*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❀ Vụn vặt 5 ❀
“Vậy thì anh sẽ là hồ li tinh em nuôi trong nhà, ngày ngày quyến rũ em…”
1. Chuyện quần áo
Trong tủ đồ của thầy Tạ có cực kì nhiều quần áo, khác hẳn với tính cách giản dị của anh.
Lần đầu tiên Hướng Sơ mở tủ đồ của anh ra đã bị sốc không nhẹ. Quần áo của Tạ Thời Quân nhiều gần gấp hai ba lần của cậu, nhưng đa phần toàn là những mẫu kinh điển kiểu dáng từa tựa nhau. Anh thậm chí còn sưu tập đủ tất cả các màu áo sơ mi của một nhãn hiệu, trắng đen xanh nhạt xám khói, như thể bị ám ảnh cưỡng chế vậy.
Con người Tạ Thời Quân cũng vô cùng chú ý hình tượng của mình, nhất là những lúc đứng lớp hoặc một số dịp quan trọng anh nhất định phải mặc áo sơ mi quần tây chỉn chu, còn tuỳ theo mục đích và thời tiết mà phối đồ theo nhiều cách khác nhau.
Tất nhiên, nếu Chủ nhật ở nhà thì anh cũng rất thích mặc áo thun và quần đùi mà Hướng Sơ săn sale 30 tệ trên mạng, làm bánh bông lan socola trong nhà bếp.
Đợt sự kiện , Hướng Sơ được dịp giảm giá mua một đống quần áo về, kéo Tạ Thời Quân thử đồ trước gương cả buổi trời.
Có vài món là phong cách Anh quốc thoải mái mà Tạ Thời Quân chưa từng thử, màu sắc cũng khá nổi bật. Sau khi Tạ Thời Quân mặc vào nom bớt đi nét chững chạc mà tăng thêm phần hoạt bát năng động, song lại phù hợp đến bất ngờ, cũng làm anh trông trẻ trung hơn, Hướng Sơ rất ư vừa ý.
Nhưng thú thực thì Tạ Thời Quân rất không quen, thậm chí là hơi kháng cự. Anh ho một tiếng, ngập ngừng bảo: “Bảo bối, trong tủ… đã nhiều đồ lắm rồi, hình như không cần thêm mấy thứ này nữa đâu.”
Hướng Sơ ôm lấy cổ Tạ Thời Quân từ phía sau, nhìn đối diện với anh qua gương, dỗ dành anh: “Mặc đi mà mặc đi mà, đẹp lắm luôn đó.”
“…” Tạ Thời Quân buông bỏ kháng cự, bóp cằm cậu hôn một cái, “Thôi, em thích là được.”Từ đó, tủ đồ của Tạ Thời Quân càng ngày càng chật, bởi vì Hướng Sơ trót mê trò chơi “Miracle ” mất rồi.
*Miracle chế tên từ Miracle Nikki, bản Việt là Ngôi sao thời trang đó =)))
–
Nhân dịp nghỉ hè, toà nhà học viện chuẩn bị tu sửa, ban lãnh đạo tổ chức tất cả giảng viên chụp ảnh tập thể mới để treo ở đại sảnh, làm thành một phần giới thiệu cán bộ giảng viên.
Nhằm để ảnh chụp trông nghiêm chỉnh hơn, yêu cầu tất cả giảng viên mặc trang phục thống nhất, giảng viên nam phải mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần tây đen và giày da đen, sơ vin đóng thùng. Cách ăn mặc này nếu không hợp trông sẽ rất phèn, hôm chụp ảnh rất nhiều giảng viên đều nói đùa rằng mình mặc trông y sì đa cấp.
Chiều tối, lúc Hướng Sơ lái xe đến trường đón Tạ Thời Quân thì vừa hay các thầy cô đã chụp ảnh ở cửa toà nhà học viện xong. Số người rất đông, ai cũng ăn mặc y hệt nhau, tuy nhiên cậu vừa nhìn đã thấy ngay Tạ Thời Quân đang đứng trên bậc thang nghe điện thoại.
Trong tủ đồ của Tạ Thời Quân có rất nhiều áo sơ mi, nhưng với người rất chú trọng cách ăn mặc như anh tuyệt đối sẽ không mặc áo sơ mi trắng toát thế này, vì quá giống áo đồng phục chán ngắt.
Đây là lần đầu tiên Hướng Sơ thấy Tạ Thời Quân mặc trang phục thế này, song cậu hoàn toàn chẳng thấy kì lạ hay không hợp gì cả, bởi áo quần rất đơn giản, chẳng có gì đặc biệt, trái lại càng tôn lên khí chất xuất chúng của người mặc nó.
Nói chung là, Hướng Sơ chẳng sao dời mắt nổi.
Tạ Thời Quân lên xe rồi cài dây an toàn một cách tự nhiên, tiếp đó hỏi Hướng Sơ tối nay muốn ăn gì như mọi khi.
Trên đường, Tạ Thời Quân nhận thấy một khi rỗi mắt là Hướng Sơ lại liếc tới liếc lui lên người mình. Anh lấy làm lạ, thế là nhân lúc đèn đỏ hỏi cậu: “Bảo bối? Sao hôm nay cứ nhìn anh suốt thế?”
Hướng Sơ xoa mũi, dời tầm mắt đi: “… Đâu có.”
Tạ Thời Quân nhìn cậu một lúc rồi gật đầu đầy suy ngẫm: “Ừm… Anh biết rồi.”
Hướng Sơ cảnh giác: “Anh biết gì?”
