Chương : Trò đùa của ma nữ
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
“Được rồi, mọi người đứng ở đây chờ, khi nào nghe tiếng hét cầu cứu thì xông vào liền nhé!” Bé Thơ dặn dò xong liền bước vào bên trong phòng thay đồ nữ. Đức Hải và Phước Đức ở bên ngoài, mỗi người đứng ở một bên cửa, dựa lưng vào tường. Hầu như ai trước khi vào bên trong cũng sẽ đưa mắt nhìn chầm chầm hai người, thái độ nghi ngờ có, dè chừng có.
Đức Hải cũng không quan tâm lắm, cậu tự nhủ rằng mình không có làm chuyện gì sai quấy nên cũng không cần cảm thấy xấu hổ, ngược lại là nên tự hào mới đúng, có mấy ai dám bỏ xuống tự tôn của một thằng con trai để bảo vệ người phụ nữ bên cạnh mình chứ! Nghĩ như thế, rồi cậu nhìn sang Phước Đức đang bấm điện thoại ở bên kia, không hài lòng trách: “Này anh, nếu như anh muốn bấm điện thoại thì phiền anh đi chỗ khác. Chúng ta đứng ở đây là để bảo vệ Bé Thơ. Anh lơ là như thế thì bảo vệ kiểu gì được chứ? Hơn nữa, anh cầm điện thoại như thế, có khi lại để người khác hiểu nhầm là chúng ta định quay lén con gái thay đồ. Anh làm gì cũng đừng làm ảnh hưởng đến em.”
Phước Đức liền tắt điện thoại, bỏ vào trong túi quần. Anh còn xoa xoa hai bên tai, làm bộ khó chịu: “Chú em nói nhiều quá đó, anh đây đau hết cả tai.”
Đức Hải tức không nói nên lời. Dù sao thì anh ấy cũng lớn tuổi hơn mình, lại còn là người thân của Hoài Trông, vẫn là nên nhịn và tôn trọng. Cậu hỏi: “Anh chuẩn bị tâm lí chưa? Nếu như bây giờ anh cầu xin thì tí nữa em có thể nương tay với anh một chút, để anh thua nhưng không bị mất mặt.”
Vấn đề này lập tức thu hút sự quan tâm của Phước Đức. Anh cong môi lên cười đầy thích thú: “Em cũng thật khéo đùa. Ai thắng ai thua tí nữa mới biết được, cứ chơi hết mình nhé, như vậy mới là thi đua chứ.”
“Được thôi, anh thích thì em chiều à. Nhưng mà…” Cậu có hơi do dự một xíu, tốn một chút thời gian suy nghĩ rồi mới quyết định nói: “Để tăng thêm động lực thi đấu, ai thua trận hôm nay sẽ phải rút lui.”
Phước Đức chợt hiểu ra vấn đề gì đó, càng thêm khoái chí, đi lại gần câu cổ Đức Hải, vỗ vỗ vai: “Em thích Bé Thơ đến vậy sao? Ha ha.”
“Có gì đáng để cười chứ?! Hơn nữa, ai lại thích người như thế chứ. Chẳng qua là em không muốn bạn em va phải một tên xấu xa như anh thôi.”
“Xấu xa? Anh mày là good boy đó nhé! Hơn nữa, sao lại đỏ mặt như thế chứ? Quá rõ rồi còn gì, còn cố chối.”
Đức Hải cật lực phủ nhận, đẩy Phước Đức ra khỏi người mình: “Tránh xa em ra một chút, không khéo người ta tưởng mình là biến thái.”
Ngay lúc nào, một tiếng hét chói tay vang động cả phòng thay đồ phát ra. Đức Hải và Phước Đức nghe thấy âm sắc liền nhận ra được đó là của Bé Thơ, vậy nên cả hai không chần chừ cùng nhau xông pha vào trận mạc. Bọn họ đang đứng ở bên trong phòng thay đồ nữ, giống như đang dùng thuần phong nhĩ để dò la vị trí của Bé Thơ. Còn chưa kịp định vị được người cần tìm thì một màn trước mặt làm hai người đứng hình. Trong tầm mắt của họ xuất hiện một người phụ nữ trung niên. Đáng nói là trên người của người này hiện tại chỉ có hai mảnh vải che hai vị trí cần che, mỏng manh vô cùng. Phước Đức và Đức Hải đồng thời quay người lại, nhắm mắt, trực tiếp coi như người phụ nữ đó tàn hình.
Nhưng người phụ nữ đó lại không xem hai chàng thanh niên đẹp trai này tàn hình. Cô cười hi hi ha ha, từng bước từng bước tiến lại gần bọn họ.
Phước Đức và Đức Hai khẽ thấy ớn lạnh trong người. Trong lúc bà cô ấy di chuyển, hai người có trao đổi với nhau.
