Thấu thị đa năng hơn tôi nghĩ

chap 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi ngồi bên bàn học trong phòng, hai tay chắp sau đầu, lưng tựa vào ghế, hồi tưởng lại những sự việc xảy ra trong đền thờ.

“Mình làm hơi quá rồi…”

Không thể phủ nhận lúc đó tôi kích thích, hưng phấn quá mức.

Sau khi hành sự xong, tôi đã nghĩ tới việc đe dọa Asahina một trận cho chắc trên đường về nhà, nhưng lại quyết định dừng lại.

Ánh sáng từ lâu đã vụt tắt khỏi đôi mắt to tròn của Asahina, cô cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tôi nghĩ nếu còn đe dọa cô thêm nữa sẽ rất nguy hiểm.

“Asahina yếu đuối như vậy cũng là điều may mắn…”

Cô ta quá yếu đuối, thậm chí còn yếu hơn tôi tưởng. Asahina dường như đã hoàn toàn mất đi tâm trí, có vẻ như đã sẵn sàng cho mọi hành động tiếp theo.

Cô ta có lẽ sẽ kể cho ai đó về chuyện mình bị hiếp dâm. Thế thì vẫn ổn. Ấy không, không ổn tí nào.

Vấn đề là――

“Mong là nhỏ đó đừng có tự sát…”

Đó mới là điều làm tôi khó chịu. Nếu cô ta mà chết thì tôi cũng gặp rất nhiều rắc rối.

Tôi đang có ý định làm tình với Asahina thật nhiều vào ngày mai, nhưng có lẽ tôi nên quan sát cô ta một chút.

Ngày hôm sau, khi bước vào lớp, tôi thấy có rất nhiều nữ sinh tụ tập lại quanh chỗ ngồi của Asahina như thường lệ. Và Asahina cũng đang ngồi ở chỗ của mình. Thấy vậy, tôi nhẹ thở phào.

Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm của tôi chỉ tồn tại trong phút chốc, khung cảnh xung quanh có phần khác so với mọi ngày.

Asahina ngồi ở chỗ của mình, ngơ ngác nhìn về phía trước căn phòng. Những nữ sinh vây kín Asahina đang thì thầm to nhỏ với nhau.

“Asahina-san, sao thế?”

Một cô gái lo lắng lẩm bẩm. Tuy nhiên, Asahina không trả lời bất cứ câu hỏi nào, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Tôi sử dụng Thấu thị để kiểm tra bên trong hậu môn của Asahina, nhưng hôm nay chẳng có gì trong đó cả. Đúng như tôi nghĩ, cô ta không còn tâm trạng chơi đùa lỗ hậu nữa rồi.

“Asahina-san dạo này tệ bạc quá nhỉ.”

“Tớ nghe nói Asahina-san đang được một senpai để mắt tới đó.”

“Hôm qua tớ thấy cậu ấy về thẳng nhà, nhưng chẳng lẽ lại nhận được cuộc gọi từ senpai đó à?”

“Ah, chắc vậy rồi. Asahina-san có hơi…cao ngạo quá nhỉ.”

“Ừ ừ. Dù có bị senpai nổi tiếng đáng sợ lườm thì cậu ấy cũng không ngại lườm lại senpai đó đâu.”

“Vậy thì hiểu tại sao cậu ấy hay bị các senpai để ý tới rồi.”

“Nhưng nếu đúng là vậy thì không phải ở cùng với Asahina-san khá nguy hiểm sao.”

“Đúng vậy…”

Các cô gái đang bàn tán về Asahina, liếc nhìn các hành vi kỳ lạ của cô ấy. Không ai trong số họ có vẻ thực sự lo lắng cho Asahina.

Ở bên cạnh một người có quyền lực nhất định như Asahina, sự an toàn của một người có thể được đảm bảo. Nhưng lỡ như Asahina ngã ngựa, không những lợi ích ở cạnh cô ta hoàn toàn biến mất mà còn lợi bất cập hại.

Một kẻ cao ngạo tự phụ như Asahina, một khi sụp đổ, sẽ có vô số kẻ thù xung quanh. Và sẽ có những người cố gắng lợi dùng hoàn toàn Asahina đang suy yếu, hết kẻ này tới kẻ khác.

Và bọn chúng cần tìm một vật chủ khác để có thể tiếp tục ký sinh.

Tôi nghĩ chỉ có bọn chúng mới có tư duy như vậy.

