Món ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời, Vân Phỉ không dám giả vờ ngủ khi Úy Đông Đình đến để trốn y nữa, chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh y, đọc sách, vẽ tranh, uống trà, tán gẫu.
Trong mắt của những người hầu trong phủ, hai người ngọt ngào hạnh phúc giống như một đôi phu thê mới cưới, hòa hợp yêu thương nhau. Đại tướng quân nâng niu chiều chuộng vị hôn thê làm cho những nha hoàn trẻ tuổi trong phủ vừa hâm mộ vừa ghen tị không thôi, có ai ngờ thân là người trong cuộc, Vân Phỉ sống một ngày bằng một năm, như trong cơn nước sôi lửa bỏng, khổ không nói hết.
Úy Đông Đình tốt với nàng đến mức không chê vào đâu được, yêu thương chiều chuộng nàng như con nít, lần nào đến cũng mang theo thứ này thứ kia như điểm tâm, quần áo, trang sức, đồ chơi... Đáng tiếc mỗi khi nàng sắp cảm động thì lại nhớ tới cha mình. Năm đó, ông cũng đối xử với mẹ như thế, dụ dỗ bà đem gia tài bạc triệu ra cho mình. Kết quả là lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển đều là những lời dối gạt người; vừa gặp đã yêu, anh hùng cứu mỹ nhân thì ra lại là cái bẫy đã được thiết kế sẵn.
Nàng sẽ không bị mắc lừa nữa đâu, Úy Đông Đình đối tốt với nàng cũng giống như Vân Định Quyền đối tốt với Tô Thanh Mai năm đó, không phải vì thích Tô Thanh Mai mà là vì người cha Tô Vĩnh An của nàng ta.
Cũng đồng dạng như vậy, Úy Đông Đình yêu thương che chở nàng cũng chỉ vì cha nàng. Nếu nàng không phải là con gái của Vân Định Quyền mà là con gái của ông Trương bán thịt ở ngoài thành thì y có tốt với nàng thế không chứ?
Nghĩ tới đây, chút mầm móng tình yêu vừa nảy lên trong lòng nàng liền bị ngắt bỏ một cách không thương tiếc. Đáng tiếc là mấy cái mầm này có sức sống quá dẻo dai, lửa đốt không chết, gió xuân thổi tới là lại nảy mầm. Những việc Úy Đông Đình làm cho nàng giống như không ngừng nhen lửa trong lòng nàng, dẫn dụ những cái mầm kia đội đất chui lên một cách mạnh mẽ.
Cho nên, mỗi khi ở bên cạnh y, Vân Phỉ không ngừng thầm nhổ cỏ mầm, lúc nào cũng cảnh tỉnh mình không được bị y làm cảm động, không được để y làm động lòng, nội tâm giằng xé rất khổ sở.
Trước khi Tống Kinh Vũ đi, hai người đã hẹn nhau vào ngày thứ hai mươi thì bảo Phục Linh tới hiệu thuốc Hạnh Lâm để nối liên lạc với người của hắn.
Phủ tướng quân canh gác nghiêm ngặt, không thể cướp người ở trong phủ nên chỉ có thể thực hiện ở bên ngoài. Cho nên Vân Phỉ bắt đầu lấy cớ ra ngoài, để sau này Tống Kinh Vũ đến kinh thành rồi, nàng đột nhiên ra ngoài thì Úy Đông Đình sẽ sinh nghi.
Thế là cứ cách năm sáu ngày là nàng lại dẫn Phục Linh ra phố một lần. Mỗi lần ra ngoài, quản gia Úy Thiếu Hoa lại như sắp ra trận, phái rất nhiều người theo bảo vệ, cho dù là trên phố xá sầm uất, trước sau xe ngựa cũng luôn có hơn hai mười người bao quanh.
