Hướng Sơ thức dậy trong cơn đau đầu như búa bổ, mở mắt ra lại trông thấy một căn phòng bày biện trang trí hoàn toàn lạ lẫm.
Cậu tìm thấy kính của mình trên tủ đầu giường, sau khi mang vào mới nhớ lại mọi chuyện.
Các mảnh vỡ kí ức dần dần ghép lại. Tối qua cậu hồn xiêu phách lạc đồng ý về nhà với Tạ Thời Quân, kết quả ngủ luôn trên xe từ bao giờ chẳng hay. Cậu cũng đến lạy chính mình, chả biết Tạ Thời Quân mang cậu xuống kiểu gì nữa.
Ở trong hoàn cảnh xa lạ khiến Hướng Sơ đứng ngồi không yên, cơ mà đi ra thì cảm thấy càng ngại hơn. Cậu cẩn thận lắng nghe, bên ngoài hình như không có tiếng động, có lẽ Tạ Thời Quân vẫn chưa dậy?
Hướng Sơ quyết định tạm thời nấp trong này một lát. Cậu thật sự chẳng biết mình nên đối mặt với Tạ Thời Quân thế nào nữa.
Cậu thoáng quan sát căn phòng này, giấy dán tường màu vàng nhạt, chăn ga gối nệm cũng cùng tông màu vàng nhạt, mang đến một cảm giác giản dị và ấm áp. Trên tường còn dán một bức tranh tập vẽ, trong tranh là một người lớn nắm tay một đứa nhỏ.
Phỏng chừng là do con gái của Tạ Thời Quân vẽ. Cô bé ấy còn thường hay tô đủ màu đủ sắc lên móng tay của anh nữa kia mà.
Nghĩ đến đây, Hướng Sơ sực nhớ ra điều gì đó. Cậu đưa mắt nhìn tay trái của mình, tim đánh thót, tức thì có cảm giác như rơi xuống hố băng.
Băng cá nhân trên ngón út tay trái của cậu rõ ràng không phải là miếng của hôm qua. Là mới được đổi.
Là Tạ Thời Quân.
Tạ Thời Quân nhìn thấy rồi.
Hướng Sơ ôm một tia hi vọng cuối cùng, chầm chậm bóc băng cá nhân ra, cầu nguyện sơn móng tay trên đó đã tróc ra hết rồi.
Sau đó khoảnh khắc cậu bóc băng cá nhân ra, một màu đỏ rượu tươi thắm be bé đập vào mắt cậu, không chốn che giấu dưới ánh mặt trời. Nó vẫn giữ nguyên hình dạng hoàn hảo như ban đầu, chả có lấy một tí sứt mẻ nào.
Hướng Sơ hoảng loạn cạy móng tay út, không có nước tẩy móng nên chỉ có thể miễn cưỡng cạy ra được một chút mảnh vụn màu đỏ.
Đam mê khó nói bị người khác phát hiện, cho dù là một người biết hay nhiều người biết thì cũng chẳng khác nào hành hình công khai đối với Hướng Sơ. Cậu đã bắt đầu vô thức run rẩy, thần kinh căng chặt, sắp không chịu nổi.
Điều càng khiến Hướng Sơ tuyệt vọng hơn là, cậu phát hiện vào lúc này, người đầu tiên mà cậu nghĩ đến lại vẫn là Hứa Hoài Tinh.
Rõ ràng tối qua vừa bị người này châm chọc nhục mạ, thậm chí còn đứng trên cầu thề ngày nào cũng phải nguyền rủa người này, thế mà bây giờ cậu lại muốn nấp vào lòng hắn.
Cậu cũng biết không nên như vậy. Cậu cũng cảm thấy khinh thường chính mình.
Nhưng kí ức cơ thể không do não bộ kiểm soát. Nhu cầu cấp thiết mà cơ thể cậu đang kêu gào đòi hỏi bắt nguồn từ mỗi một lần được Hứa Hoài Tinh bảo bọc âu yếm trong quá khứ. Hoàng tử bé của cậu đã dịu dàng hôn lên khoé mắt cậu và bảo với cậu rằng: “Không sao, cứ giao hết cho anh, Tiểu Sơ đừng sợ.”
Hướng Sơ bịt kín tai lại, tự nhủ với bản thân: Đã hết rồi, không còn nữa đâu, đừng nhớ nhung nữa.
