"Không được rồi, bọn họ càng ngày càng điên cuồng!"
"Tôi giữ cửa, cậu tìm cái gì mang ra đây chặn cửa đi!"
"Không có gì để mang ra nữa rồi, còn mỗi cái giường nhưng trên đó không phải có nằm... A?"
Lưu Phi nói một nửa quay lại nhìn cái giường, vừa vặn thấy Thích An ngồi dậy.
Thích An nghe hai người họ nói chuyện, cũng nghe thấy tiếng "Rầm rầm" không ngừng truyền đến, không kịp hỏi nhiều mà vội vàng xuống giường hợp sức với Lưu Phi đẩy giường ra chặn cửa. Trong quá trình đó Triệu Nhất vẫn dùng thân đè chặt tủ gỗ, vất vả chặn mấy thôn dân phát cuồng bên ngoài.
Thấy giường gỗ tạm thời đã ngăn được công kích, Thích An mới hỏi tình huống hiện tại như thế nào. Triệu Nhất lau mồ hôi trên trán, cười khổ: "Mấy người đó đột nhiên cầm vũ khí vây công chúng ta y như trong mấy phim zombie vậy, đã thế lại còn là con người, không thể giết chết như zombie được."
Anh dừng một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi cảm thấy việc này rất cổ quái. Nếu lệ quỷ đó có năng lực mạnh đến mức khống chế toàn bộ người trong thôn thì tại sao ngay từ đầu không xuống tay với chúng ta? Lúc ấy nó hoàn toàn không có ý nghĩ thương tổn chúng ta, sao tự dưng lại bắt đầu tấn công?"
Thích An nhìn Lưu Phi, hỏi Triệu Nhất: "Hẳn anh cũng đã biết lai lịch của lệ quỷ rồi?"
"Đúng vậy, cậu ta nói rồi. Cô hỏi vậy nghĩa là hai người cũng đã biết?"
Thích An gật đầu, đem tất cả tình huống phát sinh trong không gian nói tỉ mỉ, nói kĩ nhất chính là một màn cuối cùng kia. Bởi vì Lưu Phi ở đây nên Thích An không nhắc đến Tùy Uyên, mà Tùy Uyên cũng ra cùng Thích An, chỉ là anh đã biến thành trạng thái quỷ hồn, hiện tại có Lưu Phi ở đây nên cũng không tiện hiện thân. Tuy nhiên ở đây chỉ có Lưu Phi không thấy anh, không ảnh hưởng việc nói chuyện của ba người họ.
"Thì ra là vậy." Triệu Nhất nghe Thích An nói xong bừng tỉnh: "Lúc trước nghe Lưu Phi nói tôi đã thấy kì lạ, bà Tiêu mới chết hơn một năm căn bản không thể có năng lực mạnh như vậy được, xem ra chính là do thứ trong mộ kia tác quái."
Thích An nói: "Theo tình huống tôi thấy lúc đó, bà Tiêu hình như không hề muốn thương tổn nhiều người như vậy, nếu không bà sẽ không nhắc nhở tôi. Tôi nghĩ chỉ cần đào thứ trong mộ bà ấy ra, sự việc lần này sẽ được giải quyết."
Triệu Nhất lộ vẻ khó xử: "Nhưng mà bây giờ... Mấy thôn dân phát cuồng đó thật ra không phải khó đối phó nhất, khó nhất là màn sương đen cơ."
Sương đen bao phủ toàn bộ tổ thôn Dương Liễu nhưng cố tình lại không tràn lên ngọn núi phía sau kia, mà mộ bà Tiêu ở trên núi, muốn đào mộ một là xông vào trong sương, hai là nghĩ cách xua tan nó.
"Sương đen?" Thích An nghi hoặc: "Sương đen gì?"
Triệu Nhất sửng sốt: "Nói vậy trước khi sương đen xuất hiện hai người đã tiến vào không gian kia?"
Anh nói đại khái tình huống bên ngoài, cũng nói ra một biện pháp: "Muốn xác định sương đen có nguy hiểm hay không cũng không phải không được, bây giờ trong thôn nhà nào cũng có gia cầm, chỉ cần tìm một con gà trói lại ném vào, sau một lúc kéo ra xem còn sống hay đã chết là biết. Bất quá mấy thôn dân kia khẳng định sẽ luôn theo sát chúng ta."