Ngày nào Vân Phỉ cũng giơ ngón tay ra tính nhẩm, cuối cùng cũng tới ngày hẹn liên lạc lại với Tống Kinh Vũ. Ăn sáng xong, nàng nói với Phục Linh: “Em đến hiệu thuốc Hạnh Lâm nhờ Chương đại phu hốt ít thuốc thanh nhiệt hạ hỏa về đây, lưỡi của ta hơi đau.”
Nửa canh giờ sau, cuối cùng Phục Linh cũng xách thuốc về, thấy xung quanh không có ai thì mới cẩn thận nói: “Tiểu thư, khi em đến bốc thuốc thì có người đưa cho em cái này, bảo là giao cho tiểu thư.”
Phục Linh đưa cho Vân Phỉ một cái túi hương, Vân Phỉ nhận lấy mở ra xem thì thấy trong đó chính là dây buộc tóc bằng nhung màu đỏ hôm trước nàng đưa cho Tống Kinh Vũ, bên trong còn có một bức thư.
Nàng vừa mừng vừa lo, mở ra xem thì thấy đúng là bút tích của Tống Kinh Vũ. Sau khi xem xong, nàng xé nát bức thư, nhưng nghĩ lại còn chưa yên tâm nên nhóm lửa đốt cháy.
Cuối cùng thì có thể rời khỏi kinh thành rồi, tâm trạng của nàng vui đến mức khó kiềm chế được, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Quần áo trang sức bình thường nàng không thể mang theo, chỉ có thể mang theo ngân phiếu của mình chạy trốn.
Khi nàng nhìn thấy mười sáu đĩnh vàng thì lòng đau như dao cắt, lẽ nào phải quăng những thứ đáng yêu này lại đây sao?
Nếu nàng mang theo mười sáu đĩnh vàng bỏ trốn thì chắc chắn Úy Đông Đình sẽ biết nàng bị bắt là giả, nàng cố ý bỏ trốn. Nếu muốn giả vờ bị bắt y như thật thì nhất định phải để những thứ mình thích lại.
Thứ nàng thích nhất đương nhiên chính là vàng bạc. Nhìn những đĩnh vàng lấp lánh đáng yêu, nàng cắn ngón tay, hết sức không đành lòng, ruột đứt từng khúc. Cuối cùng, rút kinh nghiệm xương máu, nàng đành phải nén đau bỏ những thứ mình thích lại.
Sau khi ngủ trưa dậy, nàng nhấp nhỏm cầm một quyển sách ra ngoài vườn hoa. Trên những dây nho xanh um tùm là những quả nho tím bóng bẩy, đang tỏa ra hương thơm tươi mát. Nàng không yên lòng mà đọc vài trang sách, thầm tưởng tượng ra tình cảnh bị người ta bắt đi, để tránh lại bị Úy Đông Đình nhìn ra chỗ sơ hở. Lần này, bất luận thế nào cũng không thể xảy ra sơ suất.
Đang nghĩ ngợi mông lung, quyển sách trong tay nàng bị ai đó giật lấy.
Nàng giật mình, chưa kịp quay đầu lại thì đã bị ôm vào một lồng ngực rộng vững chãi và ấm áp.
Không cần nhìn thì nàng cũng biết là Úy Đông Đình. Ở chung với nhau nửa tháng trời, ngày nào cũng thân thiết nên nàng đã quá quen với hơi thở của y, Nàng nghiêng người liếc y một cái, hơi bĩu môi. Vẻ mặt vốn là không vui kia lại đễ thương xinh đẹp không sao tả xiết, hớp hồn người ta.
Y không nén được nên cúi đầu hôn lên đôi môi xinh xắn kia, mút thật mạnh.
Ánh dương ấm áp chiếu qua những kẽ lá nho thành những tia sáng nhỏ, soi sáng đôi mày kiếm đầy khí khái cùng đôi mắt sâu thẳm của y, giống như là một vùng biển xanh êm ái. Giây phút ấy, nàng bỗng thấy mình động lòng. Có lẽ đây là lần cuối cùng ở bên cạnh y. Không biết tại sao, trong lòng nàng thoáng thấy hơi áy náy cùng không nỡ. Lần đầu tiên, nàng phá lệ, bắt đầu nếm thử chiếc hôn này.
