[Tình yêu làm người ta muốn trở thành nhà văn: Luôn muốn dùng chữ viết để lưu giữ tất cả kỉ niệm cùng người ấy, để bày tỏ chân tình dành cho người ấy, để ghi chép lại những lời tâm tư thầm kín của bản thân, và để thể hiện cả sự tức giận của chính mình.]
Hoài Trông dừng bút, đóng quyển sổ ghi chép lại, cho vào ba lô, rồi ngồi nhìn ra phía cửa lớp.
Từ nãy giờ Bé Thơ để ý thấy Hoài Trông cứ ngồi ngẩn ngơ, khi thì cười như nhặt được vàng, khi thì bực dọc như thể phát hiện ra toàn bộ số vàng đều là giả, rồi lại vui vẻ, rồi lại bực dọc, cứ như một vòng tuần hoàn. Bé Thơ vỗ bàn, khom người tới, đối diện với Hoài Trông: "Cậu còn giấu bọn tớ?"
Hoài Trông giật mình, hơi lui người ra phía sau, ấp úng nói: "Tớ... tớ... thật ra thì không phải, tớ..."
"Sao mặt cậu đỏ thế?" Đức Hải ở bàn trên cũng quay xuống.
Hoài Trông đáp: "Phía trước là trai đẹp nóng bỏng như cậu đây thì thử hỏi sao mà mặt tớ không đỏ lên được chứ."
"Cậu nói cũng phải. Cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật là tớ rất đẹp trai, và đẹp trai hơn cậu. Từ hôm nay hãy gọi tớ là nam vương."
"Nam vương trong làng ảo tưởng!"
Hoài Trông tỏ thái độ khinh bỉ khiến Đức Hải bị choáng: "Ơ, ơ, cậu lật kèo nhanh vậy. Mới nghe cậu nói vậy còn tưởng là cậu nói thật, tớ còn vui mừng khôn xiết đây này. Vậy mà cậu lại thật nhanh tạt gáo nước lạnh, khiến tớ tổn thương sâu sắc. Đây, đống bài tập này cậu phải sửa chi tiết cho tớ, coi như là đền bù." Đức Hải quăng một đống tập vở xuống trên bàn của Hoài Trông.
"Cậu đây là thừa nước đục thả câu mà?! Không thèm nước chuyện với cậu nữa." Hoài Trông quay sang Bé Thơ, mỉm cười như một chú thỏ con: "Khi nãy tớ giỡn thôi, cố tình ấp úng để cậu tưởng là tớ thực sự giấu cậu điều gì đó. Chứ thật ra có gì đâu nè. Tớ thì có gì để giấu cậu chứ. Phải không? Hì."
"Lịch sử chứng minh đã nhiều lần cậu có bí mật." Bé Thơ vẫn không ngừng dò xét: "Hôm nay cậu rất lạ, rất đáng nghi. Đừng để cho tớ phát hiện ra. Cậu liệu hồn."
"Tớ biết rồi." Hoài Trông gật đầu đầy chắc nịch.
Bé Thơ khôi phục tư thế, vừa lấy tập vở ra, vừa hỏi: "Hôm qua cậu và thầy Nam."
Cô còn chưa nói hết câu Hoài Trông đã cắt ngang: "Không có gì hết á." Cậu mở to mắt.
Bé Thơ quay sang, lấy làm lạ trước hành động đột ngột này của Hoài Trông: "Cậu sao vậy? Tớ còn chưa nói hết mà."
Hoài Trông đơ người ra, rồi lại ngại ngùng gãi gãi đầu: "Vậy à? Ha ha. Tớ thật là lạ."
"Mà có thật là không có gì không?"
"Thật."
"Sao mặt cậu đỏ vậy?"
"Làm gì có."
"Hoài Trông, tớ nghi ngờ cậu đang giấu tớ điều gì đó."
Lúc này, cô giáo bước vào lớp, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Hoài Trông thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn trong lòng. Hơn nữa, cậu dần dần lấy lại trạng thái bình thường, sau khi ý thức được mọi sự nghi ngờ đều bắt nguồn từ hành vi bất thường của bản thân mà ra. Nếu như mình cư xử bình thường hơn, thì mọi thứ sẽ không thành vấn đề.