Thích An trầm ngâm, nhíu mày nói: "Tôi vẫn cảm thấy còn vấn đề gì đó... Anh nói xem kẻ chôn đồ vật kia có phải bây giờ đang ở gần đây không? Lúc tôi ở trong không gian nhìn tình huống đoán rằng bà Tiêu rõ ràng không muốn làm mấy chuyện này, nói cách khác những chuyện xảy ra bây giờ không phải ý nguyện của bà ấy mà là bị thứ kia khống chế."
Cô dừng một chút nhìn về phía Lưu Phi: "Lúc trước tôi cho rằng bà ấy chỉ tha cho một mình Lưu Phi, những người khác cũng phải giết nhưng sự thật lại không giống như vậy. Có phải là... Bà ấy không chống cự được sự khống chế, trong những thôn dân bà ấy chỉ có thể dùng năng lực của mình cứu một người duy nhất là Lưu Phi?"
Nếu không bà ấy chẳng cần phải tạo ra một đoạn quá khứ để nói chân tướng cho Thích An. Hơn nữa trong hiện thực này bà ấy cũng chưa từng xuất hiện lần nào.
Triệu Nhất suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Khả năng này có lẽ là đúng nhất, ngoài ra hiện tại mấy người kia bỗng nhiên phát cuồng vây công chúng ta có thể là vì kẻ điều khiển thứ trong mộ kia đã phát hiện mục đích chúng ta tới nơi này."
Lúc trước mọi người trong thôn biến thành như vậy, bọn họ lại không làm sao, gặp người bình thường đã sớm bỏ chạy khỏi nơi này rồi, nhưng họ không những chậm chạp không chịu đi mà còn ở trong thôn nơi nơi lùng sục manh mối. Kẻ đó cảm thấy uy hiếp mới điều khiển thôn dân giết họ.
Triệu Nhất trầm giọng: "Nói cách khác, dù là người hay vật thì khẳng định cũng đang ở gần đây."
Tùy Uyên vẫn luôn ở bên cạnh trầm mặc nghe họ nói chuyện lúc này mở miệng: "Bản tướng quân hành quân đánh giặc nhiều năm, am hiểu nhất một đạo lý: Hai quân giao chiến mà tướng lãnh không dám xông vào phía trước, đều là bao cỏ phế vật."
Triệu Nhất cười một tiếng: "Vậy chúng ta liền tìm ra bao cỏ phế vật kia."
Còn về việc tìm như thế nào...
"Lần này phải phiền cô mạo hiểm rồi." Triệu Nhất vẫy tay với Thích An, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô mấy câu.
Thích An nghe xong gật đầu: "Yên tâm, không vấn đề gì."
Triệu Nhất vỗ vỗ vai cô, quay đầu nhìn Lưu Phi: "Muốn sống không?"
"Đương... Đương nhiên muốn." Lưu Phi gật đầu liên tục, ý muốn cầu sinh lớn lên.
Triệu Nhất nói: "Vậy lát nữa đừng hỏi gì cả, tôi với cậu mở cửa, tôi phụ trách ngăn mấy thôn dân đó, cậu cài khóa cửa lại chúng ta cùng nhau chạy."
"A?" Lưu Phi theo bản năng muốn hỏi vì sao, do dự một chút lại ngậm miệng, chỉ gật đầu nói: "Được, tôi nghe mọi người!" Tuy rằng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng dù sao trông cũng rất lợi hại, ít nhất là so với cậu ta lợi hại hơn nhiều.
Triệu Nhất mở ba lô lấy ra chai nước uống mấy ngụm, ném vỏ dưới đất, xoay người tìm trong phong một cái kéo sắt rỉ sét giao cho Lưu Phi: "Lúc vào đây tôi đã nhìn qua cánh cửa này là kiểu cài then ngang, lát nữa đi ra đóng cửa cắm cây kéo vào là xong."
Lưu Phi nâng hai tay nhận cây kéo, biểu tình nghiêm túc như tiếp thánh chỉ. Triệu Nhất thấy vậy cười nói: "Yên tâm đi, tạm thời không chết được. Nếu không chạy được thì dù họ chỉ là thôn dân tôi cũng sẽ giết bọn họ."
Nhìn anh ta vẻ mặt tươi cười nói sẽ giết người, Lưu Phi một chút cảm giác được an ủi cũng không có.
Hai phút sau, bọn họ chậm rãi dời đi mấy thứ đồ đạc chặn cửa. Triệu Nhất dùng thân thể chặn lại cánh cửa gỗ bị đập phá đến mức đầy dấu vết lớn nhỏ, đếm đến ba, sau nó giật mở cửa thật mạnh lao ra ngoài!
