Mọi người thường dành tối thứ bảy để thư giãn sau một tuần vất vả. Có người chọn ở nhà, đọc một quyển sách, xem một bộ phim. Có người chọn ra ngoài, đi uống trà sữa tán gẫu cùng bạn bè, có người ra đường chỉ để đi dạo mát hoặc tập thể dục.
Như đã hẹn, Phương Nam và Hoài Trông có hẹn đi chơi cùng nhau. Cả hai ghé vào một quán chè phong cách miền Tây Nam Bộ. Nơi đây bán các món chè đặc trưng của miền Tây sông nước, không gian cũng được trang trí đậm chất quê, vừa mộc mạc, dung dị vừa độc đáo, mới mẻ. Đây là một quán ăn lâu đời, đã có tiếng tăm, nên không khó để giải thích vì sao quán luôn nườm nượp khách đến khách đi.
Hoài Trông háo hức nhìn menu: “Wow, món nào cũng ngon hết. Chị lấy cho em một ly chè bà ba nhé.” Cậu khép thực đơn lại, nói với phục vụ, rồi nhìn Phương Nam hỏi: “Thầy chọn được món chưa?’
“Chè bà ba. Cảm ơn.” Phương Nam trả lời.
Khi người phục vụ đi khỏi, Hoài Trông đột nhiên tò mò một chuyện: “Trước giờ thầy có từng ăn món chè nào của người miền Tây qua chưa?”
Phương Nam khẽ lắc đầu khiến cho Hoài Trông không khỏi ngạc nhiên: “Cũng lạ ha. Thầy rõ ràng cũng là người miền Nam vậy mà chưa từng ăn chè miền Tây bao giờ. Vậy hôm nay thầy coi như là được mở mang tầm mắt rồi.” Hoài Trông chuyển sang trạng thái phấn khích: “Nói cho thầy biết, chè miền Tây rất rất ngon luôn. Ăn vào một lần là ghiền luôn đó.”
“Nó có gì đặc biệt so với chè của miền khác không?”
“Có chứ. Chè miền Tây thường sẽ rất ngọt, nhưng mà kiểu ngọt bùi, ngọt tự nhiên, không chỉ do đường mà còn do nước cốt dừa nữa. Nếu không có nước cốt dừa thì không phải chè miền Tây rồi.”
“Em thích ăn ngọt lắm hả?”
“Dạ cũng không hẳn.”
Phương Nam cũng có chút thắc mắc: “Tại sao lại gọi là món chè bà ba thế em?”
Hoài Trông gật đầu hài lòng: “Thầy quan tâm đúng vấn đề rồi đó. Được, hôm nay em sẽ trở thành người review đồ ăn, thuyết mình món chè này cho thầy.” Cậu khằng giọng vài cái để lấy chớn, rồi học theo động tác và giọng điệu của những người thuyết minh món ăn trên youtube mà cậu hay xem: “Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì món chè này do bà ba, một người bán chè nổi tiếng ở một nơi nào đó của miền Tây sáng tạo ra. Nó được làm từ các nguyên liệu dân dã mà có thể tìm thấy dễ dàng ở miền sông nước, đó là khoai lang, khoai mì, đậu xanh và nước cốt dừa. Vị của nó ngọt ngào nhưng không gây ngấy, đảm bảo sẽ làm xao xuyến những thực khách.”
Phương Nam không kiềm được cười, hơi chòm người lên phía trước véo má Hoài Trông một cái. Đúng lúc này người phục vụ đi ra. Hoài Trông nhìn chằm chằm hai chén chè được đặt xuống bàn, xuýt xoa: “Hấp dẫn quá đi.” Rồi không thể chờ đợi thêm, cậu cho vào miệng một muỗng, nhai, nuốt xuống, dùng lưỡi liếm mép, khuôn mặt tỏ rõ sự sung sướng, tay trái làm biểu tượng nút like: “Trời đất ơi, ngon quá đi mất.” Cậu nhìn sang Phương Nam đang ăn rất từ tốn: “Sao, thầy có thấy ngon không?”