Nhưng cậu vẫn chẳng thể nào kiềm chế được cảm xúc. Cậu ôm lấy đầu gối, vục mặt vào lòng bàn tay, cắn môi âm thầm rơi nước mắt.
Cậu nghĩ, sao lại thành ra thế này chứ, gạt đi lí do chia tay, sau khi chia tay Hứa Hoài Tinh cậu mới nhận ra rằng mình vô dụng đến dường nào. Rời khỏi tháp ngà, những điểm thiếu sót về mặt tính cách của cậu bị phóng đại lên vô số lần, thế nhưng cậu đã quen nấp dưới sự che chở quá đà, chẳng hề biết phải nên cải thiện như thế nào.
Cậu biết mình khóc lên nhất định trông ngu cực, ngặt nỗi chẳng sao dừng được. Bỗng chợt nhớ ra hôm qua cậu cũng khóc trước mặt Tạ Thời Quân, và không chỉ một lần.
Mãi đến khi khóc đủ rồi, Hướng Sơ mới có phản ứng tiếp theo, đó là trốn.
Cậu thấy một đôi dép ca rô đi trong nhà được đặt ở cạnh giường, mặt dép rất sạch sẽ, trông giống như là dép mới.
Tối qua cậu bất tỉnh nhân sự, không thể nào tự đi vào căn phòng này được. Tạ Thời Quân sắp xếp cho cậu xong xuôi còn có thể chú ý đặt một đôi dép mới ở cạnh giường, thậm chí cả hướng đặt dép cũng thuận tiện thích đáng. Theo Hướng Sơ thấy, người đàn ông này đã chu đáo đến một ngưỡng kinh khủng luôn rồi.
Chẳng qua điều này không phải điểm cộng đối với cậu, mà trái lại càng thêm khiến cậu muốn chạy trốn.Cậu chẳng rõ tối qua Tạ Thời Quân đã làm một người bàng quan trong trạng thái như thế nào. Những hành động kì dị và hoang đường của cậu trong mắt Tạ Thời Quân, phải chăng đã bị trào phúng vô số lần, phải chăng đã bị xem thành chuyện cười dự định kể cho đồng nghiệp nghe vào giờ cơm trưa lần sau.
Hướng Sơ không thể nào ngồi yên được nữa. Cậu áp tai lên cửa nghe ngóng một lát, sau khi chắc chắn bên ngoài không có tiếng động mới dám he hé cửa ra một xíu.
Cậu rón rén bước ra khỏi phòng, không mang đôi dép lê Tạ Thời Quân chuẩn bị cho cậu.
Vì cơ chế phòng ngự trong người cậu báo cho cậu rằng, đừng dại dột đón nhận sự dịu dàng của người khác.
Ngay lúc cậu đi chân không ra phòng khách và bị một con thú bông hình cậu bé bọt biển trên xô pha hấp dẫn ánh nhìn thì bên phía huyền quan vang lên tiếng mở cửa.
Cậu như thể bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tạ Thời Quân dắt một bé gái chừng bốn năm tuổi bước vào nhà.
Tạ Thời Quân nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa khom lưng đổi giày cho công chúa nhỏ vừa dặn dò rằng: “Vào nhà trước hết phải đi rửa tay, không được la hét ồn ào, xem hoạt hình thì mở nhỏ tiếng thôi, trong nhà có khách, đã nhớ chưa?”
Tạ Di An gật gù đáp lời: “Nhớ – rồi – ạ!”
Giây phút chạm mắt với Tạ Thời Quân, Hướng Sơ cảm thấy mình sắp ngượng đến tắt thở luôn rồi. Song Tạ Thời Quân chỉ thoáng sững ra một giây, tiếp sau đó nói một câu thật tự nhiên: “Chào buổi sáng.”
Tạ Thời Quân khẽ nhéo bàn tay nhỏ trong tay mình, Tạ Di An lập tức lễ phép nói: “Chào buổi sáng anh ạ.”
“Đây là con gái tôi, nhũ danh là An An.”
Tạ Di An loẹt quẹt lê đôi dép lê nhỏ của cô bé chạy đến bên cạnh Hướng Sơ níu lấy tay cậu, chỉ vào hình in trên áo hoodie của cậu và ngửa đầu dòm cậu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp: “Anh ơi, anh cũng thích cậu bé bọt biển ạ!”
