“Ừm, xin lỗi. Đều tại tớ...”
“Không, ổn mà. Tớ là người đã nói dối để được nhận vào làm nên cứ coi như đây là hình phạt đi.”
Sau khi rời khỏi chỗ làm, tôi quyết định sẽ đưa Toujou-san về nhà.
Hiện giờ cũng sắp nửa đêm rồi, và tôi không thể để một cô gái tự mình đi về được.
“Chuyện này không cần phải xé ra to đâu, nên là Toujou-san đừng có bận tâm nữa nhé.”
“Nhưng tớ đâu thể làm thế được... Inamori-kun đã giúp tớ, ấy vậy mà tớ lại báo đáp bằng cách khiến cậu bị đuổi việc.”
Cô ấy trông rất chán nản và cứ cúi gằm mặt xuống.
Vì không ngờ lại được lo lắng nhiều đến vậy nên tôi cũng chẳng biết phải nói như thế nào.
“――――Phải rồi, Inamori-kun đã ăn tối chưa đó?”
“Ể? À, vẫn chưa. Giờ tớ mới nghĩ đến việc sẽ kiếm gì đó để ăn đây.”
“Nếu là vậy thì, để tớ đãi cậu nhé? Tớ không chắc là việc này sẽ bù đắp được, nhưng ít nhất tớ cũng có thể báo đáp người đã giúp mình...”
Dẫu đang định nói rằng “Cậu không cần phải làm vậy đâu――――”, nhưng chỉ nghe tới hai từ bữa tối đã khiến bụng tôi réo ầm ĩ cả lên.
Lúc ở trường, tôi mới chỉ ăn mỗi một chiếc bánh mì ngọt thay cho bento, và đã không ăn thêm gì kể từ khi đó rồi.
Vì quá tập trung nên tôi mới không nhận ra, nhưng khi để ý tới thì trong bụng tôi như thể có cả đàn bọ đang réo lên không ngừng vậy.
“Fufu. Vậy là tớ có thể trả ơn cho cậu một chút rồi nhỉ.”
“Ư... chuyện đó... nếu được thì xin nhờ cậu.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Vậy chúng ta cùng đi nào.”
“N-Nhân tiện thì, tớ muốn hỏi là chúng ta sẽ đi đâu đây?”
Vào tầm này thì chắc hẳn mấy nhà hàng đều đóng cửa gần hết rồi.
Cho dù các quán rượu hay các chuỗi cửa hàng có mở đi chăng nữa, nhưng nếu họ trông thấy mặt của hai đứa ở nơi đủ sáng thì chắc chắn sẽ bị phát hiện là trẻ vị thành niên.
Đáp lại câu hỏi của tôi, Toujou-san nở một nụ cười tinh quái.
“Tới nhà của tớ.”
◇◆◇
“U, waa~...”
Toujou-san dẫn tôi tới một tòa chung cư khổng lồ, nơi trông cứ như thể là nhà chọc trời.
Thứ lỗi cho tôi, nhưng nếu đem so với căn hộ 1K[note42493] rách rưới nơi tôi đang ở thì đúng kiểu một trời một vực vậy.
Quả là người giàu có khác, nơi sống cũng phải ở một đằng cấp hoàn toàn khác.
“Fufu, phản ứng của cậu trông dễ thương lắm đó.”
“Ể!?”
“Cùng vào trong phòng trước đã. Tớ sẽ nói thêm cho cậu sau.”
Dẫu là lẽ tự nhiên vì đây là nhà của Toujou-san, song tôi chỉ biết run rẩy đứng nhìn cô ấy bước vào trong như thể đã quen với nó rồi vậy.
Khi nhận ra rằng tôi đã dừng chân, cô ấy liền quay trở lại và gượng cười như thể đang quan tâm đến tôi.
“Ano... Nó là khóa tự động cho nên tớ muốn cậu cùng vào trong luôn.”
“A, a, phải rồi nhỉ. Đây là khóa tự động à.”
“Đáng lẽ tớ nên giải thích trước mới đúng... Thành thật xin lỗi cậu.”
“Tớ cũng xin lỗi về sự thiếu hiểu biết của mình.”
Nói thật là tôi xấu hổ quá đi mất.
Hồi cha mẹ còn sống, cả nhà tôi cùng ở trong một căn hộ bình thường, nhưng nó không hề có khóa tự động, và bạn bè tôi cũng chẳng có ai sống ở một nơi tương tự như thế này.
Thành thử ra, việc chung cư có cửa khóa tự động là điều khá mới mẻ, và nó khiến tôi không biết phải làm sao.
“Nào, cậu vào đi. Từ đây sẽ mất thêm một chút thời gian nữa đó.”
Toujou-san nắm lấy ống tay áo và kéo mạnh tôi vào trong tòa chung cư.
Như cô ấy đã nói, sau khi băng qua một lối vào khá rộng, chúng tôi bước vào trong thang máy để đi lên tầng cao nhất. Ngạc nhiên thay là việc này mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng.
――――Dù nói thế thì, đây thật sự có phải là tầng cao nhất không nhỉ?
Không hiểu sao nhưng không khí ở đây có vẻ loãng đi thì phải.
Hỏng rồi, chỉ có mỗi cái cảm tưởng như thế này trỗi dậy lên thôi.
“Đây là nhà của tớ. Cậu cứ việc tự nhiên nhé.”
“Tớ nghĩ là chuyện đó thì khó lắm......”
Tôi mở cửa trước ra rồi bước vào trong.
Đoán chừng đây là căn hộ theo kiểu 3LDK[note42494] nhỉ, mà có thể còn có nhiều gian phòng hơn cũng nên.
