Thay Chị Lấy Chồng

chương 407: anh sẽ không phải tới tranh cướp mẹ với ba em chứ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi hơi do dự. Thật ra tôi cũng chuẩn bị cơm trưa cho Thiểm Thiểm rồi.

Nhưng Bạc Cảnh Hậu đã nói như vậy, tôi cũng không biết từ chối thế nào nên nói cho cậu ấy biết vị trí để một ít dụng cụ chính, còn có gạo, đậu, mì trong nhà.

Còn cả gia vị trong tủ đồ đựng gia vị có những gì cũng nói ra hết.

Bạc Cảnh Hậu đứng ở bên cạnh gật đầu: “Em biết rồi, chị Tiểu Điệp, chị cứ nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để em làm là được rồi.”

“...”

Người này cũng quá nhiệt tình nhỉ?

Không biết vì sao, tôi tự nhiên có chút đề phòng Bạc Cảnh Hậu. Người bình thường tới nhà người khác đều có thể tương đối xấu hổ, nhưng cậu ấy dường như không có cảm giác đó, trái lại có vẻ rất quen thuộc.

Để thăm dò cậu ấy, tôi lên tầng thay quần áo, sau đó không xuống tầng mà đứng ở đầu cầu thang nhìn.

Bạc Cảnh Hậu chỉ bận rộn ở trong phòng bếp và nhanh chóng làm xong một bữa sáng phong phú.

Tôi đang suy nghĩ, có phải mình quá đa nghi không?

Lúc này, Thiểm Thiểm cũng tỉnh dậy.

Khi tôi thay quần áo cho con đã nói: “Hôm nay mẹ mời một anh trai tới chơi với con, con phải nghe lời anh ấy, biết không?”

“Anh ạ?” Thiểm Thiểm tròn mắt nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu.

“Ừ, con xuống sẽ biết thôi.”

Sau khi mặc quần áo xong, tôi dẫn theo Thiểm Thiểm xuống tầng.

Lúc này, Bạc Cảnh Hậu đã đặt thức ăn lên trên bàn. Mặc dù chỉ là cháo và một món cà chua xào trứng đơn giản, nhưng ở tuổi của cậu ấy mà làm được như vậy thì đã rất hiếm thấy rồi.

Bạc Cảnh Hậu nhìn thấy tôi thì vội nói: “Chị Tiểu Điệp, em thấy trong tủ lạnh nhà chị có cà chua và trứng gà nên lấy ra nấu, nếu như chị để ý thì lần sau em sẽ không làm nữa.”

“Không sao, cậu có thể dùng các đồ trong bếp.”

Tôi kéo Thiểm Thiểm đi xuống.

Thiểm Thiểm ngồi ở trên ghế trẻ con của mình. Bạc Cảnh Hậu đưa cháo đến trước mặt thằng bé và mỉm cười nói: “Chào em, anh là Bạc Cảnh Hậu, anh sẽ làm bạn của em từ ngày hôm nay, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Bạc Cảnh Hậu nói làm cho tôi cảm thấy mình không tìm nhầm người. Thái độ cậu ấy thể hiện với Thiểm Thiểm giống như thật sự tới làm bạn với thằng bé vậy.

Nhưng Thiểm Thiểm nhìn cậu ấy không nhúc nhích, cái miệng nhỏ nhắn mím lại rồi hỏi: “Anh không phải tới cướp mẹ với ba em chứ?”

“Hả?” Lời Thiểm Thiểm nói làm cho tôi bối rối!

Tôi vội vàng vỗ nhẹ vào đầu thằng bé: “Trong đầu con nghĩ gì thế? Mẹ và anh này không cùng lứa tuổi đâu.”

Theo tôi thấy, Bạc Cảnh Hậu chỉ là trẻ con.

“Anh tới chơi với em thôi.” Bạc Cảnh Hậu hình như không chú ý tới lời thằng bé nói.

“À...” Lúc này, Thiểm Thiểm mới đành miễn cưỡng gật đầu và kiêu ngạo nói: “Em thấy anh cũng đừng để ý. Anh kém hơn ba em rất nhiều. Ba em giàu hơn anh, đẹp trai hơn anh và cũng làm mẹ em thích hơn anh. Mẹ em sẽ không coi trọng anh đâu!”

“... Ăn cơm đi!”

Tôi cũng không biết Thiểm Thiểm đang suy nghĩ gì nữa!

Thiểm Thiểm cúi đầu ăn cơm, tôi lại xin lỗi Bạc Cảnh Hậu: “Thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện.”

“Không sao. Điều này chứng tỏ trông em trưởng thành, có đúng không, ha ha.” Bạc Cảnh Hậu cười hì hì.

Chờ ăn cơm xong, tôi liền đi.

Ngày hôm nay, trong lòng của tôi đặc biệt lo lắng không yên, rất sợ Bạc Cảnh Hậu là một kẻ buôn người gì đó.

Cho nên lúc ăn cơm trưa, tôi còn đặc biệt hỏi Vương Thanh Thanh: “Cháu cậu sẽ không lừa ôm con trai tôi rồi bỏ chạy chứ?”

Vương Thanh Thanh vỗ ngực cam đoan với tôi: “Đương nhiên là không rồi! Cháu tôi rất tốt đấy. Nếu cậu ấy mà không đáng tin cậy, tôi làm gì có can đảm dám giới thiệu cho cậu chứ!”

Cô ấy nhiều lần bảo đảm thì tôi mới an tâm được

Chờ đến tối về nhà cũng chứng minh được là tôi quá đa nghi.

Khi tôi về đến nhà, Thiểm Thiểm và Bạc Cảnh Hậu đang chơi cuộc chiến Lego trong phòng khách.

