Chuyện phải đến thì muốn trốn cũng không được.
Tôi đóng cửa lại, sửa sang quần áo gọn gàng rồi mới đến phòng làm việc.
Tôi vào phòng thì thấy Lý Hào Kiệt đã ngồi đó, anh cởi áo khoác, mặc bên trong một chiếc áo len màu trắng.
Nói thật thì tôi rất ít khi thấy Lý Hào Kiệt mặc đồ màu trắng, nhìn anh như vậy trông hiền hòa hơn rất nhiều, khiến người ta có cảm giác anh rất dịu dàng.
Thấy tôi đi vào, Lý Nam Hào chỉ chiếc ghế sô pha trống: “Ngồi đi.”
Tôi nghe lời ngồi lên ghế và im lặng.
Lý Nam Hào uống một ngụm trà rồi thở dài, “Haiz, đúng là tạo hóa trêu người.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, cả tôi và Lý Hào Kiệt đều không nói gì.
Lý Nam Hào nhìn tôi rồi nhìn Lý Hào Kiệt: “Sau này hai đứa định thế nào?”
Tôi không biết Lý Nam Hào hỏi vậy là có ý gì, vậy nên tôi không đáp.
Lý Hào Kiệt nói trước: “Thứ gì thuộc về con thì con chắc chắn sẽ cướp về.”
Tôi nhìn anh, tâm trạng phức tạp khôn tả.
Lý Nam Hào nhìn tôi: “Vậy cháu thì sao? Cháu định thế nào? Định ở bên thằng ba cả đời hay làm sao?”
“Cháu...” Với câu hỏi này, nếu có thể chọn thì tôi nhất định sẽ chọn Lý Hào Kiệt.
Nhưng mọi thứ đang diễn ra không cho phép tôi lựa chọn.
“Ông hy vọng cháu sẽ ở bên thằng ba cả đời.” Lý Nam Hào nói, “Tuy thằng ba có nhiều thói quen không tốt, nhưng ông có thể cảm nhận được rằng nó thực sự yêu cháu và muốn ở bên cháu cả đời này.”
Thực sự yêu tôi? Muốn ở bên tôi cả đời ư?
Tôi nghe vậy mà thầm chế giễu, nếu anh ta yêu tôi thật thì sao còn làm chuyện như vậy với Tề Lam? Song tôi sẽ không nói chuyện này với Lý Nam Hào, càng không để Lý Hào Kiệt biết.
Tôi cụp mắt không đáp.
“Ông biết rõ chú út là người thế nào mà, giờ ông nói vậy khác nào đẩy cô ấy vào hố lửa?” Lý Hào Kiệt ngắt lời ông, “Chú ấy ngồi tù là chuyện sớm hay muộn thôi!”
“Hỗn láo!” Lý Nam Hào trừng mắt: “Con cứ làm tốt chuyện của mình đi, đừng quan tâm nó làm cái gì. Trước đây chính con đã chọn kết hôn với Lâm Tuyền, có ai ép con không? Chuyện đến nước như bây giờ thì đừng trách ai! Tất cả đều do con tự chọn cả thôi.”
“Không ai ép con ư? Vâng, không ai ép con, nhưng con bị ép phải lựa chọn, giữa cưới Lâm Tuyền và an nguy của cô ấy, chẳng phải mọi người đều biết con sẽ chọn gì hay sao?” Lý Hào Kiệt đứng bật dậy.
Bàn tay đặt trên bàn sách của Lý Nam Hào siết chặt lại như thể đang kiềm chế gì đó.
“Đều đã qua rồi.” Lý Nam Hào lại gần: “Chuyện thành thế này coi như đã ngã ngũ rồi, giờ con nên hướng về phía trước, trên thế gian này đâu phải chỉ có mình con bé là phụ nữ đâu...”
“Nhưng ngoài cô ấy ra, con không cần ai khác!” Lý Hào Kiệt ngắt lời Lý Nam Hào.
Lý Nam Hào vỗ bàn, “Con định làm ông tức chết mới vừa lòng hả?”
“Không, con nhất định phải tìm được chứng cứ để tống chú ấy vào tù!” Lý Hào Kiệt ngồi xuống, khoanh tay trước ngực nhìn ông mình. Ánh mắt của anh vô cùng kiên quyết.
Lý Nam Hào tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Con muốn tạo phản rồi phải không!”
“Không phải, con vốn không quan tâm mấy chuyện của chú ấy, nhưng chú ấy cướp người của con thì con không để yên đâu.” Lý Hào Kiệt nói.
