Kim Thụ Nhân lấy điện thoại ra gọi: "Lí Khoái Lai, anh mau qua đây, lớp anh đánh nhau rồi.
"
Các học sinh có hơi sững lại khi nghe thấy ông gọi điện thoại cho Lí Khoái Lai.
Vừa nghe nói thầy chủ nhiệm sắp qua đây, đám Dương Hoa Uy liền nhao nhao trở về chỗ ngồi của mình, Trần Tuyết Linh tiếp tục viết đáp án lên bảng.
Lí Khoái Lai với khuôn mặt tối sầm bước đến trước cửa phòng học của lớp , bên trong không một tiếng động, tựa như có thể nghe được cả tiếng kim đồng đang chạy tích tắc vậy.
Lúc này, Mã Chí Phong từ hành lang đi tới, vừa đi vừa ngân nga một bài hát.
"Mã Chí Phong, em đi đâu vậy hả?" Lí Khoái Lai không biết chuyện đánh nhau rốt cuộc là chuyện gì, vừa nhận được cuộc gọi của Kim Thụ Nhân anh liền vội vàng chạy qua đây.
Việc sắp xếp giáo viên cho lớp này có chút không thỏa đáng, giáo viên dạy toán Kim Thụ Nhân chẳng những tuổi tác đã lớn, lại còn là một người quá hiền lành.
Học sinh có khoác vai xưng huynh gọi đệ, nói chuyện tào lao cũng không khiến ông tức giận, người như vậy thì làm sao mà quản nổi cái lớp này cơ chứ?
Giáo viên tiếng anh Hồ Thái Hà rất tích cực quản lý lớp, nhưng lực bất tòng tâm, đám học sinh căn bản chẳng có ai thèm nghe lời cô ấy nói cả.
"Em vừa đi vệ sinh ạ.
" Mã Chí Phong ngẩn người.
Vừa rồi thầy Lý không phải đã đi kiểm tra lớp một lần rồi sao? Sao bây giờ lại quay lại rồi?
"Đúng là mấy đứa lười thường nhiều nước tiểu mà.
" Lí Khoái Lai "Có phải em lại cố ý mượn cớ ra ngoài chơi không?"
"Không phải mà, lúc nãy em có xin phép giáo viên trực ban đàng hoàng rồi, không tin thì thầy đi hỏi thầy Kim đi?" Mã Chí Phong trả lời.
"Vậy việc đánh nhau vừa rồi, có phải là do em đứng sau giật dây không?" Lí Khoái Lai biết con người Mã Chí Phong có chút lanh lẹ.
Có khi là cậu tạo ra bằng chứng ngoại phạm bằng cách cố ý lánh mặt đi rồi mới để cho mấy đứa "tùy tùng" của mình đánh nhau.
Mã Chí Phong lại sững sờ: "Cái gì? Vừa rồi có đánh nhau? Là ai đánh ai vậy?"
Lí Khoái Lai thấy Mã Chí Phong hình như cũng không biết gì, liền gọi Chu Thành Thắng ra hỏi rõ mọi chuyện.
"Dương Hoa Uy, Chu Thành Liệt, Mã Chí Đông, các em mau ra đây.
" Lí Khoái Lai cố gắng kìm nén xuống sự bực tức đan dấy lên trong lòng anh.
Chỉ bởi vì có chút xíu chuyện nhỏ nhặt, Dương Hoa Uy đã không kiềm chế được cảm xúc mà kích động xông lên đánh người rồi.
Nhìn thầy tình cảnh này, lửa giận của Lí Khoái Lai cũng giảm đi một chút.
"Các em tự mình nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Thầy Lý, em sai rồi, là em đã đánh người.
" Mã Chí Đông cúi đầu.
Lí Khoái Lai ngạc nhiên liếc nhìn Mã Chí Đông một cái, trong chuyện lần này Mã Chí Đông là người ít liên quan nhất, nhưng lại là người nhận lỗi nhanh nhất.
