"Thiết Thủ, trong khoảng thời gian này, mày theo tao đi làm chút chuyện đi." Ông chủ Béo nói với Thiết Thủ.
"Anh Béo, cảm ơn anh." Thiết Thủ hào hứng đáp.
Khoảng thời gian này, bọn họ rất túng thiếu, còn đang nghĩ cách xem nên làm gì tiếp theo?
Ông chủ Béo nói tiếp: "Bữa tiệc tối nay, ngươi cũng tới tham gia đi, chỉ ba người chúng ta thôi."
Lão Thư ở phía sau nghe vậy muốn nói lại thôi, hắn cũng muốn tham gia, nhưng ông chủ Béo lại không gọi hắn.
"Anh Béo, em gọi thêm Lão Thư cùng tham gia có được không? Trước giờ tụi em vẫn thường xuyên ở cùng nhau." Thiết Thủ ái ngại nói.
Ông chủ Béo liếc mắt nhìn Thiết Thủ một cái, cười lạnh nói: "Nếu đã như thế thì mày đừng đi nữa."
"Vậy được thôi." Thiết Thủ bất đắc dĩ gật đầu, "Ông chủ, nếu anh có chuyện gì cần tụi em làm thì cứ gọi cho em."
"Lão đại, chúng ta không đi cũng được sao." Lão Thư cảm động nói với Thiết Thủ.
Thiết Thủ lắc đầu, xua tay ý chỉ Lão Thư không cần nói gì thêm.
Ông chủ Béo ngồi lên xe, đã bắt đầu khởi động đầu xe, lại đột nhiên ngừng lại: "Hai người các ngươi cùng đến đi."
"Cám ơn anh Béo." Thiết Thủ phấn khích nói.
Lão Thư thấy ông chủ Béo rời đi rồi liền cảm động nói: "Lão đại, anh xem Lão Thư em như là huynh đệ, sau này em chính là người của anh.
Chỉ cần là anh nhờ thì bất cứ việc gì dù là lên núi đao biển lửa em cũng sẽ không bao giờ chối từ."
"Đồ ngốc, mọi người đều là huynh đệ với nhau, nói mấy lời khách sáo đó làm gì."
"Lão đại.." Lão Thư cảm động nói không nên lời.
Bây giờ nếu như Thiết Thủ kêu hắn moi hết tim gan ra, hắn cũng tuyệt đối không do dự.
Thiết Thủ vỗ vỗ vào vai Lão Thư: "Nghe anh Béo nói, đợi sau khi quán nét trở lại bình thường thì đi đánh gãy chân của Lí Khoái Lai.
Đến lúc đó tụi bay phải chuẩn bị cho tốt, không được để cho hắn thoải mái giống như lần trước nữa."
Lần trước đám Lão Thư chỉ đánh được Lí Khoái Lai một gậy, vẫn chưa thể xem là đã giáo huấn hắn một trận được.
Đương nhiên là Thiết Thủ khi báo với ông chủ Béo thì nói là đã đập mấy phát mạnh, đánh đến mức Lí Khoái Lai phải liên tục kêu la thảm thiết, nếu không thì làm sao mà moi được tiền đi đánh từ chỗ ông chủ chứ.
"Lão đại, anh yên tâm, lần này tụi em chắc chắn sẽ đánh gãy chân của tên Lí Khoái Lai đó." Lão Thư căm hận nói.
"Vậy thì được, mày về nhà nghỉ ngơi đi, lát tối tao qua đón mày đi uống." Thiết Thủ cười nói.
Lão Thư gật gật đầu, đi về hướng ngã tư đường ở phía trước.
Lão Thư đi có hơi nhanh, không lâu sau đã đến ngã tư rồi rẽ vào bên phải.
Thiết Thủ thu lại tầm nhìn, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Buổi chiều tan học, Lí Khoái Lai trở về ký túc xá.
Vừa rồi, anh dùng máy tính ở văn phòng cấp một tiết, đã nhận lại vài ánh mắt đầy bất mãn.
Cho nên là Lí Khoái Lai không dám sử dụng tiếp máy tính ở đó để làm khóa kiện nữa, mất công người khác lại có ý kiến.
Đặc biệt là La Thừa Hoa, chiếc máy tính đó gần như chỉ để cho anh ta dùng với mục đích cá nhân, chiều nay bị Lí Khoái Lai lấy dùng cả một tiết, cảm giác vô cùng khó chịu.
Nếu như không phải Lí Khoái Lai nói làm khóa kiện do lãnh đạo giao phó thì chắc chắn anh ta đã thẳng thừng đuổi anh đi luôn rồi.
Trở về phòng, Lí Khoái Lai đặt tài liệu lên bàn làm việc, kêu lên: "Cô Tống, cô có đấy không?"
Bởi vì khả năng cách âm của bức tường này không tốt, cho nên Lí Khoái Lai không qua gõ cửa mà hô lên luôn.
"Chuyện gì?" Bên kia truyền đến giọng của Tống Hiểu Phương.
"Tôi có thể mượn chiếc máy tính của cô hai ngày này không?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Bình thường tôi cũng cần dùng." Tống Hiểu Phương trả lời.
Lí Khoái Lai nói tiếp: "Lúc nào cô không dùng thì cho tôi mượn đi, tôi phải làm khóa kiện."
"Tôi cho anh mượn thì cũng được thôi, nhưng anh cũng phải giúp tôi làm khóa kiện." Tống Hiểu Phương cười nói.
"Cô Tống thật là biết tính toán.
Bây giờ ở ngoài làm một cái khóa kiện tốn hai trăm tệ một lần, còn mượn máy tính thì làm gì đến cái giá này cơ chứ?"
