Giữa tháng 3, Tạ Thời Quân quyết định dẫn người nhà đi du xuân vào cuối tuần, cũng mời cả Hướng Sơ đi cùng.
Hướng Sơ nào dám mặt dày xen vào tiệc gia đình nhà người ta. Hôm thứ Sáu sau khi tan làm, cậu vòi Tạ Thời Quân một nụ hôn và ướm hỏi anh có thể mang quà về cho mình không bằng ngữ khí nũng nịu.
“Em muốn thầy mang quà về cho em.”
Tạ Thời Quân đồng ý, kế đó nghiêng người thơm bé hư hay thích vòi kẹo với người lớn này.
Chiếc xe dừng dưới lầu nhà Hướng Sơ, cây cối xung quanh trụi lủi chẳng có tác dụng che chắn. Tạ Thời Quân biết không thể quá trớn, chỉ ngậm đôi môi mong manh nọ m út hôn một lúc, làm nó căng mọng hơn bằng nhiệt độ thân mật. Kế tiếp anh gãi nhẹ cằm Hướng Sơ, chầm chậm tách môi ra chuẩn bị kết thúc nụ hôn này.
Song Hướng Sơ lại không nỡ dừng.
Cậu vẫn bám riết ngậm lấy đầu lưỡi Tạ Thời Quân không cho anh đi, trong họng phát ra tiếng hừ khẽ bất mãn, nằng nặc đòi Tạ Thời Quân phải chiều theo ý cậu. Hôn được một lúc, khuy áo của Tạ Thời Quân bị cậu tháo ra, cậu trông thấy bộ dạng vồ vập của mình trong con ngươi đen sẫm của người đàn ông.
Ánh sáng bên ngoài ngày một u tối, đèn đường bỗng chốc sáng lên. Bàn tay cậu lần đến đũng qu@n Tạ Thời Quân và đặt lên phần nhô cao ở nơi ấy, cậu li3m môi bảo: “Em muốn l@m tình với thầy.”
Suýt tí nữa đã làm loạn trong xe, mỗi tội bên cạnh không có bao cao su.
“Bé ngoan phải học cách nhẫn nại.” Tạ Thời Quân bảo.
Hiển nhiên, âm giọng trầm khàn thấm đẫm tình d*c chẳng hề chứa sức thuyết phục, vả lại thứ đã c**ng cứng của anh hiện còn đang đóng vai “con tin”. Hướng Sơ luồn vào qu@n lót của anh, ngón tay khoanh hờ lấy d**ng v*t. Cậu nói với anh rằng, muốn ăn nó, muốn bị nó đâm vào, muốn thoải mái. Cậu tự mình ảo tưởng một phen giao cấu sung sướng, ý đồ dùng ngôn từ khêu gợi tình sự, thủ đoạn không quá cao minh, thậm chí còn lộ ra vẻ ngây ngô vụng về.
Khốn nỗi thứ ấy của anh vẫn quá dễ bị lung lay, hơn nữa dưới sức khêu gợi của ngôn từ, phần đỉnh đỏ sậm càng thêm căng to. Mùi hương hormone nồng đậm trong không khí tựa tín hiệu phát ra trước khi con thú đực rồ lên cắn xé cướp đoạt. Cảm quan Hướng Sơ nhạy bén phát hiện, để rồi chúng khơi dậy nỗi niềm vốn đã nôn nao của cậu không ngừng sôi sục, c ăng trướng.
Tạ Thời Quân không đủ chính kiến và kiên định để chối từ, chỉ đành bất lực thở dài, cam chịu mặc cho trò hề này càng lúc càng lố bịch.
Không phải anh không nghĩ đến việc lên nhà Hướng Sơ “ngồi một lát”, sau đó thong thả trừng phạt bé hư trêu ghẹo anh bất kể địa điểm này, nhưng Hướng Sơ lại lắc đầu nói trong nhà rất lộn xộn, sợ anh chê. Tạ Thời Quân biết căn nhà ấy là nơi Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh từng sinh sống trước kia, vậy nên anh tôn trọng suy nghĩ của Hướng Sơ, cũng không hỏi gì thêm.
