Thâu Hương

chương 115: thủ đoạn tàn bạo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp

Lư Hồng nghe Tuân Kỳ báo cáo thành tích, chậm rãi gật đầu, khóe miệng hơi mỉm cười, hiển nhiên rất vừa lòng.

Trong lòng Đơn Phi lại có suy nghĩ riêng.

Tam hương ở Bắc Mang?

Đương nhiên là vậy, bằng không Lư Hồng, Tào Quan cũng không đánh trống khua chiêng.

Câu cửa miệng nói rất đúng, sinh ở Tô Châu, Hàng Châu, chôn cất ở Bắc Mang. Ý của những lời này chính là, người sống ở Tô Châu, Hàng Châu là thoải mái nhất, nhưng chết phải chôn xương ở Bắc Mang Lạc Dương Sơn.

Mang Sơn sơn thủy hợp lòng người, việc thích hợp để chôn cất không biết truyền ra từ đâu, dù sao qua nhiều thế hệ đế vương tướng thần, nhà thơ nhã khách đều xem việc chôn cất ở Bắc Mang là chuyện may mắn.

Cũng bởi vì tích lũy qua nhiều thế hệ, sau này những kẻ đào mộ đều đến Bắc Mang, dùng cái cuốc đào vài cái là có thể đào được một cái cổ mộ, không biết những ngươi chôn cất trong những ngôi mộ chen chúc như bầy ong đó, nếu biết trước tình huống này sẽ nghĩ sao?

Trên thực tế không chỉ là hậu bối làm công tác đào mộ có hứng thú với Bắc Mang, năm đó khi Đổng Trác ở Lạc Dương, cũng đã tiến hành một cuộc càn quét những ngôi mộ đó, làm cho thi hài ngập đầy cốc.

Đây hết thảy hết thảy, có lẽ chỉ là bởi vì mấy chữ phong thủy long mạch.

Ai không muốn dính xíu hào quang long mạch?

Đơn Phi cũng không nghĩ tới Tuân Kỳ mới mở miệng đã nói ra tám long mạch, thầm nghĩ thứ này đúng là có sức hút rất mạnh đối với ngươi xưa, Tuân Kỳ mở miệng chính là tám long mạch, chẳng lẽ tìm kiếm Tam hương phải bắt đầu từ long mạch?

Nghe có vẻ huyền diệu khó giải thích lý luận, nhưng Đơn Phi biết Tuân Kỳ không làm chuyện vô bổ.

Trong “Vũ Cống” chia thiên hạ thành Cửu Châu, thầy phong thủy dựa trên núi non sông ngòi vẽ ra cái gọi là long mạch, hơn nữa người tin vào nó rất nhiều, đến thời Tây Hán, lại thành thứ rất nổi tiếng trong giới phong thủy “Tam cành bốn hạng” sau khi phân chia sơn mạch thiên hạ, hình thành cái gọi là học thuyết long mạch của đời sau.

Tuy nhiên long mạch còn tồn tại nhiều cách nói khác nhau, mỗi người một cách giải thích khác nhau, phi long, tiềm long, sơn long, hải long không phải trường hợp cá biệt.

Hoa Hạ từ xưa đã sùng bái rồng, cũng dẫn đến sự lý giải không giống nhau của thầy phong thủy, gò ép có nhiều, ra vẻ thần bí lại càng nhiều, nhưng sự ảnh hưởng đối với thế hệ sau quả thực không nhỏ.

Đơn Phi giữ thái độ hoài nghi đối với mấy cái long mạch này, nhưng hắn có thể khẳng định một điều là người cổ đại rất tin vào việc này, hơn nữa phần lớn dựa vào học thuyết đó đi tìm nơi chôn cất.

Điều này cũng làm cho hình thành cái vòng lẩn quẩn, muốn tìm nơi chôn cất của người trước, nhất là chôn cất lớn, ít nhiều cũng dựa theo học thuyết long mạch mà tìm. Người cao minh thì cũng chỉ chín mươi phần trăm là thành công.

Hiện giờ Tuân Kỳ mở miệng long mạch, chẳng lẽ chôn ở Tam hương cũng sẽ dựa theo lý luận này?

Đơn Phi có phần hứng thú nhìn bản đồ trên tường, thấy trong đó thế núi phập phồng, có vài chỗ mực đậm đầu bút nặng, Đơn Phi đếm qua, quả nhiên có hơn tám cái, nói vậy là Tuân Kỳ dựa theo thế núi tìm ra long mạch.