Tóm gọn lại, không có bất cứ “bạn bè” nào lại thích và ở bên một người như Yuu Asahina.

Tôi cũng không biết phải nói cái gì sau khi cưỡng hiếp cô ta, nhưng Asahina đúng là một kẻ đáng thương.

Dù sao đi nữa, tôi nghĩ việc đẩy Asahina đi quá xa vẫn rất nguy hiểm nên quyết định không chèn ép cô ở trường.

Asahina thi thoảng lại liếc nhìn tôi trong giờ học. Cô ta có vẻ quan tâm tới tôi.

Ừ thì cũng đúng. Tôi nắm điểm yếu của Asahina mà. Khi nào tôi sẽ tiết lộ điểm yếu của cô ta? Đối với Asahina, chắc hẳn cô ta đang lo lắng tới điều đó.

Tôi đã nói tôi sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của cô. Nếu để mọi người biết về bí mật của Asahina, cô ta sẽ bị đối xử như một con biến thái. Nhưng tôi sẽ là tên tội phạm cưỡng hiếp Asahina. Tôi sẽ là người gặp rắc rối nếu tiết lộ điều đó. Vậy nên, tôi mới nói tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cô ta, nhưng cô ta sẽ không tin tôi đâu.

Ai lại đi tin lời của kẻ đe dọa rồi hiếp dâm mình chứ.

Nhưng tôi có nên hứa giữ bí mật với cô ta để phòng hờ không? Nếu không Asahina có thể sẽ không tới trường nữa mất.

Nghĩ vậy, tôi quyết định gọi cho Asahina sau giờ học.

Sau giờ học, tôi nhanh chóng rời khỏi lớp và vờ đi thẳng về nhà, nấp cạnh con đường Asahina hay tới trường, đợi cô ta đi ngang qua.

Nhìn bề ngoài thì Asahina chắc chắn đi thẳng về nhà. Nếu tôi đợi ở đây, cô ta chắc chắn sẽ đi qua.

Tôi đợi một lúc, Asahina một mình đi đến, đúng như tôi nghĩ. Rồi cô ta lảo đảo bước qua.

Nấp sau cột điện thoại, tôi đuổi theo Asahina đang lảo đảo, nắm lấy cánh tay phải của cô từ phía sau.

“Hii.”

Cánh tay phải bị tóm lấy, Asahina hét lên một tiếng, run rẩy quay lại. Và――

“Ah…aahh…aaahhh…”

Vừa nhìn thấy tôi, cô yếu ớt lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng.

Có vẻ như cô đã bị tổn tương lắm rồi. Tất nhiên. À thì, Asahina trông sợ hãi cũng rất dễ thương.

“X-xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi…”

Nước mắt lăn dài trên má, run rẩy liên tục xin lỗi, Asahina, trước sự ngạc nhiên của tôi, đưa tay vào trong váy kéo quần lót xuống.

Ngay giữa đường đi học.

Tôi đứng trước mặt cô ta. Và cả hai sẽ quan hệ tình dục. Nếu không làm vậy thì mọi chuyện sẽ bị phơi bày. Có lẽ đó là tất cả những gì cô ta có thể nghĩ tới.

Asahina như vậy rất dễ thương, nhưng tình huống này có chút không ổn.

Tôi muốn thưởng thức Asahina đang sợ hãi mà tự dạng háng mình ra thế này, nhưng nếu tôi đụng vào cô ta đây thì cô ta sẽ sụp đổ mất.

Tôi sẽ thông báo hứa sẽ giữ bí mật và rời khỏi đây như kế hoạch.

“Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu. Tôi đến đây hôm nay chỉ để nói vậy thôi.”

Sau khi nói với Asahina điều này, tôi bỏ tay cô ra và nhanh chóng rời đi, bỏ lại cô ở đó.

Tôi đã tưởng mình có một chiếc máy thủ dâm hữu dụng, nhưng cô ta lại yếu đuối quá nên cũng rắc rối.

“Mình nếm thử cô ta một lần rồi, thấy khó chịu quá thì vứt đi cũng được.”

Asahina rất dễ thương, nhưng nếu cô ta rắc rối quá thì cũng không thể là máy thủ dâm chất lượng được. Với cả, cô ta có thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.

Có lẽ tôi nên vứt bỏ cô ta đi và tìm chiếc máy thủ dâm khác vậy.

