"Trong gian phòng đó không có ai." Câu đầu tiên của Tùy Uyên sau khi trở lại phòng khiến Thích An sửng sốt.
Anh nói tiếp: "Trên sàn có một đống quần áo vấy máu, gương..." Anh chỉ chỉ tấm gương lớn dựng trong phòng: "... Bị máu nhuộm đỏ."
Thích An cả kinh: "Chẳng lẽ người ở phòng đó bị quỷ kéo vào trong gương?!"
Cô từng xem phim kinh dị kiểu này rồi, nhưng mà... trong mấy chuyện cô gặp phải chưa có con quỷ nào có thể làm thi thể biến mất như vậy. Nếu là thật, chỉ sợ con lệ quỷ đó so với những gì cô gặp trước đây lợi hại hơn rất nhiều.
Đang nghĩ ngợi, ngoài hành lang truyền đến động tĩnh lớn hơn nữa, giống như khách tầng dưới và chủ khách sạn đều đang lên đây, mọi người mồm năm miệng mười nói những chuyện vừa phát sinh. Thích An cũng ra ngoài, cô tạm thời để Tùy Uyên dùng trạng thái hồn thể đi theo, thời điểm quan trọng anh có thể hành động một mình.
Lúc hai người ra ngoài, bà chủ đang mở cửa phòng đối diện, người vây đầy xung quanh, Thích An chen không nổi nên cô đứng chờ ở ngoài. Cửa phòng mở ra, bà chủ gọi hai tiếng nhưng không thấy trả lời, mới dẫn đầu bước vào phòng.
Mấy người khách muốn xem náo nhiệt không biết mình sắp phải thấy cái gì, sôi nổi chen vào theo. Ngay lập tức tiếng la hét sợ hãi vang lên, mấy người khách vừa hét vừa hoảng loạn chạy trốn, có người kêu gào "Chết người rồi", lại có người đã cầm di động run rẩy báo án. Thích An đứng nép vào một bên tường, chờ mấy người đó ra hết mới bước vào trong phòng.
Ập vào mặt mùi máu tươi nồng nặc đến mức khiến người ta muốn nôn, một đống quần áo vứt lung tung trên bãi máu loang lổ khắp sàn phòng, cạnh đó là tấm gương vấy máu một mảng lớn.
Đây là phòng một giường lớn, bố cục không khác mấy phòng Thích An, loại gương này bên cô cũng có một cái. Gương cao khoảng m, máu tươi bắt đầu chảy xuống từ đoạn giữa nhiễm đỏ nửa dưới tấm gương. Thích An cẩn thận vòng qua bãi máu đến gần, thấy mặt gương vẫn bằng phẳng bóng loáng, hoàn toàn không có vết nứt vỡ nào, nếu quỷ hồn kéo người vào trong đó thì nó không phải chỉ lợi hại bình thường đâu.
Cô quay đầu nhìn một vòng, lại đến buồng vệ sinh nhìn nhìn, không phát hiện tung tích quỷ hồn. Lúc này bên ngoài có người hét to: "Trong phòng còn ai không, mau ra đi đừng phá hoại hiện trường!"
Thích An cũng xem xét hòm hòm rồi nên đi ra cửa, chỉ thấy hành lang trống hoác, tất cả mọi người vẻ mặt hoảng sợ túm tụm chỗ đầu cầu thang. Bà chủ khách sạn sắc mặt đặc biệt xấu, ngoài sợ hãi thì còn có cả tuyệt vọng... Khách sạn nhà mình có người chết, sau này làm ăn kiểu gì bây giờ?
Mấy người gọi điện báo án đang kích động nói gì đó, hẳn là cảnh sát đã nhấc máy. Rất nhanh một người đàn ông trung niên buông di động lớn tiếng: "Mọi người trước tiên đừng hoảng hốt, tôi đã báo cảnh sát rồi, họ nói sẽ tới ngay đây. Hiện tại chúng ta tốt nhất không nên đến gần hiện trường vụ án tránh làm hỏng chứng cứ, tôi khuyên mọi người vẫn nên về phòng mình khóa kĩ cửa chờ cảnh sát đến, miễn cho lại xảy ra việc không may."
Mấy người khách đang hoảng loạn mất phương hướng, thật vất vả có người đứng ra chỉ đạo nên vội vàng nghe theo, chạy về phòng mình đóng cửa. Thích An cũng về phòng, trong lòng bất đắc dĩ. Cảnh sát mà tới thì tất cả mọi người bao gồm cả cô đều phải rời khỏi đây, mà khách sạn này sau đó chắc cũng tạm ngừng hoạt động một thời gian, cô muốn hoàn thành nhiệm vụ khó khăn rất nhiều.
"Vừa rồi có phát hiện được gì không?" Tùy Uyên hỏi.
Thích An lắc đầu, nhìn thoáng qua hai quỷ hồn lơ lửng trong phòng, suy nghĩ một chút, nói: "Chỗ này đã từng chết hai người, không biết có liên quan gì với lệ quỷ không?"