Tuân Kỳ lại nói: -Ty chức theo mạch mà tìm, ở trong tám mạch cũng có thu hoạch không nhỏ, có thể thấy ty chức vẽ không có lầm.

Chắc con thỏ của ngươi cũng đào từ mộ lên?

Khó trách đánh cuộc một lần là trăm vạn.

Đơn Phi âm thầm thở dài, thầm nghĩ nếu mình xuyên không trễ một chút, nói không chừng có thể trở thành triệu phú giàu nhất Tam Quốc, ai ngờ lần đầu tiên thì vào lồng sắt, lần thứ hai thì đừng nói phát tài, có còn mạng sống để trở về không cũng là vấn đề.

Ông trời chơi đùa người a, lúc Đơn Phi thầm than, chợt nghe Tào Quan trong xe thản nhiên nói: -Mộ Bặc Thiên Thu mai táng ở long mạch nào?

Trong lòng Đơn Phi rùng mình, bỗng dưng nhớ tới lời nói lúc trước của Quách Gia, sau khi Tào Quan phát hiện mộ của Bặc Thiên Thu kích động dị thường, chẳng lẽ Bặc Thiên Thu có liên quan đến Tam hương?

Tuân Kỳ cũng ngẩn ra, sắc mặt đỏ lên.

Lư Hồng cười to nói: -Tào Tam ngươi lại làm khó huynh đệ, Trung Lang Tướng như chúng ta, nói đến thật là hãnh diện, nhưng nhiều lúc cũng chỉ là chân chạy vặt, khiêng đá vậy thôi. Mộ của Bặc Thiên Thu, ta cũng nghe Tào Tam ngươi nói qua, nhưng có liên quan gì với nhiệm vụ lần này?

-Ta nhớ có nói với Lư đại nhân qua... Bặc Thiên Thu là một khâu mấu chốt nhất của nhiệm vụ lần này. Tào Quan trong xe ôn hoà nói.

Lư Hồng sắc mặt chìm xuống: -Nhưng Tào Tam ngươi cũng không nói thêm.

-Bởi vì khi đó ta cũng không chắc chắn. Tào Quan thở dài, -Thạch Lai, nói cho Lư đại nhân nghe về phát hiện của ngươi đi.

Thạch Lai đi ra, nhưng lại nói với Đơn Phi: -Phiền các hạ giúp một việc. Hắn lấy ra một tấm tơ lụa tựa như quả đấm từ trong lòng áo, run run mà mở ra, gần như trong suốt vậy.

Đơn Phi khó hiểu hắn muốn nhờ cái gì, thầm nghĩ nhiệm vụ quốc gia lần này xem ra cũng chia thành hai phái, Thạch Lai là thuộc hạ của Tào Quan, nhờ hắn giúp đỡ, mà không tìm người khác, hiển nhiên là nhận định giữa họ là cùng đường.

Trong lòng khó hiểu, Đơn Phi vẫn nhận lấy tơ lụa, cảm thấy kích cỡ tơ lụa này cũng giống giống với tơ lụa của Tuân Kỳ, chỉ thấy Thạch Lai chỉ sang bản đồ treo trên tường.

Trong lòng Đơn Phi vừa động, đem tơ lụa của Thạch Lai che lên tấm bản đồ.

Vẻ giận dữ trên mặt Tuân Kỳ vừa hiện, lập tức lại biến mất, nhìn chằm chằm tơ lụa trên tường, rơi vào trầm tư. Mọi người mặc dù thấy hiếu kỳ với hành động của Thạch Lai, tuy nhiên cũng như Tuân Kỳ, nhìn tơ lụa trên tường không nói một lời.

Tơ lụa và bản đồ chồng lên, không hề che đi địa hình bản đồ, chỉ là làm cho bản đồ có thêm năm điểm đen.

Thạch Lai cũng không nói điều vô bổ, tay chỉ tơ lụa nói: -Địa thế mà ta vẽ rất giống với cái của Tuân Lang Tướng, điểm đen lớn nhất chính là mộ của Bặc Thiên Thu.

Mọi người hướng mắt về điểm đen đó, chỉ thấy điểm đen đó không hề nằm trên địa hình thuộc long mạch, không khỏi nhìn sang Tuân Kỳ.

Trong lòng Tuân Kỳ tức giận, lập tức nói: -Trên đời này không phải tất cả mộ táng đều nằm trên long mạch.

-Tuân Lang Tướng nói không sai. Thạch Lai mỉm cười nói: -Đây có thể nói rõ một điều. Nhiệm vụ lần này có lẽ không liên quan đến long mạch?