Phương Nam gật đầu: “Ngon, giống như cậu đã giới thiệu vậy đó, thuyết trình món ăn viên Hoài Trông.”
Hoài Trông chỉ có thể cười ha ha, bởi cậu đang tập trung vào chuyên môn, đó là ăn. Một muỗng rồi lại một muỗng, cứ liên tục và dồn dập, như thể đã bị bỏ đói rất lâu rồi.
“Nhìn em ăn kìa, lo ăn đến nỗi bỏ quên anh luôn rồi. Ăn từ từ thôi. Nói cái gì đó đi.”
Đợi khi chè trôi xuống dạ dày xong, Hoài Trông ngước lên thì thấy Phương Nam đang lấy điện thoại quay phim mình. Thế là cậu tạo hết kiểu này đến kiểu kia, rồi nói: “Chào mừng các bạn đã quay trở lại với kênh youtube của Hoài Trông và cuộc sống ở Sài Gòn. Hôm nay mình sẽ giới thiệu với các bạn một món ăn kì cực ngon đậm chất miền Tây Nam Bộ, đó là món chè bà ba…”
Thế là Hoài Trông cứ ăn một muỗng thì nói một chút, giống như là một nhà review đồ ăn chuyên nghiệp vậy, còn nhiệm vụ của Phương Nam là cầm điện thoại quay và cười, thỉnh thoảng có đặt một vài câu hỏi.
“Thôi, thầy tắt đi, em nói mệt rồi.”
Phương Nam nhìn ba chén chè đã cạn sạch và một chén thứ tư còn dang dở trước mặt Hoài Trông: “Nói mệt, hay là ăn mệt đây?”
Hoài Trông vừa lau miệng vừa cười cười: “Thầy cứ cà khịa em hoài. Dù sao cũng đâu phải tiền em trả đâu, nên cứ ăn thôi. Hi hi.”
“Ai nói tiền anh trả?”
“Em nói.”
“Anh không đem theo tiền…”
Đột nhiên khuôn mặt Hoài Trông trở nên nghiêm trọng lên. Phương Nam cảm thấy kì lạ: “À, anh nói chơi thôi, không…”
Hoài Trông cắt ngang lời, vừa gấp gáp thu dọn đồ của mình vừa nói: “Không được rồi, em phải đi tránh nạn một tí. Anh ở đây, chờ khi nào em ấy ra về thì nhắn tin bảo em quay lại nha.”
Phương Nam chợt nhìn ra Quỳnh Hoa từ ngoài cửa bước vào, đứng ở quầy nhân viên nói chuyện gì đó. Anh chợt hiểu ra một phần thái độ của Hoài Trông, cũng không hỏi nhiều: “Em định đi đâu?”
“Vào nhà vệ sinh. Bây giờ ở đây hoặc đi ra chắc chắn bị phát hiện đi với thầy cho coi.” Nói xong, cậu chạy vụt đi. Trong tích tắc, đã không thấy bóng người đâu. Phương Nam khẽ chau mày.
Thời gian trôi qua không biết chính xác là bao lâu, Phương Nam đi vào nhà vệ sinh, khẽ nhìn một vòng, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Hoài Trông. Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lần theo tìm được chỗ Hoài Trông đang trú ngụ. Anh gõ cửa: “Xin chào, có ai ở nhà không?”
Xung quanh có một số thanh niên đang đi vệ sinh bị hành động kì quặc của anh làm cho chú ý.
Hoài Trông mở cửa nhà vệ sinh ra, một tay che mũi, một tay phủi phủi không khí, câu đầu tiên chính là: “Nhà vệ sinh có mùi hôi quá. Em sắp bị nghẹt rồi nè.”
“Tự em chọn con đường này thôi.”
Hoài Trông biết được sự tồn tại của nhiều người ở đây nên chỉ giơ tay đánh khẽ: “Em đây chính là đang hi sinh đó.”
Phương Nam có chút không thỏa đáng: “Ai bảo em hi sinh chứ. Rõ ràng mình có thể quang minh chính đại mà. Đi ăn với nhau cũng có gì đâu chứ?”
