Thâu Thiên - 《偷天》
Tác Giả: Huyết Hồng
Chương : Quốc Tông
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Trong thành Kế đô. Nương tựa sườn đông hoàng cung Đại Yến triều, có một mảng nhà cửa chiếm diện tích hơn một ngàn năm trăm mẫu.
Hậu hoa viên của khu nhà có núi nhỏ nước chảy có tùng lâm hoa uyển, có cung điện lầu các, hoa mỹ xa hoa lãng phí đến cực điểm.
Mà ba tầng nhà cửa phía trước lại trầm trọng xưa cũ, tất cả phòng xá đều là do gỗ đá lớn cấu tạo, phòng xá bên ngoài cũng không có chút trang sức nào. Rêu xanh loạng lô trong ba tầng nhà này tùy ý có thể thấy được, khiến cho phòng xá ở đây có vẻ vô cùng cũ kỹ, mang theo một cỗ khí vị già nua cũ kỹ.
Thiết Nguyệt Vũ đang ngồi ở trong một gian đại sảnh tiên viện, không chút tu vị nhấm nháp một chén nước trà đã cùng nước trắng không có gì khác nhau. Cái lá trà nay chất lượng cũng rất kém, thô ráp, khô khốc, còn mang theo một cỗ cay đắng nồng đậm. Nếu không phải Lỗ Thu Lã dẫn đường, Thiết Nguyệt Vũ quả thực không thể tin được đây là phủ đệ Quốc Tông Yến Hưng công Ngu Huyền của Đại Yến triều, còn tuởng rằng là chỗ ở của nhà buôn bán nhỏ nào đó.
Đại sảnh trống rỗng dài vài chục trượng, rất là rộng rãi cao ráo, nhưng mà trong đại sảnh không có bài trí thứ gì cả, ngoại trừ một khối chăn chiên đỏ cũ nát trên mặt đất, đế nến thanh đồng tứ giác ở đại sảnh, mấy bức tranh sơn thủy rách nát, thì cũng không thấy có những vật khác. Mặt đất đại sảnh cũng gập ghềnh, Thiết Nguyệt Vũ khi vào cửa, còn chứng kiến trên cánh cửa mục lại có thể thấy hai cái tai nấm mọc ra.
Nhất là trong đại sảnh mặc dù có bốn đế nến thanh đọng cực lớn, nhưng trên đế nến chỉ có ba cây nến lơn băng ngón tay, phòng lớn như vậy, chút nến như vậy ánh sáng thật sự là hạn chế. Thiết Nguyệt Vũ vươn tay bất quá cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ chỉ tay mình mà thôi.
Phối hợp thêm trong sân rêu xanh loảng lổ, trần nhà rách nát, trên cánh cửa có hai cái tai nấm, cái này còn có thể là đường đường là phủ công tước của Đại Yến triều sao? Rõ ràng là nhà hoang mấy trăm năm không có ai ở chỉ dẫn ma quỷ tới mà thôi.
Vài thị nữ yếu ớt, gầy chẳng khác gì cây có lâu trông xâu xí không chịu nổi, hai mắt đăm đăm giống như cương thi ngơ ngác đứng sững ở đại sảnh, càng nổi bật lên cái đại sánh này cũng nhà ma không có gì khác nhau. Mấy thị nữ này quần áo trên người cũng là từ vải thô chế ra không chí là không có giặt sạch sẽ, trên vạt áo tay áo cũng không có thiếu miếng vá, cau mày nhìn tới mấy thị nữ kia vài lần, Thiết Nguyệt Vũ nhếch nhếch miệng, nàng chung trà lên, đem nươc trà đắng nghét lại uống vài ngụm.
Thật khó hiểu Ngu Huyền quỷ phủ lại tìm mấy thị nữ thế này. Thế giới này thiên địa linh khí vô cùng dư thừa đại cô nương mỹ lệ như nước trong veo nắm cái cũng được một bó to, ngược lại muốn được mấy nữ tứ xấu xí như thê này cũng có điểm khó khăn. Có thể tìm r được mấy thị nữ cùng khoai tây mốc meo không có gì khác nhau này, quản gia Ngu Huyền nhất định là phải tốn nhiều khí lực!