Khoảng thời gian này ngày nào y cũng tập luyện nên kỹ thuật hôn đã tiến bộ rất nhiều, môi kề môi, lưỡi vờn lưỡi, nhẹ nhàng quấn quýt làm người ta phải say lòng. Nhưng nàng lập tức cảnh tỉnh mình tất cả chỉ là ảo ảnh, là bọt nước, là trò lừa bịp người. Y chỉ muốn mê hoặc nàng, sau đó khiến nàng toàn tâm toàn ý bán mạng cho y. Nàng cần phải nhanh chóng thoát khỏi cái bẫy ngọt ngào, vũng bùn êm ái này.
Dường như y nhận ra nàng không yên lòng nên dừng lại hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Không nói cho huynh biết.” Bỗng nhiên nàng không dám nhìn y, dời mắt sang nhìn ngắm những trái nho trên đầu. Từng trái một bóng mượt như ngọc trai, chi chít um tùm, giống như những dấu vết, những kỷ niệm trong những ngày ở bên cạnh y, từ nhỏ bé xanh chua cho tới chín mọng tròn đầy, tất cả đều trở nên khác với lúc ban đầu.
Hai tay y vòng qua ôm lấy eo nàng, mắt nhìn thẳng vào mặt nàng, ánh mắt sáng rực sắc bén như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng. Tim nàng bắt đầu đập thật nhanh.
“Không nói cho ta biết, vậy có muốn ta đoán hay không?”
Đã có quá nhiều bài học kinh nghiệm, đã có quá nhiều lần thất bại, bị y vạch trần nên nàng bỗng thấy chột dạ, giống như chỉ cần y đoán là sẽ đúng nên vội vàng nói: “Được rồi, ta nói với huynh.”
Nàng cúi đầu do dự một lát rồi nói nhỏ:“Ta từng hứa nguyện tại Tịnh Thổ Tự, bây giờ nguyện vọng đã thành hiện thực nên muốn đi tạ lễ. Nhưng ta không thể trở về Kinh Châu được nên muốn đến Bạch Mã Tự một chuyến.”
Nàng ngước mắt lên, thấp thỏm bất an nhìn vào mắt y, tim đã hồi hộp tới mức muốn nhảy vọt ra ngoài. Sau khi bị y nhìn thấu vài lần, nàng giống như bị ám ảnh nên mỗi khi lừa gạt y đều luôn lo lắng bị y nhìn thấu. Cảm giác này thật là đáng ghét.
“Nàng hứa nguyện điều gì?” Úy Đông Đình khẽ mỉm cười, vân vê trái tai của nàng một chút. Đây là nơi nhạy cảm nhất của nàng, mỗi khi bị y vân vê như vậy thì nàng đều cảm thấy cả người như bị ngâm trong chậu giấm, cảm giác vừa mềm vừa nhũn đúng là khiến người ta muốn phát điên lên.
Nàng thở không đều đặn, nói: ”Ta... đương nhiên là hứa nguyện... có người chồng tốt.” Nói xong, mặt nàng đỏ ửng lên không phải do thẹn thùng, mà là do chột dạ.
Mắt Úy Đông Đình lóe sáng, môi lại phủ lên đôi môi như cánh hoa của nàng.
Vân Phỉ khẽ nhíu mày, lại thế nữa rồi, y đói khát lắm sao chứ. Nàng vừa thầm oán vừa nghĩ tới mười sáu đĩnh vàng kia, cùng với mười bảy mười tám, rồi cho đến tám mươi đĩnh sau này. Hai, đau lòng muốn chết đi được.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Vân Phỉ liền dẫn Phục Linh ra ngoài. Vì Bạch Mã Tự cách phủ tướng quân hơi xa nên Úy Thiếu Hoa hết sức cẩn thận, xung quanh xe ngựa có tới hai mươi mấy hộ vệ đi theo, ngoài ra còn có bốn nha hoàn.
