"Hết cách rồi, khó khăn lắm tao mới trèo tường trốn qua đây được." Mã Chí Phong ngài ngại nói.
Vừa rồi cậu bị Lí Khoái Lai phát hiện, chắc mai lại bị la mắng một trận cho coi.
Mắng thì cứ mắng thôi, dù sao cậu cũng đã quen với điều đó rồi.
Đối với việc học tập của mình, Mã Chí Phong không hề có bất kỳ một hy vọng nào.
Cứ nghĩ đến việc mỗi ngày phải đi học liền cảm rất nhàm chán chẳng khác nào là hòa thượng ngồi gõ mõ tụng kinh cả.
Nếu như không phải tại thầy Lí Khoái Lai, hay là Vi Tú Cầm cứ giám sát chặt cậu, thì đêm nay chắc cậu sẽ không đi học tiết tự học đâu.
Chờ giáo viên trực nhật thứ hai của tiết tự học đến điểm danh xong cậu mới dám trốn ra đây.
Warcraft là game mà cậu thích nhất, cậu đã bị "trúng độc" rất nặng rồi.
Mỗi lần đến thời điểm có league, cậu đều không bỏ lỡ một cái nào.
"Quản lý, chúng tôi muốn mở hơn chục máy, có thể giảm giá một chút không?" Mã Chí Phong quay đầu nói với tên quản lý quán ở bên kia.
"Cậu nhỏ tiếng một chút." Quản lý quán liếc Mã Chí Phong một cái, "Bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, chúng tôi đã phải mạo hiểm lén lút mở cho các ngươi vào chơi rồi.
Nếu như bị bắt thì quán nét chúng tôi không thể mở được nữa rồi."
Trên có chính sách, dưới có đối sách.
Ông chủ Béo chỉ đành dùng cách này, cửa trước bị niêm phong, bọn họ lại lén lút mở cửa sau, chỉ cho khách hàng quen thuộc đến chơi.
Ám hiệu thường dùng: Người trong đường sắt.
Nếu như không thể nói ra đúng mật mã, thì cửa sẽ không bao giờ mở.
Ngoài ra, cho dù có người đến kiểm tra, bọn họ liền dập cầu dao tầng một, sau đó đuổi khách nhanh chóng chạy lên tầng hai, ở trên đó chơi bài, uống trà hay làm gì đó cũng được, bên kiểm tra cũng sẽ không cách nào phạt được.
Loại hình kinh doanh quy mô nhỏ như này vẫn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Mã Chí Phong bất đắc dĩ lấy tiền từ túi quần đưa cho quản lý quán, rồi bọn họ bắt đầu ngồi vào máy chơi.
Lí Khoái Lai đi quanh khắp các con đường ở thị trấn cũng không tìm thấy Mã Chí Phong đâu.
Mà giờ cũng đã muộn rồi, Lí Khoái Lai chỉ đành lái xe quay về lại trường học.
Bây giờ Mã Chí Phong chắc chắn sẽ không về nhà, nếu không cũng sẽ không trèo tường để trốn học như thế.
Mà Lí Khoái Lai cũng không muốn gọi điện thoại cho ông nội của cậu ta vào lúc này, một người có tuổi như ông nghe tin Mã Chí Phong lại trốn học, chắc chắn sẽ đạp xe chạy lên trấn tìm.
Vào đêm đen tối thui này, mà ông nội lại lớn tuổi như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ rất phiền phức.
Đến con đường chỗ nhà máy đường, Thiết Thủ đang co ro ở góc đường lấy điện thoại ra nhắn một tin: "Chim đã về rồi."
Ngay khi Thiết Thủ bỏ điện thoại vào túi quần, Lí Khoái Lai liền dừng xe lại.
"Alo, là ông phải không?" Lí Khoái Lai gọi điện cho ông nội của Mã Chí Phong.
