Ngày hôm sau Viên Đan Đan cũng đã đến trường, nghe nói chuyện Nhạc Nhạc xong, dù cô ấy không phải là người yêu thích chó mèo cũng không kìm được đỏ hốc mắt. Trên Tieba vẫn đang bàn luận chuyện này, có người nói không có chứng cứ chứng minh người viết bài hôm qua là người giết Nhạc Nhạc nên cảnh sát chỉ dò hỏi một chút rồi thả, còn mấy người đánh hắn ta thì phải bồi thường. Chuyện này cảnh sát cũng không sai, dù sao đúng là không có chứng cứ thật. Đám sinh viên cũng chỉ có thể chửi mắng thủ phạm, vì loại chuyện này có báo án cảnh sát cũng không quản.
Quách Tiểu Mẫn nâng hai mí mắt sưng húp xem xong bài viết, đột nhiên vỗ cái "Rầm" xuống bàn. Thích An giật mình ngẩng đầu nhìn qua, nghĩ một cái vỗ này chỉ sợ rát tay muốn chết. Quách Tiểu Mẫn dưới ánh nhìn của ba người các cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Mình muốn đi tìm hung thủ, các cậu ai đi cùng?"
Lý Duyệt ngẩn người: "Cái này... Tìm như thế nào bây giờ?"
"Camera của mấy cửa hàng bên đường đó! Còn có người chứng kiến xung quanh nữa!" Quách Tiểu Mẫn phi thường kích động, gần như rống to: "Loại chuyện hành hạ đến chết chó hoang thế này cảnh sát không quản, mà nếu họ quản chắc chắn cũng sẽ đi hỏi thăm xung quanh, chúng ta chỉ cần làm vậy nhất định sẽ có manh mối!"
"Mình giúp cậu!" Viên Đan Đan tuy không thích động vật nhỏ, nhưng lại rất thích mấy người bạn cùng phòng, Quách Tiểu Mẫn thương tâm thành như vậy cô ấy nói gì cũng sẽ giúp.
Viên Đan Đan nghĩa khí vỗ vỗ ngực nói: "Cái khác không dám nói, nhưng tiền thì có đây. Mấy chủ cửa hàng đó nếu không chịu cho cậu xem camera, mình sẽ lấy tiền đập chết bọn họ!"
Quách Tiểu Mẫn khóe mắt còn vương nước nhưng cũng không nhịn nổi cười một tiếng: "Vậy mình sẽ dựa dẫm vào cậu nha!"
Lý Duyệt lúc này cũng nói: "Vậy mình cũng đi, người nhiều lực lượng lớn."
Ba người họ đã đi, Thích An tự nhiên cũng không đứng ngoài cuộc: "Mình cũng đi."
"Vậy được, mình đăng bài trên Tieba kêu gọi những người khác cùng nhau điều tra, khẳng định sẽ có manh mối!" Lý Duyệt nói xong sờ di động.
Thích An vội vàng ngăn cản: "Đừng, các cậu ngẫm lại xem, Nhạc Nhạc bình thường chỉ đi lại trong trường chưa bao giờ ra ngoài, mà bây giờ lại chết ở ngoài trường, hơn nữa hung thủ không thể nào giết nó trong kí túc xá được đúng không? Cho nên mình cảm thấy hung thủ rất có thể là người trong trường, Nhạc Nhạc cũng biết hắn nên mới đi theo hắn rời khỏi trường, sau đó bị giết mất."
Viên Đan Đan không quá bi thương nên vẫn duy trì được lý trí, gật đầu tán thành: "Đúng vậy, hiện tại nếu cậu mà đăng bài nói không chừng hung thủ sẽ thấy được, có thể rút dây động rừng."
Quách Tiểu Mẫn đã khóc rất lâu rồi, huyệt thái dương trướng đau, trong đầu lùng bùng không rõ, không nghĩ nhiều như vậy, nghe thế ngơ ngác: "Ý của các cậu là... sinh viên trong trường giết Nhạc Nhạc?"
Viên Đan Đan lắc đầu: "Cũng chưa chắc, xác suất lớn là người trong trường nhưng không nhất định là sinh viên, còn cả giảng viên, bảo vệ, nhân viên vệ sinh gì đó nữa, tất cả đều có khả năng."
Quách Tiểu Mẫn đứng bật dậy, dùng sức lau nước mắt nói: "Được, vậy chúng ta đi điều tra! Mình không tin có người mang chó rời trường mà không một ai thấy, nói không chừng hôm nay chúng ta đã có thể tra ra rồi!"
Thích An hơi há miệng, nhưng rồi lại đem lời nói nuốt trở lại. Cô không nhẫn tâm tạt cho cô ấy bát nước lạnh, kì thật... không dễ dàng như Quách Tiểu Mẫn nói.
Hôm qua chủ bài viết trên Tieba kia nói là cho Nhạc Nhạc ăn lúc chiều, buổi tối không thấy nó đâu, sáng sớm hôm sau mới bắt đầu đi tìm. Nói cách khác, Nhạc Nhạc buổi tối bị người ta mang đi. Mà quanh trường học nhiều nhất là quán cơm với cửa hàng văn phòng phẩm linh tinh, những cửa hàng nhỏ như thế khả năng sẽ không lắp camera, cửa hàng có đồ đạc đáng giá phần lớn cũng chỉ lắp camera bên trong cửa hàng quay ra cửa, vào khoảng thời gian đó thì chỉ quay được cánh cửa đóng chặt thôi chứ không thể nào quay được người đi qua. Không biết có thể tìm được nhà nào gắn camera bên ngoài hay không... Hi vọng là có đi.