“Mảnh ghép ở đây này! Sao anh đần thế!” Tôi vừa vào cửa đã nghe Thiểm Thiểm nói vậy.

Bạc Cảnh Hậu dường như bừng tỉnh hiểu ra: “À, hóa ra là ở đây. Sao anh không phát hiện ra chứ!”

“Ngốc, anh lớn như vậy mà còn chẳng thông minh bằng em.”

Trong lúc Thiểm Thiểm nói chuyện còn lộ rõ vẻ vui mừng.

Tôi cũng hiểu, sao Bạc Cảnh Hậu có thể thật sự không biết mảnh ghép Lego đang ở đâu chứ! Cậu ấy chỉ là dùng cách này để Thiểm Thiểm hoạt động trí não mà thôi.

Lúc này hai người chơi vui vẻ tới quên cả trời đất. Khi tôi đi vào trong thì Bạc Cảnh Hậu đã phát hiện ra, nhưng Thiểm Thiểm vẫn không hay biết gì.

Chỉ một ngày mà hai đứa lại chơi với nhau hòa thuận như vậy, lúc này tôi mới cảm giác được Bạc Cảnh Hậu thật sự đáng tin.

Tôi thay giày và đi vào trong. Bạc Cảnh Hậu vội vàng đứng lên nói: “Chị Tiểu Điệp, em làm cơm tối giúp chị.”

“Không cần, để tôi làm cho.” Tôi liếc nhìn đồng hồ và thấy đã hơn sáu giờ rồi: “Cậu nhanh về trường đi.”

“Vâng.” Bạc Cảnh Hậu khẽ gật đầu.

Cậu ấy thu dọn Lego trên mặt đất và hẹn với Thiểm Thiểm hôm sau lại tới cùng chơi tiếp, sau đó liền rời đi.

Chờ tôi nấu cơm xong và gọi Thiểm Thiểm ra ăn cơm, thằng bé mới nhìn tôi nói: “Mẹ, mẹ có thể cho anh thêm chút tiền để anh ấy chơi với con nhiều hơn được không?”

Tôi sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là Bạc Cảnh Hậu bảo thằng bé nói như vậy sao?

Nếu vậy thì cậu ta quá xấu rồi, không ngờ lại bảo trẻ con nói hộ.

Nhưng tôi vẫn nén giận hỏi thằng bé: “Sao con nói vậy?”

“Bởi vì trong phòng con có nhiều Lego như vậy, anh ấy không chơi cùng thì một mình con ghép sao hết được!”

Thiểm Thiểm nói rất tự nhiên.

Nhưng tôi không cam lòng: “Nhưng ai dạy con nói chuyện cho thêm tiền chứ?”

“Dạ? Không ạ, trước đó mẹ bảo con làm việc giúp cho ông nội, không phải cũng là ba nghìn một giờ sao?”

Thiểm Thiểm nói rất đương nhiên.

Lúc này, tôi mới ý thức được, có thể mình đã hiểu nhầm Bạc Cảnh Hậu rồi.

Ngày hôm sau, khi Bạc Cảnh Hậu tới, tôi để lại ít tiền lẻ cho cậu ấy và bảo cậu ấy mua giúp vài thứ.

Hơn nữa, tôi cũng giữ cậu ấy lại ăn cơm.

Vào thứ tư sau hai tuần Bạc Cảnh Hậu tới đây, bởi vì tôi và Đào Nhi tham dự một bữa tiệc tối nên hơn chín giờ mới về đến nhà.

Sau khi tôi về nhà thì Thiểm Thiểm đã ngủ, Bạc Cảnh Hậu ngồi một mình ở trên sô pha chơi trò chơi trên điện thoại.

Tôi vừa vào cửa đã thấy cậu đứng lên và giơ cái túi trên tay lên: “Chị Tiểu Điệp, em đi đây.”

“Được.”

Tôi khẽ gật đầu.

Bạc Cảnh Hậu cũng không nói gì, đi giày rồi ra khỏi cửa.

Bên ngoài trời đã tối đen, tôi nhìn thấy cậu ta bước nhanh vào trong bóng đêm, trong giây lát chợt cảm giác xấu hổ. Sau khi do dự một lát, tôi vẫn lấy điện thoại ra và gọi cho cậu ấy.

Bạc Cảnh Hậu nhanh chóng nghe máy: “Chị Tiểu Điệp, sao vậy?”

“À... Có phải chuyến xe buýt cuối cùng đã không còn đúng không? Nếu không cậu ở lại chỗ chúng tôi đi. Nhà chúng tôi có nhiều phòng khách lắm.”

Nhà Tống Tuyết có ba phòng khách, một phòng đã sửa lại thành phòng cho Thiểm Thiểm, nhưng vẫn còn có hai phòng nữa.

Thật ra, trước đây tôi cũng đã suy nghĩ qua về chuyện để Bạc Cảnh Hậu ở lại, nhưng cuối cùng vẫn tự mình bác bỏ.

Dù cậu ấy có nhỏ hơn nữa thì nói cho cùng cũng đã hai mươi tuổi, là một người đàn ông rồi.

Tôi và cậu ấy ở chung một chỗ, nói thế nào cũng không tiện.

Nhưng qua hai tuần, tôi cảm giác đứa trẻ Bạc Cảnh Hậu này vẫn rất thật thà và không có mánh khóe gì, cho tôi cảm giác ấm áp và sạch sẽ.

Bạc Cảnh Hậu vừa nghe tôi nói vậy đã nói ngay: “Không cần đâu, chị Tiểu Điệp. Em sẽ tự nghĩ cách! Cảm ơn chị.”

Cậu ấy nói xong liền cúp điện thoại.

Truyện Chữ Hay