Lư Hồng sắc mặt trở lạnh, lập tức thản nhiên nói:

-Trên bản đồ trừ mộ của Bặc Thiên Thu ra, còn có bốn cái chấm đen, vậy là cái gì? Chẳng lẽ cũng là mộ của Bặc Thiên Thu? Lời ông ta nói ra ít nhiều mang ý chế giễu, nhưng cũng biết Thạch Lai là trợ thủ đắc lực của Tào Quan, nhất định sẽ không tự nhiên vẽ thêm vài cái điểm đen.

Chấm đen còn lại thật ra có ý gì?

-Thạch Lai, ngươi nói cho Lư đại nhân nghe xem. Tào Quan mặc dù ở trong xe, nhưng đối với thần sắc mọi người trong nội đường hiển nhiên đều thấy hết trong mắt.

Thạch Lai lập tức nói: -Tam gia, chuyện này nếu muốn nói cho rõ ràng, chỉ sợ phải bắt đầu lại từ đầu.

Đơn Phi thật ra cực kỳ đồng ý, thầm nghĩ ở đây chỉ có lão tử đây mơ mơ hồ hồ, Trương Liêu chỉ sợ cũng không hay biết gì, nói từ đầu là tốt nhất.

Lư Hồng cũng mỉm cười nói: -Được, cứ nói đừng ngại. Dù ông ta biết không ít chuyện về nhiệm vụ lần này, nhưng bí mật mấu chốt vẫn nằm trong tay Tào Quan, bằng không cũng sẽ không ngồi đây đợi mãi. Nghe Thạch Lai nói lại từ đầu, ông ta hay thay đổi và giảo hoạt, thầm nghĩ mấy ngày nay cũng chờ được, đương nhiên sẽ không thể không chờ nổi tí ít thời gian nghe kể lại.

Thạch Lai thấy thế, liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, mở miệng lập túc thạch phá kinh thiên. - Lăng của Lương Hiếu Vương ta đều nghe qua, nhưng chỉ sợ ít người biết rằng, đại quản gia của vương phủLương Hiếu vốn mang họ Bặc!

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, hiển nhiên đều đã có phát hiện.

Đơn Phi trong đầu nổ vang một tiếng.

Tào Quan đã nói với hắn lăng của Lương Hiếu Vương, Quách Gia lại đề cập với hắn về Bặc Thiên Thu. Chỉ có điều hắn biết không nhiều lắm, vẫn nghĩ không ra mối tương quan trong đó, vừa nghe Thạch Lai nói như vậy, ý niệm đầu tiên trong đầu Đơn Phi chính là, dựa theo niên đại mà tính, Lương Hiếu Vương là thời Hán Văn Cảnh, khảo chứng mộ của Bặc Thiên Thu, hẳn là vào sau trung kỳ Tây Hán, Bặc Thiên Thu không thể là quản gia của Lương Hiếu Vương, chẳng lẽ là hậu nhân của quản gia họ Bặc?

Quả nhiên. Thạch Lai lập tức nói: -Bặc Thiên Thu là hậu nhân của quản gia Bặc Ấp của phủ Lương Hiếu Vương.

-Việc này làm sao ngươi biết? Lư Hồng đột nhiên hỏi.

Thạch Lai đáp: -Năm đó sau khi vào mộ Bặc Thiên Thu, ta chưa lấy vật bên cạnh, chỉ lấy thư nhà trong mộ Bặc Thiên Thu, bởi vậy biết được việc này.

Lư Hồng hừ lạnh một tiếng, cất giọng nói: -Tào Tam, ngươi thật không phải, việc này sao không nói với huynh đệ?

Tào Quan không nói.

Thạch Lai lại nói: -Năm đó khi đào lăng của Lương Hiếu Vương, Tam gia sớm nói qua chuyện Trường Sinh Hương, tuy nhiên bất kể là Tư Không và Triệu Giáo Sự, Lư đại nhân đều cho rằng là lời nói vô căn cứ, Tam gia biết Tư Không và mấy vị đại nhân không tin. Những việc làm sau đó bèn không nói với Lư đại nhân.

Lư Hồng lại tiếp tục im lặng.

Sự thật quả thật như vậy, lúc ấy bọn họ có thể nói là vừa đào mộ vừa tác chiến, không biết sinh tử, tự nhiên không có hứng thú với Trường Sinh Hương trong mờ mịt. Hành động mà Tần Hoàng Hán Vũ đều không hoàn thành, bọn họ đương nhiên không muốn lãng phí sinh mạng đi tìm Trường Sinh gì đó.

