Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

chương 49: 49: ông ta không đơn giản

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khương Triết ôn nhu đi đến bên cạnh giường Bạch Ninh Kiều, anh ngồi xuống gọt táo cho cô.

- Một đêm không gặp em anh đã tiều tụy như vậy rồi sao?

Anh không trả lời câu hỏi này, Khương Triết trả lời với câu hỏi trong đầu cô.

Anh biết hiện tại trong suy nghĩ của cô đang muốn hỏi gì.

- Anh không phải người như vậy, đừng tin lời bọn nhóc đó nói.

- Anh sợ em hiểu lầm sao?

- Anh chỉ sợ em không tin anh thôi.

- Em có cảm giác như anh vẫn còn giấu em rất nhiều chuyện, anh có dám kể toàn bộ cho em nghe không?

Biểu cảm trên khuôn mặt cô trở nên tò mò, cô nhìn anh, coi anh như một miếng mồi béo bở vậy.

- Đây không phải khoảng thời gian thích hợp.

- Khi nào mới là khoảng thời gian thích hợp.

- Anh nói thật trong lòng anh, anh không phải muốn giấu em, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.

Đừng nói đến chuyện này nữa, ăn táo đi.

Khương Triết đưa cho cô một miếng táo được gọt sẵn, mặc dù khuôn mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn cho vào miệng.

- Ngon quá.

- Anh gọt mà, sao không ngon được.

- Anh đừng tự luyến quá.

- Nhưng mà hai thằng em trai của anh thì tự luyến hơn anh nhiều.

- Thật hả?

- Tụi nó đang giả vờ là một nam thần cao cao tại thượng như vậy thôi, về nhà xả hết.

- Anh nói như vậy em lại càng tò mò đó.

Mà anh có giống hai đứa em của anh không?

Khương Triết ngưng cắt táo, tay anh giữ nguyên một chỗ, ánh mắt mơ hồ nhìn Bạch Ninh Kiều đang nở một nụ cười tươi rói.

- Em nói gì?

- Em lại càng tò mò anh nhiều hơn đó.

- Anh là anh, anh sẽ không diễn hay giống mấy tên nhóc kia được.

Đây chính là con người thật của anh đó, bớt tò mò lại.

- Dạ thầy.

Em biết rồi.

Bạch Ninh Kiều ngồi trên giường, lưng tựa gối, hai tay bấm điện thoại, bên cạnh có một nam nhân hầu hạ gọt trái cây cho.

- Em muốn ăn cam.

- Để anh.

- Khương Triết em hỏi anh một chuyện, anh và cô Ý dạo này thế nào rồi.

Cô ấy có hay bắt chuyện với anh nữa không?

- Vẫn còn.

Sự thật là không còn giống như trước nhưng anh cố tình trả lời khác đi, muốn xem xem khi cô ghen sẽ như thế nào.

Bạch Ninh Kiều thất vọng nhăn này lại, khuôn mặt khó chịu rõ ràng.

- Đã có bạn gái rồi mà vẫn còn bám đuôi sao? Đúng là mặt dày.

- Kiều Kiều, cô ấy là cô giáo đó.

- Nhưng em đang nói chuyện với anh bằng mối quan hệ là vợ chưa cưới còn cô Ý là tình địch.

Không có học trò hay giáo viên gì ở đây cả.

Khương Triết chợt mỉm cười xoa đầu cô.

- Ghen tới mức như vậy sao?

- Bạn trai của em mà, không ghen mới lạ.

- Yên tâm đi, anh sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào ở bên cạnh anh hết, ngoại trừ em.

- Đúng là dẻo miệng, sến súa đến nỗi em nổi da gà rồi đây này.

Không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một âm thanh phát ra từ điện thoại, anh nhìn vào màn hình sau đó tìm một lý do liền rời đi.

- Khương Triết, đi đường cẩn thận đó.

Anh một mình đi tới địa bàn của ông Lãnh, không biết là tin tốt hay tin xấu, trong lòng liền nổi lên một cảm giác bất an.

Nơi này bây giờ cũng giống như lần đầu anh tới, có hơi u ám và nhạt nhòa một chút, vẫn khiến người khác lạnh sống lưng bởi không khí ở đây.

- Ông Lãnh gọi tôi tới đây có chuyện gì sao?

- Đàn em của tôi tìm được người mà cậu yêu cầu, đây là thông tin của hắn.

Một tập hồ sơ được đặt trên bàn, Khương Triết nghi hoặc mở ra xem, nhìn sơ qua thì hắn ta chẳng có liên quan gì đến anh cả.

Hơn nữa, những người thân quen từng tiếp xúc với Bạch Ninh Kiều anh đều biết qua, hắn ta vốn chẳng có động cơ gây ra chuyện này.

- Sao vậy cậu Triết, có muốn đàn em của tôi điều tra thêm không?

- Không cần, như vậy là đủ rồi.

Đây là % còn lại, tôi đi trước.

- Khoan đã.

Ông Lãnh gằn giọng, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn bóng lưng của Khương Triết.

- ...!Cậu không phải là người của SF có đúng không?

Trước câu hỏi đó anh không những không sợ, còn rất bình tĩnh mà trả lời.

Tiếng đồ sứ va đập vào nhau trên bàn trà khiến Khương Triết có chút cảnh giác càng cao.

- Dù sao ông cũng biết rồi, không cần hỏi tôi như vậy.

Tôi biết việc làm của ông đều giữ chữ tín lên hàng đầu, tôi là khách hàng của ông, ông phải bảo mật thông tin cá nhân của tôi chứ.

Từng nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta chẳng có vẻ gì là phúc hậu, thay vào đó, sự dữ tợn như một con thủy quái khiến ai nấy nhìn vào đều xanh mặt cả lên.

Ông Lãnh không phải là người hiền lành tốt tình gì, cũng không phải là người đáng để cả tin, Khương Triết nhờ vả ông ta cũng chỉ vì muốn tìm ra tên khốn gây ra tai nạn càng sớm càng tốt.

Mà cách làm việc của ông ta cũng nhanh gọn lẹ như vậy.

????.

Truyện Chữ Hay