Ngặt nỗi lúc lâu sau, anh hết sức nghi ngờ đây là bẫy rập của bé hư, tấm lòng thương xót của anh đã trở thành nhược điểm trong tay bé hư.
Nhân lúc Tạ Thời Quân không chú ý, Hướng Sơ thả lưng ghế lái xuống. Khi Tạ Thời Quân mất phòng bị nằm ngửa ra, cậu bèn bò từ ghế phó lái lên người anh, nhanh chóng c ởi quần mình ra.
Hành động đâm đãng chợt khựng lại, Hướng Sơ mím môi liếc nhìn Tạ Thời Quân, rõ ràng đang làm chuyện xấu mà ánh mắt lại rất ư vô tội. Tạ Thời Quân hoàn toàn chịu thua. Anh tháo kính của Hướng Sơ ra rồi tháo kính của mình ra, trông thấy khoé mắt của cậu đã nhuốm sắc đỏ n*ng tình, ngón tay bèn vô thức đưa lên vuốt v e. Anh đùa cợt bảo: “Tiểu Sơ càng ngày càng to gan ra rồi, cứ thèm suốt thôi, phải không nhỉ?”
Đến nước này, Hướng Sơ đã chẳng biết xấu hổ là thứ gì nữa rồi. Cậu thừa nhận rằng quả thật mình đang rất thèm, không những thèm d**ng v*t của Tạ Thời Quân mà còn thèm tình yêu của Tạ Thời Quân.
Cậu khăng khăng tách hai thứ đó ra xem, muốn chiếm tất cả làm của riêng.
Hướng Sơ không nói năng gì luồn tay vào qu@n lót vuốt v e vài cái, kế tiếp kéo qu@n lót xuống, d**ng v*t từ mép quần bật ra, dè dặt dựng đứng. “Chào thầy Tạ đi.” Cậu lẩm bẩm một câu, Tạ Thời Quân còn chưa kịp hiểu ý nghĩa trong đó thì cậu đã ưỡn eo kề vào thứ đó của Tạ Thời Quân, để hai quy đ@u ướt át dính liền vào nhau cọ xát.
Hai cây d**ng v*t an ủi cho nhau, kh0ái cảm bị cảm giác mới lạ phóng đại. Hướng Sơ chống lên ngực Tạ Thời Quân, mông uốn éo bừa bãi trên đùi anh, cọ quần tây vang lên sột soạt.
Cậu cúi gằm đầu tựa một con nghiện tình d*c đáng thương, van xin Tạ Thời Quân khoả lấp hố đen d*c vọng nơi đáy lòng cậu. Song cậu lại chẳng hề tự ti, chỉ chăm chăm lần tìm góc độ làm mình thoải mái nhất, d**ng v*t của Tạ Thời Quân trở thành món đồ chơi để cậu phục vụ chính mình, quy đ@u to tròn rỉ nước là chốt mở d*c vọng của cậu, chỉ cần ưỡn eo chạm vào cọ xát một chút là khoé mắt xếch lên ấy sẽ đỏ thêm một phần.
Áo sơ mi trắng của Hướng Sơ mặc lâu ngày, lớp vải càng giặt càng mỏng, che không nổi cặp vú tham lam đang âm thầm nhô hai núm be bé lên áo sơ mi. Cậu kéo tay Tạ Thời Quân đặt lên trước ngực mình.
“Ưm… muốn thầy sờ chỗ này của em.”Tiếng th ở dốc rõ mồn một trong khoang xe nhỏ hẹp, Tạ Thời Quân chỉ đành sờ lên. Anh chợt nhận ra hình như chỉ có mỗi mình anh đang chột dạ dè chừng tình hình bên ngoài xe, mà người trước mặt anh đây thì đã hoá thân thành người chơi tham lam trong trò chơi nguy hiểm.
Tay trái anh ôm eo Hướng Sơ không cho cậu cử động quá mạnh, sợ bị người qua đường trông thấy cảnh tượng tằng tịu trong xe. Tay phải anh cởi một khuy áo trước ngực Hướng Sơ ra, ngón trỏ và ngón giữa luồn vào luân phiên xoa nựng hai núm v*. Đoạn anh ghé môi sát bên tai Hướng Sơ.