“Cánh cứng rồi nên không thèm nghe lời ông nữa phải không? Ông cho con biết, nếu con dám điều tra thì Lý Nam Hào ông coi như không có đứa cháu như con nữa!” Bàn tay đang tì lên bàn của Lý Nam Hào run bần bật.
Tôi không hiểu hai người họ đang nói gì, song nhìn thấy Lý Nam Hào kích động như vậy, tôi biết mình không thể im lặng nữa. Tôi bèn đứng dậy đến bên Lý Nam Hào: “Ông Lý, ông đừng giận quá, có gì từ từ nói ạ.”
“Ông nội, ông nợ chú ấy, nhưng ông cho chú ấy tiền, rồi xử lý biết bao nhiêu chuyện ngày trước của chú ấy nữa. Giờ chú ấy chuyên nghiêp rồi nên làm cẩn thận hơn, nhưng nếu không có ông thì chú ấy đã ngồi tù từ lâu rồi! Ông đã trả hết những gì ông nợ rồi!” Lý Hào Kiệt vẫn không chịu thôi, càng nói càng kích động hơn.
“Đừng nói nữa.” Tôi gắt Lý Hào Kiệt.
Tôi đỡ Lý Nam Hào, thấy mặt ông tái mét, nhất định là đang giận lắm. Tôi sợ Lý Hào Kiệt kích thích ông nữa thì sẽ...
Lý Hào Kiệt nghe thấy tôi nói vậy thì há miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ nói, “Xin lỗi.”
Lý Nam Hào nhìn anh với khuôn mặt nặng nề, “Bất kể thế nào đi nữa, ông còn sống được ngày nào thì sẽ không để nó ngồi tù. Ông chết rồi, mấy đứa muốn làm thế nào thì làm, ông cũng không làm gì nổi nữa.” Ông nói xong bèn đứng dậy.
Bình thường ông đều tự đi, nhưng lần này ông cầm lấy cây gậy đầu rồng bên cạnh để chống, đi từng bước ra khỏi phòng.
Tôi định dìu ông thì ông đẩy ra, “Không cần, ta còn chưa già đến mức cần người ta đỡ.” Ông nói vậy rồi ra ngoài.
Sau khi Lý Nam Hào đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Lý Hào Kiệt, tôi không muốn giao tiếp nhiều với anh nhưng tôi tò mò về cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai ông cháu, “Anh Mạnh đã làm gì?”
Làm gì để phải vào tù?
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, do dự một lát rồi đáp, “Anh không thể nói cho em biết được, nhưng anh sẽ nhanh chóng tìm được chứng cớ để tống tiễn chú ấy vào nơi đó.”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt bằng ánh mắt thật phức tạp. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy chắc chắn, tôi biết anh sẽ không tiết lộ nên cũng không hỏi nữa. Và tôi biết tôi không thể can thiệp vào việc mà anh muốn làm được.
Điều tôi có thể làm là bảo vệ Thiểm Thiểm thật tốt để không ai làm tổn thương thằng bé.
Tôi gật đầu: “Được rồi, vậy tôi về chỗ Thiểm Thiểm.”
Tôi vừa đứng lên đi mở cửa thì Lý Hào Kiệt kéo tôi lại, tôi không chú ý nên ngã ngửa về phía sau, ngồi vào lòng Lý Hào Kiệt.
Tôi đỏ mặt giãy dụa: “Vậy không được đâu.”
Lý Hào Kiệt ôm chặt tôi trong lòng rồi sau đó đặt hai tay lên eo tôi, “Quay lại đây.”
“Không được, tôi phải đi.”
“Không.” Lý Hào Kiệt từ chối.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ về lời của Lý Trọng Mạnh, nghĩ về thân phận của mình.
Tuy trong lòng tôi muốn lại gần Lý Hào Kiệt hơn nữa, nhưng thân phận của tôi không cho phép điều đó.
Giờ tôi đã là vị hôn thê của Lý Trọng Mạnh, bất kể với lý do gì, thân phận gì, nguyên nhân gì thì tôi đã là vị hôn thê của anh ta rồi.
Tôi không yêu cầu anh ta phải làm gì, nhưng tôi không thể phá vỡ dải phân cách này được.
Tôi hạ quyết tâm rồi nhổm dậy, song Lý Hào Kiệt lại kéo tôi xuống ghế và đè lên trên người tôi, nghiêng người hôn tôi.
Tôi có thể nếm được vị cồn nhàn nhạt trong miệng mình.