Không có nhiều phụ nữ biến thái nhét đồ chơi tình dục vào người như Asahina. Và nếu là hạng vừa biến thái lại còn dễ thương như cô ta thì lại càng hiếm hơn.

Không cần nhất thiết cứ phải là biến thái, chỉ cần tôi nắm được điểm yếu của con mồi thì họ đều nằm trong lòng bàn tay của tôi hết.

Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, Asahina như một cái xác không hồn, đôi mắt cô mất đi ánh sáng, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Từng người một, bạn bè xung quanh cô lần lượt rời xa cô, và trong vòng bốn ngày, xung quanh cô không còn ai cả.

Đây chính là kết cục cho một cô gái có tính cách tệ hại và cao ngạo như cô ta.

Tôi biết cô ta không hề ổn. Cô ta vẫn tới trường, nhưng có thể ngừng tiếp tục bất kỳ lúc nào. Và nếu cô ta bị tôi cưỡng hiếp thêm lần nữa, cô ta có thể sẽ chết.

Loại bỏ cô ta rồi tìm đối tượng khác thôi. Đó là quyết định của tôi. Nhưng mà――

“Asahina-san, cậu có rảnh không?”

Sau giờ học, một nữ sinh tới bắt chuyện với Asahina, cô vẫn ngồi tại chỗ ngơ ngác nhìn bầu trời.

Asahina lặng lẽ nhìn nữ sinh kia.

Nữ sinh nói chuyện với Asahina mỉm cười nhìn cô, vốn trông vô cùng kỳ lạ. Tôi chợt dâng trào cảm giác

lạ thường trước sự xuất hiện này và sử dụng Thấu thị.

Tim Asahina đập mạnh đầy khó chịu như bộc lộ trạng thái cảm xúc của cô.

Mặt khác, trái tim của nữ sinh tiếp cận Asahina lại đập vô cùng nhịp nhàng. Cứ như thể cô ta đang có một khoảng thời gian vui vẻ vậy. Nhìn thấy vậy, tôi nhận ra. Tôi tin chắc con nhỏ này đang có ý định đè bẹp Asahina.

Một trong những “cựu” bạn thân của Asahina. Rõ ràng là đám bạn của Asahina không hề ưa gì cô. Bằng chứng là tất cả bọn chúng đều nhanh chóng rời bỏ cô khi cô bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ. Ở lại với Asahina chẳng có ích lợi gì, thực ra còn mang tới nhiều bất lợi hơn. Đó có lẽ là những gì chúng nghĩ.

Có nghĩa là Asahina vô cùng bị ghét bỏ.

“Có người muốn nói chuyện với Asahina-san. Cậu có thể nói chuyện với tớ một lúc được không?”

Nữ sinh nói chuyện với Asahina mỉm cười.

Im lặng gật đầu, Asahina đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Nữ sinh nhìn thấy cô như vậy cũng bắt đầu bước đi, Asahina theo sau cô ta.

Tôi theo dõi họ, giữ khoảng cách một chút.

Hai cô gái đi ra phía sau tòa nhà của trường. Có một số học sinh đang đứng đợi ở đó. Năm nữ hai nam. Tổng cộng là bảy người, nhưng dường như tất cả trong số họ đều là senpai.

“Xin lỗi, Asahina-san.”

Nữ sinh đưa Asahina ra phía sau dãy trường mỉm cười, đứng dậy, lè lưỡi rồi chạy về phía các học sinh khóa trên đang đợi. Sau đó cô ta đứng giữa hai tên con trai kia.

“Mọi người muốn nói chuyện với con nhỏ năm nhất tự mãn kia có đúng không?”

Một trong hai tên con trai nói chuyện với các cô gái đang chờ đợi.

“Để bọn này chơi Yuka cho. Thôi, thích làm gì thì làm đi. Nhưng đừng có đánh vào mặt nó nhé? Tao không thích chịch gái với bản mặt sưng húp đâu.”

Tên nam sinh còn lại cũng lên tiếng rồi túm lấy ngực của nhỏ nữ sinh tên Yuka kia, là người vừa mới đưa Asahina tới, qua bộ đồng phục.

“Ah. S-senpai, anh định làm ở đây sao?”

Nữ sinh tên là Yuka, hay gì đó đại loại thế, rên lên những âm thanh ngọt ngào trong lúc ngực mình bị bóp.

“Yuka, em muốn nghiền nát con nhỏ kia phải không? Vậy thì vừa làm tình vừa xem con nhỏ đó bị nghiền nát không phải là tuyệt vời lắm sao?”

