Thật tuyệt khi cũng sống ngày hôm nay! ~Sống chung với gái xinh hoàn hảo ngọt ngào trong căn hộ 3LDK~

chương 04: giai đoạn thử nghiệm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tớ mà để một người như cậu kế bên cạnh thì sẽ muốn làm nũng cho đến khi mềm nhũn...... không, đến khi nhầy nhụa mất! Hay là cho đến khi cậu không thể sống mà thiếu tớ nữa! Cái này dù có gọi là thói xấu của tớ thì cũng chẳng phải là nói quá đâu!”

“Hả….?”

Gì vậy trời, cô ấy đang nói gì vậy?

Toujou-san dõng dạc tuyên bố trong khi tạo cái dáng điệu vô nghĩa.

Những phát ngôn cho đến hành động quá đỗi bất thường ấy làm đầu tôi bình tĩnh lại trong thoáng chốc.

“Nếu cậu kết hôn với tớ, tớ hứa sẽ chăm lo cho cậu suốt đời. Tớ sẽ không để cậu phải thiếu thốn bất cứ thứ gì cho đến hết phần đời còn lại.”

“Nghe được điều này… tớ rất cảm kích, nhưng mà.”

Thề là chuyện cô ấy nói khiến tôi bỗng dấy lên cảm giác lo lắng rằng mình sẽ bị giáo phái nào đó dụ dỗ ấy.

Tất cả những cuộc hội thoại cho tới lúc này đều là để chạm tới trái tim tôi, có khi…… đây là chiêu trò tẩy não không chừng.

“Lẽ nào, cậu đang nghi ngờ tớ ư?”

“…. Thì tại, cậu nói dẻo quá chứ sao.”

“Thiệt là, vậy thì xem ra tớ phải giải thích một chút lý do tại sao tớ thích Inamori-kun rồi.”

Toujou-san trở lại với dáng vẻ căng thẳng như ban nãy, cô ấy với tay lấy cốc trà do chính mình pha rồi nhấp một ngụm.

“Fumu… Inamori-kun có biết tớ là người như thế nào không?”

“Tớ chưa có dịp nói chuyện đàng hoàng với cậu nên không biết rõ lắm…. nhưng tớ nghĩ cậu là người vui vẻ hòa đồng và tốt bụng với tất cả mọi người.”

“Thật may quá, vậy thì tớ đổi chủ đề được rồi.”

Cô ấy xoa tay lên vùng ngực như thể đang cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi chẳng rõ mình có nghe nhầm không nữa. Nếu mà cứ thế chấp nhận việc đổi chủ đề thì chẳng khác nào cho rằng cô ấy không phải là một cô gái bình thường.

“Hồi còn học cấp 2, ngày nào tớ cũng được bạn bè vây quanh giống như hiện tại.”

Nhưng… thực chất lại hoàn toàn khác so với tôi nghĩ.

Toujou-san vừa dứt lời thì liền lộ rõ vẻ bực bội trên khuôn mặt lẫn trong lời nói.

“Một ngày nọ, tụi con gái đã nói với tớ rằng ‘Cậu chia cho bọn tớ ít tiền tiêu vặt đi nào. Chúng ta là bạn bè mà, phải chứ?’.”

“A…..”

“Họ không hề quan tâm đến tớ chút nào mà có lẽ chỉ coi tớ như cái túi tiền thôi. Thế nên suốt từ năm cấp 3, tớ đã luôn nỗ lực trở thành tâm điểm của mọi thứ để không bị bất kì ai coi thường.”

À, ra là vậy.

“Tớ cũng là kiểu người không ưa những kẻ tiếp cận mình vì tiền. Thế nên tớ có thể đồng cảm khi cậu tách xa khỏi những người họ hàng. Tớ nghĩ nếu cậu đã hiểu những cảm giác đó, nhất định cậu sẽ không tiếp cận tớ vì vụ lợi.”

“……….”

“Cậu không nghĩ chúng ta rất hợp nhau sao?”

Tôi gần như đã bị thuyết phục.

Nhưng sau khi chấp nhận những lời cô ấy vừa nói, tôi nhận ra còn một phần trong câu chuyện khiến mình vướng mắc.

“Nhưng nó liên quan gì tới việc tớ kết hôn với Toujou-san? Nếu kết hôn với cậu thì chẳng phải mục đích của tớ cũng chỉ là tiền hay sao?”

“Cái đó là tớ tự nguyện, nên là chẳng sao cả.”

“Hả….?”

“Ngay từ đầu tớ đã cố thả thính Inamori-kun bằng tiền rồi, nên chính xác là chúng ta hòa nhé.”

Như thế cũng được ấy hả?

Tuy tôi vẫn hoài nghi về sự vô lý trong lời cô nàng này cố giải thích, nhưng tôi hiểu rằng cô ấy vẫn có cái lý của mình.

“Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tớ sẽ thừa kế tập đoàn Toujou từ cha, nên từ khi còn học cấp 3 là đã phải học cách kinh doanh đơn giản rồi.

Căn nhà này chính là từ lợi nhuận tự tớ kiếm được chứ không hề nhờ cha của mình đâu.”

“Thật á!?”

“……. À ừ thì tớ có vay một chút dưới sự bảo lãnh của cha, nhưng ý tớ muốn nói là tớ đảm bảo Inamori-kun sẽ không gặp bất kì trở ngại nào cả!........ Nhưng mà nhé, cuộc sống vốn không trải hoa hồng đâu! Dĩ nhiên cũng có thứ tớ muốn cậu thực hiện đó!”

“Rố, rốt cuộc là gì…?”

Cô ấy lườm tôi với cặp mắt nghiêm nghị.

“Sau khi tớ đi làm vất vả về, cậu phải cực kỳ nuông chiều tớ cơ!”

“…… Hửm?”

“Tớ đi làm về, cậu phải xoa đầu tớ nè, tắm cùng tớ nè, ăn cơm cùng tớ nè, ôm tớ ngủ trên giường nữa nè! Phải làm thế mỗi ngày cơ!”

“Nhưng mà, mấy cái việc vặt đó…..”

“Việc dọn dẹp cứ để người giúp việc làm, còn cơm nhất định phải do tớ nấu. Tớ không thể sống mà thiếu nấu ăn được, nếu chỉ giúp thì tớ chấp nhận chứ tớ nhất định không giao việc nấu ăn cho bất kì ai đâu!”

Khí thế cô ấy mãnh liệt thật.

“Còn việc khó nhất đó là…..”

“Còn nữa sao…..?”

“………… Tớ muốn cậu cứ mãi dịu dàng thế này, cơ.”

Đôi mắt Toujou-san lúc ấy díu lại tưởng chừng như đang nhìn vào thứ gì đó rực rỡ.

Chắc chắn là mắt tôi lúc đó cũng trở nên giống vậy khi nhìn cô nàng.

Toujou Fuyuki khi ấy, đã khao khát một tình cảm với con người tôi hiện tại.

Thứ tình cảm đó nhất định là thật, nhưng lại không thực tế.

“Tớ muốn cậu dịu dàng. Tớ muốn có cậu bên cạnh đến hết cuộc đời. Sau đó tớ muốn chúng ta đắp chung một nấm mộ và nếu có thể, là hẹn bên cậu kiếp sau.”

“Cái đó tớ không nói trước được…..”

“Mặc kệ sự thật đi! Nói vậy để chứng minh cho cậu thấy tình cảm tớ dành cho cậu lớn tới đâu thôi!”

Do tôi rạo rực quá hay sao mà lời cô ấy nói vừa xong không phải sự thật, nhưng nghe cũng chẳng giống lời bịa đặt.

Thế nhưng…. Toujou-san và tôi cho tới hiện tại vẫn chưa thành đôi, và cho dù đối phương đã tìm hiểu về tôi nhiều đến đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn chưa hề hiểu rõ về Toujou-san.

“…… Tớ muốn tóm lược lại một chút…. Có phải Toujou-san thích tớ và sẽ ủng hộ tương lai của tớ, nhưng đổi lại sẽ ràng buộc tớ bằng một cuộc hôn nhân…. Đúng ý cậu không?”

“Đúng, tớ muốn cậu ăn bám tớ.”

Cách nói của cô ấy dở thế không biết.

“Dĩ nhiên là Inamori-kun chưa đủ tuổi cưới vợ nên không đăng ký kết hôn ngay được. Đợi tốt nghiệp cấp 3 xong thì chúng mình mới đi đăng ký rồi sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Nên là vầy, cho đến lúc đó thì mình cứ đính hôn đi.”

“Nhưng như vậy thì…… chuyện học tiếp lên đại học thì tính sao?”

“Nếu Inamori-kun muốn, tớ sẽ chu cấp tiền cho cậu học lên đại học. Còn nếu không muốn thì thôi, phiền cậu hãy quanh quẩn ở nhà nhé. Dĩ nhiên là cậu muốn đi làm cũng được, tuy hơi miễn cưỡng nhưng tớ vẫn ủng hộ.”

Dường như Toujou-san không hề muốn rời xa tôi một chút nào.

Ý cô ấy là nếu tôi dành ít thời gian làm những việc cho bản thân thì tốt hơn là hãy luôn ở nhà đi.

Nghe thế nào cũng thấy hấp dẫn thật.

Một đời không làm mà chỉ cần yêu một thiếu nữ đẹp nhức mắt như Toujou Fuyuki.