Tay của Hướng Sơ vẫn mãi bám dính vào quần, chẳng biết nên phản ứng thế nào, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“An An, đi rửa tay trước đi.” Tạ Thời Quân đi tới, xua nhóc con động tay động chân trên người Hướng Sơ đi rửa tay. Đoạn mỉm cười với Hướng Sơ và nói: “Không có hamburger cua, mua hoành thánh gạch cua thay thế được chứ?”
Hướng Sơ vẫn chưa nói một câu nào đã được sắp đặt hết đâu vào đấy.
–
Trẻ con hay thích ríu ra ríu rít, cất giọng nói trong veo kể cho người khác nghe những câu chuyện mà mình tự cho là thú vị. Tạ Di An chính là một ví dụ điển hình.
Cô bé mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn, ngồi trên ghế cạnh bàn cơm lắc lư đôi chân ngắn ngủn của mình.
“Anh, kể cho anh nghe một bí mật, do anh đẹp trai nên em mới kể cho anh đó.” Nói rồi cô bé chợt hạ thấp giọng ra vẻ bí ẩn lắm, “Bé mèo ở nhà bà nội em bụng to ơi là to! Nó mập lắm luôn!”
Hướng Sơ không biết chơi đùa với trẻ con, nhưng bản năng người sống chớ gần trước mặt trẻ con ngây thơ trở nên có phần thừa thãi. Kì lạ thay, cậu lại mong muốn mình có thể cố gắng đáp lại một hai câu, tuy rằng cậu có hồi đáp hay không cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô bé.
“Ừm… Vậy em nên dẫn nó đi vận động nhiều hơn, như đi tản bộ gì đó.”
“Ồ ồ ồ! Anh, em còn có một bí mật nữa!” Tạ Di An bỗng nhiên phấn khích, “Bé mèo mập thích trèo cây! Trèo lên xong lại không xuống được, do nó mập quá á, bà nội em đành phải đi nhờ chú công an đến giúp.”
Tạ Thời Quân ra khỏi phòng bếp, đặt một li sữa trước mặt Tạ Di An, khẽ hất cằm với cô công chúa nhỏ bĩu môi phụng phịu, ý là bắt buộc phải uống, không được lèo nhèo.
Giám sát Tạ Di An uống hết li sữa rồi Tạ Thời Quân lại vào phòng bếp tiếp tục làm việc. Anh nhanh chóng rán xong hai quả trứng gà, lần lượt đặt xuống trước mặt Hướng Sơ và Tạ Di An.
“Hoành thánh sắp nấu xong rồi, ăn một miếng trứng rán lót dạ trước đi, lòng đào được không?”
Tạ Thời Quân đã mua một ít hoành thánh được gói sẵn ở tiệm về nhà tự nấu, bởi nếu mua nấu sẵn thì sợ ngâm nước quá lâu sẽ ảnh hưởng đến vị ngon của hoành thánh.
Hướng Sơ sững ra hai giây mới nhận ra rằng Tạ Thời Quân đang nói chuyện với mình, ánh mắt cậu thoáng né tránh, đáp: “Cảm, cảm ơn ạ.”
Hoành thánh chẳng mấy chốc đã chín, Tạ Thời Quân thả rong biển và tép khô vào nước canh, sau đó cho dầu mè và gia vị vào nêm nếm vừa ăn, chẳng hề thua kém hoành thánh ở ngoài tiệm chút nào.
Tạ Di An chẳng chịu ngồi yên, ăn được vài ba miếng hoành thánh thì nói no rồi, muốn vào phòng chơi đồ chơi mới. Tạ Thời Quân mắt nhắm mắt mở không nói gì.
Không còn trẻ con ríu rít, không khí trên bàn ăn thoắt chốc trở nên trầm lặng.
Hướng Sơ cân nhắc cả hồi lâu, tự cấu mạnh vào tay mình dưới bàn, thúc ép bản thân cất lời: “Ừm… Thầy Tạ, tối hôm qua đã làm phiền thầy nhiều rồi. Không biết có quấy nhiễu đến con gái thầy nghỉ ngơi hay không…”
“Không đâu, sáng hôm qua tôi đã đưa nó sang nhà mẹ tôi rồi. Nó thích chơi với mèo.”