Anh nhanh tay đoạt cái cuốc trong tay người gần nhất, dùng cái cuốc phòng ngự chặn lại đòn tấn công của những người khác, còn dùng nó đẩy lui lại những thôn dân đang tràn đến. Cùng lúc đó Lưu Phi dựa theo lời Triệu Nhất chạy ra dùng sức đóng cửa, cắm khóa vào chốt cửa. Triệu Nhất dùng dư quang liếc thấy cửa đã đóng, một chân đá văng thôn dân đứng bên phải, tạo ra một chỗ trống túm Lưu Phi chạy.
Chạy hơn mười mét, anh quay lại nhìn thấy vẫn còn thôn dân đứng ở cửa, nhặt một cục đá ném qua hét lớn: "Một đám ngu ngốc, có năng lực tới giết ông đây đi! Vây quanh một người không thể động đậy thì là loại bản lĩnh gì chứ!"
Vì thế tất cả thôn dân hướng về phía bọn họ nhào tới.
Thích An ở trong phòng nằm trên mặt đất, trên đỉnh đầu là một bóng đèn dây tóc tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Cô trợn tròn mắt cố gắng để ánh mắt trông có vẻ vô hồn.
Đây là biện pháp mà Triệu Nhất nghĩ ra, vì lúc trước cô vẫn ở trạng thái không thể động đậy, giả sử kẻ chủ mưu kia ở gần đây cũng sẽ biết chuyện đó, nhưng không thể biết cô đã tỉnh lại. Nếu hắn muốn giết cả bọn Triệu Nhất, vậy Thích An cũng là một trong số những đối tượng bị nhắm đến, mà hắn lại từ trong miệng Triệu Nhất biết cô vẫn đang "Không thể động đậy" thì liệu hắn có xuất hiện giết cô không?
Nếu hắn không tới, vậy không sao cả, vì mấy thôn dân đó không phải đối thủ của Triệu Nhất. Còn nếu hắn tới, vậy hắn xong đời.
Thích An nằm thẳng tắp trên mặt đất, trong lòng bàn tay trái giữ nắp chai nước khoáng, trong đó có một ít máu, chỉ cần đối phương xuất hiện Tùy Uyên lập tức sẽ biến thành thực thể giao thủ với hắn. Mà nếu đối phương là lệ quỷ, máu có thể làm nó tạm thời không sử dụng được năng lực của quỷ quái. Hiện tại... cô chỉ cần chờ đợi.
Nhìn thẳng ánh đèn mờ nhạt ảm đạm khiến đôi mắt thập phần không khỏe, âm thanh thôn dân xa dần rồi biến mất hẳn. Thích An không biết đã nằm bao lâu, cô cảm giác tay chân bắt đầu cứng đờ. Đến tận lúc hai tay cô xuất hiện cảm giác tê dại, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân. Tùy Uyên thính lực tốt hơn, có thể nghe được tiếng chân đó của một người, nhưng anh vẫn tránh trên xà nhà không lên tiếng.
Thích An lúc này cũng nghĩ đến một việc: Nếu có thể nghe thấy tiếng bước chân thì không phải là quỷ rồi. Cô chỉ kịp nghĩ vậy, liền nhanh chóng xua tan suy nghĩ trong đầu, cố gắng đóng vai một cái xác không hồn.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng rõ ràng cho đến khi dừng lại trước cửa.
Thích An vẫn không nhúc nhích, chỉ có khóe mắt thoáng thấy được qua khe hở của cánh cửa bị mấy người thôn dân chém ra một cái bóng đen mơ hồ. Bóng đen giống như đang ghé vào khe hở trên cửa nhìn trong phòng. Thích An không dám động đậy, mí mắt cũng không chớp yên lặng đếm. Đếm tới mười, ngoài cửa truyền đến tiếng sắt cọ xát nhau. Ngay sau đó kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy mở ra.
Thích An thấy rõ cái bóng đi về phía cô, ở khoảng cách cách cánh tay cô không đến cm dừng lại.
Tim cô đập thình thịch, cảm giác khẩn trương không ít.
Tên đó chậm rãi ngồi xổm, nâng lên tay phải, trong tay hắn cầm chính là cái kéo vừa nãy cắm ở ngoài cửa kia.
Ngay lúc này Tùy Uyên nhảy từ trên xà nhà xuống, Thích An cũng mở tay trái lộ ra cái nắp chai nước cô đang giữ. Khi hắn chưa kịp đề phòng ngẩn người ngắn ngủi trong hai giây, Tùy Uyên dùng ngón tay dính máu khôi phục thực thể bay lên tung chân đá qua!