Tên nam sinh với nụ cười đê tiện luồn tay vào bên trong bộ đồng phục của nữ sinh tên Yuka hay gì đó đại loại thế và bắt đầu sờ mó.

“Yuka dâm dục thật đấy. Lần trước đi karaoke em nó còn chơi hết đám con trai trong đó mà.”

Tên con trai còn lại, không phải cái tên bóp ngực cô ta, nhoẻn miệng cười, cho tay vào trong váy con nhỏ tên Yuka hay gì đó kia.

Yuka hay gì đó đại loại thế ửng má, run rẩy. Tôi không chắc cô ta có phải là gái điếm hay không, hay là đang hứng lên khi hai bị đứa con trai kia chơi đùa cơ thể mình. Nhưng tôi có thể khẳng định cô ta không thực sự muốn như thế.

Trái tim đập vô cùng khó chịu. Và các nhóm cơ trên cơ thể cô ta căng cứng lên. Tiếng rên ngọt ngào mời gọi đàn ông của cô rõ ràng đang bị cơ thể phản đối.

Yuka và nhóm con gái kia có lẽ đang hy sinh cơ thể mình để có được quyền lực. Cô ta đang cố giành lấy quyền lực, kể cả có phản bán thân mình cho đám senpai kia. Cô ta sử dụng sức mạnh của mình để tiêu diệt Asahina và có thêm sức mạnh.

Đúng là con nhỏ ngu ngốc. Mấy tên kia chỉ đang chơi đùa với cô thôi. Rồi tới cuối cùng chúng sẽ cảm thấy chán ngán mà rời bỏ cô ta.

Ừ thì, một tên cưỡng hiếp để biến Asahina thành máy thủ dâm như tôi thì cũng nói gì được

chứ.

“Asahina, chị nghe nói em đang bị suy yếu nhỉ. Nếu muốn thì để chị giúp một tay cho.”

“Người ta đây đã nhẹ nhàng nói vậy rồi mà cô em vẫn phớt lờ ý tốt được à.”

“Chị đang nói là sẽ mời cô em tự mãn đây vào trong nhóm đấy, có hiểu không?”

Asahina nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt không chút ánh sáng. Ba nữ sinh khóa trên vây quanh Asahina đều mở miệng.

Đằng sau họ, cô nữ sinh tên Yuka và hai thằng kia bắt đầu vui vẻ.

Nếu không được kiểm soát, Asahina chắc sẵn sẽ gặp rắc rối. Đám con gái trong nhóm kia coi thường cô, còn bọn con trai trong nhóm đó sẽ hiếp dâm tập thể cô bao nhiêu tùy thích. Giống như con nhỏ Yukia kia.

Thôi đi mà.

Tôi đang chuẩn bị vứt bỏ Asahina, nhưng giao cô ta cho mấy thằng con trai khác thì chẳng vui chút nào.

Hầy, vì tôi mới nhập học vào một ngôi trường không ai biết tới mình nên chẳng muốn gây ra chuyện gì nếu có thể, nhưng chắc là hết cách rồi.

Có vẻ bọn kia không phải là lũ người tôi có thể nói chuyện cùng, vậy thì hủy diệt bọn nó thôi.

“Ê mấy thằng ngu, con nhỏ này là của tao. Bọn mày chạm vào một sợi lông của cô ta, tao giết cả nhà chúng mày.”

Tôi trốn trong bóng tối của nhà trường bước ra ngoài, nói lớn.

“Hả?”

Một trong số những nữ sinh khóa trên vây quanh Asahina nhìn tôi với ánh mắt thắc mắc.

“Ê, có thằng ngu đột nhập kìa. Đừng chơi đùa nữa, đập nó đi.”

Một nữ senpai khác tiếp cận tên nam sinh đang tận hưởng màn threesome ở phía sau.

“Cái đéo gì kia? Tao vừa mới bắt đầu mà.”

Tên nam sinh cúi người về phía trước nhét dương vật mình vào miệng Yuka, dùng cả hai tay ôm lấy đầu cô ta và nắc hông, hét lên tức tối.

“Mày là cái thể loại đần độn gì vậy? Mày làm gián đoạn bọn tao giao phối, bọn tao không để yên cho mày đâu đấy?”