Trong lòng thầm thở dài một hơi, Thiết Nguyệt Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
Vào thành, nàng tựu lập tức tắm rửa thay quần áo chạy đèn Ngu Huyền quý phủ. Loại hành vi này là không hợp lễ tiết, nhưng mà dưới sự nóng vội, nàng cũng bất chấp nhiều như vậy. Nàng cũng rật thuận lợi vào Ngu Huyền phủ đệ, được quản gia đưa đến cái đại sánh này chờ Ngu Huyền tiếp kiến. Nhưng mà từ sắc trời hoàng hôn một mực đến khi trăng sáng treo cao, Ngu Huyền lại có thể cũng không lộ diện, thậm chí cũng không có một người có thân phận đi ra giải thích cho nàng một câu.
Trong tay áo, Thiết Nguyệt Vũ xiết chặt nắm tay.
Tại Lữ quốc, ai dám chậm trễ với nàng như vậy? Nhưng mà nơi nàỵ là Đại Yến triều, là quốc chủ của hơn trăm chiêu hầu quốc trong thiên hạ. Ngu Huyền càng là người đương quyền Quốc Tông phủ Đại Yến triều" co đại quyền giám sát thiên hạ các nước. Không chỉ nói đem Thiên Nguyệt Vũ nàng gạt ở trong này, cho dù làm ra chuyện càng quá phận hơn, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Không tiếng động thở dài một hơi, Thiết Nguyệt Vũ nâng chung trà lên, đem nước trà trong chén một ngụm uống sạch sẽ.
Một thị nữ trông rất khó coi, trên cằm còn mọc ra một cái bướu thịt màu đen dài bằng ngón cái cười khúc khích đi tới, nắm cái ấm trà lên rót cho Thiết Nguyệt Vũ một chén nước trà trắng bệch. Thị nữ này động tác thô lậu lỗ mãng, nước trà từ trong chén trà nhỏ tung tóe lên, toàn bộ văng vào trên váy Thiết Nguyệt Vũ.
Cố nén xúc động một chưởng đem thị nữ này đập chết Thiết Nguyệt Vũ lộ ra một nụ cười mê người, nhẹ nhàng hướng tới thị nữ này gật nhẹ đầu: “Vất vả cô nương rồi”.
Thị nữ huớng tới Thiết Nguyệt Vũ cười ngây ngô vài tiếng, nắm lên ấm trà lại đi trở về tại chỗ, ngơ ngác đứng sững ở đó như là tuợng gỗ vậy.
Thiết Nguyệt Vũ cúi đầu xuống, tránh đi vẻ tức giận trong mắt. Nhìn nước đọng chậm rãi chảy trên cái váy sang quý hoàn mỹ do thợ khéo của mìnhlàm ra, cơ nhục toàn thân nàng đều căng thẳng. Trong tay áo mười ngon càng nắm chặt lại, khó khăn mới nhịn được một ngụm tà khí trong lòng.
Tiền viện Quốc Tông cũ kỹ rách nát như là nhà hoang, nhưng mà hậu viện lại là lâm viên đẹp đẽ quý giá.
Đằng sau một tịnh xá dùng tơ vàng quế mộc chế thành trong một cái hô lớn lộ thiên, dùng dương chi mĩ ngọc điêu khắc thành những chi tiết, trên mặt kham chằng chịt may ngàn khối bảo thạch các màu, một lão nhân thân cao khô gầy như củi, đang ra sức ở trên một thân thể mềm mại trắng nõn ra sức lên xuống. Tiếng rên rỉ uyển chuyển theo gió bay ra rất xa, làm cho người ta trong lòng ngứa ngáy.
Một lão nhân mặt trắng không râu, da mặt mịn mềm gương mặt giống như quả trứng gà lột sạch vỏ, mặc một cái hông bào tạo hình kỳ lạ, mặt đầy tươi cười đứng ở bên cạnh ao, nhìn không chuyển mắt lão nhân khô gầy này.
Qua trọn vẹn hai khắc, lão nhân khô gầy rốt cuộc phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, thân thể run rẩy vài cái từ trên thân thể ôn nhu chậm rãi đứng thẳng lên. Dùng sức xoa nắn thân thể trắng nõn non mềm, tuy lão nhân khô gầy như củi, lại dung mạo lại phiên nhiên như lên tiên lạnh nhạt hỏi:“ Nữ nhân Lô gia, còn ở đó không?”
