Chương : Đẹp trai cũng biết ghen : Anh đẹp hay hắn đẹp?
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Sáng chủ nhật, giờ. Hoài Trông tỉnh giấc, khẽ nâng người lên ngồi dậy. Quyển sách úp trên ngực cậu theo đó mà rơi xuống. Cậu khẽ cười tự trào, đêm qua nói sẽ đọc xong lí thuyết, vậy mà ngủ quên từ lúc nào không hay. Cậu cầm lấy nó, lật hết trang này tới trang khác, sau khi làm dấu mình đã đọc tới đâu mới xuống giường, bắt đầu một ngày mới.
Ba mẹ của cậu luôn có thói quen dậy sớm, dù là ngày cuối tuần. Thế nên khi Hoài Trông xuống dưới nhà, ông bà đã ăn sáng xong và ra ngoài đi họp khu phố rồi. Cậu vừa ăn vừa đọc sách. Chỉ còn vài chương nữa thì xem như cậu đã ôn xong lí thuyết, sẵn sàng cho kì thi học sinh giỏi sắp tới. Nhưng mà cậu thật lạ, không biết người khác thế nào nhưng có vẻ như càng về đích cậu càng đuối. Rõ ràng là mấy chương đầu học rất kĩ, rất nhanh, còn mấy chương cuối này đọc tới đâu cũng chẳng thấm vào đầu. Cậu lười biếng nằm ở ghế sofa, đọc một đoạn thì ngủ năm phút, cứ tiếp diễn như một vòng tuần hoàn.
Rốt cục thời gian trôi qua tiếng, cậu không chịu nổi nữa. Bây giờ học không vô, cố gắng nhồi nhét vào cũng không có ích. Cậu nghĩ mình nên làm một điều gì đó khác, nhưng nghĩ mãi hiện tại ngoài học bài đội tuyển ra thì chỉ còn bài tập trên lớp thôi. Nghĩ thế nào cũng không có hứng để làm.
Cậu mở điện thoại lên, vào facebook lướt bảng tin một tí, chả có gì hấp dẫn. Lên youtube nghe nhạc, cậu lại thấy không có cảm xúc. Cứ kéo màn hình lên, bao nhiêu video được gợi ý, cậu chỉ xem được vài giây của mỗi cái rồi lại thoát ra. Cậu vò đầu bức tóc, mặt nhăn nhó, phát điên lên: "Cái gì vậy nè? Sao chán chẳng muốn làm gì thế?!! Mày bị gì vậy Trông?!!"
"Đó là dấu hiệu sớm của bệnh muốn có người yêu."
"Vớ vẩn!" Hoài Trông phản pháo: "Anh mới là người bị vậy đó." Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, Phước Đức đang cởi áo sau khi tập thể dục xong. Hắn tiến sát lại camera, khiến cho da thịt lộ rõ hơn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hoài Trông nhìn thấy body của Phước Đức, nhưng cậu không khỏi phải trầm trồ. Hình như mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần cơ thể của anh ấy hoàn hảo hơn.
"Anh chỉ em cách có được thân hình như anh đi."
"Bộ truyện Conan ở nhà em. Thế nào?" Bên kia trả lời.
Hoài Trông dứt khoát từ chối: "Không được. Bộ truyện đấy có chết em cũng không cho ai."
"Em đúng là keo kiệt." Phước Đức dường như mất hứng.
Hoài Trông vừa chụp màn hình cuộc gọi vừa phản pháo: "Phải rồi, em keo kiệt thì mới là anh em với anh chứ. Anh ki bo cũng có kém gì em đâu. Hứa dẫn đi ăn mà tới giờ biệt tăm biệt tích." Rồi cậu cười manh gian, đăng tấm ảnh cậu mới chụp lên story, thầm nghĩ bạn bè trên facebook của mình sẽ ganh tị vì mình có một người anh trai đẹp như vậy cho coi. Cậu không khỏi cười như điên.
Phước Đức chau mày: "Là do chưa có thời gian nhé. Bớt nghĩ xấu cho anh. Để hôm nào về anh sẽ xử lí cu, dạo này to gan quá rồi ha."