Hướng Sơ gật đầu, im lặng ăn sáng, cầu nguyện thời gian trôi qua nhanh một chút.
“Phải rồi, thứ Hai tuần sau họp định kì, cậu có tiện làm một bản báo cáo sơ lược không?”
Thấy Hướng Sơ ngẩng phắt đầu lên, bày ra biểu cảm hoảng loạn lại không tự biết, Tạ Thời Quân thoáng khựng lại, giải thích rằng: “Không có gì đâu. Chỉ là tôi cảm thấy biểu hiện của cậu trong thời gian vừa qua vô cùng xuất sắc, nên chia sẻ với mọi người đôi chút.”
Hướng Sơ quên mình đã gật đầu như thế nào rồi. Cậu ăn hết bát hoành thánh gạch cua ấy mà hoàn toàn chẳng biết mùi vị gì. Tạ Thời Quân ngỏ lời muốn đưa cậu về nhà, song đã bị cậu từ chối.
Cậu dùng điện thoại dò đường, ngồi tàu điện ngầm về nhà. Sau khi về nhà cậu sơn móng tay rồi đánh thẳng một giấc mười hai tiếng liền.
–
Sau khi kết thúc kì nghỉ tết Dương lịch, Hướng Sơ nơm nớp lo sợ đi làm.
Cậu tẩy sạch sơn móng tay vừa tô tối hôm qua, thậm chí cả trên ngón út tay trái cũng không dám để lại.
Lịch vạn niên điện tử trên tường đã nhảy sang năm mới, sự việc đêm giao thừa hôm nọ dường như cứ thế trôi qua. Tạ Thời Quân không hề nhắc lại, cậu cũng giả vờ không nhớ, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Cuộc họp định kì lúc chiều tối thứ Hai, Hướng Sơ căng đầu gồng mình bước lên bục đọc báo cáo tổng kết.
Kể ra thật sự rất nhục. Cậu đã hai mươi tám tuổi rồi, thế mà vẫn còn căng thẳng thấp thỏm vì phải trình bày báo cáo trước đám đông, vẫn y hệt với trạng thái khi bị điểm danh phát biểu hồi cấp Ba, chẳng có lấy một tí tiến bộ nào.
May mà nội dung báo cáo đều là những thứ cậu quen thuộc, mặc dù căng thẳng đến run cả tay nhưng vẫn đọc hết không bỏ sót nội dung nào.
Lật đến slide cuối cùng, Hướng Sơ rốt cuộc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lúc đi xuống bục, cậu trông thấy Tạ Thời Quân ngồi ở hàng đầu tiên, đương mỉm cười nhìn cậu và vỗ tay cùng với các đồng nghiệp. Hướng Sơ cúi đầu, rảo bước trở lại vị trí trong góc.
Cả một ngày hoảng hốt hãi hùng rốt cuộc đã sắp trôi qua, Hướng Sơ thậm chí còn nghĩ, có lẽ như vầy cũng khá ổn. Chí ít, khi cậu căng thẳng lo âu vì những việc này thì sẽ không còn rảnh rỗi để phân tâm nhớ đến Hứa Hoài Tinh nữa.
Cũng phải, đến bản thân còn lo chưa xong, hơi đâu lại khóc lóc nhớ thương.
Còn mười lăm phút nữa là đến giờ tan làm, Hướng Sơ nhận được một thùng hàng ship rất nặng được gửi thẳng đến viện nghiên cứu.
Bên trong có một vài quyển sách, tài liệu, ổ cứng linh tinh, là đồ đạc trong phòng làm việc ở nhà mà cậu chưa kịp dọn đi lúc chia tay Hứa Hoài Tinh.
Và cùng với một tấm thiệp, trên đó là chữ viết mà cậu rất đỗi quen thuộc của Hứa Hoài Tinh.
Từ cấp Ba Hướng Sơ đã thích chữ của Hứa Hoài Tinh, cậu cảm thấy người như Hứa Hoài Tinh nên viết ra chữ viết như vậy, không phải kiểu đẹp trong khuôn khổ như thư pháp bút đầu cứng, mà là nét phóng túng buông tuồng toát lên từ mỗi một phẩy một mác, là dáng vẻ đặc trưng hiện hữu trên người thiếu niên.
