Gần đến cuối kì, thời gian của Lý Hoán đã bị công việc ở trường chiếm hơn phân nửa, ban ngày, Trương Trình cũng bắt đầu ra ngoài.
Hôm nay thứ sáu, Lý Hoán về nhà sớm, Trương Trình đã đi mất, trên bàn trà có để lại tờ giấy —— bảo bối à, tối nay anh không ăn cơm nhà, về hơi trễ.
Lý Hoán tự giải quyết cơm tối, lúc chín giờ gọi điện cho hắn thì còn đang dùng bữa. Hơn mười giờ lại gọi mấy cuộc, không ai bắt máy. Mãi đến tận mười một giờ, Trương Trình mới gọi lại.
Giọng nói lâng lâng của Trương Trình vang lên từ đầu bên kia: “Bảo bối… đến đón anh chút đi…”
Lý Hoán vẫn chưa thay quần áo, tức thì cầm chìa khóa xe lên vừa đi ra vừa hỏi: “Ở đâu?”
“… Quán rượu XX.”
“Phòng mấy?”
“X…”
Mười mấy phút sau, Lý Hoán tìm được nơi mà Trương Trình nói đến, đẩy cửa phòng ra, mùi rượu ập thẳng vào mặt.
Trương Trình nhắm mắt, ngồi ngả nghiêng trên ghế trông cứ như không xương, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra, gọi: “Hoán nhi…”
Lý Hoán dìu hắn đứng dậy: “Thấy khó chịu không?”
Trương Trình: “Vừa mới nôn xong, đỡ rồi…”
Lý Hoán cầm một cánh tay dắt hắn ra ngoài.
Một bên, Trương Trình theo giải thích với y: “Chuyện hôm nay chính là do ba anh tìm người sắp đặt… Rượu không uống không được, ông ấy mà không trị anh một chút để trút giận thì sẽ không tha cho anh đâu…” Hắn nấc rượu, cười ra tiếng: “Ông già biết được chuyện trên mạng, hẳn là tức lắm…”
Dù cho cục trưởng Trương biết thằng con mình không thể làm mấy chuyện như vậy thì cũng phải tức giận, đến mặt mày cũng không sáng lên nổi, ngoài mặt trường học đưa ra một kết quả cho cư dân mạng, nhưng trong tối vẫn còn phải đưa thêm một câu trả lời nữa đối với mọi người, đặc biệt là với cục trưởng Trương.
Cả chuyện này, chỉ trừ Trương Trình đánh mất một công việc có cũng được mà không có cũng được ra thì, cũng đã được xem là giải quyết ổn thỏa.
Lý Hoán bình thản lái xe, còn Trương Trình, ngoan ngoãn nằm ngủ một lèo dưới tác dụng của cồn. Đến dưới lầu, Lý Hoán đi vòng qua ghế phụ đưa tay tháo dây an toàn, bất thình lình bị Trương Trình ôm lấy thật chặt.
Lý Hoán quay đầu lại, chỉ thấy mắt hắn nửa khép nửa mở, miệng cọ mấy cái trên cổ y cứ như con cún, chẳng biết đang lầm bầm cái gì, một bàn tay đặt trên eo bắt đầu vói vào trong quần…
Vì một tay còn đang chống trên ghế dựa, còn một tay khác khó mà chống nổi hai địch, Lý Hoán mới vừa chộp được tay này, tay kia đã luồn vào trong.
Trương Trình nhẹ nhàng xoa mông Lý Hoán một cái, miệng nhếch lên nở một nụ cười mãn nguyện, đầu ngón tay giở viền quần lót lên rồi trượt vào khe mông.
Vì mắc trốn hắn, trong lúc vội vàng đầu Lý Hoán đập một cái bốp vào trần xe.
Một giây trước Trương Trình còn đang cười, giây sau đã ngồi thẳng người lại, quên sạch chuyện ban nãy, bưng đỉnh đầu Lý Hoán: “Có sao không? Em bất cẩn quá, ngày mai để anh tháo trần xe ra…”
Tóc Lý Hoán bị hắn xoa tan tành, y nói một cách bất đắc dĩ: “Không sao không sao, anh theo em xuống xe, mình vào nhà trước đã…”
Trương Trình lặng lẽ chớp mắt một cái rồi nằm xuống lại: “Không xuống… Về nhà toàn là em đè anh…”
Lý Hoán dỗ hắn: “Về nhà em để anh làm.”
Ngay cả khóe mắt Trương Trình cũng ngấm men say vậy mà tinh thần lại rất là tỉnh táo, hắn bình tĩnh nhìn Lý Hoán vài giây: “Đầu tiên làm một lần ở đây trước, cho đảm bảo.” Vậy thì lúc về nhà Lý Hoán có lật lọng cũng chẳng sao.
Lý Hoán dở khóc dở cười trước sự khôn khéo vô ý thức này của hắn, đảo mắt nhìn bốn phía, chung quanh đều yên ắng, đèn đuốc mọi nhà đã tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn đèn lác đác. Y buông mi mắt suy tính trong một thoáng, lúc mở mắt ra thì khóe miệng cũng cong lên: “Được.”