Lí Khoái Lai cố ý đùa giỡn, "Mời tôi ăn một bữa nữa, thế nào hả?"
"Được, chốt kèo." Tống Hiểu Phương thẳng thắn trả lời.
Lí Khoái Lai ăn xong cơm chiều, thì bật đèn bàn lên sửa bài tập về nhà.
Trình độ môn ngữ văn của lớp không tốt lắm, tuy là kỷ luật đã tiến bộ hơn một chút, nhưng vẫn cần phải nâng cao thành tích môn ngữ văn, để làm được vậy cần cả một quá trình.
Cứ từ từ làm thôi, cũng không thể cải thiện quá nhanh trong chốc lát được.
"Thầy Lý." Bên ngoài truyền đến một giọng nói rụt rè.
"Mời vào." Lí Khoái Lai nghe ra là giọng của Trần Tuyết Linh.
Trần Tuyết Linh cúi đầu đi vào ký túc xá của Lí Khoái Lai, gần như không dám ngẩng đầu lên.
"Thưa thầy, đây là bài tập về nhà của các bạn ạ." Trần Tuyết Linh là lớp phó học tập, nếu như đại diện bộ môn không có mặt thì em ấy sẽ chịu trách nhiệm thu bài tập về nhà.
"Được, em cứ để lên bàn đi, vất vả cho em rồi." Lí Khoái Lai gật đầu.
"Không vất vả gì đâu ạ, là việc em nên làm thôi." Trần Tuyết Linh lắc đầu.
Lúc Trần Tuyết Linh sắp rời đi, Lí Khoái Lai lại gọi cô bé.
"Tình hình nhà em bây giờ sao rồi."
"Sức khỏe của ba em đỡ hơn rồi ạ."
Trần Tuyết Linh cảm kích nói, "Em nghe mẹ nói, nhà trường giục thu học phí, là thầy đã giúp em đảm bảo phải không ạ?"
"Đúng vậy, cho nên em không cần lo lắng nữa, cứ yên tâm mà học hành thôi, nếu có chuyện gì thì thầy có thể giúp em nghĩ cách." Lí Khoái Lai cười và đặt cây bút bi đỏ lên bàn.
"Cảm ơn thầy." Trần Tuyết Linh vô cùng cảm kích ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thoáng qua gương mặt của Lí Khoái Lai, lại ngượng ngùng cúi gằm xuống.
Lí Khoái Lai nói: "Đây là chuyện mà giáo viên nên làm thôi.
Thành tích học tập của em tốt như vậy chỉ cần tiếp tục duy trì ôn luyện, về sau chắc chắn có thể đỗ đại học.
Vậy nên cho dù thế nào đi nữa em cũng nhất định không được bỏ học giữa chừng đâu đấy, biết chưa hả?"
"Em biết rồi." Trần Tuyết Linh khẽ gật đầu, đôi mắt lộ ra một vẻ kiên định khó tả.
"Với lại nếu em còn có khó khăn gì khác cũng có thể nói với thầy, đừng cứ mãi giấu ở trong lòng." Lí Khoái Lai nói.
Thành tích tốt như Trần Tuyết Linh này, tiền đồ sau này chắc chắn vô cùng rộng mở.
"Trần Tuyết Linh, sao cậu lại ở đây?" Bên ngoài truyền đến một giọng nói dường như có ý thù địch.
Trần Tuyết Linh quay đầu liền nhìn thấy Vi Tú Cầm, nét mặt có chút bối rối, "Tớ đến đưa bài tập cho thầy Lý.
Thầy Lý, em đi trước ạ."
Vi Tú Cầm thấy Trần Tuyết Linh rời đi, cười nói: "Thầy Lý, bây giờ lớp chúng ta do em quản lý, kỷ luật đã tốt hơn rất nhiều rồi."
"Đúng vậy, Tú Cầm, nếu như em không giúp thầy quản lớp thì thầy cũng không biết phải làm thế nào nữa luôn?" Lí Khoái Lai cố tình nói.
Anh biết mấy đứa trẻ này đều rất thích được khen, chưa hết, Vi Tú Cầm nghe anh khen như vậy, trên mặt tràn đầy đắc ý.
"Thầy Lý, thầy cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ trông chừng mấy tên nghịch ngợm kia.
Đặc biệt là Mã Chí Phong, cậu ta không dám không nghe lời em đâu." Vi Tú Cầm tiếp tục đắc ý mà nói.
Lí Khoái Lai trong lòng khẽ động, hình như là vậy thật, hình như Mã Chí Phong rất nghe lời Vi Tú Cầm.
Chẳng lẽ..
"Vậy sau này sau này em lại phải gánh thêm trọng trách cho mình rồi, lớp trưởng Thành Thắng nhiều việc làm cũng khá ổn, nhưng lại không quản nổi kỷ luật lớp, không thể quản được Mã Chí Phong." Lí Khoái Lai cười nói.
Vi Tú Cầm quen việc từ trước đến nay không hề khách khí gì với Lí Khoái Lai.
Cô bé tự ý mang một cái ghế đẩu qua ngồi cạnh nói chuyện với anh.
"Tú Cầm, thầy biết là em thích âm nhạc nhưng mà vẫn phải chăm chỉ học tập đừng để cho thành tích mấy môn văn hóa rơi thảm quá." Lí Khoái Lai khuyên nhủ.
"Nhưng em chỉ thích mỗi âm nhạc, đặc biệt là tiết âm nhạc." Vi Tú Cầm bất đắc dĩ nói, "Nhưng bố mẹ em lại không thích.".