Thâu Hương

chương 113: yêu, ra đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp

Mặt trời mua thu đã lên cao, tỏa hơi ấm đến muôn loài, nhưng Liên Hoa thì lại đang rùng mình, nàng mặc dù cũng đã từng gặp không ít chuyện ghê tởm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc có một nữ nhân lại nỡ hạ thủ như vậy với một người yêu thương mình đến thế.

- Vậy sau đó thì sao? Khương thúc thúc--- chắc hẳn là không sao chứ? Liên Hoa biết câu hỏi này là thừa, nhưng vẫn không nén lại được.

- Ta lẽ ra đã bỏ mạng ở đó.

Khóe miệng Khương Kỳ nhệch ra mang vẻ châm biếm nói: - Ta còn có thể sống sót, chẳng qua là bởi lúc đó thấy cô ấy rời đi, trong lòng cảm kích, chỉ cảm thấy cô ấy đối xử như vậy với ta, thì kiếp này ta chẳng còn gì phải áy náy nữa, thế là ta lấy tất cả tiền tiết kiệm giấu trong mình ra, định đặt trong hộp trang điểm của cô ấy, sau đó rời đi, ta vốn--- chỉ muốn gặp lại cô ấy một lần, nói mấy câu là đủ.

Khi Liên Hoa quen Khương thúc thúc, lúc đó tuổi còn nhỏ, lúc này đã lớn hơn mấy tuổi, lại thêm niềm nhung nhớ Đơn Phi cả một quãng thời gian, nên hiểu khá rõ về tình cảm nam nữ. Thấy Khương thúc thúc như vậy, Liên Hoa trong lòng thầm nghĩ, chả trách Khương thúc thúc nói mình rất giống với ông ta, mình hôm nay, cũng chẳng phải là chỉ muốn gặp mặt Đơn Phi thôi sao? Khương thúc thúc thì ra cũng là một con người nặng tình.

Mãi lâu sau, Khương Kỳ mới nói tiếp: - Cô ấy biết là ta luôn một lòng kính trọng cô ấy như đối với tiên nữ vậy, trước nay chưa bao giờ dám động vào đồ của cô ấy, nhưng chẳng ngờ là lần này ta đã phá lệ, lúc mở hộp nữ trang ra, cháu đoán xem ta đã nhìn thấy cái gì?

Liên Hoa trong lòng cảm thấy đôi chút bất an, cúi đầu xuống nhìn chiếc đệm giầy trong tay mình, lắc lắc đầu.

- Ta nhìn thấy vòng vàng và châu báu trong đó. Khương Kỳ cười nói: - Cháu nói xem, Khương thúc thúc lúc đó có phải là rất ngốc?

Liên Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: - Không phải là thúc ngốc, mà chỉ là quá yêu, căn bản là không hề nghĩ tới những việc khác.

Khương Kỳ ngẩn người ra, nhìn đôi mắt ngấn lệ của Liên Hoa, cuối cùng cười nói: - Nói hay lắm.

- Vậy sau đó thì sao? Liên Hoa cuối cùng cũng tạm quên đi nỗi đau của bản thân mình.

Khương Kỳ thản nhiên nói: - Ta lúc đó quả thực đã yêu đến mức không để ý tới những việc khác, nhưng khi nhìn thấy số vòng vàng châu báu đó, đột nhiên cảm thấy mình có gì đó nực cười, cũng có gì đó đáng thương. Nhưng nhiều hơn cả là lửa giận ngút trời.

- Vậy thúc--- Liên Hoa trong lòng cảm thấy có phần lo sợ, liếc nhìn cây đoản côn trong túi vải bố đeo sau lưng Khương Kỳ.

- Nhưng lúc đó ta chẳng biết tại sao lại có thể bình tĩnh một cách xuất thần như vậy. Khương Kỳ nhìn về phía chân trời đằng xa nói: - Ta chỉ đậy nắp hộp trang điểm lại rồi đi ra ngoài, tìm một chỗ trốn tạm. Không lâu sau, ta thấy cô ấy dẫn đám kẻ thù của ta tới bao vây. Cô ấy cho rằng ta chắc chắn vẫn còn ở trong phòng, bởi vì ta luôn nghe lời cô ấy.

Mặt trời đã lên cao, có vài con ong mật đang bay lượn trong khu vườn, nô đùa trên đám hoa cúc dại.