“Suỵt… Sướng cũng không được kêu, bị người ta nghe thấy thì sao bây giờ.”
Tai Hướng Sơ lập tức đỏ bừng, cậu hệt một bé mèo con nhút nhát rúc vào lòng Tạ Thời Quân, cắn ngón tay khẽ giọng r3n rỉ: “Em, em không kìm được.”
Bàn tay vốn đang giữ sau eo cậu âm thầm dịch xuống và luồn vào lưng quần lỏng lẻo. Tạ Thời Quân bóp cánh mông mềm nhũn như thể trừng phạt, trừng phạt xong lại bồi thường bằng cách nhẹ nhàng m ơn trớn chỗ nhạy cảm bên trên xương cụt hai cm. Đoạn anh cắn tai Hướng Sơ hỏi: “Chỗ này có thích không?”
Cơn run rẩy tê dại trườn lên trên men theo cột sống rồi điên cuồng len lỏi đi khắp cơ thể. Hướng Sơ mơ màng bị Tạ Thời Quân vần vò trong tay, chẳng hiểu từ đâu mà Tạ Thời Quân phát hiện được chỗ nhạy cảm này của cậu. Song hiếm lắm mới vớ được cơ hội có thể thổ lộ nỗi lòng mà chẳng phải tìm lí do, cậu chẳng kịp suy nghĩ nhiều thêm, chỉ vừa th ở dốc vừa nói năng lộn xộn.
“Thích… thích, thầy Tạ… thích lắm.”
Cử động quá mạnh, khuỷu tay bất cẩn đụng phải nút còi xe phía sau, tiếng còi ngắn ngủi đột ngột vang dội bên tai. Hướng Sơ kêu lên thảng thốt, hoảng sợ đến độ mất lực khống chế. Cậu vội vã toan bịt lỗ sáo hé mở trên đỉnh d**ng v*t, ngặt nỗi vẫn muộn mất một bước.
Cậu bắn lên áo len cao cổ của Tạ Thời Quân.
Mới sáng nay thôi cậu còn trộm thưởng thức, cảm thấy mỗi một hành vi cử chỉ khi Tạ Thời Quân mặc nó đều toát lên hơi thở cấm dục.
Thế mà hiện giờ, cảnh tượng trước mắt thật sự không thể bê bết hơn nữa, t1nh dịch trắng đục nhơ nhớp bám hết trên sợi len đen, nổi bần bật, nom tựa như Satan vấy bẩn thiên thần thuần khiết nhất. Hướng Sơ luống cuống lấy giấy chà lau mảng bám t1nh dịch ấy đi, cánh mũi khe khẽ động đậy, đôi môi run run chừng như chực khóc.
“Em, em xin lỗi. Em sai rồi…”
Hệt như một học sinh ngoan cúi đầu nhận lỗi trước mặt thầy giáo, đây tuyệt đối là một phép so sánh không thể chuẩn xác hơn.
“Đừng khóc.” Tạ Thời Quân nâng mặt cậu lên, thơm chóp mũi đỏ ửng đáng thương, “Là lỗi của tôi mới phải, tôi chiều hư em rồi.”
Hướng Sơ nhận thức được điều này là vào rạng sáng Chủ nhật.
Cậu không ngủ được, bởi vì quá luyến tiếc.
Tiết trời Chủ nhật quang đãng, cậu chỉ muốn lăn lộn trên giường với Tạ Thời Quân, l@m tình trong làn môi quấn quýt, hôn môi giữa phen hoan lạc nồng say. Lúc ga giường nhơ nhớp nhăn nhúm xoay vòng trong máy giặt, họ còn có thể dựa lên máy giặt đang rung chuyển trao nhau một nụ hôn sau cuộc tình, đó là thứ hoàn hảo để thay thế một điếu thuốc lá không lành mạnh. Mấy chục phút sau ga giường được lấy ra, hai người mỗi người cầm hai góc kéo tung ra trên ban công, mùi thơm nước giặt nồng nàn nơi chóp mũi.
Đây là một ngày Chủ nhật không thể tuyệt vời hơn, nếu không có Tạ Thời Quân thì dù thời tiết có tốt cách mấy cũng chỉ có thể bị cậu nhốt bên ngoài căn phòng u ám đó mà thôi.