Một nam sinh đứng sau Yuka cũng tựa người ra phía trước, dùng hay tay ông mông cô, nắc hông, nhếch mép cười, ba xàm mấy cái ngu độn gì đó cùng nụ cười khinh bỉ trên mặt. Giao phối, súc vật à? Mày nghĩ mày ngầu lắm hả?

Chả là, cái con nhỏ Yuka kia quả là một cái máy thủ dâm hoàn hảo. Ước gì tôi cũng có thể sử dụng Asahina được như thế.

Tên kia rút dương vật ra khỏi miệng Yuka, tên còn lại thì rút dương vật ra khỏi âm hộ cô ta. Cả hai bước ra khỏi Yuka, nhét dương vật vào trong quần và đi về phía tôi.

“Tao nói con nhỏ này là của tao. Nếu không muốn được khuyến mãi vài vết sưng thì tốt nhất là cắp cái đít biến khỏi chỗ này đi, mấy con sâu bọ. Hay là mấy con bọ bẩn tưởi mới đúng nhỉ?”

Tôi nhanh chóng rảo bước rồi lao ra. Đồng thời, tôi gỡ bỏ hạn chế tôi đạt được sau nhiều năm rèn luyện, chỉ có thể sử dụng năng lực của mình lên phụ nữ.

Ah, mẹ, trời ạ. Bên trong cơ thể phụ nữ đã kỳ cục rồi, giờ có chết tôi cũng chả muốn nhìn bên trong của mấy thằng súc vật kia tí nào.

Hai thằng kia bước tới như còn nhiều thời gian chợt dừng lại khi thấy tôi chạy tới. Chúng nhìn nhau rồi cười.

Xem nào, thằng bên phải có sức chiến đấu là 5. Còn thằng bên trái thì mạnh hơn chút, có thể là 7 hoặc 8. Ừ, đều là hai thằng thất bại.

Tôi thường có thể tính toán một người mạnh tới mức nào thông qua mức độ phát triển cơ bắp của người đó. Nhưng đây cũng chỉ là con số gần đúng vì vẫn chưa tính tới yếu tố thể thao.

“Ê, thằng năm nhất kia.”

“Mày muốn chết à?”

Hai thằng ngu vừa cười vừa nhìn tôi rồi nói.

Tôi biết tôi đang tự nói mình, nhưng bề ngoài tôi trông khá yếu ớt. Dĩ nhiên người bình thường sẽ nghĩ tôi là một thằng ngu, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Thực ra thằng này mạnh lắm đấy, mấy senpai à.

Với cả, thằng này――

“Tao thực sự không thích đánh nhau đâu, nhưng tao cũng chưa thua một trận đánh nhau nào bao giờ cả.”

“Eh?”

“Hả?”

Tôi lao về phía trước trong lúc hai tên kia vẫn thư thái, tung cú móc phải của mình bằng cùng động lượng.

“Gek!!”

Thằng ngu bên trái, còn không kịp tự vệ, bị đấm thằng vào mặt ngã lăn ra đất, mũi chảy máu. Thằng ngu bên phải bàng hoàng nhìn vào nó.

Thằng ngu mạnh hơn bị đấm gục đầu tiên. Khi đó tất nhiên thằng còn lại sẽ bắt đầu lúng túng. Và lúng túng giữa trận đánh chả khác nào tự sát.

“Mày không thủ à?”

Tôi nói với thằng ngu đang hoảng hốt và tung thêm một cú móc phải vào bụng hắn.

“Kuh!”

Không giống thằng ngu trước đó, thằng này bảo vệ bụng mình bằng cả hai tay. Điều này khiến hắn hơi cúi người về phía trước――

“Gah!”

Tôi bồi thêm một cú thật mạnh vào hàm hắn.

Hắn nhìn lên bầu trời xanh. Quỳ xuống tại chỗ như một tòa nhà vừa nổ tung sụp đổ, hắn ngã gục.

Yếu vãi…

“Rồi, senpai ở kia. Nếu mấy người không ngăn tôi lại, hai thằng ngu này có thể sẽ chết đấy, nên là cố gắng ngăn tôi lại đi. Ồ, nhưng mà cẩn thận nhé, kể cả có là phụ nữ thì thằng này cũng không từ đâu.”

Tôi mỉm cười với mấy chị senpai đang vây quanh Asahina, đồng thời giơ chân hướng vào hai thằng ngu đang co giật ngã gục, dậm thật mạnh vào mặt chúng và lặp lại.