Thạch Lai tiếp tục nói: -Theo ghi chép trong thư nhà của Bặc Thiên Thu, trong đó có một chuyện cực kỳ kỳ dị.

Mọi người dựng thẳng lỗ tai nghe, đều không muốn bỏ qua tin tức hữu dụng nào.

-Bặc Ấp vốn là quản gia của Lương Hiếu Vương, sau khi mai táng Lương Hiếu Vương bèn mai danh ở ẩn tại Mang Sơn, để lại bảy quyển da cừu. Nhắc nhở người đời sau mỗi đời theo thứ tự mở ra một quyển, theo lời ghi trên quyển da cừu mà làm việc.

Lư Hồng biết rằng chuyện này khẳng định có liên quan đến Tam Hương, nhưng cân nhắc không ra, kiên trị hỏi: -Vậy sau này thì sao?

-Bặc Thiên Thu là truyền nhân đời thứ ba của Bặc Ấp, ông ta theo lời di huấn tổ tiên mở ra quyển da cừu thuộc về đời mình, sau đó... Thạch Lai thấy mọi người đều nhìn y, rốt cục nói ra đáp án:

-Ông ta liền xây ngôi mộ kia cho mình.

Lư Hồng cười lạnh một tiếng: -Đây là kết luận của ngươi và Tào đại nhân cho ra?

-Đương nhiên không chỉ như vậy. Thạch Lai nói: -Theo ta được biết, trước sau mấy đời của Bặc Thiên Thu, đều làm như vậy...

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ cuối cùng là cái quỷ gì?

Bói Ấp để lại bảy quyển da cừu, bảo hậu nhân xây mồ...

Đơn Phi nhìn tơ lụa trên tường nói:

-Mấy ngôi mộ đó không phải chôn cùng một chỗ?

Tuân Kỳ mỉm cười nói: -Điều này sao có thể?

Phải biết rằng dựa theo kiến thức phổ thông, mộ của gia tộc, phần lớn đều là hợp táng ở cùng một nơi, thứ nhất là vì bảo địa phong thủy rất khó tìm, thứ hai là vì tiện cho bái tế, hậu nhân của Bói Ấp đã chôn tại Mang Sơn, vì sao phải phân tán để chôn cất?

Đơn Phi bỗng dưng đề ra vấn đề này, Tuân Kỳ cảm giác người này là người ngoài ngành, nhưng thấy được Đơn Phi chỉ nhìn tơ lụa, trong lòng Tuân Kỳ run lên: -Năm chấm đen này có ý gì?

-Đương nhiên là mộ của năm đời hậu nhân của Bặc gia. Đơn Phi thản nhiên nói.

Mọi người đều ngẩn ra, cùng nhìn phía Thạch Lai, chỉ thấy trong mắt Thạch Lai hiện lên phần kinh ngạc, sau một lúc lâu, Thạch Lai dựng ngón tay cái lên nói: -Đơn Giáo Úy nói không sai, đây là... Tam gia nói?

Thấy Đơn Phi lắc lắc đầu, trong lòng Thạch Lai khâm phục, thầm nghĩ ánh mắt Tam gia quả thật không kém, người ông ấy tiến cử cũng không tầm thường, không ngờ liếc mắt một cái bèn nhìn ra mấu chốt. Y không biết Đơn Phi không có quan hàm chính thức, thầm nghĩ người của Tam gia, đương nhiên là thuộc hàm Mạc Kim Giáo Úy, chắc không phải Trung Lang Tướng rồi.

-Đơn Giáo Úy nói không sai, Tam gia kể từ khi biết chuyện da cừu này, lập tức phái ta đến Bắc Mang tìm kiếm, trước sau đào mấy trăm ngôi mộ, rốt cục tra ra nơi chôn cất của năm đời hậu nhân Bặc gia, hơn nữa là tin tưởng không thể nghi ngờ!-

Trong lòng Đơn Phi phát lạnh, nhìn Thạch Lai thân hình gầy yếu, thật sự khó đoán y lại làm ra việc tàn ác như vậy.

Liên tiếp đào mấy trăm ngôi mộ đến tìm kiếm bí mật trong đó?

-Vậy cuối cùng ngươi và Tào đại nhân đã rút ra kết luận gì? Lư Hồng không kìm nổi hỏi.

Thạch Lai hướng mắt nhìn sang xe ngựa, chợt nghe Tào Quan nói: -Nói đi. Thạch Lai lập tức nói:

-Từ năm chấm đen này mọi người nhìn ra cái gì?

Truyện Chữ Hay