Khương Kỳ nhìn theo, với tay ngắt lấy một cành rồi mới nói: - Cô ấy bưng một bầu rượu, trên khay còn có một xâu tiền, sau đó cô ấy vừa gọi tên ta vừa đi vào phòng, giọng nói vẫn mượt mà êm dịu như thế, trước đây ta mỗi khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, đều cảm giác như nhạc tiên vậy.

Cơ thể Liên Hoa không khỏi run rẩy, nàng mặc dù biết Khương Kỳ chắc chắn không làm sao, nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh lúc đó, dù không rét mà vẫn run cầm cập.

Lẽ nào có độc trong bầu rượu?

Một nữ nhân bưng rượu độc lên, muốn tặng cho chàng thanh niên si tình đang đợi mình trong phòng.

Ngoài phòng thì đầy những lưỡi đao lạnh buốt.

- Cô ấy dương nhiên là không nhìn thấy ta---

Khương Kỳ thản nhiên nói: - Ta nghe thấy tiếng bầu rượu vỡ, sau đó thấy cô ấy hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài, thề với đám kẻ thù kia là ta chắc chắn vẫn còn ở đó. Ta nấp trên nóc nhà nhìn thấy bọn chúng chia nhau ra tìm, rốt cuộc cũng chẳng tìm ra nổi, sau đó ta quyết định--- rời đi.

Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Khương Kỳ tay nắm nhánh cây, nhìn đám ong đang bay lượn trên những bông hoa cúc, nhẹ nhàng nói: - Kể từ khi ta rời xa cô ấy, đến nay đã được ba năm.

Liên Hoa đột nhiên cảm thấy lo lắng hỏi: - Khương thúc thúc, thúc tìm cô ấy báo thù sao?

Ý nghĩ này là do nàng đột nhiên nảy ra, nếu như đổi thành nàng, chắc chắn sẽ báo thù, chỉ cần có năng lực.

- Không hề. Khương Kỳ lắc đầu. - Ta nghe nói cô ấy sắp thành thân, nên đã tự mình tới nhà tặng cô ấy hai cái vòng vàng chúc phúc.

Liên Hoa kinh ngạc, nàng thực sự không thể hiểu nổi Khương thúc thúc rốt cuộc là đang nghĩ gì.

- Sau đó thì sao? Hai người đã dàn hòa rồi? Liên Hoa không dám tin vào kết cục này, nhưng ngoài cái kết cục này ra thì liệu còn có khả năng nào khác?

Khương thúc thúc quả là một con người rộng lượng---

Khương Kỳ nhìn Liên Hoa, một lúc lâu sau mới cười nói: - Cháu dù sao vẫn là một đứa trẻ.

- Cháu không phải. Liên Hoa phủ nhận.

Khương Kỳ thản nhiên nói: - Nếu cháu không phải một đứa trẻ, thì nên biết rằng sự ngây thơ trên đời này chỉ tồn tại trong mắt một đứa trẻ. Những kẻ không biết hổ thẹn thì không biết hối cải, chúng chỉ giỏi che đậy thôi.

Liên Hoa giật mình vỡ lẽ, bây giờ mới hiểu ra vấn đề, đoạn nói:

- Vậy nữ nhân đó không muốn hòa hảo với thúc thúc? Cô ấy rất sợ, sợ thúc thúc tới báo thù?

Nàng rốt cuộc cũng hiểu ra, không biết vì sao mà trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, rốt cuộc là vì gì, chính nàng cũng không hiểu nữa.

Khương Kỳ bật cười nói: - Không sai, cô ấy và nhà chồng đương nhiên không cho rằng ta tới chúc phúc, chỉ nghĩ là lòng ta tràn ngập ác ý. Cho nên bọn họ ngoài mặt thì giữ ta ở lại, sau đó lập tức phái người đi thông báo cho thù gia của ta.

Liên Hoa nhìn khóe miệng Khương thúc thúc như cười như không, lần này thì không hỏi thêm gì nữa, dường như đã nhìn ra được kết cục.

- Đám thù gia kia lũ lượt kéo đến, như thể đám ong này vậy.

Tay Khương Kỳ rung lên, cầm nhánh cây trên tay khua vài cái, phất vào đám ong mật đang bay lượn trước mặt.

Mấy con ong rơi xuống mặt đất.

Nhưng chỉ trong chốc lát, chúng lại bay lên.

Liên Hoa nhìn thấy thế, trong lòng không khỏi có chút run sợ, nàng thường ở lò rèn, đương nhiên biết là kiếm thủ, đao khách so với Khương thúc thúc mà nói đều sử dụng những thứ đao kiếm mổ lợn giết chó.