“Này, em có cảm thấy gì lạ không? Theo phản ứng bình thường của phụ nữ hay con gái, khi đang thay đồ mà gặp đàn ông thì sẽ la hét lên và đánh người đàn ông không biết đường về rồi. Mà từ nãy giờ hình như anh chưa nghe thấy bà ấy phản ứng gì thái quá.”
“Với, anh có cảm thấy giọng cười này có chút biến thái không?” Đức Hải cũng phát hiện điểm khác thường.
“Không lẽ… Không lẽ… Em có nghĩ giống với ai đang nghĩ không?”
“Chắc là có. Em không muốn làm phi công đâu.”
“Anh cũng không muốn bị mất zin đâu.”
Hai người trong giờ khắc thập tử nhất sinh này lại trở nên hiểu ý nhau đến lạ thường. Sau ba giây im lặng hai người liền liều mạng chạy ra khỏi đây.
Nhưng không kịp nữa rồi. Bà cô trung niên với đồ tắm bikini màu hường phấn, họa tiết nơ to đứng chặn ở trước cửa, đóng cửa lại, khóa trái, trên mặt vẫn là nụ cười của một con thú ăn thịt dành cho con mồi: “Nào, hai chàng trai trẻ à, tặng anh CD nhạc dance.”
Phước Đức và Đức Hải ngơ ngác nhìn nhau không hiểu người này đang nói gì. Nhưng mà một màn trước mắt làm hai người càng đảo điên hơn. Bà ta ngang nhiên nhảy múa, động tác quyến rũ, giọng nói cũng thủ thỉ, nhịp điệu lên xuống lúc mạnh lúc nhẹ thật là khiến người khác không khỏi không liên tưởng: “Các em thấy chị có hấp dẫn không? Có thích không? Lại đây nào, nhanh lên. A a, ư ư, chị chịu không nổi nữa rồi.”
Phước Đức cảm thấy muốn ói, đưa lưng lại về phía bà ta, nói sang Đức Hải: “Bà ấy nói em kìa, mau lại đó đi.”
“Làm, làm gì, có.” Đức Hải cũng muốn hồn siêu phách lạc: “Đâu, là anh mới phải. À mà em nhường anh đó. Trường hợp này em xin từ chối.”
“Không, chị thích cả hai đứa luôn. Chị đây không những quyến rũ mà còn giàu có. Làm chị vui vẻ chị hứa sẽ không bạc đãi đâu. Nhanh nào các em yêu quí của chị ơi, nhanh nào, ơ ơ.” Vừa tiến tới vừa nói: “Hàng miễn phí mà chất lượng như này thì không nên chần chừ mà bỏ lỡ đâu.” Nói xong liền mỗi tay tóm lấy cổ áo mỗi người.
Trong phòng thay đồ nữ của hồ bơi Lam Sơn hôm ấy người ta nghe được tiếng hai chàng trai la hét thất thanh.
Bé Thơ từ một buồng thay đồ đi ra, nhìn thấy Phước Đức và Đức Hải ngồi bê bết ở dưới nền đất, đầu tóc rối bù, mặt mày tái mét. Cô nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
“Vậy là anh vừa bị hôn ở má rồi sao?”
“Em cũng vậy.”
Rồi hai người cùng vò đầu bứt tóc như người mất hồn, cho đến khi Bé Thơ nói chuyện: “Hai người vào trong đây làm gì? Hai người đúng là biến thái!!”
Phước Đức lẩm bẩm: “Biến thái… Biến thái… Trên đời này biến thái luôn ở quanh ta…”
Đức Hải ngược lại bị đả kích nặng: “Biến thái?! Chẳng phải là vì cậu nên bọn tôi mới ra nông nổi này sao?!”
“Sao lại là tớ?!”
“Chẳng phải là do nghe cậu la hét nên bọn tớ mới vào đây giúp sao? Hại tớ…” Cậu nhìn Phước Đức nói không nên lời.
“Tớ la vì có con gián thôi. Hơn nữa, các người bị sao thế? Đừng nói là vào đây thấy con gái người ta thay đồ nên nổi máu dê lên rồi bị đánh đến mất hồn mất vía như thế nhe.”
Phước Đức nghe nói vậy càng thêm uất hận. Mình thế mà lại bị một bà cô háo sắc kia dê xồm. Anh đứng dậy, giữ bình tĩnh: “Thôi, không có gì vậy thôi chúng ta nhanh chóng đi thay đồ đi.” Anh muốn thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Đúng đúng, nhanh chân lên.”
Ngay sau khi hai người đi, bà cô khi nãy lại xuất hiện. Nếu như Đức Hải và Phước Đức mà thấy bà cô đó và Bé Thơ trò chuyện vô cùng sảng khoái, sau đó Bé Thơ đưa cho bà ta một ít tiền thì chắc chắn hai người họ sẽ tức đến ói ra máu mà chết!!