“C-chờ――”

“C-cứu――”

Một thằng thì bị thụi vào giữa bụng không thể cử động, thằng còn lại bị đấm thẳng vào đầu nên vẫn còn choáng váng. Hai thằng này không còn sức để phản kháng, tôi tùy ý đạp vào mặt bọn nó, chúng chỉ còn có thể kêu cứu.

Là senpai mà vẫn còn khóc được à, thảm hại vãi.

Nhưng, ừ thì, bị dẫm vào mặt mà không thể phản kháng thì cũng nhục thật. Cảm giác tủi nhục khi cái tôi của bản thân bị chà đạp có lẽ còn rắc rối hơn là nỗi đau thể xác. Tuy nhiên, cảm giác bất lực không thể chống chọi này mới là thứ dập nát bọn nó.

Kẻ nào càng hống hách cao ngạo thì càng dễ có kết cục như thế này. Theo một khía cạnh nào đó, hai thằng này cũng giống Asahina.

Khả năng Thấu thị của tôi được thiết kế để ngắm phụ nữ khỏa thân. Nhưng đó không phải là mối khủng khiếp thực sư của khả năng này.

Tôi có thể thấy mọi thứ. Mô cơ, xương, cơ quan nội tạng.

Khi một người cố gắng di chuyển, cơ sẽ xuất hiện rất nhiều các biến động. Ví dụ, khi một người muốn giơ tay phải lên, cơ ngực, cơ lưng rộng và cơ vai sẽ chuyển động trước khi tay phải bắt đầu cử động, và tay phải sẽ giơ lên cuối cùng.

Người ta nói rằng các võ sĩ dự đoán các đòn tấn công bằng cách quan sát những chuyển động sơ bộ trên bề mặt cơ thể, nhưng mắt tôi không chỉ nhìn thấy nhưng chuyển động sơ bộ trên bề mặt đó, mà còn có thể nhìn thấy toàn bộ những chuyển động xảy ra bên trong cơ thể.

Một chuyển động sơ bộ mà thông thường không thể nhận ra. Tôi có thể nhìn thấy tất cả chúng. Và tôi không chỉ có thể thấy những chuyển động sơ bộ. Tôi cũng có thể nhìn thấy xương nên tôi biết khoảng trống nằm ở đâu. Tôi còn có thể nhìn thấy vị trí của các cơ quan nội tạng nên biết đánh vào đâu để phát huy tác dụng. Nói cách khác, tôi có thể nhìn thấy mọi điểm yếu.

Sức mạnh này vô cùng khủng khiếp khi sử dụng trong chiến đấu. Nói toẹt ra, nó là bất khả chiến bại, và có thể giết bất cứ ai nếu muốn. Nhưng sức mạnh này dùng cho mấy thứ dâm dục mới là tốt nhất.

Đúng thế, dùng cho mục đích dâm dục là đỉnh cao. Tôi chắc chắn đó là lý do tôi lại được ban cho khả năng này.

Tuy nhiên, việc nhìn vào bên trong cơ thể của đàn ông thật là khó chịu. Tôi chắc chắn không muốn nhìn chút nào, và hơn nữa, đánh nhau cũng chẳng hay ho gì.

“Mấy người là không cứu bọn này là chúng sẽ chết đấy? Mấy người sợ lại gần đây là bởi mấy người chỉ là con gái chân yếu tay mềm thôi chứ gì? Chẳng phải mấy người là bạn với nhau sao? Cứu hai thằng này đi. Mà thôi, mấy cô làm vậy thì cùng chung kết cục luôn ấy mà.”

Tôi mỉm cười nói chuyện với mấy chị senpai, dùng chân liên tục dẫm bụp bụp lên mặt hai thằng kia không nhân từ.

Mấy nữ senpai thấy tôi lại gần thì tái xanh lại run rẩy.

Tôi đã định cố gắng kín đáo nhất có thể sau những thất bại trước kia của mình, nhưng một khi đã quyết định làm việc gì đó thì tôi phải thực hiện cho tới cùng. Những kẻ này sẽ rất nhanh tìm cách lợi dụng tôi nếu tôi tỏ ra mềm yếu với chúng.

“Ê ê, bộ mấy chị định bỏ rơi hai người bạn quý giá này của mình à? Gọi người tới đây đi. Mười hay hai mươi thằng thì cu em đây vẫn cân tất nhé?”