Hoài Trông khiêu khích: "Ơ ơ, mà anh sớm sớm về, em đây cũng muốn biết..." Lời còn chưa nói xong đã bị một cuộc gọi khác chặn lại. Cậu gấp rút nói: "Gọi lại anh sau nhé. Giờ em có việc bận rồi." Không đợi Phước Đức nói gì, cậu lập tức kết thúc trò chuyện và nhận cuộc gọi mới, từ Phương Nam: "Dạ em nghe nè thầy."
"Em hẳn là thích lắm?"
Hoài Trông cảm thấy có gì đó sai sai, hình như tâm tình của thầy ấy không được tốt, cậu cẩn thận dò hỏi: "Em thích gì chứ? Mà thầy sao thế? Có gì không vui à? Kể em biết được không?"
"Đúng là có chuyện không vui thật. Nhưng kể bây giờ thì không tiện. Chiều nay giờ mình gặp nhau được chứ?"
"Dạ được. Nhưng mình sẽ đi đâu?"
"Xem phim nhé?"
"Dạ được. Vậy để em coi thử coi có phim nào hay không nhé. Thầy thích xem phim gì?"
"Phim tình cảm."
"Thầy muốn xem ở rạp nào?"
"Tùy em chọn. Em cứ đặt vé trước nhé. Xem lúc giờ. Khoảng h anh đến chở em. Vậy nhé. Giờ anh chuẩn bị soạn giáo án tiếp."
"Dạ vậy hẹn gặp thầy chiều nay."
Hoài Trông có chút khó hiểu trước thái độ kì lạ của Phương Nam, nhưng mà hiện tại vẫn là vui như mở cờ trong bụng. Cậu vừa ngân nga giai điệu tự chế nào đó vừa lên mạng tìm kiếm thông tin phim chiếu rạp. Đặt xong vé, cậu lại vừa nhảy nhót vừa đi lên phòng. Còn hơn hai tiếng nữa thôi, làm gì bây giờ ta? Hay là tranh thủ học bài nhỉ? Cậu cảm thấy bản thân tràn đầy hứng thú học tập.
Rõ ràng là vì buổi sáng Phương Nam không nhắn tin nên cậu mới cảm thấy chẳng muốn làm gì.
Bên kia, Phương Nam đang soi mình trong gương.
Có khi tiếng nhanh như phút vậy. Hoài Trông gấp sách lại, cẩn thận để nó sang một bên. Thật ra cậu đã nghĩ sẵn trong đầu sẽ mặc gì rồi, nên chỉ cần lấy và mặc thôi. Cậu chỉnh tóc tai, mặt mày lại. Cứ như lần đầu hẹn hò ấy. Mà thật mà, lần đầu đi xem phim chung.
Có khi phút lâu như tiếng vậy. Cuối cùng Phương Nam cũng đến. Trễ phút.
"Xin lỗi em, anh đến trễ. Lên xe thôi."
Hoài Trông cũng không trách móc, vui vẻ leo lên xe, đội nón bảo hiểm xong xuôi, vừa nói sẵn sàng xong là Phương Nam lao xe đi khiến cho cậu bất ngờ, theo quán tính mà ôm lấy eo Phương Nam để không bị ngã. Cậu đứng tim bảo: "Thầy chạy từ từ thôi."
Phương Nam mỉm cười: "Em có thấy gì không?"
"Có. Thầy chạy nhanh quá."
"Không phải chuyện này."
"Vậy chứ chuyện gì vậy thầy?"
"Em không cảm thấy gì thật à?"
"Không ạ."
Hoài Trông liền cảm nhận được nụ cười háo hức của Phương Nam vụt biến vào trong gió. Anh ấy tăng tốc độ chạy, vượt qua và bỏ lại biết bao người cùng ánh nhìn không thiện cảm của họ đằng sau. Hoài Trông thấy không ổn: "Thầy sao thế? Em làm gì thầy giận à? Chạy từ từ thôi thầy ơi...”
Đúng là Phương Nam có chạy chậm lại, nhưng không nói câu gì, khác hoàn toàn với bình thường.