Trên tấm thiệp viết:
Tiểu Sơ, anh biết em nhất định không muốn gặp anh nữa. Đây là những thứ em chưa mang đi, anh nghĩ có lẽ em sẽ cần đến trong lúc làm việc.
Chúc em an lành. Trân trọng.
Trông thấy hai chữ “Tiểu Sơ” mở đầu, Hướng Sơ suýt ngỡ rằng mình đã quay về mười năm trước.
Hồi cấp Ba, ngày nào Hứa Hoài Tinh cũng kẹp một mảnh giấy trong sách của cậu, ngày nào cũng tặng cậu một bài thơ tình, nào là của Từ Chí Ma, của William Butler Yeats, của Adonis, của Pablo Neruda,… nhiều không kể xiết.
Nhưng bài thơ cậu nhớ kĩ nhất, là do Hứa Hoài Tinh tự mình viết vì đã không tìm ra bài thơ tình nào mới nữa.
“Tiểu Sơ à, tớ cứ nhớ cậu hoài thôi.
Mỗi lần nhớ cậu là sẽ nhớ đến mùa hè,
Nhớ đến buổi thi Toán hôm ấy,
Nhớ đến đáp án trắc nghiệm của cậu là BACBDDC,
Nhớ đến món quà đầu tiên cậu tặng tớ là một chai cocacola.
Vậy Tiểu Sơ thì sao? Khi nhớ tớ cậu sẽ nhớ đến điều gì?
Muốn hôn cậu, muốn hôn cậu, muốn hôn cậu.
Hứa Hoài Tinh không giỏi viết thơ tình, nhưng hôn môi thì tạm ổn, sau giờ tự đọc cậu có muốn thử một chút không?”
Đã qua bấy nhiêu năm rồi, chữ viết của Hứa Hoài Tinh vẫn chưa hề thay đổi, đặc biệt là những chữ có bộ sước (辶) cùng với rất nhiều những chỗ nhấc bút. Dẫu có tách riêng từng chữ ra xem thì Hướng Sơ cũng vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.
Song hắn có còn là thiếu niên năm xưa viết thơ tình cho cậu nữa không?
Hướng Sơ cắn răng, xé nát tấm thiệp ra rồi vứt thẳng vào thùng rác.
Cảm giác buồn nôn lại cứ mãi không tan đi. Cậu tắt chương trình bị kẹt cứng bất động trên màn hình, vội đi đến phòng trà, định bụng dùng vị đắng của cà phê để đè cảm giác ấy xuống.
Đôi lúc, sở dĩ hai sự việc trở thành trùng hợp, là bởi chúng nó rõ ràng chẳng liên quan gì nhau mà lại va phải nhau trong cùng một thời điểm.
Khi Hướng Sơ vào phòng trà thì đúng lúc trông thấy Tạ Thời Quân đang đứng cạnh máy pha cà phê. Trên người anh là chiếc áo len màu xanh đậm từng bị Hướng Sơ làm bẩn vào đêm giao thừa, trong tay anh là một li americano đậm đặc mà Hướng Sơ chuẩn bị chọn.
Tạ Thời Quân hớp một ngụm cà phê, xoay người lại thì trông thấy Hướng Sơ, anh vô thức khẽ đẩy kính lên.
Anh cũng cảm thấy có hơi lúng túng, may mà đã nhanh chóng nghĩ ra một chủ đề để bắt chuyện với Hướng Sơ: “Báo cáo hôm nay làm tốt lắm, lần sau không cần quá căng thẳng, cậu có thể…”
“Thầy Tạ, tôi có thể hôn thầy không ạ?” Hướng Sơ ngắt lời anh, lí nhí nói: “Tôi không giỏi làm báo cáo, nhưng hôn môi thì tạm ổn, thầy có muốn thử một chút không?”
Thiếu niên trong kí ức nở một nụ cười thật thuần khiết, hình ảnh sau khi dừng lại bị thời gian hong thành một tấm phim mỏng, bám vào kẽ hở thời gian cùng với những mảnh giấy viết đầy thơ tình, chờ đợi thời khắc lụi tàn.
Hướng Sơ đặt câu từ năm nào vào trong một ngữ cảnh mới, ra sức đẩy nhanh tốc độ lụi tàn của nó.