Bốn người cùng nhau ra khỏi kí túc xá, Thích An đi sau cùng, Tùy Uyên ngáp dài đi theo bên cạnh, vừa chậm rì rì phiêu phiêu vừa nói: "Trước kia cũng có người như vậy, bản tướng quân đã từng gặp qua."
Thích An quay đầu chớp mắt nhìn anh, không dám mở miệng nói chuyện.
Anh nói tiếp: "Lấy việc hành hạ động vật đến chết làm vui, kẻ như vậy tuyệt đối không chỉ phạm tội lúc này, có lẽ tương lai thậm chí còn xuống tay với con người."
Thích An cũng biết cách nói này, nghe nói nhiều tên tội phạm giết người biến thái đều từng ngược đãi động vật. Những kẻ đó tâm lý vặn vẹo nhưng không dám xuống tay với con người, thường đi tìm một ít động vật nhỏ yếu như chó mèo con, trong quá trình hành hạ đến chết chúng tìm kiếm khoái cảm. Dần dần bọn họ sẽ càng thêm coi thường sinh mệnh, muốn đạt được kích thích lớn hơn nữa, ra tay giết người cũng không hề gặp chướng ngại tâm lý.
Nhưng mà...
Thích An trong lòng nặng trĩu. Tìm được tên đó rồi thì sao?
Dù cho hắn thật sự có suy nghĩ giết người, nhưng chỉ cần hắn chưa phạm án thì không ai có biện pháp bắt giữ hắn. Các cô lại càng không thể nào cưỡng ép một người hoàn toàn xa lạ đi khám bác sĩ tâm lý, nếu làm thế thật thì các cô có khi còn bị báo cảnh sát bắt lại trước.
Chẳng lẽ phải chờ hắn thật sự ra tay giết người rồi mới có thể quản việc này hay sao?
"Ở Hề quốc, giết chó hoang là không phạm pháp." Tùy Uyên nói: "Xem ra hiện giờ vẫn giống thế, bởi vậy dù có tìm được kẻ này cũng không thể làm gì, trừ khi hắn thực sự giết người."
Thích An yên lặng gật đầu, hít sâu một hơi trong lòng thầm nghĩ, mặc kệ thế nào, trước cứ tận lực tìm manh mối đi. Hiện tại Nhạc Nhạc đã chết, cô chỉ có thể hi vọng tên đó dừng tay, ngàn vạn không tiếp tục làm ác, cũng không cần giết người.
Nhưng cô và Tùy Uyên không ngờ hôm sau đã có người chết thật. Bốn người các cô đi quanh các cửa hàng gần trường dò hỏi một lần, những cửa hàng nào có camera cũng đều xem qua, hoặc chỉ có thể thấy cánh cửa đóng chặt, hoặc camera nhìn không tới ngoài đường. Tóm lại là y như Thích An dự liệu, việc điều tra này không dễ dàng như Quách Tiểu Mẫn tưởng tượng.
giờ tối các cô về kí túc xá, Quách Tiểu Mẫn nằm trên giường còn nói sáng mai muốn tìm tiếp. Không ai ngờ được sáng hôm sau trong trường truyền ra tin có người chết. Tuy rằng chuyện chết người cũng không phải là hiếm có gì, nhưng lần này tin về người chết chưa đầy nửa ngày đã oanh động cả nước.
Đúng vậy, không phải cả trường, không phải cả thành phố, mà là cả nước, nguyên nhân là vì cách chết.
Người đầu tiên phát hiện xác chết là một công nhân vệ sinh, sáng sớm giờ bà ấy đạp xe đến khu vực gần trường bắt đầu công việc, đầu tiên là quét rác rưởi cùng lá rụng ở lối đi bộ xúc lên xe rác, lại đạp xe đi tiếp một đoạn. Chính trên đoạn đường này bà ấy nhìn thấy một vũng nước trên mặt đất. Dưới ánh sáng mù mờ tầm giờ, vũng nước kia trông đen nhánh. Trong lòng bà ấy suy nghĩ không biết có phải con ma men nào đi bậy ra đây hay không, nhưng chờ dọn dẹp đến gần, bà ấy thấy vũng nước đang dao động, là cái loại dao động như có giọt nước rơi xuống sinh ra gợn sóng vậy. Bà ấy cảm thấy kì quặc, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó chứng kiến được một màn khiếp sợ tới mức tạo ra một vũng chất lỏng khác...
Trên cành cây đại thụ ven lối đi bộ treo một thi thể bị lột da máu chảy đầm đìa, vũng nước trên mặt đất kia căn bản không phải nước, mà là máu từ thi thể chảy ra.
Tin tức rất nhanh bị truyền ra, tuy rằng cảnh sát nhanh chóng đến phong tỏa hiện trường nhưng vì không phá hỏng chứng cứ nên quá trình họ gỡ thi thể xuống tiến hành rất chậm, khiến cho một số người dân dậy sớm thấy tận mắt thi thể, lại còn chụp trộm phát tán trên mạng. Ảnh chụp không chỉ thu hút những người hiếu kì mà còn thu hút cả giới truyền thông. Tin tức "Lối đi bộ có một thi thể bị lột da treo lên cây" trong vòng nửa ngày ngắn ngủi oanh động cả nước!