Trương Trình hăng hái lên ngay, đôi mắt nhìn Lý Hoán sáng lập là lập lòe.
Dưới cái nhìn lom lom của hắn, Lý Hoán tách đầu gối chống trên đệm ghế, cưỡi qua ngồi trên đùi Trương Trình, một tay cởi khóa quần của Trương Trình ra. Khóa kéo bị mở, để lộ một cuộn trong quần. Trương Trình đang muốn đi mổ Lý Hoán thì bị y ngăn lại, y ngả lưng ghế dựa ra, với tay lấy một món đồ chơi bông bông ở ghế sau đắp lên mặt hắn.
“Không được nhìn.”
Cái đầu bên dưới gấu bông nhỏ gật một cái, gấu bông cũng gật đầu theo, Trương Trình lấy ngón tay bới một cái khe nhưng bị Lý Hoán phát hiện: “Còn cố nhìn nữa thì sẽ không cho anh làm.”
Trương Trình ôm chặt lấy con gấu che trên mặt mình: “Không nhìn…”
Lý Hoán cười khẽ, leo xuống khỏi người hắn.
Trương Trình lẳng lặng chờ động tác của y, trong không gian yên ắng có những tiếng va chạm vang lên. Lý Hoán xuống khỏi người hắn, ngồi nửa chồm hổm trong không gian chật hẹp của xe thấy hơi chút khó chịu, nhưng nhìn thứ trước mắt, cảm thấy hẳn là nó còn bứt rứt hơn mình nhiều chút lắm.
Lý Hoán cho tay xoa nhẹ một cái, nhìn thấy quy đầu ứa chất lỏng ra thấm ướt một vùng nhỏ trên vải quần màu trắng, hình dáng dần dần hiện rõ. Lý Hoán quả quyết cởi trói buộc giúp cho nó, cúi đầu ngậm phần đỉnh. Thoáng cái, mùi tanh và vị gay gay nhàn nhạt tràn đầy trong mũi và khoang miệng, chẳng phải là thứ mùi làm người ta thấy thật thoải mái, nhưng trong phút chốc, bắp đùi của Trương Trình căng lên, bên dưới gấu bông có tiếng kêu rên vọng ra. Lý Hoán dời đầu lưỡi xuống dưới, dán chặt vào phần cán hút nhẹ một cái rồi lùi ra ngoài.
Trương Trình quơ tay muốn nắm lấy y, Lý Hoán chụp tay hắn lại: “Đừng nhúc nhích.”
Trương Trình: “Làm vậy mệt lắm, hay để anh…”
Lý Hoán che cái đầu gấu, cười thầm: “Đừng nói chuyện.” Y ngậm lại đầu dương vt, khống chế sức lực co bóp khoang miệng một cách có quy luật, niêm mạc (miệng) dính chặt vào những đường gân xanh nổi lên trên thân dương vt thỉnh thoảng rút lại. Cái cây ở trong cổ họng cứ nảy lên không ngớt, Lý Hoán rời một lúc, thở hổn hển vài cái, rồi môi lại bao lấy phần đỉnh, dùng mặt lưỡi nhám ráp ma sát phần rãnh dù từng vòng lại từng vòng.
(Phần đỉnh của dương vt hơi to hơn phần thân, có cấu tạo hơi giống giống cái tán dù, bên dưới phần dù đó sẽ thu lại và có một cái rãnh._. Má nào muốn hiểu rõ thì search gg kiếm ảnh mà ngắm, ba cái này tế nhị, không tiện nói nhiều.-. Rãnh dù cũng là do em chém gió theo cách dân dã cho dễ hiểu đó QAQ)
Trương Trình bị cồn nung hỏng đầu hoàn toàn không phát hiện ra rằng Lý Hoán đang khẩu giao cho hắn, cảm giác vui thích xuôi từ vùng dưới bụng thoáng chốc đã tràn ra khắp cả người, khẽ khàng trêu chọc từng dây thần kinh một, đầu óc hắn hỗn loạn, nghĩ thầm: Bao ngày chưa làm, có vẻ như tiểu huyệt đã âm thầm thăng cấp, cứ như đã biến thành một cái miệng linh hoạt thật vậy, còn có cả đầu lưỡi len vào trong lỗ… Sướng đến nỗi từng lỗ chân lông đều muốn giãn ra…
Lý Hoán ép đầu xuống, quy đầu chống vào phần yết hầu, nhịn từng cơn buồn nôn ập đến liên tiếp xuống, tán dù to bự sượt qua vùng niêm mạc miệng mỏng manh, từ từ hướng qua khai thác đến nơi sâu bên trong.
Trương Trình đĩnh eo thật mạnh, tống luôn đoạn cuối cùng vào.