Mọi chỗ đều rất sạch sẽ và mùi thì rất thơm.
“Xin thứ lỗi. Vì việc này đột ngột quá nên tớ vẫn chưa dọn dẹp qua...”
“Không không, trông như còn không có nổi một hạt bụi ấy chứ.”
“Thật áy náy quá. Cậu chính là người đầu tiên tới thăm căn nhà này ngoài gia đình và người giúp việc của tớ đó.”
Sự thật này khiến tôi bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng có một điều mà cô ấy nói khiến tôi phải chú ý hơn cả, đến nỗi mặc dù cảm thấy sợ nhưng tôi vẫn phải thử hỏi xem.
“Ano...... chuyện gia đình cậu tới thăm là sao vậy?”
“Àà, tớ đang sống một mình ở trong căn nhà này ấy mà. Cũng có thể coi nó như kiểu nghiên cứu xã hội hoặc trải nghiệm việc tự lập.”
Sống một mình trong căn 3LDK này á!?
Chúng tôi đáng lẽ chỉ bằng tuổi nhau thôi mới phải, và mặc dù cô ấy đang ở ngay trước mặt nhưng lại cứ như xa tận chân trời vậy.
Còn một sự thật khác nữa. Hiện giờ chỉ có mỗi tôi và Toujou-san ở trong căn nhà này thôi.
Trong tình huống hiện tại thì sự thật ấy quả là kinh hãi quá đi mà.
“A, chẳng lẽ cậu đang bận tâm đến việc chỉ có mỗi hai chúng ta thôi à?”
“Ờm, ừ thì...... chỉ có một nam một nữ ở cùng nhau lúc nửa đêm nửa hôm thế này, chẳng phải là không lành mạnh lắm hay sao?”
“Đừng lo. Tớ sẽ không tấn công cậu đâu.”
Không, phải là ngược lại chứ.
“Vui lòng ngồi xuống ghế sofa và đợi một chút nhé. Tớ đi nấu ngay đây...”
“Ể? C-Còn dịch vụ ship đồ ăn thì sao...”
“Đồ ăn giao tận nơi có thể sẽ gây nặng bụng đó, đặc biệt là vào lúc khuya thế này, cậu sẽ không muốn nó gây ảnh hưởng đến ngày mai đâu. Hay là do có món gì cậu đặc biệt muốn ăn?”
“Không... Cũng không có gì cụ thể cả.”
“Mừng quá. Nhìn thế này chứ tớ cũng khá tự tin vào tài nấu nướng của mình đó.”
Mặc lên chiếc tạp dề bên ngoài bộ thường phục, cô ấy bước vào bếp trong khi ngân nga một bài hát nào đó.
Vậy là mình chuẩn bị được ăn món do Toujou-san tự tay nấu ư?
Nếu đám bạn cùng lớp mà biết được thì tôi sẽ bị vặt đầu mất thôi.
“Có thứ gì mà cậu không thích hoặc là dị ứng với nó không?”
“A, tớ, ổn cả.”
“Chẳng lẽ cậu đang thấy lo lắng hay sao?”
“T-Tất nhiên là vậy rồi.”
Bằng chứng là tôi đã hành động kỳ quặc từ nãy tới giờ đây.
“Fufu, tớ muốn cậu hãy thoải mái hơn một chút nhưng xem chừng hơi khó nhỉ. Nếu vậy thì cậu cứ bật TV lên xem trong lúc chờ nhé.”
“...... Tớ hiểu rồi.”
Tôi khép chân lại, co mình một cách rón rén, trong khi rụt rè sờ tay vào điều khiển TV rồi bật màn hình lên.
Vì nhà không có TV nên đã lâu lắm rồi tôi mới được trông thấy người dẫn chương trình nói chuyện trên màn hình như thế này.
(...... Hình ảnh đẹp thật.)
So với TV mà tôi biết thì cái này có màn hình rất lớn, chất lượng màu sắc cũng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Toujou-san xem phim trên cái màn hình này sao?
Có chút ghen tị thật đấy.
“――――Đây, tớ làm xong rồi nè.”
“Hở?”
Trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình, khoảng 20 phút đã trôi qua mà tôi không hề nhận ra điều đó.
Có lẽ tôi đã mất đi ý thức vì quá mệt.
Tôi vội vàng chỉnh lại tư thế và ngẩng mặt lên thì một cái bát chứa phần ăn dành cho hai người được đặt xuống chiếc bàn trước sofa.
“Là udon thịt đó. Thật ra thì tớ định làm một món cầu kì hơn, nhưng sợ cậu cảm thấy mệt mỏi vì chờ lâu quá nên đành làm đơn giản đi một chút.”
Đối diện với Toujou-san đang nói lời xin lỗi, tôi lắc đầu lia lịa.
Đừng chỉ coi nó là udon thịt đơn thuần.
Hoàn toàn không có chuyện thịt bò được đặt lên theo kiểu vài ba lát, mà được đặt một cách đàng hoàng phủ kín mặt bát mì.
Hơn nữa điểm xuyết trên đó là những cọng hành được trang trí một cách đẹp mắt, nước dùng và mùi hương của thịt cố gắng đưa cảm giác cồn cào đói bụng đi tới cực hạn.
"Có thực, ổn không vậy?"
"Ề~, mời cậu dùng bữa.”
Chắp tay và làm lời chào trước bữa ăn, tôi đưa tay lấy đôi đũa dùng một lần được trao cho, rồi bỏ udon thịt đang tỏa hơi nóng ấm áp vào miệng.