"Không được." Tống Hiểu Phương kiên quyết từ chối.
"Tại sao? Tối nay tôi mời cô ăn rồi, bây giờ chia cho tôi một nửa đồ ăn, tính ra rất công bằng mà." Lí Khoái Lai khó hiểu.
Tống Hiểu Phương tiếp tục lắc đầu: "Tôi nói không được là không được.
Nếu không, tối nay tôi không ra ngoài ăn nữa."
Cái này thì không được.
Nếu như cô không ra ngoài ăn, Ngô Đại Bàng sẽ không cho tôi mượn ba trăm tệ nữa..
Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
"Có phải đồ cô nấu không ngon nên mới không dám cho tôi ăn không?" Lí Khoái Lai nói.
"Lí Khoái Lai!" Tống Hiểu Phương gằn từng chữ một.
Nếu như ánh mắt có thể giết một người, Lí Khoái Lai chắc chắn đã bị Tống Hiểu Phương giết chết trăm ngàn lần rồi.
"Tôi nghe nói mấy cô gái trẻ trung nấu ăn thường không được ngon lắm.
Haizz, nếu như cô đã không muốn cho tôi ăn thử, thì chắc là đúng như người ta nói rồi." Lí Khoái Lai nhàn nhạt thở dài một hơi, tựa như muốn quay người rời đi.
Tống Hiểu Phương nghe thấy Lí Khoái Lai này châm biếm cô như vậy, cả người bừng bừng lửa giận: "Lí Khoái Lai, tôi nấu xong đồ ăn rồi, anh đến mà nếm thử đi, xem xem có ngon không?"
"Được." Lí Khoái Lai chưa nói xong đã hành động, tay phải cầm thìa của Tống Hiểu Phương, nhẹ nhàng múc một miếng thịt nạc bỏ vào đĩa cơm của mình.
"Anh mau ăn thử." Tống Hiểu Phương nhìn chằm chằm Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai bỏ một miếng thịt vào miệng nhai, lại nhét thêm cơm vào miệng.
"Thế nào hả?" Tống Hiểu Phương hỏi.
"Hình như cũng có chút vị." Lí Khoái Lai lại gắp một miếng thịt nữa bỏ vào miệng.
Nói thật lòng, món ăn Tống Hiểu Phương làm cũng bình thường, không tính là quá khó ăn, nhưng cũng không phải là ngon.
Đối với những cô gái sống ở thành phố như này, cũng không thể quá đòi hỏi được.
"Lí Khoái Lai, nếu anh còn không nói tôi sẽ cho anh chết vô cùng khó coi tại đây đấy." Tống Hiểu Phương liếc qua con dao làm bếp vẫn đang nằm trên chiếc thớt gỗ.
"Ô! Thật không ngờ nha!" Lí Khoái Lai đột nhiên nói to.
Sắc mặt của Tống Hiểu Phương thay đổi trở nên vô cùng khó coi, xem ra Lí Khoái Lai này muốn chê món mình nấu không ăn nổi rồi.
Tên nam nhân đáng ghét kia cứ hết lần này đến lần khác châm chọc cô.
Cơ hội tốt như vậy mà hắn còn dám chê cười cô, nói những điều vô nghĩa không có lương tâm như vậy mà được à?
"Thật không ngờ, cô không những xinh đẹp, mà nấu ăn lại ngon đến vậy!" Lí Khoái Lai cố ý lấp liếm.
Tống Hiểu Phương ở bên kia nheo mắt: "Thật sao? Không phải anh gạt tôi đấy chứ?"
"Nếu như tôi lừa cô.." Lí Khoái Lai đứng ở ngoài hiên nhìn lên trời xanh mây trắng, mà thầm thở dài, "sẽ bị sét đánh."
Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai thề độc như vậy, liền mỉm cười: "Được rồi, anh thề độc như vậy làm gì? Đồ ăn trong đĩa của anh có đủ không?"
Ở nhà, mẹ cô nói cô nấu không ngon.
Cái này sao có thể so sánh được chứ? Mẹ cô nấu mấy chục năm rồi, còn cô chỉ mới nấu ăn có mấy năm.
Bây giờ, nấu dược vậy cũng đã là khá tốt rồi.
"Đương nhiên là không đủ rồi." Lí Khoái Lai đâu có ngốc, lấy muỗng múc thêm hai lượt, đĩa cơm liền được bao phủ một lớp thịt ở phía trên.
"Lí Khoái Lai, anh lấy gì mà nhiều vậy hả?" Tống Hiểu Phương tức giận.
Vốn dĩ cô không nấu nhiều, giờ ăn một nửa, tối một nửa.
Nhưng giờ Lí Khoái Lai đã thẳng tay múc hai phần ba lượng đồ ăn rồi, chỉ còn lại một phần ba.
"Thật ngại quá, lần đầu tôi múc đồ ăn như vậy chưa có kinh nghiệm, lần sau sẽ chú ý hơn một chút." Lí Khoái Lai ngượng ngùng xin lỗi.
Còn nó lần sau..
Tống Hiểu Phương lại kích động liếc nhìn con dao trên bếp.
Lí Khoái Lai thấy Tống Hiểu Phương không nói gì liền hỏi: "Hay là tôi múc lại một ít cho cô?"
"Không cần." Tống Hiểu Phương tức giận.
Ai thèm ăn đồ ăn trong đĩa của anh chứ? Anh xem tôi là loại người gì vậy hả?