Tôi thúc giục mấy nhỏ senpai, không dám di chuyển, gọi cho bạn bè của chúng.

Tôi không phải tự mãn mà kêu chúng gọi đồng bọn tới. Tôi tự tin bản thân có thể giành chiến thắng, bất kể có là bao nhiêu người đi chăng nữa.

Tôi tung ra đòn tấn công phủ đầu vào những kẻ đang bị tôi giẫm đạp. Hai thằng ngu bị đánh bất ngờ vào điểm trọng yếu bị hành hạ bầm dập không chút do dự. Nhưng bản chất khả năng của tôi không phải là đánh phủ đầu. Ngược lại là phản công.

Tôi có thể thấy mọi chuyển động trong cơ thể đối phương. Thay vì tung đòn phủ đầu, tôi có thể phát hiện trước chuyển động của đối thủ, tránh đòn và giáng một đòn vào điểm yếu của chúng. Phương pháp này rất tiết kiệm sức lực vì nó cho phép tôi tối đa hóa đòn tấn công của mình với chuyển động tối thiểu. Hơn nữa, đòn phản công khai thác sơ hở của đối thủ nên gần như có thể hạ gục chúng chỉ bằng một đòn duy nhất. Phương pháp này chủ yếu được sử dụng khi tôi phải một chọi một băng.

Nếu tôi sử dụng chiến lược đó, tôi thường sẽ giành chiến thắng bất chấp đối thủ có đông hơn mình.

“Mấy người vô tâm dữ vậy…”

Tôi ngừng dẫm lên mặt hai thằng ngu đã bất động và cười toe toét, lẩm bẩm rồi nhìn ba nữ senpai vây quanh Asahina.

Hai thằng ngu kia cũng chả khá hơn. Cho dù bọn nó có cố gắng chống trả các đòn tấn công của tôi tới đâu, tôi vẫn có thể cảm nhận được hết. Dù có cố gắng che đậy thế nào đi nữa, cơ thể của chúng cũng không thể nào nói dối được. Và cơ thể của hai thằng kia không có khả năng chống trả nữa.

“Mấy người xui thật. Mấy người không nhúng tay vào thì tôi cũng không tốn sức làm gì. Nhưng giờ thì không. Tôi rất cứng đầu, lại còn nhỏ mọn nữa. Thế nên là tôi sẽ luôn luôn tìm cách loại bỏ mọi bất an trong mình kỹ lưỡng nhất có thể thì thôi.”

Tôi tiếp cận ba nữ senpai, nói với họ câu này, và――

“Tôi là một thằng mất dạy không ngại đấm thẳng vào mặt phụ nữ đâu đó.”

“Hiii!!”

Tôi giơ nắm tay phải lên, và một trong số chúng la hét gục ngã ngay tại chỗ. Và rồi có tiếng lạ vang lên, cô ta tự tè ra quần.

Hai nhỏ còn lại run rẩy cùng khuôn mặt tái nhợt như tận thế.

Khi có hai thằng ngu kia ở gần thì tỏ ra hách dịch, giờ bọn nó bị đo ván thì lại trở thành như này đây.

Ừ thì, hai thằng giống như bảo vệ kia bị đấp sấp mặt không kịp phản kháng mà. Và thế thì giống như tôi đang tra tấn một chiều hơn là một trận đánh nhau, nên họ sợ hãi cũng là dễ hiểu.

“Asahina, đi thôi.”

Vẫn còn ngơ ngác nhưng hài lòng, tôi gọi Asahina, vẫn còn đang nhìn về phía trước với đôi mắt không còn ánh sáng, và nắm lấy tay cô rồi bước đi.

Tôi đã cho bọn chúng thấy tôi mạnh mẽ đến thế nào, và tôi còn đe dọa đánh chúng kể cả chúng có là phụ nữ đi chăng nữa, nên giờ có lẽ đã an toàn rồi. Nếu chúng định trả thù, tôi sẽ trả thù lại.

Nhưng lâu rồi tôi mới nhìn lại vào trong cơ thể bọn con trai, và như thế làm tôi như muốn trầm cảm. Tôi thà chết chứ không muốn nhìn vào cơ thể bọn nó tí nào.

Tôi muốn Asahina phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này, vì chính cô ta đã gây ra mọi chuyện, nhưng cô ta không còn ổn nữa.

Hầy, mệt thật. Mọi chuyện chả suôn sẻ tí nào.

Truyện Chữ Hay