Lí Khoái Lai nhìn Mã Chí Phong một hồi, cũng không la mắng cậu, chỉ thở dài nói: "Haiz, Chí Phong, bây giờ thầy mắng em thì có thể đem điểm số trở lại như cũ à? Thầy biết trong lòng em không phục, nhưng em cũng đừng làm vậy nữa.
Chuyện lần này thôi thì cho qua vậy.
Lần sau em phải nhớ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì thì cũng nên cân nhắc qua hậu quả trước đã."
"Em.." Mã Chí Phong nhìn Lí Khoái Lai định nói gì đó nhưng lại nén xuống, lắc đầu nguầy nguậy, rồi xoay người về lớp.
Buổi chiều tan học, từng tốp học sinh lần lượt đạp xe mà rời đi..
Tuy rằng trường trung học Lĩnh Thủy có ký túc xá cho học sinh, nhưng phí thu cho mỗi học kỳ đối với mỗi em cũng lên tới đồng, bao gồm cả tiền ở và tiền ăn.
Nhưng đa số học sinh đều ở gần trường, bình thường chúng đều về nhà ăn cơm.
Giờ tự học buổi tối kết thúc lúc giờ, chỉ có vài học sinh nhà cách trường quá xa mới ngủ lại ở trường thôi.
"Phong ca, anh đừng để tâm quá.
Trong lớp có ý kiến gì thì cứ mặc kệ đi, dù sao thầy Lý cũng không trách anh." Mã Chí Đông khuyên Mã Chí Phong đang ủ rũ bên cạnh.
Bởi vì Mã Chí Phong đổ rác ở khu vực vệ sinh công cộng của lớp , nên lớp mới bị trừ năm điểm song ưu.
Sau khi biết tin, Chu Thành Thắng và mọi người trong lớp đều cảm thấy khó chịu.
Tuy rằng ngoài mặt không nói gì cả, nhưng cũng âm thầm lời ra tiếng vào với nhau.
"Chuyện lần này cũng trách tao, hại cả lớp bị trừ điểm." Mã Chí Phong buồn rầu nói.
Lí Khoái Lai không mắng cậu, chỉ muốn cậu về sau không làm như vậy nữa, trong lòng cậu khó chịu vô cùng.
Lúc này, thà rằng bị Lí Khoái Lai mắng cậu một trận, thì may ra trong lòng cậu mới dễ chịu đi một chút.
"Về sau anh cũng chú ý một chút, đừng để lớp bị trừ điểm như vậy nữa là được, thầy Lý này cũng tốt thật đấy." Mã Chí Đông nói.
Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc qua một ngày, nhưng Lí Khoái Lai đã chiếm được hảo cảm của Mã Chí Đông và mọi người trong lớp.
"Tao biết rồi, mày không cần nhiều lời." Mã Chí Phong tâm tình không tốt, tức giận liếc mắt trừng Mã Chí Đông.
Lúc bọn họ đi đến cổng trường, nhìn thấy bên cạnh phòng bảo vệ, có tấm bảng đen thông báo, trên bảng ghi tên những giáo viên có thư gửi đến, trong đó có Ngô Đại Bàng.
Mã Chí Phong nhìn đến cái tên này liền tức giận, xông lên trước, dùng tay phải xóa đi bộ "chim", để lại thành, "Ngô Đại Bằng".
(吴大鹏 chữ 鹏: Đại bàng; bỏ đi bộ điểu 鸟: Con chim, sẽ thành 朋: Bạn bè, ngang bằng)
"Cái này.." Mã Chí Đông lại lo lắng.
"Chúng ta mau đi thôi, lần này tao không đổ rác làm ảnh hưởng đến điểm song ưu của lớp bọn họ." Mã Chí Phong ra khỏi cổng trường, liền nhảy lên xe liều mạng đạp đi.
Mã Chí Đông thấy thế, cũng đạp xe đuổi theo.
Về đến trấn, Mã Chí Phong nói với Mã Chí Đông ở bên cạnh: "Mày về nhà trước đi, lão đại Thiết Thủ kêu tao ra quán nét chơi."
"Phong ca, anh đừng ở gần tên Thiết Thủ đó nhiều quá, hắn là một tay chơi trong trấn đó." Mã Chí Đông không dám nói Thiết Thủ là xã hội đen của trấn trên, sợ lại bị Mã Chí Phong mắng.
Thầy từng nói qua, cái gì mà lão đại tiểu đệ, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng nên dính líu vào.
"Mày thì biết cái gì chứ? Lão Đại đối với tao rất tốt, trước nay chưa từng sai bảo tao làm gì cả, còn rủ tao đến quán nét chơi game và ăn uống nữa.
Mày về đến nhà, gặp ông tao thì nói là tao đang ăn tối ở trường, bây giờ lên sơ trung rồi, việc học vô cùng căng thẳng." Mã Chí Phong nói.
Cha mẹ của Mã Chí Phong làm công ở bên ngoài, một năm chỉ về có hai ba lần, vậy nên Mã Chí Phong được ông bà nuôi dưỡng và chăm sóc.
Đối với những học sinh bị bỏ lại như này, gia đình rất khó quản, dễ bị người khác lừa gạt.
"Haizzz" Mã Chí Đông lắc đầu, tự mình lái xe về thôn.
Hoàng hôn đến, ánh sáng mặt trời dần buông xuống chiếu trên khuôn viên trường học thật đẹp đẽ và đầy ý thơ.
Ngô Đại Bàng nghe các giáo viên khác nói anh có thư gửi đến, liền hào hứng đi tới phòng bảo vệ, còn vừa đi vừa ngân nga một bài hát.
