có chút ngọt. Với cô chú ấy là một vô cùng tốt, chỉ một cái nhíu mày của Chú ấy thôi cũng đủ khiến tim cô loạn nhịp. Thật ra người đàn ông như chú ấy là mẫu người cô thích. Nhưng rất tiếc là......

Ngập ngừng một lúc Vũ Thư trả lời:" Chú ấy là một người rất tốt."

" Vậy em có thích người tốt như vậy không?" Mân Huyên tiếp tục hỏi.

Chị Huyên hỏi cô có thích hay không? Là chú ấy hay là người giống chú ấy? Vũ Thư gật đầu:" Có ạ."

Mân Huyên mỉm cười thấy Vũ Thư thẹn thùng như thế cô cũng hiểu được phần nào, thật ra những ngày ở chung với Vũ Thư cô cũng thấy cô bé rất mong manh, thật thà, rất dễ cảm động, điều này thật may cho anh trai của cô.

" Không hiểu sao mấy bữa nay chị nằm mơ thấy em làm chị dâu nhỏ của chị." Mân Huyên nói kiểu như đùa.

" Chỉ là giấc mơ thôi ạ.......Sao có thể là sự thật được ạ." Vũ Thư nói.

" Chưa chắc nhé.....Nếu bây giờ em thích anh trai chị và anh trai chị cũng thích em là giấc mơ của chị thành sự thật rồi. Đúng không?"

Vũ Thư tròn mắt nhìn Mân Huyên.....rồi tự đỏ mặt. Mân Huyên thấy thế liền hài lòng, xem ra cuộc nói chuyện này cũng có chút hay rồi.

" Chị nói đùa đấy, em làm gì căng thẳng giữ vậy..... Thôi em ngủ sớm đi, chị về phòng đây." Mân Huyên nói rồi đứng dậy đi ra cửa. " Dạ" Vũ Thư đi theo sau cô.

Hôm sau chủ nhật nên Mân Huyên và Vũ Thư đều không đến trường. Mân Huyên còn lăng lộn trên giường thì Vũ Thư phải dậy sớm nấu bữa sáng.

giờ trưa một nhà người ngồi trong bàn ăn.

Lăng Quân Hạo và Mân Huyên nhìn một bàn đồ ăn.

Vũ Thư vừa lấy cơm vừa nói: "Cái này là em nấu buổi chiều tối luôn ạ. Vì lát nữa em có hẹn với bạn đi họp nhóm nên sợ không về kịp nấu cơm tối nên em nấu luôn, chiều tối chú và chị có thể hâm lại ăn."" Ừ không sao. Ăn cơm thôi." Mân Huyên nói

Vũ Thư đưa chén cơm cho cô. Quân Hạo không nói gì.

Ăn mấy miếng thì Mân Huyên lên tiếng:" Chuyện tối qua chị nói với em, em suy nghĩ sao rồi?"

" Chuyện gì ạ?." Vũ Thư hỏi lại.

" Thì chuyện chị góp ý em nên thích những người lớn tuổi hơn mình á. "

" Chuyện đó em chưa nghĩ đến ạ." Vũ Thư lén nhìn Quân Hạo một cái, thấy anh không để ý cô nhỏ nhẹ nói. Sau cúi đầu chậm rãi ăn cơm.

Lăng Quân Hạo giả lơ không nghe thấy không quan tâm, anh ăn cơm bình thường.

Thích người ta rồi còn ra vẻ, Mân Huyên liếc qua anh trai mình. Cô cười thầm kinh thường,đã thế cô chọc cho tới bến luôn,:" Được rồi.....chị có rất nhiều bạn đều lớn hơn tuổi em, rất đẹp trai nha, gia đình lại giàu có nữa. Khi nào em nghỉ đến thì cứ nói với chị, chị giới thiệu cho em."

" Dạ..... em cám ơn ý tốt của chị nhưng không cần đâu ạ." Vũ Thư từ chối.

" Gì mà không cần chứ...... cứ như vậy đi." Mân Huyên cố chấp nói.

" Vũ Thư đã nói không thích rồi sao em lại lo chuyện bao đồng thế?" Quân Hạo bình thản lên tiếng.