Trong giờ học bồi dưỡng buổi chiều, cô giáo báo sẽ đến muộn khoảng một tiếng do bận họp đột xuất. Bài tập thì cũng đã hoàn thành, không có gì làm nữa, Hoài Trông đang định tranh thủ chợp mắt một tí, nhưng khi thấy Thảo Nhi bên cạnh đang bấn loạn lên vì một cảnh phim khiến cho Hoài Trông cũng tò mò. Thế nên cậu hỏi: "Cảnh gì mà trông cậu phấn khích thế?"
Thảo Nhi bấm dừng phim lại, gắn một bên tai nghe lên tai của Hoài Trông: "Cậu xem đi, hay lắm. Đoạn này nữ chính đang được một chàng trai tỏ tình nè. Siêu lãng mạn luôn."
"Tớ không thích lãng mạn lắm. Thực tế có vẻ tốt hơn." Nhưng Hoài Trông vẫn là chăm chú xem từng giây của đoạn phim.
"Ngoài đời sẽ có tình yêu lãng mạn như vậy sao?" Hoài Trông bất giác thốt ra.
Thảo Nhi hiện tại cũng đang tràn ngập mơ mộng trong lòng: "Cứ tin tưởng là sẽ có đi. Tớ ước mình có được một chàng trai tỏ tình với tớ, / như thế cũng mãn nguyện rồi. Mà cậu thì sao?"
"Giờ thì tớ cũng ước được như vậy."
"Hả? Ý cậu là..."
Đầu óc Hoài Trông cũng đang lâng lâng trong màu hường phấn, cho nên lời vừa rồi cậu không kịp suy nghĩ mà nói ra. Thấy Thảo Nhi có hơi không hiểu cậu lập tức chữa cháy: "À không, ý tớ là tớ ước là những cô gái tốt như cậu sẽ có được chàng trai tốt như trong phim này á.”
"À." Thảo Nhi dường như được thông suốt nên cơ mặt có phần giãn ra. Cô mỉm cười.
Hoài Trông đưa tay nghe lại cho Thảo Nhi. Giờ giải lau, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phương Nam.
[Thầy đang ở đâu đó?]
[Thầy ở thư viện.]
[Xin chào, chúng tôi đến từ Toà án tình yêu. Ngày hôm nay, có một người tên là Hoài Trông, là một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi đã tố cáo anh - Trịnh Phương Nam, một gã đàn ông xấu xa, vì tội cố tình làm cậu ấy tổn thương. Để điều tra làm rõ, chúng tôi ra quyết định bắt tạm giam anh. Yêu cầu anh ở yên đấy, không được tự ý rời khỏi nơi cư trú. Chúng tôi sẽ có mặt trong vòng phút nữa.]
Chưa đầy năm phút sau, Phương Nam nhìn thấy Hoài Trông ở trước cửa thư viện, khom người xuống, hai tay chống gối, thở hổn hển. Anh chau mày, gác lại công việc, đi tới trước Hoài Trông, nhìn xuống: "Hình như anh từng nói lúc đi tìm anh thì không được chạy."
Hoài Trông thẳng người lên, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Phương Nam, rồi không nói gì mà lướt qua. Rốt cục cậu ngồi đối diện Phương Nam. Hiện tại trong thư viện cũng không có nhiều người lắm.
Hai người không ai nói gì, người này nhìn người kia. Theo như kinh nghiệm xem phim của Hoài Trông, với các cặp tình nhân thật sự thấu hiểu nhau thì người ta có thể trò chuyện với nhau qua ánh mắt. Cậu cũng muốn thử, cố gắng dùng các chuyển động và sắc thái của ánh mắt để truyền tải lời của cậu cho Phương Nam. Nhưng tình hình trước mắt cho thấy Phương Nam vẫn chưa đọc được ý nghĩ của mình.
"Sao em không nói gì?" Phương Nam hỏi.
Vẻ mặt không hiểu gì đang xảy ra khiến cho Hoài Trông càng tức giận. Cậu vô thẳng vấn đề chính luôn: "Nếu đã thế thì tôi sẽ không nương tay với anh nữa. Tôi là luật sư của Hoài Trông. Anh là Trịnh Phương Nam đúng không? Hiện tại anh đã bị cáo buộc là có những hành động làm tổn thương bị can Hoài Trông. Đứng trước vành móng ngựa của Toà án tình yêu, anh có lời gì muốn nói không?"
"Hoài Trông là ai? Căn bản tôi chưa từng quen biết ai tên Hoài Trông cả, nên làm sao có thể làm tổn thương người đó được chứ."