Lão nhân hồng bào nở nụ cười: “Còn đang ở đó. Vừa rồi nô tỳ gọi người kiểm tra một chút ba chiếc xe ngựa nàng mang đến, bên trong cũng không có vàng bạc nhưng tục vật này, đều là chút ít trân châu, đồi mồi, linh thạch thú đan đồ tốt các loại. Số lượng ít chút, nhưng mà giá trị hẳn là đã ngoài ba trăm vạn kim”.
Lão nhân khô gầy, Quốc tông Đại Yến triều, Yến hưng công yến Ngu Huyền con mắt bỗng nhiên sang ngời:’A”? Có thể có ba trăm vạn kim? Cái thế gia Lữ quốc nho nhỏ này, thân gia vẫn có”.
Thở dài một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt thiếu nữ dưới thân thể Ngu Huyền đứng dậy cau mày nói: “Thất sách thất sách. Vốn cho là một tiểu thế gia Lữ quốc nho nhỏ, lại chỉ đem dến đây ba chiếc xe ngựa gì đó.giá trị không bao nhiêu tiền, cho nên đem nàng gạt tại đó. Không ngờ lại có ba trăm vạn kim? Ài,đây là một phần lễ trọng, mang theo lê trọng đến thăm, lại chậm trễ như thế, truyền đi cũng làm xấu thanh danh của ta!”
Hồng bào lão nhân cười khan vài tiếng, hắn thấp giọng cất lời giải thích: “Cái này cũng trách không được chu công ngài là nô tỳ hành sự bất lực. Trong ba xe đó cũng Không phải có sẵn vàng bạc, những trân báo kia rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền, nô tỳ cũng không thể đánh gia chuẩn xác. Cho nên mới mời hai lão chưởng quầy biết bảo bối trong xe rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền xem xét đầy đủ hết được”.
Thở dài một hơi, Ngu Huyền lắc đầu liên tục nói:”Không ổn Vẫn Không Ổn” Hôm nay thất sách, thất sách.cái này truyền di, sẽ làm xấu thanh danh của ta. Nhanh chong hâu hạ bản công thay quần áo, vấn đề này, còn phải nhanh chóng trả lời cho người ta thỏa đáng!”
Thiếu nữ thân không mảnh vải, kiều mỵ tuyệt luân bước nhanh đi ra, hầu hạ Ngu Huyền nhanh chóng thây đổi quần áo.
Chớp mắt vài cái, Ngu Huyền kéo kéo mấy cọng râu mép thưa thớt trên cằm, cau mày ngẫm nghĩ một hồi, bước đi đến dưới một cây đại thụ bên cạnh tinh xá, từ dưới cây nhặt lên một khối đá to bằng đầu đứa bé, hung hăng đập lên mặt mình một cái.
Tiếng rú thảm vang lên, Ngu Huyền đem cái mũi mình đập lõm xuống, hai đạo máu tươi phun ra.
Khẽ thở dài một tiếng Ngu Huyền ra dấu thị nữ chạy nhanh giúp mình làm ngừng máu mũi lại, sau đó lại dùng son phấn cẩn thận chỉnh trang trên mặt mình thoáng cái Nhìn một bãi máu mũi của mình trên mặt đất, Ngu Huyền thở dài nói: “Cái thời đại này, kiếm chút tỉền, dễ dàng sao? Bản công quý vi công tước, thân là Quốc Tông Đại Yến triều, vì ba trăm vạn kim, vì điểm ấy thanh danh của mình, cũng chỉ có thể như thế”.
Lắc đầu,Ngu Huyền hỏi lão nhân hồng bào kia: “Ngươi đem tin tức của Lô Thừa Phong bán bao nhiêu tiền?”
Lão nhân hồng bào vội vàng bước lên trước vài bước nói:”Tin tức Lô Thừa Phong, một vạng kim, Quốc Tông Phủ lệnh mà chủ công ngài nói phỏng chế ra, năm vạn kim. Ngài yên tâm nô tỳ tất cả đều làm tốt, sáu vạn kim này, đã vào trong kho”. truyện copy từ
Hài lòng gật nhẹ đầu, Ngu Huyền kéo kéo y phục do vải thô chế ra ở trên người, thở dài nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt vi kiếm chút tiền sao? Bản công dễ dàng sao?”
Khi Thiết Nguyệt Vũ đã không thể bình tỉnh chờ đợi được nữa, tập trung tinh thần tính toán như thế nào trả thù Ngu Huyền, chợt nghe được mặt sau tấm bình phong đại sảnh truyền đến một tiếng ho nhẹ, Ngu Huyền mật mũi bầm dập, dưới mũi còn treo tơ máu được hai thị nữ xấu Xí nâng đỡ, chật vật đi ra.