" Bao đồng gì chứ, em xem Vũ Thư như em gái muốn tốt cho cô bé thôi mà." Mân Huyên cố ý phản bác lời anh trai mình.

Lăng Quân Hạo cầm ly nước uống một ngụm rồi đứng dậy đi ra ngoài.

" Này.....Anh không ăn nữa sao?" Mân Huyên lớn tiếng hỏi.

" Anh no rồi..."

Vũ Thư nhìn theo bóng lưng anh

Mân Huyên vui vẻ nhìn Vũ Thư:" kệ anh ấy đi, mình ăn thôi."

Vũ Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy cho Mân Huyên thêm cơm.

Sau bữa ăn. Mân Huyên mang túi sách tay ôm thêm mấy cuốn xách đi từ trên lầu xuống, thấy anh trai đứng ngây người nhìn ra cửa sổ, cô đến gần nhìn ra thấy Vũ Thư đang ngồi trên xe máy của bạn nam hôm trước ở cổng trường. Hai người ở ngoài cười nói rất vui vẻ bao nhiêu. Người đàn ông đứng cạnh cô cau mày khó chịu bấy nhiêu. Còn không chịu thừa nhận thích con gái nhà người ta nữa, cô thật chán ông anh trai này quá. Gì cũng giỏi mỗi tội nhát gái, Mân Huyên vỗ nhẹ lên vai Quân Hạo:" Anh còn đứng đờ ra đó làm gì, Vũ Thư đi rồi."

" Ai nói em là anh nhìn Vũ Thư."

" Vậy à! Anh không thừa nhận thì em cũng không sao, em đi ra ngoài một chút đây." Mân Huyên nói rồi đi ra ngoài để một mình Quân Hạo ngồi ở sofa.

Mân Huyên đến nhà Lục Thiếu Thần học bài. Cô không chịu làm bài cứ mơ màng ngồi ngắm anh chấm bài kiểm tra.

Lục Thiếu Thần dừng bút liếc nhìn cô một cái:" Em còn không lo làm bài đi, anh chấm hết bài kiểm tra của mấy lớp mà em chưa xong anh sẽ phạt em đấy."

" Em làm sắp xong rồi chứ bộ. " cô nói.

" Thật không? "

" Thật mà. Không tin anh kiểm tra đi nè."

" Được, lát anh sẽ kiểm." Lục Thiếu Thần nói rồi tiếp tục chấm bài kiểm tra.

Sau giờ học bài, Lục Thiếu Thần đưa Mân Huyên đi siêu thị mua thức ăn, giờ đang có bệnh dịch bắt buộc đi đâu cũng phải đeo khẩu trang nên Mân Huyên vô tư đi cùng anh mà không sợ người quen trong trường nhìn thấy.

Từ siêu thị trở về nhà Mân Huyên giúp Lục Thiếu Thần làm cơm, hai người cười nói rất vui vẻ trong gian bếp tạo nên một gia đình nhỏ đôi vợ chồng son rất hạnh phúc.

Ngồi đối diện thấy Mân Huyên vừa ăn vừa vén tóc ra đằng sau, Lục Thiếu Thần đi lấy dây buộc tóc rồi đi ra đằng sau lưng muốn buộc tóc cho cô, anh hỏi: "Em muốn cột kiểu tóc gì?"

Mân Huyên khẽ cười:" cột cao là được ạ." Sau đó, anh cột tóc cao cho cô. Rồi trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm. Một hành động nhỏ như làm tim cô ngọt ngào vô cùng.

Sau bữa cơm Lục Thiếu Thần rửa bát đưa cho cô tráng lại bằng nước sạch rồi úp lên kệ. Xong việc hai người cùng nhau xem phim. Cô nằm gối đầu trên đùi anh xem phim. Đến đoạn nam nữ chính hôn nhau thì Mân Huyên lén ngước nhìn anh.

Tay Lục Thiếu Thần nắm eo nhỏ của cô, cúi xuống nhìn đối diện với cô:" Sao lại nhìn anh?".

Mân Huyên mặt nóng lên, có chút không được tự nhiên.