“Anh có biết Quỳnh Hoa rất đáng ghê không. Nhìn như vậy chứ không đơn giản, dễ qua mặt được đâu. Nhất là gần đây em ấy rất hay đi chung với Bé Thơ.”
“Thì đã sao?”
“Đương nhiên là em không muốn bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện không đáng rồi. Bọn mình mới quen nhau thôi, nên em chỉ muốn hạnh phúc là điều duy nhất mình có lúc này.”
“Em sợ bị mọi người kì thị sao?” Câu hỏi của Phương Nam rất sắc, đâm thẳng vào tim của Hoài Trông. Nhưng thật may Hoài Trông đã sớm chuẩn bị áo giáp: “Đương nhiên là sợ rồi. Miệng lưỡi người đời rất ghê gớm. Em không muốn làm cái đồ gãi ngứa miễn phí cho miệng của bọn họ đâu. Nhưng mà thầy yên tâm đi, em cũng không phải kiểu yếu đuối, ngây thơ gì. Suy nghĩ và tinh thần của em rất khỏe mạnh, không bị mấy chuyện này làm cho có suy nghĩ hay hành động tiêu cực gì đâu.”
Phương Nam khẽ mỉm cười: “Giỏi.”
Hoài Trông được khen càng trở nên phấn khích hơn: “Chuyện yêu đương vốn sẽ xảy ra rất nhiều chông gai, kiểu tình yêu của bọn mình thậm chí còn gồng gềnh khó đi hơn. Đương nhiên là bọn mình sẽ cùng nhau đi qua những khó khăn đó rồi. Nhưng mà em nghĩ chưa nên là lúc này. Bọn mình mới bắt đầu mà, em chỉ muốn giữa bọn mình chỉ toàn là hạnh phúc với hạnh phúc. Em không muốn bị nhức đầu bởi mấy chuyện không đáng bận tâm khác đâu.”
“Ừm, tùy em thôi. Quan điểm của em thế nào cũng được, miễn là em là của anh là được rồi.”
“Hừm, ai nói em là của anh chứ? Em chỉ thuộc về bản thân mình thôi.”
“Cái người tên bản thân em mà em vừa mới nhắc là của anh, suy ra em cũng thuộc quyển sở hữu của anh.”
“Ở đâu ra chứ.” Hoài Trông nói vậy thôi chứ thực ra là thích đến muốn xỉu luôn rồi.
Bản thân cậu từng phác thảo mẫu người yêu lí của bản thân rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên Phương Nam, một người hoàn hảo như thế, chưa bao giờ nằm trong những số đó. Đơn giản là vì cậu có mơ cũng không dám mơ đến.
Nhưng mà ông trời thật đúng là trêu người, mình chưa từng cầu mà đã cho mình trúng số, lại còn là giải độc đắc nữa chứ! Nhất định kiếp trước mình là một người cực kì tốt.
Phương Nam vừa bước chân ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở ngoài cửa nhìn vào: “Anh tưởng nhà vệ sinh cũng làm theo phong cách miền Tây chứ?”
“Anh cũng biết cái đó nữa à? Ha ha. Này cũng là phong cách của người miền Tây nè, nhưng người miền Tây hiện đại”
“Vậy em có từng đi nhà vệ sinh phong cách miền Tây cổ điển chưa?”
“Anh đang muốn ăn đánh đúng không? Mà khi nãy Quỳnh Hoa có thấy thầy không?”
“Em nghĩ xem, người đẹp trai như anh đây làm sao mà không bị phát hiện ra chứ.” Phương Nam tỏ ra khổ sở.
Đúng lúc này cả hai đi ngang quầy nhân viên gần cửa chính. Hoài Trông nhìn sang cô phục vụ khi nãy đang trò chuyện với khách hàng, ánh mắt có gì đó rất đáng sợ, giống như đại bàng nhìn con rắn vậy: “Phải rồi. Có nhiều người để ý đến thầy lắm.”