“Tớ chỉ có bàn chải dự phòng thôi, cậu thấy được không?”
Dứt lời cô ấy bày ra cho tôi xem vài cái bàn chải mới.
Cũng may là có bàn chải cùng hãng với cái tôi sử dụng ở nhà nên tôi sẽ chọn nó.
“Inamori-kun thích bàn chải mềm nhỉ, tớ thì thích hơi cưng cứng một chút.”
Sao câu vừa rồi cô ấy nói nghe gợi cảm thế, làm tim tôi đập lệch cả nhịp.
Không được rồi. Nếu mỗi lần lại có phản ứng kiểu này, chắc tôi sẽ đứng tim mất.
Hai chúng tôi cùng nhau đánh răng trước gương, súc miệng rồi trở lại phòng khách.
“A, nhân tiện để tớ cho cậu xem phòng ngủ nhé, ở đây nè.”
Tojou-san mở cánh cửa bên cạnh phòng khách.
Đó là một căn phòng với một giường đôi.
Sát tường có một tủ sách lớn, có điều, toàn bộ sách trên đó đều là tiếng nước ngoài nên tôi chẳng biết nội dung của chúng là gì.
“Tớ cũng muốn nói giường đôi này là để chuẩn bị cho hai ta ngủ chung lắm, cơ mà tớ vốn là người chú trọng tới chuyện giường chiếu. Nên để tớ có thể hồi phục thể trạng trong thời gian ngắn nhất, chất lượng và kích thước chiếc giường phải được đặt làm theo đúng ý tớ thích.”
“Hể, nhưng nếu cậu bận tâm tới độ rộng như vậy, thì không ngủ cùng tớ sẽ tốt hơn mà…”
“Chuyện đó cậu khỏi lo. Đúng là ban đầu tớ nghĩ giường càng rộng càng tốt, nhưng ai ngờ khi ngủ mới thấy nó cô đơn lắm. Không phải quá lời chứ có Inamori-kun bên cạnh mới là hoàn hảo ấy.”
Tôi lại nghĩ nói nó hoàn hảo thì thực sự phóng đại quá rồi.
Nhưng đồng thời tôi cũng có cảm giác mình được quan tâm và chứng tỏ tôi không phải đứa phiền phức.
“Vậy, tụi mình cùng ngủ thôi nhỉ?”
Tôi không còn cách nào khác ngoài gật đầu.
Bước vào bên trong phòng ngủ theo lời cô ấy, tôi lại gần phía giường.
Có hai chiếc gối.
Nhìn thấy phần lõm trên một trong số chúng, tôi đoán đây là chiếc mà cô ấy thường sử dụng.
Nếu vậy, chiếc còn lại là gối mới chăng?
Tôi cố gắng kiềm chế trái tim đang loạn nhịp khi lên giường cùng với Toujou-san.
Dù thế nào đi nữa… cô ấy gần quá.
“Fufu, tớ cảm nhận được hơi ấm của Inamori-kun nè.”
“Thật, thật là… Căng thẳng quá, tớ sẽ khiến cậu không ngủ được mất…”
“Ừn… Được cậu lo lắng như thế tớ vui lắm, mỗi tội mai dậy mà bị mệt thì không ổn nhỉ.”
Vừa lúc tôi định xin cho mình ra ghế sofa ngủ, thì khi ấy.
Toujou-san bất chợt vòng tay ra sau đầu tôi rồi giật mạnh về phía ngực cô ấy với một lực mà tôi không thể ngờ tới.
Hai “quả núi” mềm mại vùi lấy đầu tôi, thứ khiến tâm trí tôi hôm nay tê liệt không biết bao nhiêu lần.
“… Thực ra, tớ cũng hồi hộp lắm.”
“Hể?”
Tôi nghe được nhịp tim đập thình thịch phát ra từ cơ thể Toujou-san.
Tiếng đập đúng là mạnh hơn bình thường, có thể thấy cô ấy cũng đang khá căng thẳng.
“Người tớ thích đang ở sát tớ như vậy, làm sao không hồi hộp được cơ chứ”, cô ấy thì thầm vào tai tôi.
Luồn lách vào sống lưng tôi là một cảm giác nhồn nhộn khó tả.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tim tôi đã đập ổn định trở lại.
Đúng là tôi từng nghe nói tiếng tim đập có thể giúp con người thư giãn, nhưng khi tự mình trải nghiệm như thế này thì tôi mới tin đó là sự thật.
“Thành thật… xin lỗi vì đã kéo cậu mạnh như vậy, chỉ là… tớ rất muốn cho cậu biết cảm giác của tớ, với cả…”
“… Với cả gì?”
“Nói ra thì có hơi tự cao một chút… Nhưng tớ muốn nói với Inamori-kun sau một ngày nỗ lực như hôm nay, rằng *Cậu đã vất vả rồi*.”Toujou-san vuốt ve những ngón tay lên đầu tôi.