Anh thấy cô đỏ mặt,híp mắt nở một nụ cười. Có phải cô đang như nghĩ đến anh hiện tại sẽ hôn cô? À, dựa theo tình hình này là đúng vậy như vậy, nếu không tại sao lại cô đỏ mặt.

Ngón tay anh khẽ bóp nhẹ da thịt cô. đáy mắt hiện lên một chút dục vọng, nhưng rất nhanh bị áp chế.

Anh một lần nữa nhìn cô, miệng nở một nụ cười: "Huyên..... hôn anh một cái đi." Cầu một cái hôn bằng giọng điệu hết sức bình thường và ôn nhu, cầu xin hèn mọn như vậy, không lẽ cô không biết.

Mân Huyên nghe xong hơi ngạc nhiên, cô nâng cánh tay lên ôm lấy cổ của anh kéo xuống, hôn lên môi anh. Môi cô lứớt qua nhẹ nhàng ấm ấm. không phản ứng gì.

Cánh môi anh run rẩy, không có hôn lại cô, chờ cô thối lui, nhưng vẫn không thấy. Bất quá thì....... Anh sẽ chậm rãi thuận theo.

Tim cả hai đập mạnh và loạn nhịp một chút, Lục Thiếu Thần đột nhiên muốn sủng ái yêu thương cô, anh lập tức hôn cô, bàn tay không an phận chạy loạn trên người cô. Lâu như vậy không chạm vào cô, bây giờ ở riêng thế này thì.....

Mân Huyên giật mình một cái, thân mình hơi phát run.Cảm giác được chính mình đang động tình.

Lục Thiếu Thần chỉ hôn cô nhưng mà cảm thấy không đủ. Mỗi lần chạm vào cô, đều có một suy nghĩ là triền miên với cô, vẫn muốn kết hợp cùng cô.

Anh kiềm chế hôn lên mặt cô một cái: "Hôm nay bỏ qua cho em."

Đúng như lời Lục Thiếu Thần nói, anh hết sức ôn nhu, Anh ôm cô hôn rồi lại hôn, sau đó là luyến tiếc buông ra.

Mân Huyên gọi: "Thần......Em."

"Sao em?..." Lục Thiếu Thần cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên đặt lên môi mình.

Mân Huyên há miệng hít thở, đột nhiên không dám nói.

" Em làm sao?"hửm."

"Em..... Em không biết như thế nào......"Cô chính là có chụt hụt hẫng, anh đã tốt bụng tha cho cô rồi sao cô lại có ý nghĩ này, nếu nói ra thì thật là mất mặt, có thể anh sẽ cho cô là loại con gái dâm đãng nữa thì làm sao. Mân Huyên nhất thời im lặng.

" Sao thế? Em muốn nói gì thì nói đi, anh nghe."

Mân Huyên mím môi, không thể ra lời, rối rắm một chút lắc đầu không nghĩ đến chuyện này nữa, cô lắc đầu: " không có gì. Em phải về rồi."" Ừ...."

Môi Mân Huyên giật giật, có chút không nỡ, cô ngồi dậy. Muốn hôn vào má anh một chút để tạm biệt rồi đi về. nhưng không hiểu sao khi hôn lại đến lỗ tai anh.

Lục Thiếu Thần chấn động, sững sốt bỗng nhiên quay đầu qua nhìn cô:" Em đang trêu anh sao?

" không có....chỉ là hôn tạm biệt,đi về." Mân Huyên đứng dậy muốn bỏ chạy, anh vươn một tay bắt lấy tay cô.

Lục Thiếu Thần hít thở Một lát sau, anh xoay người cô lại, "Không trêu anh vậy em vừa làm gì đấy?"

"Em nói rồi mà, chỉ là hôn tạm biệt rồi về." Mân Huyên giải thích.

Tay Lục Thiếu Thần siết tay cô, bỗng nhiên ôm cô, trong lòng khẽ vui nói: " Em không nói rõ thì đừng hòng về nhà."

Anh vui vẻ khẽ cười, đột nhiên mút môi cô, Mân Huyên "ưm " nhẹ một tiếng, toàn bộ thân mình ngồi vòng tay anh.