Với tốc độ nhanh như vậy, cả hai người đến nơi trong tích tắc. Hoài Trông thở phào vì đã an toàn hạ cánh, nhưng trái tim vẫn trong trạng thái hồi hộp: "Có chuyện gì không vui hả thầy? Hay là em làm sai điều gì?"
"Không có." Phương Nam cởi áo khoác ra. Hoài Trông vừa thấy liền nhận ra điểm khác thường, nên rạng rỡ trêu chọc: "Chà chà, xem thầy kìa."
Khuôn mặt không chút cảm xúc liền trở nên rạng rỡ lên, Phương Nam hỏi: "Sao, em thấy sao nè?"
"Thấy khác chứ sao. Hiếm khi thấy thầy mặc áo phông bó sát như vậy."
"Còn gì không?"
"Còn gì hả thầy?" Cậu khó hiểu.
"Chỉ vậy thôi?"
Cái gật đầu của Hoài Trông khiến cho Phương Nam cau mày, khôi phục biểu cảm khó chịu ban nãy, có chút mạnh tay ném áo khoác tới Hoài Trông: "Cầm giúp anh." Rồi sải bước đi thật vội.
Hoài Trông chạy theo: "Thầy đi đâu đó?"
"Đi lấy vé."
Ngồi chờ không bao lâu, Hoài Trông thấy Phương Nam trở lại cùng bắp và nước. Cậu ra hiệu cho Phương Nam lại ngồi ở chỗ trống cạnh mình - cậu đã tốn công sức giữ cho anh. Lúc cậu đưa tay ra định cầm phụ anh một ly nước thì không may làm rơi bắp ra ngoài. Cũng theo quán tính, cậu sẽ vừa giữ ly nước vừa áp bịch bắp lại ngăn không để rơi hết. Trong lúc này, cậu vô tình tiếp xúc nhiều với phần bụng của Phương Nam. Đến lúc này cậu mới phát hiện ra chiếc áo bó đã làm lộ ra thân hình cân đối, hài hòa của anh ấy. Cậu không khỏi tạch miệng: "Đẹp quá đi." Vừa nói vừa nhìn vào phần bụng.
Phương Nam trợn to mắt nhìn Hoài Trông: "Sao, em nói sao?"
Phản ứng như vậy của Phương Nam làm Hoài Trông tưởng rằng những lời vừa rồi rất kì quặc: "Dạ, không có gì. Em nói nhảm đó mà." Cậu cười trừ.
"Nói lại anh nghe. Nhanh nào." Phương Nam một mực đòi nghe lại cho bằng được.
"Xấu hổ quá đi được. Em nói là cơ thể thầy cân đối đẹp quá đi."
Phương Nam thích thú, cười đứt quãng, rồi lại cười liên hồi. Ánh mắt không giấu khỏi sự vui sướng tột độ, cứ như thể là ngư dân bắt được mẻ cá to vậy. Anh vui vẻ nói tiếp: "Cũng thường thôi. Nhưng mà này, anh với Phước Đức, ai đẹp hơn?"
Hoài Trông không cần phải suy nghĩ, nói nhỏ: "Đương nhiên là thầy rồi."
"Tốt." Tâm trạng Phương Nam tốt lên rõ rệt. Anh vừa lắc lư chân vừa hỏi: "Mình xem phim gì thế?"
"Thầy giáo hot boy."
Trong rạp, khi những cảnh cuối cùng của bộ phim qua đi, mọi người vỗ tay rần rần, dù hầu như ai cũng tiếc nuối vì cái kết mở của bộ phim.
"Phim này hay thầy há?"
"Ừm, hay thật."
"Em thấy họ cũng giống mình quá nè. Mối quan hệ tình cảm thầy trò."
"Nhưng mình sẽ có kết thúc đẹp hơn họ nhiều, nhé?"
"Đương nhiên rồi. Mà em cũng ngóng phần quá."
"Có phần hả?"
"Dạ. Phim này chuyển thể từ truyện cùng tên của tác giả mạng Liêu Phong đó. Nhà sản xuất phim nói khi nào tác giả viết xong bộ Thầy giáo hot boy phần sẽ bắt tay làm phim ngay. Mà haizz, tác giả bảo việc học nhiều quá cộng với sự làm biếng vô cực của anh ấy thì chắc phải chờ đến năm sau."