Xe ngựa chạy một cách khoan thai, Úy Thiếu Hoa dẫn hai mươi mấy hộ vệ canh giữ ngoài xe ngựa của Vân Phỉ, một tấc không rời, trên đường hết sức cảnh giác.
Vân Phỉ nghĩ thầm, đây chắc chắn là do Úy Đông Đình đã căn dặn bảo hắn phải bảo vệ nàng thật tốt. Chắc chắn Úy Đông Đình sẽ không ngờ được nàng lại thiết kế bắt cóc chính mình nhưng y sẽ đề phòng người của Tần Vương hoặc Ngô Vương gây bất lợi cho nàng. Cho nên nàng sớm đã dặn Tống Kinh Vũ khi phái người tới bắt cóc nàng thì bảo họ nói vài câu tiếng phổ thông Trường An, nhằm để lại cho Úy Thiếu Hoa chút manh mối, đổ chuyện này lên đầu Tần Vương.
Sau khi dâng hương bái phật, Vân Phỉ từ trong chùa đi ra, lên thẳng xe ngựa, quay về phủ tướng quân.
Úy Thiếu Hoa thấy trên đường đi rất thuận lợi, sắp về tới phủ tướng quân thì trái tim vẫn cứ thấp thỏm sáng giờ nay cũng được nhẹ nhõm.
Lúc này đã gần trưa, tuy đã vào cuối hè nhưng trời vẫn còn rất nóng bức. Vân Phỉ vén rèm che xe ngựa lên, nhìn nhắm phong cảnh bên ngoài.
Xe ngựa thong thả chạy men theo con đường làm bằng đá tảng, Vân Phỉ gọi Úy Thiếu Hoa thông qua cửa sổ nhỏ: “Quản gia, ta hơi khát, ông xem phía trước có quán trà không thì dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.”
Úy thiếu hoa ừ một tiếng đồng ý. Hắn nhớ trên đường tới đây bên đường có mấy quán trà.
Không lâu sau, quả nhiên xuất hiện quán trà Lục Vũ nhìn có vẻ sạch sẽ và thanh nhã, hắn liền bảo người đánh xe dừng xe lại, kê đồ đặt chân xuống cho Phục Linh đỡ Vân Phỉ xuống xe.
Lập tức có một thiếu niên cao cao gầy gầy khoảng mười lăm mười sáu tuổi chạy tới nghênh đón.
“Các vị khách quan, mời vào trong này.”
Vân Phỉ hỏi: “Có những loại trà nào?”
Thiếu niên mỉm cười nói: “Có trà Long Tỉnh, Bạch Hào, Lục An, Quân Sơn, Thiết Quan Âm.”
“Vậy lấy trà xanh Lục Anh đi.”
“Được, khách quan đợi một chút.” Tiểu nhị quay người đi pha trà.
Vân Phỉ chỉ những thị vệ ngoài cửa nói với Phục Linh: “Bên ngoài rất nóng, hỏi xem có trà lạnh không thì mang cho họ uống giải nhiệt.”
Phục Linh lập tức đi hỏi tiểu nhị của quán trà, tiểu nhị mỉm cười, nói: “Có trà lạnh, còn có nước ô mai nữa.”
Nói xong liền bưng trà xanh Lục An mà Vân Phỉ đã gọi lên.
Vân Phỉ đang định uống thì Úy Thiếu Hoa nói: “Vân tiểu thư, khoan đã.” Hắn lấy trong tay áo ra một cái túi vải, mở túi ra lấy ngân châm thử một chút rồi mới nói: “Mời Vân tiểu thư dùng.”
Vân Phỉ thầm nghĩ: không hổ là người của phủ thừa tướng.
Nàng bưng ly trà lên, mắt thì nhìn về những thị vệ đang nghỉ dưới bóng cây bên ngoài. Tiểu nhị bưng trà và nước ô mai ra, Úy Thiếu Hoa kiểm tra từng ly một xong mới bảo họ uống.