Lục Thiếu Thần không một phút chần chừ, cùng cô mặt đối mặt, ôm cô đến trên đùi, cho cô ngồi xuống va chạm với vật cứng rắn phía dưới của mình.

Ánh mắt Anh khóa ánh mắt của cô, yên lặng một hồi:" Huyên..... anh là người không giỏi kiềm chế đâu, em đừng có....."

Mân Huyên cắt ngang lời anh: " Em đâu có bắt anh kiềm chế.... Nếu anh muốn..... chúng ta....." hơi thở hỗn loạn cô nói ngập ngừng.

Nhìn phản ứng của cô, biết suy nghĩ trong lòng cô. Không cần nói nữa anh vàng ôm lấy cô, đi về phòng ngủ. Trên chiếc giường lớn mềm mại cả hai quấn lấy nhau.

Lục Thiếu Thần hôn cô, bàn tay nóng như lửa luồn vào áo nhào nặn ngực cô, một tay vuốt ve ở dưới, cảm giác chất lỏng mềm mỏng phía dưới của cô chảy ra, anh liền đưa ngón tay chậm rãi đâm vào.

"Ừm......" Mân Huyên vặn vẹo, từ từ nhắm hai mắt, hàng mi không ngừng rung động.Dáng vẻ quyến rũ của cô làm anh thêm động tâm mãnh liệt.

" Huyên..... có phải em cũng thích? Nói xong, anh đưa ngón tay mình ra, cúi xuống phía dưới, kéo quần lót của cô xuống, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra hai bên mình, vùi đầu vào nơi tư mật của cô.

Á... cảm giác này cô chưa từng trải qua, ngay cả lần đầu tiên cùng anh cũng chưa từng có. Mân Huyên há miệng thở mạnh, ngẩng đầu xuống nhìn anh. Cô thấy anh vùi đầu giữa hai chân mình.

Mân Huyên nằm xuống, khó chịu vặn vẹo, "Thần...... Đừng hôn nơi đó...... Bẩn......"

Lục Thiếu Thần không nghe lời cô nói, ngược lại anh càng hôn càng mút mãnh liệt hơn. Cảm nhận được đầu lưỡi anh đang thăm dò vào trong. Mân Huyên rốt cuộc chịu không nổi, chỉ có phát ra tiếng rên rỉ. Vài phút sau, không chịu nổi sự kích thích của anh cả người cô run lên co lại. Thấy cô gái của mình run rẩy anh biết cô không thể chịu nổi thêm nữa liền tốt bụng tha cho cô. Anh trườn lên môi anh tìm kiếm môi cô hôn thỏa thích:" Huyên..... em ngọt thế này làm sao anh có thể dừng lại đây." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm màu tình dục của cô anh khẽ cười nói tiếp.

"Vừa rồi là hình phạt cho tội trêu anh để xem sau này em còn giám." Anh khàn giọng phả vào tai cô.

" Em nào có." Mân Huyên nũng nịu.

" Em có..."

Mân Huyên xoay mặt né tránh,xấu hổ không giám nói thêm nữa. Anh làm sao có thể...... Làm sao có thể hôn nơi đó của cô? Mới nghĩ như vậy, cô càng thêm xấu hổ. Không chừng chừ.

Lục Thiếu Thần cởi bỏ quần áo trên người mình và người cô, gặm nhắm trên từng tấc thịt trắng mềm của cô. Ngực căng tròn của cô bị anh hôn đến sưng lên. Không thể kiềm nén anh nhanh chóng ấn nhẹ vật cứng nóng hổi của mình vào bên trong cô. Cảm giác ấm áp được nơi đó của cô bao bọc,quá khít khao khiến anh nhịn không được há miệng thở gấp: "Huyên...... Em khít chặt thế này làm anh điên mất. Thả lỏng đi em."

Cảm giác được lắp đầy khiến Mân Huyên thoải mái:" Ưm." Từ từ thả lỏng.

" Ôm anh..." Anh ôm cô phía dưới ra vào va chạm kịch liệt.