"Người đó? Người đó?" Hoài Trông nghe hai từ này được phát ra từ Phương Nam một cách vô cảm xúc, liền bị đả kích: "Người đó là người anh đã tỏ tình đêm hôm qua. Người đó là người anh đã móc ngoéo dùng cả đời ở bên. Vậy mà anh lại dùng hai chữ "người đó" xa cách như thế để gọi một người đặc biệt đến vậy ư? Anh thật quá đáng, vô tình và nhẫn tâm. Anh thật đáng bị xử tội."
"Nhưng thực sự là tôi không biết người đó. Hãy cho tôi nhìn mặt người đó thử xem?"
"Người đó là một người rất đẹp trai, dễ thương, tài giỏi, tốt bụng. Anh chỉ cần hình dung như vậy, hiện tại người đó đang rất giận, không muốn nói chuyện với anh."
Phương Nam diễn nét mặt vô tội: "Nhưng tôi đã làm gì đâu? Muốn buộc tội thì phải có bằng chứng chứ!"
"Anh muốn bằng chứng? Hãy dùng lương tâm và lòng tự tôn bản thân để trả lời đi. Hôm qua, anh tỏ tình với bị can, nhưng lại chưa hề nói câu thích hay yêu, làm cho đối phương không biết rõ ràng tình cảm của anh."
"Nhưng Hoài Trông đã nói như thế bao giờ đâu?"
"Anh phải chủ động nói trước rồi cậu ta mới nói lại chứ?! Hơn nữa..." Hoài Trông có vẻ do dự một chút, rồi không biết dựa vào động lực gì mà nói tiếp: "Chẳng phải sau khi tỏ tình xong, đối phương không kháng cự, thì anh cũng nên có một cái hôn lãng mạn để đánh dấu một cột mốc mới đầy ý nghĩa trong cuộc đời sao?! Ngay cả khi đưa cậu ấy về trước nhà, ngoài nói chúc ngủ ngon, anh không có hôn cũng chẳng ôm, cứ như vậy mà rời đi." Hoài Trông nói thầm thì, đủ lớn để hai người nghe thôi.
"Thì ra là cậu ấy muốn hôn. Thật phát tình hết sức."
Thế mà thầy ấy lại nói to như vậy, hơn nữa lại là mấy lời làm tổn hại thanh danh trong sạch của mình. Hoài Trông muốn nhào tới bịt miệng nhưng đã quá trễ. Cậu chỉ còn cách vừa đánh vừa xoa: "Ở đây đông người như vậy cảm phiền anh nói nhỏ, để tránh làm ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa, Hoài Trông không phát tình nhé. Chỉ là cảm thấy đó như là một thủ tục cần thiết. Anh ăn nói cho cẩn thận vào, nếu không sẽ bị phạt thêm vì tội đổi trắng thay đen."
Phương Nam tiến người lại gần Hoài Trông, nói khẽ: "Về nói với Hoài Trông, tôi không ôm hay hôn cậu ta là vì muốn bảo vệ cậu ta. Chẳng phải nếu bị mọi người bắt gặp, nếu có ai đó có những lời không hay về tình cảm này, chẳng phải cậu ấy sẽ rất buồn sao? Tôi không muốn như vậy."
Những lời thì thầm giống như lời ru của mẹ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu và bình yên.
Thì ra là vậy. Thầy ấy làm như vậy đều là có lí do. Đúng vậy, tình cảm mới chớm nở, mình không muốn bất cứ điều gì làm nó xấu đi. Kể cả là những thứ mình phải đối diện, mình chưa muốn ngay lúc này.
Thế rồi cậu tưởng mình là mặt trời bừng sáng, nhìn Phương Nam như bầu trời vô tận vẫn luôn là nơi an toàn để mình tỏa sáng.
"Hoài Trông đã hiểu. Và đã rút đơn kiện. Và đã gửi lời xin lỗi cũng như cảm ơn chân thành nhất đến anh." Tiếp theo, cậu mang theo khuôn mặt tràn ngập nụ cười, chạy khỏi.
Phương Nam kêu cậu lại: "Nói với Hoài Trông, tôi vẫn luôn ở đây, dành cho cậu ấy, không đi đâu hết. Nên, nếu cậu ấy muốn đến tìm tôi, thì không cần phải chạy, cũng không cần phải hoảng hốt."
Hoài Trông dừng lại ở cửa, cảm tưởng như mình đang lở lửng ở một tầng mây nào đó, có thể là tầng thứ mười, mang tên là hạnh phúc.
Trên cùng của Biểu mẫu