Lý Hoán không thể nào ngăn hắn lại, dương vt lấp kín miệng, nói không ra lời, chửi cũng không ra hơi. Dạ dày co giật một đợt kích thích yết hầu thu hẹp lại, mấp máy không ngừng, nước bọt phân bố trong miệng chảy dọc theo phần thân xuống đến lông mu…
Trương Trình còn đang đong đưa thắt lưng liên hồi để dương vt húc vào chỗ sâu hơn, miệng kêu: “Bảo bối giỏi quá…”
Lý Hoán bị câu nói này của hắn làm ngượng đỏ cả mặt, bất thình lình, một chùm sáng đảo qua cửa sổ xe, đầu óc mất hồn, chợt nhớ đến bảo vệ thường hay đi kiểm tra theo giờ quy định. Y vươn một cái tay ra đè con gấu bông trên mặt Trương Trình lại, làm hắn bất mãn vì việc mình đột nhiên lại ngừng, buồn bực lầm bầm một tiếng kín đáo.
Đợi đến lúc bảo vệ lắc đèn pin đi xa, Lý Hoán để dương vt lùi ra ngoài, xoa xoa quai hàm căng mỏi, dùng tay vuốt cho Trương Trình một chút. Trương Trình đẩy thắt lưng theo động tác, một lát thấy sai sai, đang định hỏi ra thì Lý Hoán cúi đầu ngậm quy đầu hút một cái thật mạnh, da đầu Trương Trình tê dại, quả cầu mà ngón tay Lý Hoán đang nắm lấy bất chợt co rút nhanh, phần lớn tinh dịch phun vào trong miệng, một ít dính trên cánh môi phiếm hồng vì ma sát.
Y nhổ tinh dịch ra giấy, nâng người lấy con gấu đang đắp trên mặt Trương Trình xuống.
Vẻ mặt Trương Trình trông như hút thuốc phiện, ôm lấy hông Lý Hoán, kéo y về trên người mình, hôn môi.
Lát sau, hắn nhăn mi lại: “Mùi gì thế?”
Lý Hoán thấy mắc cười: “Mùi của anh đó.”
Cuối cùng Trương Trình cũng chịu ngoan ngoãn lên lầu với Lý Hoán.
Ngày hôm sau, Trương Trình tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, hồi tưởng lại buổi tối hôm trước, đột nhiên ngồi bật dậy —— hình như hắn đè Lý Hoán, còn để bảo bối cưỡi ngựa cho mình nữa!
Lý Hoán bị lay tỉnh, liếc nhìn thời gian, bảy giờ sáng. Ánh nắng lộ ra qua khe hở cửa sổ, an ổn và tốt đẹp. Dạ dày trống không, đại não truyền tín hiệu đói bụng, nhắc ăn cơm.
Y liếc Trương Trình cạnh bên đang vui vẻ vênh váo, bỗng ôm lấy người, cả hai lăn một vòng trên giường.
Lý Hoán đè lên người Trương Trình: “Đói…”
Trương Trình: “Anh đi nấu cơm cho em ăn!” Tư thế kia rất là mất sức, ắt hẳn bảo bối của hắn cực kì đói bụng, phải nấu thật ngon để bù lại!
Nhưng Lý Hoán đè lên hắn một lát mà vẫn không nhúc nhích, tay còn luồn vào quần ngủ vói đến phía trong, cuối cùng Trương Trình cũng nhận ra sự bất thường: “Chẳng phải hôm qua… Em không đói bụng à? Còn động đậy được sao?”
Chẳng biết đầu ngón tay của Lý Hoán đã được đổ dầu bôi trơn từ hồi nào, nhanh nhẹn kiên quyết chuẩn xác cắm vào, đâm lên điểm nọ, Trương Trình kêu một tiếng nghẹn ngào, mặt không thể tin nổi.
Lý Hoán cười thật dịu dàng, động tác cũng thật dịu dàng, đến lúc Trương Trình bắt đầu phản ứng lại thì dục vọng đã bị khơi mào, bốc lên không ngừng, cơ thể tự giác ngậm chặt lấy ngón tay, còn luôn miệng hút vào sâu bên trong.
Trương Trình: “…”
Hắn siết chặt cơ mông với ý định ngăn chặn hành vi nịnh nọt phản chủ này của cơ thể mình, nhưng lại làm ngón tay của Lý Hoán bị cắn còn chặt hơn nữa.
Lý Hoán cho đầu ngón tay đâm đâm vào vách ruột đang siết chặt lại, cười trông vừa hả hê vừa gian xảo: “Ngoan —— ”
Trương Trình từ bỏ việc tranh đấu, quấn hai chân lên hông Lý Hoán: “Nhanh lên, làm xong còn ăn cơm!”
oOo
Lời tác giả:
Xong xuôi lạp! Tối hậu một hồi H quấn quýt chừng mấy ngày cuối cùng vẫn Trương Trình thụ , sửa văn thì phát hiện đại bộ phận thời gian hắn đều là bị áp cái kia… Lần ngoại sẽ cố gắng công lên! Lần ngoại có cam kết trước không ít bổ thịt. Còn có từ xuân vài năm sau một điểm mở rộng ~
Bỉ tâm ~