"Ái chà, là thầy Lý à, Chí Phong ở trường lại không nghe lời hả?" Quả nhiên khi ông nội Mã nhận được điện thoại của Lí Khoái Lai liền vô cùng lo lắng.
Lí Khoái Lai cố ý nói: "Tôi đang không ở trong lớp.
Trong khoảng thời gian này, kỷ luật của Chí Phong đã được cải thiện rất nhiều, nhưng chúng ta không thể lơi lỏng, vẫn phải thắt chặt quản lý.
Tối nay khi nào Chí Phong về đến nhà, thì ông gọi lại cho tôi một tiếng nha."
"Được, chúng ta hai bên cùng nhau quản lý." Ông nội Mã đáp lại.
Lí Khoái Lai cúp điện thoại, tiếp tục lái xe về lại trường.
Ngay khi Lí Khoái Lai rời đi, Thiết Thủ cũng nổ máy lái xe chầm chậm theo sau anh.
Hắn cùng với đám Lão Thư đã hẹn nhau ở một chỗ tối tăm kia, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau đánh gãy một chân của Lí Khoái Lai, xong việc sẽ chạy đến chỗ của hắn.
Lúc này hắn chỉ việc nổ máy đưa bọn Lão Thư chạy trốn là mọi việc coi như đã được giải quyết ổn thỏa.
Lần này, ông chủ Béo đã đồng ý cho bọn họ những một vạn tệ tiền thù lao.
Nghĩ đến số tiền này, lòng của Thiết Thủ liền như lửa đốt.
Thiết Thủ đỗ xe ở bên đường, tắt đèn đi, nhưng vẫn để xe tiếp tục hoạt động, chỉ cần đám Lão Thư chạy tới, hắn liền lái xe chở người đi.
Không lâu sau, điện thoại của lại reo lên, là Lão Thư gọi tới.
Thiết Thủ vội vàng nghe máy: "Thế nào rồi, thành công rồi phải không? Các ngươi ở đâu?"
"Lão đại, tụi em đang ở chỗ ruộng mía." giọng nói của Lão Thư mang theo cảm giác bất lực.
"Các ngươi còn đợi ở đó làm gì nữa? Đánh người xong còn không mau chạy đi, chẳng lẽ muốn bị hắn bắt sao?" Thiết Thủ nổi giận mắng.
"Tụi em không có đánh người mà." Lão Thư trả lời.
Thiết Thủ vừa nghe liền phát hỏa: "Lão Thư, tối nay các ngươi đã uống không ít, chẳng lẽ say rồi à?"
"Không phải mà, lão đại, bây giờ đang là giờ tan học, trên đường đều là học sinh trung học, tụi em không cách nào động thủ được." Lão Thư bất lực nói.
Đó là học sinh trung học chứ có phải là đám nhóc tiểu học đâu.
Nếu như bọn họ động thủ lúc này, sợ là sẽ bị mấy chúc thậm chí mấy trăm học sinh bao vây lại, bọn họ sẽ bị thành bánh mì thịt mất.
"Vậy Lí Khoái Lai bây giờ đang ở đâu rồi?" Thiết Thủ tiếp tục hỏi.
"Vừa mới lái xe ngang qua." Lão Thư nói.
Lúc này, Thiết Thủ cũng nhìn thấy một đám học sinh trung học đang đạp xe đi qua, có vài đứa còn có cả đèn chiếu vào.
"Mẹ kiếp, tên Lí Khoái Lai đó may mắn thật." Thiết Thủ đầy căm phẫn leo lên xe lái đi.
Sau khi Lí Khoái Lai trở lại trường học, liền trả xe cho Tống Hiểu Phương.
"Cô Tống, cô vẫn còn cần dùng máy tính à?"
"Tôi còn muốn dùng." Tống Hiểu Phương cố ý nói.
Lí Khoái Lai thấy vậy, thì quay trở về ký túc xá của mình tắm rửa rồi làm mấy việc linh tinh gì đó.