Lại nói cũng thật kì quái, khách sạn này có hai người chết mà sao trên mạng không thấy có tin tức gì? Thích An nghĩ nghĩ, lấy di động tìm thử cụm từ "Khách sạn Như Ý", "Chết người", "Khách bị chết"... linh tinh nhưng không thấy gì. Sau cô bỏ chữ "Khách sạn Như Ý" đi, thay bằng "Trạm xe lửa phía tây" mới thấy một tin liên quan.
Cũng chỉ là một dòng trạng thái có lẻ tẻ vài bình luận trên Weibo, nội dung là: [Hôm nay ở trạm xe lửa phía tây thấy người chết nè, thật là đáng sợ. Nghe nói là một đôi vợ chồng không biết vì sao mà uống thuốc ngủ tự sát...]. Phía sau có thêm mấy icon sợ hãi, không miêu tả kĩ càng tỉ mỉ tình huống.
Thích An nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hai con quỷ trong phòng, bất đắc dĩ nói với Tùy Uyên: "Trên mạng chỉ nói là bọn họ tự sát. Không lẽ người tự sát không thể đầu thai, biến thành quỷ hồn còn bị mất ý thức hay sao?"
Tùy Uyên nhún vai tỏ ý không biết. Tuy anh cũng là quỷ nhưng đối với mấy thứ đó thật sự bó tay.
Thích An buông di động, thở dài: "Thôi, hiện tại họ cũng không liên quan đến chuyện này, sau này có gì tính sau."
"Nếu cảnh sát tới chúng ta phải rời khỏi đây sao?" Tùy Uyên hỏi.
Thích An gật gật đầu: "Đành chịu thôi. Có người chết, cảnh sát nhất định sẽ tới."
Đang lúc nói chuyện, cô đã nghe tiếng còi hụ xe cảnh sát, càng đến gần nghe càng rõ, đã có tiếng mở cửa và tiếng chân bước đi trên hành lang lục tục truyền đến, Thích An cũng đứng lên cùng những người khác xuống tầng một. Đi đi, cô bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp...
Tiếng còi cảnh sát đáng lẽ phải càng ngày càng to mới đúng, sao lại... Chưa đến khách sạn đã biến mất?
Xung quanh chỉ còn tiếng nói chuyện của những người khác. Vì cảnh sát đã đến nên bọn họ cảm thấy an tâm hẳn, thả lỏng nói chuyện với người bên cạnh, hầu hết đều là nói vừa nãy sợ như thế nào, còn có trước đây đã từng thấy người chết ở đâu... Hầu như không ai chú ý tới tiếng còi xe cảnh sát đã biến mất, nhưng cũng không phải không có người chú ý chi tiết này.
Người trung niên lúc nãy đứng ra trấn an mọi người hỏi: "Kì quái, vì sao bỗng nhiên không nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát nữa?"
Có người không quá để ý nói: "Đã muộn vậy rồi, chắc họ sợ quấy rầy người xung quanh nghỉ ngơi."
"Nhưng nếu sợ quấy rầy sao vừa nãy còn hụ còi?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Người nọ không trả lời được, gãi gãi đầu nói: "Aiz, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ cần cảnh sát có đến không phải được rồi hay sao?"
Nhưng cảnh sát không đến, điện thoại lại đến. Di động của người đàn ông trung niên rung lên, ông ta vội nghe máy, chỉ nói một câu "A lô", sau đó ngây ngẩn. Những người khác vốn đang thoải mái trò chuyện, thấy ông ta đờ đẫn không khỏi dồn ánh mắt lại, nhất thời xung quanh im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên run rẩy mở miệng: "Anh... Anh nói gì cơ?" Vài giây sau ông ta không thể tin nổi mà lắc đầu: "Không, không thể nào! Chúng tôi bây giờ đang ở khách sạn Như Ý, chỗ này có..." Ông ta nhìn lướt mọi người xung quanh, nói tiếp: "... Đại khái tầm hai mươi người! Đúng đúng, ông bà chủ khách sạn cũng ở đây, tất cả mọi người đều đang chờ ở tầng một mà, sao có thể không thấy chứ? Có phải mấy anh tìm nhầm chỗ rồi không?"
Ông ta nóng nảy gãi đầu, quay lại hỏi bà chủ: "Địa chỉ cụ thể chỗ này là gì?" Vừa nói vừa mở loa ngoài.
Bà chủ ho khan một tiếng, nói rõ ràng tỉ mỉ địa chỉ khách sạn. Đầu kia điện thoại trầm mặc khoảng mười giây mới có một thanh âm truyền đến: "Không đúng... Chúng tôi đang đứng ở đó mà, ngoài cửa tầng một khách sạn Như Ý."
