“Không đâu, anh tôi vì cô ta mà đắc tội với đám xã hội đen, đây vốn là điều tối kỵ của anh ấy. Trước đây anh ấy còn hay bảo với tôi cố gắng không được dính đến đám ấy, bằng không thì sau có muốn thoát thân cũng khó, nhưng bản thân anh ấy lại vì Tống Duyên Khanh mà phạm vào điều tối kỵ này.” Ngô Tiến An kích động giải thích.
Tôi đứng ở cửa, bàn tay nắm tay vịn run lên, thật sự là thế ư?
Ngô Tiến An hình như đang uống nước, tôi nghe thấy tiếng hắn đặt cốc xuống: “Vì thế mà anh tôi bị đám kia tẩn cho một trận đấy, suýt nữa thì bị bắt lại rồi, may là anh ấy tự trốn về được! Anh ấy bị thương nặng lắm, còn gãy một cái xương sườn cơ, mãi sau mới khỏi.”
“Nghiêm trọng vậy cơ à?” Khương Thanh có vẻ cũng rất bất ngờ.
“Cũng không hẳn, lúc ấy là trường hợp đặc biệt, anh tôi cũng vì bảo vệ bản thân thôi. Còn bên Lâm Tuyền ấy, nhà họ Lâm nhìn thì tưởng là làm ăn hẳn hoi nhưng thực ra cũng dính đến xã hội đen đấy. Nếu không thì sao anh tôi lại cưới cô ta chứ. Suy cho cùng cũng vì bảo vệ Tống Duyên Khanh thôi, giờ thì tốt rồi, hết bị thương rồi dính đến xã hội đen, còn phải lấy người mình không yêu nữa. Còn Tống Duyên Khanh thì sao, kè kè theo Lý Trọng Mạnh mấy năm rồi, cô ta làm thế có xứng với anh tôi không?” Tôi nghe rõ từng lời Ngô Tiến An lên án mình mà trong lòng chua xót không chịu nổi.
Thì ra là như vậy, vì sao Lý Hào Kiệt lại không nói cho tôi biết chứ? Nếu anh ấy nói ra thì tôi nhất định sẽ chờ anh ấy...
Suy nghĩ của Khương Thanh cũng giống tôi: “Thế sao Lý Hào Kiệt không nói, im lặng để tỏ ra bản thân mình rất ngầu hả?”
Tôi không nhịn được bèn bước ra nhìn Ngô Tiến An: “Mấy năm tôi không ở đây, Lý Hào Kiệt sống có tốt không?”
Cuối cùng thì tôi vẫn muốn biết mấy năm nay anh ấy sống có ổn không.
Ngô Tiến An thấy tôi thì vội lấy tay che miệng rồi đứng phắt dậy: “Cô đừng bảo là tôi nói đấy nhé, anh Kiệt mà biết sẽ đánh chết tôi mất!”
“Vậy anh nói cho tôi biết mấy năm nay anh ấy sống thế nào đi.” Tôi nhìn hắn mà lòng đau như cắt.
Ngô Tiến An nhìn tôi với vẻ mặt khá phức tạp, một lúc sau hắn mới nói: “Anh ấy tưởng cô chết rồi nên làm sao mà sống tốt được, còn mua một miếng đất làm mộ đôi, bảo là sau khi chết sẽ chôn cùng một chỗ với cố, có đợt ngày nào anh ấy cũng ra mộ cô ngồi...”
“Mộ ở đâu?” Tôi nhìn Ngô Tiến An.
Ngô Tiến An do dự một chút rồi đáp: “Thôi, đã nói thì nói hết cho xong, ở khu số ba nghĩa trang phía đông.”
“Cảm ơn anh.” Tôi thầm ghi nhớ địa chỉ vừa rồi.
Ngô Tiến An ngồi xuống ghế: “Anh tôi thật lòng thật dạ với cô, tôi thật không hiểu sao cô không nhận ra điều đó chứ? Sau khi anh ấy nguôi ngoai thì lao đầu vào công việc, cả ngày chỉ hận không thể ở luôn trong công ty, anh em bọn tôi mấy lần mời anh ấy đi chơi nhưng anh ấy đều từ chối.”
“...”
Thì ra mấy năm nay Lý Hào Kiệt đã sống như vậy, tính ra tôi có Thiểm Thiểm ở bên, theo học Mưu Hướng Lễ, vậy là còn hạnh phúc lắm.
Khương Thanh ngồi bên cạnh tôi và hỏi: “Vậy chuyện hôm nay là thế nào, em kể xem.”
Tôi bèn kể sơ sơ chuyện xảy ra hôm nay. Tôi đã biết Ngô Tiến An là một tên lắm mồm, dù hắn cam đoan sẽ không nói cho Lý Hào Kiệt thì tôi cũng không tin. Vậy nên tôi nhấn mạnh rằng Lý Trọng Mạnh chưa làm gì tôi, cũng nhắc lại lời Lý Trọng Mạnh nói một lần nữa.
Khương Thanh nghe xong thì cười lạnh: “Gì đây? Ăn vụng bị phát hiện nên nghĩ lý do để đổi đen thay trắng à? Đúng là cặn bã, cả nhà họ Lý rặt một đám cặn bã!”
