Sắc mặt của Tiêu Mĩ Mĩ khẽ biến, cô cứ tưởng rằng được nghỉ nên Tống Hiểu Phương đã về nhà rồi.
Bây giờ cô đến lượn lờ trước mặt Lí Khoái Lai, muốn anh trở thành lốp dự phòng cho cô.
Nếu như để người khác biết được chuyện này thì sẽ không hay lắm.
Vì thế nên Tiêu Mĩ Mĩ chỉ đành nói có việc bận, tạm biệt rồi rời đi luo.
Lí Khoái Lai nhìn lại thời gian, thấy cũng sắp sáu giờ rồi, cất tiếng gọi phòng bên cạnh: "Cô Tống."
Phòng bên cạnh không phản hồi lại.
"Đệt, không phải là về nhà rồi đấy chứ?" Lí Khoái Lai trong lòng sốt ruột.
Vừa rồi Tiêu Mĩ Mĩ nói chuyện ở đây khiến anh lơ là không để ý đến tình hình phòng bên cạnh.
Hình như vừa nãy có nghe một âm thanh gì đó từ phòng bên cạnh phát ra, có khi nào Tống Hiểu Phương đi rồi không?
Tuy rằng bên trong không có ai đáp lại nhưng Lí Khoái Lai vẫn tiếp tục gọi.
Qua một lúc lâu, bên trong truyền đến một giọng nói đầy tức giận: "Về nhà rồi!"
Nghe được tiếng của Tống Hiểu Phương, Lí Khoái Lai thở phào nhẹ nhõm.
"Cho dù cô có muốn về nhà thì cũng phải ăn cơm nước đầy đủ đã rồi hãy đi chứ." Lí Khoái Lai cười nói.
"Lí Khoái Lai, không phải anh muốn đi ăn với Tiêu Mĩ Mĩ sao? Sao vẫn còn đứng ở đây la hét thế?" Tống Hiểu Phương kéo cửa ra, tức giận trừng mắt nhìn Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai thận trọng hỏi: "Cô ghen à?"
"Ghen cái đầu nhà anh." Tống Hiểu Phương mắng, "Tôi chỉ là thấy anh đã có hẹn với tôi rồi, vậy mà vẫn bảo Tiêu Mĩ Mĩ mời ăn cơm, cho nên mới tức giận thôi.
Ai lại đi thích dạng người như anh chứ?"
"Tôi cố ý nói với Tiêu Mĩ Mĩ đó." Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ.
"Cố ý?" Tống Hiểu Phương khó hiểu..
Lí Khoái Lai gật đầu nói: "Đúng vậy, cô ta cứ ngồi ở đó miết không chịu rời đi, tôi chỉ đành đưa ra tuyệt chiêu như vậy, cô thử nghĩ xem, làm gì có ai ngốc mà mời tôi đi ăn cơ chứ? Chưa hết, tôi vừa nói xong là cô ta đã hoảng sợ mà bỏ đi luôn rồi."
"Lí Khoái Lai, anh bảo tôi ngốc đấy à?" Tống Hiểu Phương một cước đá thẳng qua, ngựa quen đường cũ lại đã trúng vào ngay chân trái của Lí Khoái Lai.
"Ai daaa." Lí Khoái Lai ôm chân ngồi xổm xuống, "Tôi không có nói cô ngốc mà."
Tống Hiểu Phương tức giận nói: "Anh còn dám nói là không có? Anh nói xem ai là người mời anh đi ăn hả, tôi mới chỉ mời anh một bữa liền biến thành kẻ ngốc rồi.
Hừ, anh đừng hòng được tôi mời đi ăn thêm lần nào nữa."
Lí Khoái Lai thật muốn tát vào cái mồm này mấy cái, cách nói này chẳng khác nào là tự đào hố cho mình mà.
"Không phải đâu, sao tôi nỡ lòng, không, tôi nào có nói cô là kẻ ngốc đâu chứ? Ý của tôi là chỉ người khác thôi." Lí Khoái Lai vội vàng giải thích.
"Lí Khoái Lai, nếu như sau này anh còn dám đùa giỡn tôi như vậy thì lập tức trả lại tiền cho tôi." Mặt củaTống Hiểu Phương như phủ lên một lớp băng vô cùng lạnh giá.
Lí Khoái Lai sững sờ: "Sao lại trả tiền cho cô?"
"Anh còn nợ tôi tệ, lẽ nào quên rồi?" Tống Hiểu Phương trừng mắt nhìn Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai lúc này mới chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa trả cô tiền sửa lại xe máy.
"Tôi vẫn nhớ kỹ mà, sao có thể quên được chứ.
Bây giờ tôi chỉ còn lại mấy chục tệ, đợi khi nào phát lương tôi sẽ lập tức trả lại cho cô."
"Anh chỉ còn có mấy chục tệ thì làm sao mà sống đến cuối tháng được?"
"Đến lúc đó tôi sẽ tự tìm cách." Lí Khoái Lai vẫn nhớ là giáo viên mới có thể ứng trước tệ tiền lương của mình.
Tống Hiểu Phương nghĩ đến sự nghèo khó của Lí Khoái Lai, cũng không cảm thấy giận anh nữa.
Cô đi vào trong phòng, dắt xe máy ra.
Lí Khoái Lai vội vàng nói: "Cô Tống, cô đừng tức giận đi về nhà mà?"
"Ai về nhà?" Tống Hiểu Phương cảm thấy Lí Khoái Lai bình thường cũng không ngốc, sao bây giờ trông lại ngu ngốc hệt tên Ngô Đại Bàng vậy không biết?
Cô như vậy còn không phải là về nhà, chẳng lẽ là về trời à..
Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
Tống Hiểu Phương cầm theo túi xách của mình, đóng cửa phòng lại, ngồi lên xe máy, thấy Lí Khoái Lai vẫn đứng ngơ ngác ở đó, không khỏi mắng: "Rốt cuộc là anh có lên xe không vậy hả?"
"A, cô muốn tôi cùng cô về nhà? Vậy thì không được, tôi không phải loại người tùy tiện như thế." Lí Khoái Lai lắc đầu nguầy nguậy.
"Lí Khoái Lai, anh là lợn đấy à, nếu còn không mau lên xe thì tôi tự đi ăn một mình đây." Tống Hiểu Phương tức giận nói.
Tên đạo đức giả này khiến mình tức muốn phun cả máu.
"A, ăn cơm à, tôi lên, tôi lên." Lí Khoái Lai lập tức xông đến ngồi ngay ngắn ở ghế sau.
Một mùi hương khó tả xộc lên mũi anh, Lí Khoái Lai cảm thấy cho dù không được ăn cơm cứ ngồi ở yên sau như vầy cũng đã rất đáng rồi.
Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai đã ngồi ổn định liền bật máy lái xe đi.
Lúc đi qua cổng trường, bác Hán mở to mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ: "Cô Tống, ngồi sau cô là đàn ông à?"
Tống Hiểu Phương là đệ nhất mỹ nữ ở trường, trước nay vẫn chưa có bạn trai.
Bây giờ lại lái xe chở một nam nhân ngồi sau đi ra, sao bác Hán có thể không kinh ngạc được cơ chứ?
"Bác Hán, buổi sáng tốt lành." Lí Khoái Lai đưa tay ra bắt tay với bác Hán.
"Là, là thầy Lý?" Bác Hán có chút mơ hồ nhưng vẫn đáp lại: "Buổi sáng tốt lành, thầy Lý."
"Ha ha ha, anh thật là xấu xa." Tống Hiểu Phương cười rồi lái xe đi.
Đột nhiên, Tống Hiểu Phương nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng: Cô lái xe chở Lí Khoái Lai ra khỏi trường học, có khi nào sẽ bị các giáo viên khác lời ra tiếng vào không?
Từ trước đến giờ công tác ở trường trung học Lĩnh Thủy cô chưa từng làm vậy với một người đàn ông nào.
Lúc Tống Hiểu Phương vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, đã không để ý thấy có viên đá ở trước mặt.
"Bam." bánh xe đè lên viên đá nhỏ khiến xe lao về phía trước, Lí Khoái Lai cũng theo đó mà lao về trước luôn.
Cả người dính chặt vào lưng của Tống Hiểu Phương, Lí Khoái Lai cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Tống Hiểu Phương cũng cảm giác được sau lưng mình khác thường, liền hét lên: "Lí Khoái Lai, anh làm gì vậy hả?"
"Cái này không thể trách tôi được, là do cô lái xe không vững mà." Lí Khoái Lai vừa lùi người về sau, vừa giải thích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phương đỏ bừng bừng lên nhưng Lí Khoái Lai ngồi phía sau không thể thấy được.
Lúc đến trấn, Tống Hiểu Phương hỏi: "Chúng ta đi ăn ở quán cơm Trúc Viên không?"
"Không cần đâu, đồ ăn ở đó đắt lắm.
Chúng ta ghé vào ăn ở mấy quán ven đường có được không?" Lí Khoái Lai hỏi.
Tống Hiểu Phương không ngờ là Lí Khoái Lai sẽ nghĩ cho cô mà tiết kiệm tiền, kỳ thực dù có ăn ở quán cơm Trúc Viên, cô cũng không để ý đến số tiền bỏ ra.
Nhưng Lí Khoái Lai đã nói như vậy rồi, nên cô đã đến quán ăn đối diện với nhà máy đường do Lí Khoái Lai chỉ.
"Ông chủ, tôi muốn gọi món." Lí Khoái Lai lớn tiếng gọi.
Trước đây, anh thường đến quán này ăn tối, một đoạn ký ức quen thuộc bỗng nhiên ùa về trong lòng.
"Hai vị muốn ăn gì?" Ông chủ Xuân Ca từ trong đi ra, nhìn thấy hai vị một mỹ nữ một soái ca trước mặt liền ngẩn người.
Không ngờ ở nơi nhỏ bé như này lại xuất hiện một đôi nam nữ có nhan sắc xuất chúng như vậy.
"Một phần canh ốc bí đao, một phần lòng lợn xào tỏi, một phần cải thìa xào." Lí Khoái Lai vừa mở mồm là gọi món luôn.
"Hình như là hơi ít thịt." Tống Hiểu Phương nhỏ giọng nói.
"Như vậy là được rồi, tổng cộng khoảng tệ." Lí Khoái Lai cười nói.
Tống Hiểu Phương nghĩ một chút rồi nói: "Hay là đổi món rau cuối thành mề gà xào dưa chuột đi?"
"Được, hôm nay cô nói sao thì cứ vậy đi." Lí Khoái Lai gật gật đầu.
Xuân Ca vào trong nấu ăn, quán này của anh không lớn, người phụ giúp chỉ có vợ và người thân thích.
Xuân tẩu rót trà cho bọn họ, hai người bọn họ ngồi ở ven đường, có quạt thổi qua cũng khá mát mẻ.
Lúc này, có một chiếc ô tô đi ngang qua đây, Ngô Đại Bàng ngồi ở ghế phó lái chỉ vào Lí Khoái Lai hét lên: "Í, kia không phải là Lí Khoái Lai và Hiểu Phương sao?".