Nghe vậy, tất cả mọi người không tự chủ được yên tĩnh nín thở, người đàn ông trung niên liếm đôi môi khô khốc, khó khăn mở miệng: "Chắc chắn là các anh tìm nhầm chỗ rồi! Cạnh đầu hẻm khách sạn có một salon tóc, lúc các anh tới có thấy không?"
"Thưa ông, chúng tôi là cảnh sát phụ trách khu vực này, đã công tác ở đây nhiều năm rồi, sao lại không tìm thấy một khách sạn được chứ?"
Âm thanh bên kia tạm dừng, lại nghiêm túc cảnh cáo: "Tôi cần nhắc nhở mọi người, báo án giả, trêu cảnh sát là hành vi trái pháp luật!"
Bà chủ khách sạn có chút nóng nảy: "Ai da, đêm hôm thế này ai rỗi hơi trêu đùa mấy người chứ?! Vậy đi, mấy người đang đứng ở đâu, chúng tôi chạy qua là được!"
Vị cảnh sát đầu kia điện thoại nói: "Vậy chúng tôi đợi ở chỗ cửa chính salon tóc đi."
"Được!" Bà chủ hỏi những người khác: "Ai đi cùng tôi? Đã muộn thế này bên ngoài rất loạn, tôi không thể đi một mình được đâu."
Ông chủ đứng đó không nói chuyện, có lẽ hai người họ không dám cùng nhau ra ngoài, sợ có người lấy tiền hoặc đồ đạc của khách sạn.
"Tôi đi." Người đàn ông trung niên khẩn trương nắm chặt điện thoại, hiển nhiên ông ta đang rất lo lắng.
Những người khách khác có người tin chắc chỉ là do cảnh sát đi nhầm, nhưng càng nhiều người giống Thích An hơn, trong lòng có một sự bất an mơ hồ.
Thích An suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng đi."
Sau đó thêm một người đàn ông nữa xung phong, bốn người ra cửa đi về phía đầu hẻm nhỏ. Trong lúc này, di động của người đàn ông vẫn chưa cúp máy, vì mở loa ngoài nên Thích An cũng nghe thấy trong điện thoại vọng ra tiếng: "Chúng tôi tới rồi."
Đoạn đường rất ngắn, chỉ mấy chục mét mà thôi, bốn người đã ra đến đầu hẻm, nhưng cạnh cửa salon tóc không chỉ không có bóng dáng xe cảnh sát, thậm chí một bóng người cũng không hề có. Càng khiến người ta kinh ngạc là...
"Vì sao quanh đây không có nhà nào sáng đèn?" Người đàn ông trung niên thấp giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn bà chủ: "Trước kia ở đây cũng vậy sao?"
Việc này hết sức bất hợp lý, chỗ này ngay gần ga tàu hỏa, bình thường siêu thị h chắc chắn sẽ có. Mà kể cả không thì nhiều nhà như vậy không lẽ không có con cú đêm nào sao? Không có cú đêm thì cũng phải có người vô gia cư ngủ ven đường chứ? Nhưng chỗ này trừ đèn đường ra thì một mảnh đen nhánh, một chút ánh sáng khác cũng không có. Nếu không phải ánh trăng trên trời soi rõ hình dáng những căn nhà đó, Thích An gần như muốn cho rằng cả thế giới này chỉ còn khách sạn Như Ý tồn tại, nhưng dựa theo tình hình bây giờ, có lẽ thế giới này chỉ còn lại khách sạn Như Ý thật.
Người đàn ông trung niên hít thở một lúc lâu, mới run run kề vào di động nói: "Chúng tôi đang ở ngay bên ngoài salon tóc, không thấy mọi người. Hơn nữa... không chỉ mọi người mà ngoài khách sạn ra chúng tôi không thấy ai cả, thậm chí cả ánh đèn xung quanh cũng..."
"Được rồi được rồi, tôi cảnh cáo ông lần nữa, báo án giả là vi phạm pháp luật!" Thanh âm đầu dây bên kia đã có chút tức giận. Bọn Thích An chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện: "Triệt, thế nào anh cũng phải bắt thằng ngốc này về nhốt mấy ngày cảnh cáo mới được!" Ngay sau đó đã cúp máy.
Di động truyền ra tiếng "Tút... Tút..." như gõ trống vào trong lòng mấy người ở đây, khiến sắc mặt ba người kia thực sự khó coi. Thích An còn đỡ, tình huống trước mắt cũng coi như trong dự đoán, cô cũng chẳng phải mới thấy lần đầu. Khỏi cần nghĩ cũng biết, cô và những người khách ở tại khách sạn Như Ý đều đã bị giam cầm trong một không gian khác, trong này nhà cửa kiến trúc vẫn giống trong hiện thực, nhưng lại không phải là thế giới thật. Dù bọn họ còn có thể thông qua điện thoại di động liên lạc với người bên ngoài, nhưng hai bên lại không thể thấy được nhau.
Hiện tại... Nên đi thăm dò xung quanh hay nên về khách sạn đây?