Mân Huyên ngoan ngoãn ôm anh:" Thần.....ưm." Cô dường như nghe thấy tiếng nước phía dưới của mình. Xấu hổ đến mức bấu chặt tay vào vai anh. Lục Thiếu Thần không thấy đau, tiếng rên rỉ của cô càng làm anh phấn khích luân động ra vào liên hồi. Anh hôn môi cô, đổi tư thế cứ thế không biết bao nhiêu lần, cả hai thân thể không biết mệt mỏi quấn lấy nhau đầm đìa mồ hôi. Nhìn xuống nơi hai người đang kết hợp khiến máu anh sôi trào, phía dưới tăng tốc va chạm mãnh liệt càng lúc càng nhanh:" Huyên..... anh yêu em."

" Ưm..... Thần...em cũng yêu anh.... á...."

" Gọi tên anh...."

" Thần...." Mân Huyên nghe lời không ngừng gọi tên anh, anh dường như điên cuồng chiếm lấy cô. Đến mức cao trào hai người tê dại, anh nhanh chóng rút ra phóng thích chất lỏng màu trắng lên bụng cô. Mân Huyên mệt mỏi thở hổn hển nhìn anh.

Lục Thiếu Thần ôm cô nằm trong chốc lát, mới bế cô vào phòng tắm tắm rửa cho cả hai. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trên người chỉ quấn khăn tắm nhìn vào gương thấy trên cổ có dấu hôn, Mân Huyên đứng đăm chiêu một lát.

Anh ôm cô từ phía sau, môi kề bên tai hỏi:" Sao thế? Sao lại ngây người như vậy.?"

" Em đã nói anh đừng lưu lại dấu vết trên cổ em rồi mà, như thế này để Anh trai em mà nhìn thấy thì làm sao?" Mân Huyên nói nũng nịu trách móc anh.

" Để anh ấy thấy càng tốt, anh mau chóng được rước em về nhà sớm." Anh vui vẻ nói.

" Chắc được à.....Em còn chưa tốt nghiệp cấp đấy.!"

" Sớm muộn gì cũng tốt nghiệp mà.... anh nghĩ kĩ rồi cuối tuần sau sẽ đưa em về nhà ra mắt gia đình anh sau đó nói rõ cho ba mẹ anh biết để họ khỏi mai mối bạn gái cho anh nữa. "

" Ra mắt sao?"

" Em không muốn?" Anh hỏi

" Không phải..... em cảm thấy lo lắng thôi, nhở ba mẹ anh không thích em thì làm sao?"

" Yên tâm....Người anh đã thích thì chắc chắn họ sẽ thích mà.”

Lục Thiếu Thần xoay người cô lại đối diện với mình, nhéo chóp mũi cô một cái:" Em Không phải lo lắng nhiều, có anh đây rồi..... Ngoan... mau mặc quần áo vào anh đưa đi ăn gì thêm rồi đưa em về. "

Mân Huyên nhìn anh gật đầu: " Dạ......"

giờ phút tối Mân Huyên về đến nhà thấy Vũ Thư đang ngồi xem mấy túi đồ.

" Gì đây.....?"

" Dạ..... cái này chú mới mua cho em." Vũ Thư cười vui vẻ..

" Ái chà chà..... được anh trai chị mua đồ cho là sướng nhất em rồi đấy. Chị là em gái ảnh mà còn chưa được ảnh mua cho nữa nè." Mân Huyên lấy quần áo, váy ra xem qua rồi để vào túi đựng lại." Thế anh ấy đâu rồi?"

" Chú ấy lên văn phòng làm việc rồi ạ..... Chị ăn gì chưa? Để em đi hâm nóng đồ ăn rồi dọn cơm cho chị ăn."

" Không cần, chị cũng vừa ăn rồi mới về. Thôi chị lên phòng đây." Mân Huyên nói rồi ôm sách vở lên phòng.

Vũ Thư ngồi nhìn những túi quần áo. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả đây là sự biết ơn hay là tình cảm gì đó mà chính cô cũng không thể nào giải thích. Chú ấy đối tốt với cô như vậy cho cô nơi ở, cho cô đi học lại, giờ còn mua quần áo cho cô nữa.

giờ phút khuya......

Lăng Quân Hạo ngồi trong phòng làm việc, xử lí xong một sấp văn kiện, anh cầm ly rượu

Truyện Chữ Hay