“Anh tôi không phải thế!”
“Rồi rồi, anh của anh là ngoại lệ.” Khương Thanh quay người nhìn tôi: “Vậy em còn định kết hôn với Lý Trọng Mạnh nữa không?”
Tôi nhìn chị ấy, dù rất bất đắc dĩ nhưng vẫn gật đầu.
Khối tài sản khổng lồ của Lý Trọng Mạnh rõ ràng là áp đảo hơn Hào Thiên nhiều. Lý Hào Kiệt đã giúp tôi bao nhiêu việc vậy rồi, nếu thế thì tôi hy sinh một chút để đổi lấy sự bình an cho công ty của anh ấy là đúng rồi.
“Em điên hả?” Khương Thanh kéo tôi đến trước mặt chị ấy: “Anh ta như thế rồi mà em vẫn định kết hôn sao?”
“Có chứ, sao lại không?” Tôi nói với chị ấy, đồng thời cũng tự thuyết phục bản thân mình.
“Chị không đồng ý!” Khương Thanh khoanh tay trước ngực: “Chị nói cho em biết, nếu em muốn kết hôn với anh ta thì chị sẽ nhốt em trong phòng, anh ta muốn cưới em thì phải bước qua xác chị đã!”
“Thôi đừng mà.” Ngô Tiến An nghe vậy thì lập tức nói: “Để tôi đứng trước cho, bước qua xác tôi đã, tôi không nỡ nhìn cô chết.”
Tôi thấy hai người họ như vậy thì yên tâm hơn nhiều. Khương Thanh và Ngô Tiến An nhìn thì như một đôi oan gia nhưng thật ra lại hợp nhau đến kỳ lạ. Sau này nếu ở bên nhau thì không chừng sẽ rất hạnh phúc.
Tôi cười: “Có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là kết hôn thôi mà. Huống hồ, Lý Trọng Mạnh vừa có tiền lại vừa đối xử tốt với em, tốt quá rồi còn gì.”
“Em lừa ai chứ không lừa được chị đâu.” Khương Thanh bất bình thay tôi.
Ngô Tiến An thấu hiểu hơn: “Thôi, chúng ta đừng quan tâm chuyện này nữa, đây cũng không phải chuyện đơn giản, người ngoài như chúng ta không xen vào được đâu.”
Bình thường hắn như một cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng nhưng tôi biết, hắn suy nghĩ rất thấu đáo về chuyện này. Đúng là người ngoài không thể nào xen vào được.
“Không được, kết hôn là chuyện cả đời người, sao có thể...”
“Em sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.” Tôi ngắt lời Khương Thanh, vòng tay ôm lấy chị ấy: “Chị yên tâm, em sẽ không để mình phải khổ đâu.”
“Em...”
“Thôi, em mệt quá rồi đây này, tối nay em ngủ ở chỗ chị được không?” Tôi lại ngắt lời chị ấy lần nữa.
Tôi biết Khương Thanh chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng đây là lựa chọn của tôi.
Khương Thanh nhìn tôi, định nói gì đó song cuối cùng chỉ gật đầu: “Được, muốn ở đây bao lâu cũng được.”
Tôi vào phòng ngủ, Khương Thanh đặt vỏ chăn và ga trải giường sạch trong tủ cho tôi. Tôi trải giường rồi nằm lên.
Ngoài cửa, Khương Thanh và Ngô Tiến An đang cãi nhau gì đó, xem ra quan hệ của họ mấy năm nay cũng khá tốt.
Chắc vì không ở bên Lý Trọng Mạnh nên chẳng mấy mà tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, tôi mơ về ngày Lý Hào Kiệt kết hôn, tôi đứng bên cửa sổ nhìn màn mưa bên ngoài. Lý Hào Kiệt đứng trong màn mưa ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy đau thương.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi, bầu trời bên ngoài rực nắng vàng. Gió tuyết đêm qua đã ngừng, tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi. Lâu lắm rồi tôi không ngủ nướng thế này.
Điện thoại tôi có ba bốn cuộc gọi nhỡ từ Đào Nhi và tin nhắn của cô ấy, cô ấy lo tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi nhắn tin lại cho Đào Nhi, bảo cô ấy rằng hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nhắn xong tôi mới thay quần áo rồi ra ngoài.
Ngoài phòng khá bừa bộn, trên bàn ăn có một phần sandwich, bên cạnh có một tờ giấy ghi chú. Tôi đi tới cầm lên xem, là Khương Thanh viết “Bữa sáng tình yêu, nhớ phải ăn đấy”, đột nhiên tôi thấy lòng ấm áp quá.
Ăn sáng xong tôi bèn dọn dẹp nhà cửa cho Khương Thanh, thấy trong thùng rác có mấy cái bao cao su dùng rồi.
Vậy là đủ để tôi biết chuyện xảy ra tối qua rồi.
Chờ mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi ngồi lên ghế sô pha, nghĩ đến chuyện Ngô Tiến An nói hôm qua bèn mặc áo khoác rồi xuống tầng, bắt taxi đến khu nghĩa trang phía đông.