Khi anh đến phòng bảo vệ nhìn lên bảng đen, không khỏi giật mình kêu lớn: "Bác Hán, bác Hán."
"Xảy ra chuyện gì à?" bác Hán vừa nãy trực ở cổng trường, sau khi đuổi hết đám học sinh về nhà, ông quay về phòng bảo vệ mới vừa nghỉ ngơi được một chút, thì nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngô Đại Bàng, nên lại vội vội vàng vàng cầm dùi cui lao ra.
"Bác, bác.." Ngô Đại Bàng thấy bộ dạng hung thần ác sát của bác Hán, sợ tới mức suýt té lăn ra đất.
Bác Hán nhìn ngang nhìn dọc, lấy làm lạ hỏi: "Thầy Ngô, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Bác Hán, chim của tôi đâu rồi?" Ngô Đại Bàng thét lên.
"Chim của cậu? Chim nào hả?" Bác Hán liếc nhìn xuống đũng quần của Ngô Đại Bàng một cái, nhưng không thấy có viết máu nào cả.
"Không phải, bác xem trên bảng kìa, chim của tôi đâu mất rồi?" Ngô Đại Bàng kêu lên, "Tôi tên là Ngô Đại Bàng, không phải là Ngô Đại Bằng, phía sau phải có thêm con chim nữa." (bộ điểu 鸟: Con chim)
Bác Hán hiểu ra: "Kỳ lạ ghê, ta nhớ rõ ràng là có viết con chim của cậu rồi mà, không biết là ai đã xóa đi mất?"
"Chắc chắn là những tên ranh ma nghịch ngợm kia rồi." Ngô Đại Bàng tức giận xóa sạch sẽ tên của mình trên bảng, rồi mới vào trong phòng bảo vệ lấy thư.
Ở quán nét.
Hơn hai mươi thanh niên ngồi trên ghế đang đắm chìm trong thế giới game trên máy tính.
Mã Chí Phong hai mắt dán thì vào màn hình, hai tay thì lướt nhanh trên bàn phím chơi [World of Warcraft], đây là game mới do quán nét làm ra, chơi vô cùng thú vị, cậu càng chơi càng nghiền.
Nhưng phí chơi game ở quán nét lại không rẻ chút nào, một giờ hết tệ, cậu thỉnh thoảng mới có thể ghé chơi một lần.
Có lúc vì quá mê cái game này mà nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền đến quán chơi.
Cho nên, lần này Thiết Thủ mời cậu đến, trong lòng cậu vô cùng cảm kích, cảm thấy Thiết Thủ đối xử với cậu vô cùng tốt.
Thiết Thủ ngậm điếu thuốc lá, hai tay để trong túi quần, chầm chậm bước đến bên cạnh Mã Chí Phong.
Hắn nhìn chằm chằm Mã Chí Phong còn đang say mê chơi game, hai mắt sáng lên tựa như một con sói đói nhìn thấy cừu vậy.
Mã Chí Phong vừa chơi game xong, cảm thầy phía sau có một người đang đứng, liền vội quay đầu lại, nói: "Lão đại, anh không chơi [World of Warcraft] à?"
Thiết Thủ không trả lời, rút tay phải ra khỏi túi quần, nhấp mạnh một ngụm thuốc rồi thổi ra một đám khói lớn.
Một tên ngồi bên cạnh thường được mọi người gọi là Lão Thư lập tức nói: "Mã Chí Phong, mày không biết lão đại thích nhất là chơi game à?"
"Vậy sao hôm nay anh ấy không chơi?" Mã Chí Phong lấy làm lạ hỏi.
"Bởi vì tiền đó, thời gian này tụi tao có hơi eo hẹp, làm gì có tiền tới quán nét chơi chứ?" Lão Thư cố ý thở dài, "Mày nên biết rằng, lão đại vì muốn để mày chơi [World of Warcraft], lâu hơn một chút nên mới không chơi nữa."
Lúc này, Thiết Thủ xua tay nói: "Lão Thư, mọi người đều là huynh đệ với nhau, đừng nói những lời khách khí như người ngoài thế."
"Lão Đại, cảm ơn anh." Mã Chí Phong cảm giác đầu mình căng đầy tơ máu, lời nói cảm ơn cũng có chút run rẩy.
Thiết Thủ quả là một người anh tốt, bản thân cả đời này sẽ đi theo hắn.
"Chí Phong, mày khách sáo cái gì chứ? Tiếp tục chơi đi, tao đã tính tiền đủ hai tiếng nữa cho mày rồi.
Nếu mà đói bụng thì kêu chủ quán mang cho một tô mì, tao cũng đã trả luôn rồi." Nói xong, Thiết Thủ cùng với Lão Thư hướng ra phía ngoài mà đi mất.
Mã Chí Phong không nói gì thêm, nhưng trong mắt đã tràn ngập những tia sáng cảm động.
Sau khi ra khỏi quán nét, Lão Thư nhỏ giọng nói: "Lão Đại, mình đối xử với Mã Chí Phong như vậy có sao không? Hắn mới chỉ là một thằng nhóc thôi mà."
"Thân phận học sinh của thằng nhóc này vô cùng tốt, có thể giúp chúng ta che giấu được rất nhiều thứ.
Hơn nữa, sức của nó lớn, có thể làm một tay đấm cho chúng ta." Vừa rồi trên mặt của Thiết Thủ còn tràn đầy ý cười, bây giờ đã trở lại một vẻ đầy u ám như trước đây, "Món hời của tao không dễ kiếm đâu, kiếm được một đồng, thì phải trả lại bằng mười đồng, một trăm đồng..".