Bàn tay cô ấy dịu dàng hệt như đang sờ vào một món đồ thủy tinh dễ vỡ.
Dễ chịu lắm, vậy mà cũng thật kỳ lạ, tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Dĩ nhiên tôi không làm việc để được người khác khen ngợi.
Tôi làm để tách khỏi người thân, phải làm thì mới có thể sống.
Trừ việc bố mẹ tôi qua đời, tất cả những thứ khác đều là lỗi của tôi.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi không còn nhớ tới việc than thở, và áp đặt mình phải ích kỷ khi không còn dựa dẫm vào người khác thậm chí là cả người thân.
Thế nên… câu nói *Cậu đã vất vả rồi* khiến tôi không khỏi nghẹn ngào.
“Chỉ cần Inamori-kun sống tốt là quá đủ với tớ rồi…… sao thế? Tớ làm thế này với cậu có gì sai sao?”
“…… Không đâu.”
Chẳng biết cảm giác ngại ngùng biến đâu mất rồi.
Tôi cứ thế dựa vào người Toujou-san, vùi mặt vào cô ấy để làm nũng.
Hương thơm dễ chịu ngào ngạt cả mũi, cùng tiếng nhịp tim đó chầm chậm khiến tôi lim dim buồn ngủ.
“Nghe cậu nói vậy, tớ vui lắm.”
“….. Thế thì tốt rồi.”
Có lẽ do quá mệt mỏi, tôi đã không thể cưỡng lại cảm giác buồn ngủ ấy.
Để rồi chẳng mấy chốc, tôi chìm hẳn vào trong giấc ngủ.
◇◆◇
(Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá Dễ thương quá.)
Inamori-kun ngủ ngon lành luôn kìa.
Được cậu ấy ngủ trên ngực thế này mình vui lắm.
Nhưng cậu ấy ở sát vậy, mình khó lòng mà ngủ như mọi khi được.
(Mái tóc bồng bềnh của cậu ấy thật đáng yêu. Con trai lông mi dài đáng yêu thế nhỉ. Vẻ mặt lúc ngủ của cậu ấy trông trẻ con và đáng yêu vậy mà cơ thể thì lại rắn chắc và ngầu hơn bề ngoài nhiều, tay cậu ấy còn hơi khô và thô ráp nữa chứ.)
Aa, mình chảy máu mũi mất thôi.
Mình không tài nào tìm được khuyết điểm ở cậu ấy.
Nhưng về ưu điểm thì dường như mình có thể chỉ ra 100, thậm chí là 1000 nếu thích.
Do mình chưa bao giờ yêu một người xa lạ, nên quả thực không biết bản thân phải làm gì nữa.
Làm gì đây. Nếu giờ mình hôn trộm cậu ấy, không biết có bị phát hiện không nhỉ?
--------Tự dưng mình lại nghĩ mấy chuyện bậy bạ như vậy.
“Unn….”
“Í!”
Bỗng nhiên, Inamori-kun dồn lực vào cánh tay đang ôm lấy mình.
Mình và cậu ấy đang sát gần nhau hơn, mình có thể cảm nhận rõ thân nhiệt cậu ấy hơn trước rất nhiều.
(Cha, mẹ, con xin lỗi. Chắc hôm nay con sẽ chết.)
Hạnh phúc quá. Hạnh phúc chết mất.
Bất ngờ ở chỗ, đây mới chỉ là trong thời gian sống thử thôi đó.
Giả sử cứ thế này mà thành cặp đôi thật, chắc mình hạnh phúc tới mức phát điên luôn quá.
“Un… mm.”
Mình vừa ôm cậu ấy chặt hơn một chút, Inamori-kun đã hơi nhăn nhó và rên rỉ lên một tiếng.
Thế này rõ ràng là không ổn.
Tới giờ mình và cậu ấy vẫn đang dính chặt lấy nhau mà. Phải kiềm chế không để mọi thứ tiến xa hơn mới được.
(Chỉ cần là cậu ấy… mình có thể mở lòng hơn một chút nữa.)
Khi tâm trí mình sắp kiệt quệ, hình ảnh lúc nỗ lực của Inamori-kun hiện lên đã cho mình thêm sức mạnh để tiến xa hơn.
Đó là khi mình chắc chắn rằng.
Mình không thể sống thiếu chàng trai tên Haruyuki Inamori.
“…….. Chúc cậu ngủ ngon, Inamori-kun.”
Nếu cậu ấy vùi mặt vào ngực mình, mình sẽ vùi mặt vào tóc cậu ấy.
Mùi hương cùng loại dầu gội với mình mà cậu ấy xài thơm nức cả mũi, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến mình hạnh phúc hơn bất kỳ thứ gì khác.
Giá như mà có thể kéo dài hạnh phúc này mãi mãi, mình thầm nghĩ.