Vì để giữ được thái độ khách quan, Lí Khoái Lai vẫn hỏi lại Dương Hoa Uy về sự việc phát sinh vừa rồi, xác nhận mọi việc giống hệt như những gì Chu Thành Thắng đã nói.
Dương Hoa Uy một tiếng rên cũng không có, cúi gằm xuống đất, mặt có hơi sưng lên.
Có lẽ là hai đánh một, em ấy sao có thể chọi lại hai đứa kia được cơ chứ.
"Hoa Uy, lần này là do em động thủ trước, em nói trước đi.
" Lí Khoái Lai nói.
"Là Chu Thành Liệt cố ý khiêu khích em, cản trở không cho em viết bài, còn giễu cợt em trước mặt cả lớp, em không đánh cậu ta thì đánh ai?" Dương Hoa Uy không hề tỏ ra yếu thế, tình tình quả nhiên là rất bướng bỉnh.
"Thành Liệt, em nói đi.
" Lí Khoái Lai thấy Chu Thành Liệt vẫn im lặng không nói lời nào, có chút mất kiên nhẫn.
Cứ sau mỗi sự việc xảy ra lại khiến có Lí Khoái Lai có thể hiểu rõ hơn tính tình của từng học sinh một.
Ví dụ như biểu hiện hôm nay của Mã Chí Đông đã khiến cho Lí Khoái Lai như được mở rộng tầm mắt.
Theo như hiểu biết của anh, Mã Chí Đông là đứa không được chào đón nhất trong đám Mã Chí Phong.
Không chỉ có Mã Chí Phong thường xuyên sai vặt Mã Chí Đông, mà ngay cả Chu Thành Liệt cũng khi dễ cậu, vì vậy mà cậu cũng thường có những lời oán giận với bọn họ.
Nhưng vào thời khắc quan trọng, Mã Chí Đông liền gạt đi tất cả những bất hòa trong nội bộ mà nhào giúp Chu Thành Liệt đánh nhau với Dương Hoa Uy.
Loại người trọng tình nghĩa giống như Mã Chí Đông này, về sau chỉ cần đi đúng đường chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở.
Trong xã hội này, có rất nhiều lãnh đạo và ông chủ đánh giá rất cao những người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Mã Chí Đông sau khi tốt nghiệp sơ trung đến cửa hàng của người thân phụ giúp làm việc, cứ vậy mà mười năm trôi qua cũng không phát triển gì thêm.
Nếu như đặt Mã Chí Đông vào một vị trí phù hợp, chắc chắn có thể khiến cậu phát huy được năng lực của bản thân.
Lí Khoái Lai từ tận đáy lòng vô cùng vui sướng chỉ bởì bản thân vừa tìm ra được một ưu điểm của học sinh.
"Em, chân của em có hơi khó chịu, cho nên mới đứng lên một chút, sau đó bị Dương Hoa Uy mắng, nên em mới cố ý nói cậu ta như vậy.
"
Chu Thành Liệt ấp ấp úng úng tự bào chữa, "Em cũng không có nhờ Mã Chí Đông giúp em đánh Dương Hoa Uy, là cậu ta tự mình ra tay đánh người.
"
Mã Chí Đông gật gật đầu: "Đúng vậy, là em tự mình ra tay đánh người, không liên quan gì đến Thành Liệt.
"
Lí Khoái Lai thấy Mã Chí Đông tự ôm hết về mình như vậy, lại xem trọng cậu ta thêm một bậc.
Nhưng lúc này anh phải giáo dục cho bọn chúng đã: "Các em xem đánh nhau như là việc đi chợ mua rau đấy hả? Muốn mua gì thì mua, không mua thì thôi à?"
Lí Khoái Lai nói với ba người bọn họ rất nhiều, cuối cùng Dương Hoa Uy mới gật đầu nói: "Thầy Lý, em sai rồi.
"
Lí Khoái Lai gọi Dương Hoa Uy đến trước mặt, nói với một mình cậu: "Haizzzz, Hoa Uy, thầy vẫn luôn cho rằng em là một học sinh tốt, cảm thấy em là người có chỉ số EQ cao.