Có thể rất thảm hại với tư cách là một thằng con trai, nhưng mà cũng không phải là không cảm nhận được sức hấp dẫn từ cách sống như thế.

Dẫu vậy….

“Ưm…. cậu cứng đầu ghê nhỉ. Thế mà tớ cứ tưởng cậu sẽ dễ dàng chấp nhận hơn cơ. Tớ thiếu sức hút tới vậy sao?”

“Không phải chuyện đó…. Chỉ là tớ lo lắng quá thôi.”

“Cậu lo điều gì?”

“Tớ không biết….. liệu mọi thứ có ổn khi chưa có tình cảm mà đã tiến tới hôn nhân như vậy không nữa.”

Tôi cứ ngỡ mình đã nói ra điều hiển nhiên nhất rồi, vậy mà chẳng hiểu sao Toujou-san trợn mắt tròn xoe rồi ngây người ra nhìn tôi.

Tôi vô thức sốt ruột, tự nhủ không biết mình đã nói gì đó kì cục hay sao thì cô ấy nín chặt miệng rồi phì cười.

“Inamori-kun dễ thương thiệt đó. Cậu đã chịu đựng đau khổ nhiều rồi nên thành thật với mong muốn của mình một chút cũng có sao đâu.”

“Cậ, cậu nói gì vậy?”

“Để tớ giúp cậu, một chút nhé.”

Toujou-san đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi đặt lên ngực cô ấy.

Hai bầu ngực lớn đó bao trọn lấy tay tôi, đem tới thứ cảm giác thật mềm mại và ấm áp.

Trong tích tắc, tôi bỗng trở nên mất trí.

Về sau, khi nhớ lại khoảnh khắc này thì tôi chỉ có thể nhớ rằng não mình đã chập mạch bởi sự bối rối chồng chất bối rối, và sau đó đập vào là một sự bối rối to đùng khác.

“Cậu, thấ, thấy, thế, nào!?”

“M.ề.m n.h.ắ.m.”

Sự mềm mại từ bầu ngực cô ấy như thể một lời tỏ tình dành cho tôi vậy.

Đến khi tôi vô ý để lộ tâm tình thực sự về cảm giác được chạm ngực cô nàng thì đã quá muộn.

Má tôi đỏ bừng do xấu hổ và tỏ ra hối lỗi, thế rồi tôi vội vã rút tay mình lại.

“Thế này… vẫn không được sao?”

“………”

Má Toujou-san thậm chí còn đỏ hơn tôi nữa, đã thế, nếu nhìn không nhầm thì tôi còn tưởng trên đầu cô ấy bốc ra hơi nước luôn cơ.

Bất chấp sự xấu hổ tột cùng ấy, Toujou-san vẫn làm mọi cách để thu hút tôi.

Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới đúng đây.

Trên cương vị của một thằng đàn ông, dưới tư cách là Inamori Haruyuki, đáp lại thế nào mới chuẩn giờ.

“……… Cậu sẽ cho tớ thời gian chứ?”

“Ể?”

“Tớ muốn có thời gian để thích Toujou-san, nên chúng ta có thể bắt đầu từ việc làm bạn hay dưới mối quan hệ đặc biệt nào đấy…….”

Cô ấy đã nỗ lực vì tôi mà dùng tới cả cơ thể mình, nên tôi cảm giác mình phải làm điều gì đó tương xứng với nỗ lực ấy mới được.

Nhưng tôi không thể đáp lại lời cầu hôn đó ngay lúc này.

“…. Ra vậy, tớ hiểu cảm giác của Inamori-kun rồi. Thế thì, cậu thấy sao khi chúng ta thử nghiệm trong vòng một tháng?”

“Thử nghiệm ư?”

“Đúng vậy. Trong vòng một tháng, chúng ta sẽ trải nghiệm cuộc sống mà tớ đã nói trước đó kèm theo một số hạn chế. Xong rồi, nếu cậu muốn tiếp tục thì chúng ta sẽ đính hôn một cách công khai sau.”

Nghe lời đề nghị của Toujou-san xong khiến tôi vuốt ngực thở phào.

Một tháng là quá đủ thời gian để cô nàng thấy mặt xấu của tôi.

Nếu cô ấy có định vỡ mộng thì vỡ mộng trước khi tôi nổi hy vọng là tốt nhất.

Đầu tôi xoay như chong chóng suốt từ nãy tới giờ là quá đủ rồi, giờ tôi mà từ chối nữa thì đúng là tàn nhẫn.

Nếu muốn đặt ra điểm dừng, thì nhất định là cách này.

“Vậy….. từ nay mong cậu chiếu cố.”

“Vâng! Tớ cũng vậy”

Nói đoạn, Toujou-san nở nụ cười đẹp nhất ngày hôm nay.

Truyện Chữ Hay