Không đợi Thiết Nguyệt Vũ đứng dậy hành lễ, Ngu Huyền đã liên tục không ngừng đi đến tiến đến, hướng Thiết Nguyệt Vũ liên tục chấp tay tạ lỗi nói: “Hổ thẹn hổ thẹn. Hôm nay bản công vào cung nghị sự, không ngơ là bị tọa kỵ quẳng xuống ngã xấu mặt, vừa mới tỉnh táo, làm phiên phu nhân chờ đợi, thật sự là hổ thẹn! ”
Nhìn cái xương mũi sụp đổ của Ngu Huyền, Thiết Nguyệt vũ không khỏi cả kinh, nàng vội vàng mỉm cười vội vàng đứng lên nói: vinh dương chờ cũng không lâu. Lần này vinh dương mạo muội bái phỏng, thật sự là vì sự tình của hài nhi Thưa Phong, Năm đó vinh dương cùng Tả quốc chính đại nhân… ”
Nói đến đây, Thiết Nguyệt Vũ da mặt vừa lúc đỏ hồng thật sự là muốn nói lại thôi.
Không đợi Thiết Nguyệt Vũ đem lời nói xong, Ngu Huyền đã không thể chờ đợi dược nói: “Bản công hiểu hiểu. Ngày mai sẽ vì phu nhân mà làm chuyện này. Thừa Phong chính là dòng máu của Đại Yến ta, luận ra cũng là con cháu của bản công, tất cả mọi người cũng không phải người ngoài!”
Cười vài tiếng, Ngu Huyền lại nói: “Bất Cơ cũng không có con trai trưởng, nhưng mà hắn bên ngoài để lại không ít hậu đại, chúng ta đều tinh tường. Vị công tử nào của Bất Cơ tới Kế thành trước, sẽ kế thừa tước vị cùng đất phong của hắn đây cũng là Quốc Tông phủ bàn luận tập thể quyết định”.
Ngu Huyền ra vẽ đạo mạo ánh mắt mê đắm nhanh chóng đảo qua bộ ngực cao ngất của Thiết Nguyệt Vũ, hắn lời lẽ chính nghĩa nói:”Chỉ cần nghiệm rõ Thừa Phong Công Tử là huyế mạch Bất Cơ lưu lại, hắn chính là, Tả Quốc Chính Của Đại Yến Triều. Những chuyện nay là chức trách của bản công, phu nhân lại còn đưa tới ba xe lễ vật, thật sự là khách khí, khách khí!”
vẫn không đợi Thiết Nguyệt Vũ nói chuyện, Ngu Huyền đã lớn tiếng cười nói: “Loại chuyện này,sau này không cần phải làm. Bản công tử trước đến nay thanh liêm,cái tiền tài bất nghĩa này, là một văn không lấy Nhưng mà Thừa Phong đã là con cháu của bản công, ba xe thổ sản này, bản công sẽ phá lệ nhận! tiểu ấu nhi, đem lễ vật phu nhân mang đến thu vào khố phòng, nói như thế nào cũng là một mảng tâm ý của phu nhân!”
Lão nhân hồng bào vội vàng lên tiếng, liên tục không ngừng hô quát hạ nhân đem ba chiếc xe ngua đuổi vao nội viện.
Ngu Huyền cười ha hả nhìn Thiết Nguyệt Vũ sắc mặt cỗ quái rất là tự đắc nói: “Nếu không có quan hệ Thưa Phong, phu nhân đưa lễ vật, bản công là tuyệt đối không thu. Phu nhân mời xem nhà cửa của bản công rách nát đến như thế, quần áo của bản công cũng đơn sơ như thế, ngày thường, bản công một phân tiền bất nghĩa cũng không có lấy!”
Một trận cuồng phong thổi qua, thổi trúng ngọn đèn trong đại sảnh lung lay muốn tắt. Ngoại bào cua Ngu Huyền do vải thô chế thành bị cuồng phong xoáy lên, Lộ ra thân thể áo lót hoa mĩ thiếp thân của hắn do tơ băng tằ ngàn năm chế thành, cùng với áo lót của hắn là mấy viên cực phẩm bảo thạch chế thành cúc áo.
Đêm Kế đô yên tĩnh, đột nhiên bị một hồi tiếng nổ phá vỡ.