Dù sao thì anh cũng không vội, lúc chiều ở văn phòng cấp anh đã tải đầy đủ tư liệu cần thiết, chỉ cần làm tốt phần kết cấu nữa là xong.
Chắc phải làm khoảng một hai tiếng nữa là có thể hoàn thành.
Thời tiết vẫn rất nóng, Lí Khoái Lai bật quạt nhỏ lên, để cửa mở rồi ngồi xuống sửa bài tập.
"Khoái Lai." Bên ngoài truyền đến một tiếng huýt sáo rất quái dị, khiến Lí Khoái Lai rùng cả mình, tựa như không còn nóng như khi nãy nữa.
Ngay sau đó Bặc Lệ Quyên bước vào, cô mặc một chiếc váy màu đen ngắn để lộ ra hai chân vừa to thô vừa đen kịt, khiến Lí Khoái Lai phải nhanh tay ấn mạnh lồng ngực, sợ thức ăn nuốt vào bụng khi chiều sẽ trào ngược ra.
"Cô Bặc, cô có chuyện gì sao?" gương mặt của Lí Khoái Lai lập tức tỏ ra nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn được nữa.
"Chỉ là chuyện chúng ta cần phải tìm hiểu đối tượng, có phải là cậu đã đồng ý rồi không?"
Bặc Lệ Quyên tựa như đã quen với việc không bao giờ nghĩ mình là khách, tự nhiên chuyển một chiếc ghế qua ngồi bên cạnh Lí Khoái Lai.
Mùi nước hoa rẻ tiền thoảng qua ngay mũi Lí Khoái Lai khiến anh ho sặc sụa, không dám ngồi gần Bặc Lệ Quyên, vội vàng đứng dậy.
Muốn giữ được mạng, phải tránh xa Bặc Lệ Quyên!
"Ơ kìa, Khoái Lai, cậu không cần phải vui mừng đến kích động như vậy đâu? Tôi chỉ mới đến đây nói chuyện của chúng ta thôi mà cậu đã thành bộ dạng này rồi." Bặc Lệ Quyên mỉm cười, "Nhưng mà, thấy cảnh này, tôi vô cùng vui."
"Cô Bặc, tôi thấy hình như là cô hiểu lầm rồi.
Nếu như không có chuyện gì thì mời cô về cho." Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ.
"Tôi có chuyện mà, bắt đầu từ ngày mai trở đi, anh đến ký túc xá của tôi ăn cơm đi, có được không? Tôi mua đồ về nấu cho anh ăn? Anh thích ăn đuôi heo hay là đuôi bò?" Bặc Lệ Quyên hỏi.
Lí Khoái Lai chết lặng ngay tại chỗ, nhìn đến loại phụ nữ trước mặt này, cho dù có ăn đuôi rồng cũng không ích gì.
"Lí Khoái Lai, đây là máy tính anh cần dùng này." Bên ngoài truyền đến thanh âm đầy tức giận của Tống Hiểu Phương, sau đó cô đi thẳng vào trong phòng của Lí Khoái Lai, đặt máy tính lên bàn.
Tống Hiểu Phương còn định nói chuyện một chút, nhưng bị mùi nước hoa nồng nặc ở trong phòng xộc vào mũi làm cô hắt xì liền hai cái, không dám ở trong đó thêm một giây nào.
Lí Khoái Lai thấy Tống Hiểu Phương ra ngoài, vội vàng chạy ra theo nói: "Cô Tống, tôi đang có chuyện muốn nói với cô."
Thế là, Lí Khoái Lai cố ý đi vào phòng của Tống Hiểu Phương, không về lại phòng mình nữa.
Bặc Lệ Quyên thấy vậy, chỉ đành ra ngoài: "Khoái Lai, ngày mai tôi nấu cơm cho anh ăn nha."
"Cô Bặc, tôi sẽ không qua đâu." Lí Khoái Lai dứt khoát nói.
.