Nếu như trong tay Khương thúc thúc mà là một cây kiếm thì tình huống sẽ như thế nào?

- Ta đối phó với đám người đó không khách sáo như đối với mấy con ong này. Khương Kỳ thản nhiên nói: - Một kiếm vung xuống, bọn họ đã không thể gượng dậy nổi.

Cố im lặng một hồi lâu, Liên Hoa không kìm nổi hỏi: - Vậy Khương thúc thúc, thúc--- Nàng rất muốn biết kết cục của nữ nhân kia, dường như hình ảnh nữ nhân kia bị một nhát kiếm của Khương thúc thúc chém vào cổ họng đang hiển hiện trước mắt.

Khương Kỳ lại biết được Liên Hoa định hỏi gì, vẫn cười nói: - Ta không hề giết cô ấy, ta vẫn để lại hai cái vòng vàng làm quà mừng, sau đó quay người rời đi.

Liên Hoa ngẩn người ra.

- Cô ấy đương nhiên là cũng không nghĩ sẽ như vậy, lại đứng giữa một đống xác chết vừa khóc vừa gào lên--- là cô ấy yêu ta nhất. Khương Kỳ lại nói.

Liên Hoa đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Khương Kỳ thì vẫn vẻ mặt thản nhiên, nói: - Cô ấy mặc dù vẫn là cô ấy ba năm về trước, nhưng ta đã chẳng còn là ta ba năm về trước nữa rồi. Sau khi ta đi, cô ấy đương nhiên là đã không thể gả đi được, nhà chồng cô ấy còn sợ hơn cô ấy nữa.

- Do cô ta cả thôi.

Liên Hoa chẳng hề khách khí, trong chớp mắt đã cười khổ nói: - Cháu mà là Khương thúc thúc, không cho cô ta một nhát chém đã là tốt lắm rồi, sao còn phải để lại hai cái vòng vàng chứ.

- Thực ra ta ngược lại phải cảm ơn cô ấy. Khương Kỳ đột nhiên nói vậy, thấy bộ dạng kinh ngạc của Liên Hoa, liền giải thích: - Ta lúc đó không hề hiểu thế nào là yêu, như thể đám ong này bay lượn trong khóm hoa, chẳng qua cũng chỉ là sự tồn tại theo bản năng, cô ấy sai, nhưng ta đâu phải luôn đúng?

Thả nhánh cây trên tay xuống, Khương Kỳ vỗ tay cho hết bụi, như thể vỗ cho bay hết những thứ bụi bặm còn bám trên mình, rồi khoan thai nói: - Ai cũng có những lúc không như ý, kẻ thất bại thực sự, xưa nay chỉ biết tự oán trách mình.

Sắc mặt Liên Hoa tái nhợt, lại nghe Khương thúc thúc nói tiếp: - Ta không cho cô ấy một nhát kiếm, đó là bởi cô ấy không đáng để ta yêu, càng không đáng để ta ra tay. Ta cảm ơn cô ấy, vì chính cô ấy đã khiến ta hiểu được một đạo lí rằng, người không đáng để ta yêu, thì nên rời xa sớm nhất có thể!

Khuôn mặt tái nhợt của Liên Hoa đột nhiên điểm chút đỏ ửng, đó là do kích động tạo ra, đoạn nói: - Nhưng người đáng để mình yêu, thì không nên lãng quên! Khương thúc thúc, cháu hiểu ý của thúc khi kể cho cháu nghe câu chuyện này, thúc chỉ lo cháu yêu nhầm người.

Khương Kỳ chỉ im lặng nhìn cô bé kiên cường kia.

Liên Hoa nói lớn: - Nhưng Đơn đại ca đáng để cháu yêu!

Nàng vốn cho rằng Khương thúc thúc sẽ mắng nàng không hiểu chuyện, chẳng ngờ là Khương Kỳ lại mỉm cười nói: - Cháu thực sự yêu hắn?

- Vâng! Liên Hoa nói không một chút do dự.

Câu nói này đương nhiên nàng không dám nói trước mặt Đơn đại ca, bởi vì trong đó còn có yếu tố tự ti, nhưng không hiểu vì sao, nàng lại có thể nói ra trước mặt Khương thúc thúc.

Nguyên nhân duy nhất có thể là do nàng và Khương thúc thúc thực sự rất giống nhau. Người hiểu nàng nhất chính là Khương thúc thúc đang đứng trước mặt kia.

Khương Kỳ nói: - Vậy thì cháu nhất định không được buông tay, bởi vì cháu mãi mãi không thể biết được chỉ lát nữa thôi, thế giới này liệu có còn tồn tại hay không.