Tạ Thời Quân không đáp, ý cười nơi ánh mắt ngày một rõ ràng, cái dáng vẻ đã thừa biết rồi nhưng không nói.
Hướng Sơ có hơi bực, cậu cảm thấy mình chẳng có chút bí mật nào trước mặt Tạ Thời Quân cả, nghĩ gì cũng bị anh đi guốc trong bụng, ngay cả một thoáng si mê trước nhan sắc của anh cũng bị nhìn thấu, thật sự mất mặt quá trời.
Cậu rất muốn nhào lên cắn Tạ Thời Quân, nhưng giờ vẫn đang trên đường, cậu phải tuân thủ an toàn giao thông. Vì vậy cậu thầm nghĩ, về nhà nhất định phải cắn cho đã cái nư mới được.
Còn với bộ trang phục này… tối nay sẽ không cho anh cởi ra, Hướng Sơ đắc ý thầm nghĩ.
2. 520
Buổi sáng, Tạ Thời Quân đang chải tóc cho An An thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Anh bảo An An giữ bím tóc đang tết được một nửa rồi đứng dậy đi mở cửa. Vừa mở cửa ra thì bị bó hoa hồng to tướng chắn cả mặt anh shipper làm giật cả mình.
Tạ Thời Quân nhận lấy bó hoa, vẫn chưa hoàn hồn lại thì Hướng Sơ đúng lúc gọi điện thoại đến.
Hướng Sơ đi công tác một tuần, vừa đúng ngày 520. Tối qua cậu thấy đồng nghiệp đang đặt hoa và đủ thứ quà bất ngờ cho vợ, cậu nghĩ mình cũng nên chuẩn bị thứ gì đó cho người yêu của mình mới phải, thành thử cũng bèn lén đặt một bó hoa hồng cho Tạ Thời Quân.
Thực sự là một món quà rất dung tục rất thiếu mới mẻ, nhưng mấy hôm nay cậu bận tối mắt tối mũi, chẳng nghĩ ra lựa chọn nào hay hơn nữa rồi.
“Hoa đẹp lắm.” Tạ Thời Quân đứng ở huyền quan, ngó thấy dáng vẻ mình mặc đồ ngủ ôm hoa trong gương thì không khỏi buồn cười, “Cảm ơn bảo bối nhé.”
Hướng Sơ ngồi trước máy tính không kìm được nét cười, tay vô thức di chuyển con chuột, những dòng code và số liệu lướt nhanh qua trước mắt. Giây lát sau, cậu buông chuột ra, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn mà Tạ Thời Quân mang cho cậu vào ngày này năm ngoái trên ngón áp út tay trái, đoạn cất giọng gọi anh: “… Thời Quân.”
“Em yêu anh.”
Cậu không thường nói những lời thẳng thắn như vậy, nói xong lại có hơi xấu hổ, bèn viện cớ nhóm trưởng gọi cậu rồi cúp máy.
Tạ Thời Quân hãy chưa kịp nói ra câu “Trân Trân, anh nhớ em lắm” thì cậu đã cúp. Anh có xíu bất lực, song không tiện quấy rầy Hướng Sơ làm việc, chỉ đành để lát nữa gửi tin nhắn thoại cho cậu.
Đúng lúc này, anh nghe An An trong phòng khách gọi to: “Bố ơi! Bím tóc sắp rớt ra rồi!”
Tạ Thời Quân vội đặt hoa xuống, đi tết bím tóc cho công chúa nhỏ tiếp.
3. Một buổi sáng
Công việc của Hướng Sơ thi thoảng phải tăng ca đến rạng sáng, nếu tối hôm trước tăng ca ở công ti đến hai ba giờ mới về thì sáng hôm sau cậu có thể nghỉ ở nhà.
Tám giờ rưỡi sáng, Hướng Sơ bị người yêu gọi dậy. Cậu trở người rúc đầu vào gối, không muốn động đậy.
Tạ Thời Quân x0a nắn vành tai rồi lại hôn lên mi mắt khẽ rung của cậu, dỗ cậu rằng: “Dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp, ngoan.”
Hướng Sơ ôm lấy cổ anh đòi hôn, cố ý làm rối người đã ăn mặc chỉnh tề, vừa lòng thoả dạ đè lên người anh, tháo kính của anh ra, nói: “Làm sao đây… Em sắp kiếm được nhiều tiền, làm trụ cột gia đình được luôn rồi.”
Dự án lớn cậu tham gia dạo này sắp hoàn thành rồi, tiền thưởng chắc chắn không ít, cậu không kìm được muốn khoe mẽ một tí trước mặt Tạ Thời Quân.
Tạ Thời Quân bị cậu đè lên giường cũng không buồn phản kháng, chỉ mỉm cười nhìn cậu: “Được thôi, vậy em nuôi anh đi, anh không đi lên trường dạy nữa.”
Không có kính mắt ngăn cách, bị ánh mắt dịu dàng lại tràn đầy chiếm hữu của anh khoá chặt, đôi bàn tay ấm áp đặt sau eo tựa như đang khống chế, Hướng Sơ phút chốc chẳng kiêu ngạo nổi nữa. Cậu úp mặt vào trước ngực anh, lí nhí oán trách: “Vậy thì anh sẽ là hồ li tinh em nuôi trong nhà, ngày ngày quyến rũ em…”
“Phải không?” Tạ Thời Quân dịch tay xuống đôi chút, x0a nắn hai cánh mông căng tròn, “Bây giờ người không để người khác đi làm hình như là Trân Trân mà nhỉ.”
Hướng Sơ vừa giận vừa xấu hổ, bèn ngước mặt cắn lên xương quai xanh anh.