"Trong phòng tôi có dưa cải chua, nếu như cô cảm thấy đồ ăn không đủ tôi sẽ mang qua cho cô." Lí Khoái Lai cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Đáng lẽ chỉ nên lấy một nửa thôi, nhưng lại lỡ tay múc hơi quá.
"Không cần, chừng này là đủ ăn rồi." Tống Hiểu Phương nghĩ sức ăn của mình cũng không nhiều, không cần phải quá tính toán với tên Lí Khoái Lai đó.
Hừ, tối nay chẳng phải anh mời tôi ăn sao? Lúc đó tôi ăn nhiều một chút, cho anh biết mùi..
Nghĩ vậy, trong lòng Tống Hiểu Phương cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Buổi chiều, Lí Khoái Lai gọi Vi Tú Cầm ra: "Bố em có đưa em đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Có đi rồi ạ." Vi Tú Cầm gật đầu.
"Có phát hiện ra vấn đề gì không?" Lí Khoái Lai sốt ruột hỏi.
Nếu như bây giờ có thể phát hiện bệnh từ sớm, sẽ dễ dàng chữa trị hơn rất nhiều, sẽ không để một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy xảy ra chuyện đáng tiếc gì.
Vi Tú Cầm lắc đầu nói: "Sức khỏe của em rất tốt ạ, không có vấn đề gì cả.
Đúng rồi, thầy Lý, thầy đừng bao giờ nói với ba em những chuyện như này nữa.
Ông ấy có vẻ hơi tức giận."
Kiểm tra không có vấn đề gì..
Lí Khoái Lai ngạc nhiên.
Cũng sắp tan học rồi, Ngô Đại Bàng vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng dành cho giáo viên năm hai tìm Lí Khoái Lai.
"Lí Khoái Lai, cậu mau ra đây." Ngô Đại Bàng dường như sợ người khác nghe thấy, chỉ nhỏ giọng gọi.
"Sao vậy?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Anh giúp tôi hẹn Hiểu Phương chưa hả? Tôi thấy lạ lắm." Ngô Đại Bàng hỏi.
Lúc chiều, hắn cố ý ám thị trước mặt Tống Hiểu Phương rằng thời tiết đêm nay thật tốt, không biết nên ăn gì mới hợp lý.
Nhưng Tống Hiểu Phương dường như không thèm nghe hắn ta nói, lơ luôn hắn ta.
Lí Khoái Lai nghe Ngô Đại Bàng nói như vậy, trong lòng thầm cảm tạ trời đất, may mà vẫn chưa bị lộ: "Ôi, chủ nhiệm Ngô, tôi đã biết là anh ngốc, nhưng lại không ngờ anh ngốc đến vậy cơ đấy."
"Tôi không ngốc." Ngô Đại Bàng vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
"Người ta là Tống Hiểu Phương, một cô nương trưởng thành xinh đẹp.
Giữa ban ngày ban mặt, anh lại hỏi thẳng cô ấy như thế, cô ấy chắc chắn sẽ cô cùng thẹn thùng." Lí Khoái Lai mắng.
"Đúng ha, cậu nói cũng có lý, tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ là tôi không nói để thử cậu chút thôi." Ngô Đại Bàng cố ý gật đầu.
Lí Khoái Lai cười nói: "Chắc chắn là vậy rồi, anh cứ đặt phòng sẵn đi, đến lúc đó mỹ nữ sẽ tự xuất hiện thôi."
"Được, lát nữa tôi sẽ lái chiếc Suzuki chở Hiểu Phương đi, để cô ấy biết được xe tôi xịn cỡ nào, những một vạn tệ một chiếc đó." Ngô Đại Bàng đắc ý cười.
"Cái này không được đâu." Lí Khoái Lai vội vàng vỗ đùi.
Nếu mà như vậy thật thì mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy hết.
Ngô Đại Bàng lấy làm lạ hỏi: "Tại sao lại không được?"
"Anh thử nghĩ xem, người ta là một mỹ nữ thẹn thùng dễ xấu hổ, anh lái xe chở người ta ra khỏi trường, người khác sẽ lời ra tiếng vào, sau này mặt mũi của cô ấy biết để ở đâu hả?" Lí Khoái Lai nói.
"Đúng, đúng, tôi sớm đã nghĩ vậy rồi." Ngô Đại Bàng lại cố ý giả vờ gật đầu cái nữa.
Lí Khoái Lai lại nói tiếp: "Anh có biết sự lãng mạn trong tình yêu là gì không?"
"Tôi không biết." Ngô Đại Bàng nói xong cảm thấy vô cùng mất mặt, lại lắc đầu nói, "Vừa nãy tôi đùa tí thôi, chứ thực ra tôi biết hết.
Nhưng mà, cậu cứ nói thử, để tôi xem cậu có biết không?"
"Chúng ta phải tạo ra được một bầu không khí lãng mạn." Lí Khoái Lai nói, "Những thứ như vậy mỹ nữ vô cùng thích, sau khi cô ấy thích chúng rồi sẽ thích luôn cả chúng ta."
Ngô Đại Bàng khẽ cau mày: "Vậy phải làm sao để tạo ra bầu không khí lãng mạn? Lí Khoái Lai, tôi nói cậu biết, tôi đọc rất nhiều sách, cậu đừng hòng lừa tôi.".