Ông ta nói thật cổ quái, Liên Hoa chẳng hiểu vì sao, nhưng lại cảm thấy toàn thân trào dâng một lòng nhiệt huyết, nhưng cũng chỉ tồn tại trong chốc lát, rốt cuộc nàng vẫn cúi đầu xuống, nhìn đôi đệm giầy trên tay mình nói: - Nhưng cháu không xứng.

- Ai bảo cháu không xứng? Khương Kỳ hỏi lại.

Liên Hoa cúi đầu nhìn bộ quần áo làm bằng vải thô của mình, đôi giầy vải đã có phần cũ nát, ngay cả cái túi vải trên tay cũng đã cũ lắm rồi, mặc dù là nàng đã tìm từ đống vải sạch sẽ nhất trong nhà.

- Chỉ có cháu mới nói vậy thôi, còn ta lại không nghĩ là cháu không xứng. Khương Kỳ nói tiếp: - Thực ra ta kể cho cháu nghe câu chuyện của ta, chỉ là hi vọng cháu mãi mãi ghi nhớ một điều---

Một lúc sau, Khương Kỳ nói rõ từng chữ một: - Tình yêu--- cầu chẳng đến được!

Tình yêu cầu chẳng đến được?

Liên Hoa lẩm nhẩm lại câu nói vừa rồi, đột nhiên cảm thấy buồn bã nói: - Vậy cháu phải làm sao? Khương thúc thúc, thúc có thể dạy cháu được không?

Khương Kỳ mỉm cười, nói: - Năm xưa, khi ta rời đi, hỏi cháu muốn thứ gì, cháu chỉ nói là cần một nghề để nuôi cả nhà là được, nhưng hiện giờ cháu đương nhiên không nghĩ như vậy.

Liên Hoa chậm rãi gật đầu, rồi đột nhiên nói: - Cháu chỉ muốn Khương thúc thúc dạy cháu, làm thế nào--- Khuôn mặt có chút ửng đỏ, Liên Hoa vẫn kiên định nói: - Làm thế nào để khiến Đơn đại ca yêu cháu.

Cháu vẫn luôn yêu huynh ấy.

Chỉ cần huynh ấy yêu cháu!

- Ta đương nhiên có thể dạy cháu. Trong ánh mắt Khương Kỳ lóe lên một ánh hào quang, nói: - Nhưng sau khi cháu được toại nguyện, thì phải giúp ta một việc.

- Không vấn đề gì. Liên Hoa vui vẻ nói.

- Cháu đồng ý nhanh như vậy, đó là bởi cháu không biết việc ta nhờ nó khó thế nào. Khương Kỳ nói.

Liên Hoa nhìn Khương Kỳ, không hiểu vì sao Khương thúc thúc lại nói năng thận trọng như vậy, liền nói: - Liên Hoa chỉ biết một điều, vì Đơn đại ca, Liên Hoa chẳng sợ bất kì khó khăn nào cả.

Một lúc lâu sau, Khương Kỳ mới gật đầu nói: - Tốt lắm.

- Vậy Khương thúc thúc dạy cháu phải làm thế nào? Liên Hoa có phần không thể chờ đợi nổi.

Khương Kỳ ngược lại rất bình tĩnh nói: - Việc đầu tiên cháu làm đó là--- rời xa Đơn Phi.

- Rời xa Đơn đại ca?

Liên Hoa chỉ cảm thấy cách nghĩ của Khương thúc thúc chẳng giống nàng, liền vội vàng nói: - Cháu không muốn rời xa, cháu tại sao phải rời xa?

Nàng chỉ nghĩ rằng chờ đợi có lẽ còn có hi vọng.

- Nếu như cháu vì tình yêu, thì nhất định phải rời xa. Khương Kỳ nói: - Rời xa chẳng qua là để chuẩn bị cho sự trở về tốt đẹp nhất. Thấy bộ dạng ngơ ngác chẳng hiểu gì của Liên Hoa, Khương Kỳ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời mùa thu xanh thẳm, có cánh chim nhạn cô đơn bay về phương nam, rồi thản nhiên nói: - Đợi sau khi cháu quay về, cháu nhất định sẽ trở thành nữ tử độc nhất vô nhị trong thiên hạ, cháu lúc đó không còn phải nói những lời tự ti nữa, cháu thậm chí còn có thể ngạo nghễ mà nói với mọi người trong thiên hạ người cháu yêu nhất là ai!

Truyện Chữ Hay