Nhưng tại sao em lại không thể khống chế được cảm xúc của mình chứ, cứ hễ kích động lên là liền đi gây sự.
"
Dương Hoa Uy sau khi bình tĩnh lại mới bất đắc dĩ nói: "Em cũng không muốn như vậy, nhưng nhiều lúc đầu em nóng lên liền không khống chế nổi bản thân nữa.
"
"Người em giờ sao rồi? Có bị thương ở đâu không?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Em không sao.
" Dương Hoa Uy lắc đầu.
"Chuyện lần này kết thúc tại đây đi, các em mỗi người tự rút ra bài học cho bản thân, được không hả?" Lí Khoái Lai hỏi.
Dương Hoa Uy gật đầu rồi quay người về lớp.
Lí Khoái Lai lại gọi Chu Thành Liệt ra: "Chuyện lần này nguyên nhân chủ yếu là do em gây ra, em đứng lên làm cản trở các bạn khác viết bài trên bảng, khi bạn nhắc nhở thì em nên ngồi xuống chứ không phải là la mắng người khác.
"
"Em biết rồi.
" Chu Thành Liệt sợ Lí Khoái Lai gọi điện cho phụ huynh nên tỏ ra vô cùng nghe lời.
"Thầy sẽ cho em thêm một cơ hội, lần này thầy sẽ không báo về cho gia đình, nhưng nếu còn lần sau nữa thì đừng trách thầy đấy.
" Lí Khoái Lai nói.
Chỉ còn lại Mã Chí Đông đang đứng trên hành lang, gió đêm nay hơi lớn khiến ống tay áo của cậu phồng lên.
Lí Khoái Lai nhìn Mã Chí Đông nhận ra bản thân trước giờ vẫn luôn không để tâm đến đứa trẻ này.
Tuy rằng thành tích học tập của cậu ta không tốt lắm, nhưng ở phương diện làm người lại rất được.
Mã Chí Đông thấy Lí Khoái Lai đang nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu càng cảm thấy thêm phần hổ thẹn mà cúi đầu.
Lí Khoái Lai đi đến, hỏi: "Chí Đông, nghe nói lần trước ở sông Bán Tinh em suýt chút nữa đã xảy ra chuyện?"
"Đều nhờ Phong ca đã cứu em.
" Mã Chí Đông cảm kích nói.
Cũng chính vì sự việc đó mà Mã Chí Đông trong lòng vô cùng biết ơn Mã Chí Phong, xem đối phương như là ân nhân cứu mạng mà đối đãi.
"Nhưng lúc đó chính Chí Phong là người đã kêu em xuống sông mà, cậu ta cũng phải có trách nhiệm.
" Lí Khoái Lai nhắc nhở.
Mã Chí Đông lắc đầu nhỏ giọng nói: "Tuy là nói như vậy, nhưng sự thật vẫn là Phong ca đã cứu sống em.
Em cảm thấy làm người không cần phải quá so đo tính toán, nếu không thì cuộc đời thật chẳng có ý nghĩa gì.
"
Lí Khoái Lai ngây người một lúc, kinh ngạc nhìn Mã Chí Đông.
Lời này của Mã Chí Đông trông thì có vẻ rất bình thường, nhưng dường như đã thức tỉnh suy nghĩ của Lý Khoái Lai.
Anh vẫn luôn so đo tính toán chuyện tương lai của những học sinh này, cảm thấy rằng nhất định phải thay đổi tất cả bọn chúng, nếu không sẽ để lại những sai lầm và tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Vì vậy mà áp lực của anh trong khoảng thời gian này vô cùng lớn, mỗi tối đều bị mất ngủ, tinh thần cũng rất tệ, luôn sợ rằng bản thân không thể thay đổi được số phận của những học sinh đó, sợ sẽ có lỗi với bọn chúng.
Haizzz, nói là chỉ cần bản thân nỗ lực, kết quả như thế nào ai cũng không thể biết được, nhưng anh làm sao nỡ đứng nhìn học sinh của mình chịu khổ trong tương lai được cơ chứ?.