Cậu đã bị Tạ Thời Quân chiều hư mất rồi, đã từng nếm mật ngọt thì sức chịu đựng với cay đắng sẽ sụt giảm đi. Mỗi lần lòng tham không chiếm được mật ngọt là lại phạt cậu nếm trải một lần mất ngủ vì hạnh phúc.
Nhớ nhung một người, đếm từng con cừu, biến gối đầu hoá ngọt lành.
–
Hướng Sơ mất ngủ đến bốn giờ sáng mới ngủ được, cậu nằm rúc trên xô pha ngủ đến trưa, bị chim sẻ líu ríu đánh thức. Đương lúc định bỏ bữa ngủ trưa tiếp luôn thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của shipper , Hướng Sơ hoang mang lê đôi dép cũ xuống lầu, nhận lấy bữa cơm từ trên trời rớt xuống này.
Cậu mở ra xem, có thịt heo chiên giòn, địa tam tiên*, bắp xào hạt thông và một phần cơm trắng to, thật sự có hơi quá sức ăn của một người.
*Địa Tam Tiên là một món ăn là một món ăn phổ biến ở miền bắc Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Cái tên này có nghĩa là “ba báu vật của đất” bởi vì được tạo thành từ ba thành phần chính trên.
Trực giác đầu tiên của Hướng Sơ cho rằng chỗ cơm hộp này là Tạ Thời Quân đặt cho cậu. Thế nhưng khi cậu thấy ghi chú trên đơn hàng viết “Đừng cho hành và ớt”, bao mong chờ và ngọt ngào phút chốc hẫng hụt, cả người như ngã vào hố băng, khó chịu tột cùng.
Không một ai biết cậu không ăn hành cả, ngoại trừ Hứa Hoài Tinh.
Hồi đại học, vì sợ xã hội nên những việc có thể không nói chuyện thì Hướng Sơ sẽ không bao giờ chịu mở miệng, thậm chí còn không buồn nói với cô bán cơm ở căng tin là mình không ăn hành, thành thử lần nào cũng phải tốn công lựa từng tí hành ra. Hứa Hoài Tinh thấy thế bèn dán một mảnh giấy vào mặt sau thẻ cơm của cậu, viết rằng: Cô đẹp gái ơi, đừng thêm hành cho con nha, cảm ơn cô!
Mặc dù Hướng Sơ nghĩ có lẽ Hứa Hoài Tinh sẽ không âm hồn bất tán, chia tay tám hoánh rồi còn tới ám cậu như vậy đâu, nhưng cậu vẫn chần chừ không muốn chạm vào phần cơm không rõ nguồn gốc này.
Đương lúc cậu do dự có nên vứt nó đi hay không thì bỗng một tin nhắn wechat nhảy ra.
– Nhận được đồ ăn chưa? Nhớ ăn cơm đầy đủ.
Do Tạ Thời Quân gửi.
Trái tim treo lơ lửng yên ổn hạ xuống, xúc cảm ngọt ngào hoàn nguyên trong lòng. Hướng Sơ dẩu môi trả lời tin nhắn, ngón cái gõ thoăn thoắt lên bàn phím chín ô, trên màn hình phản chiếu gương mặt mỉm cười ngu ngơ.
– Nhận được rồi ạ, em sẽ ăn cơm đầy đủ. Nhớ thầy lắm.
Hướng Sơ mở hộp đồ ăn ra, gắp một miếng da heo chiên giòn. Miếng da giòn tan đẫm nước xốt chua ngọt k1ch thích cảm giác thèm ăn, quan trọng là bên trên không có một chút hành nào.
Nghĩ đến đây, Hướng Sơ lại hơi bâng lâng. Cậu chưa bao giờ nói việc mình không ăn hành với Tạ Thời Quân cả, nhưng Tạ Thời Quân lại vẫn tinh ý phát hiện ra. Cậu thích ăn ngọt hình như Tạ Thời Quân cũng biết, trong ba món đã có hai món nhiều ngọt. À phải rồi, Tạ Thời Quân còn từng làm sườn xào chua ngọt cho cậu nữa, hiện giờ thịt heo đắt như vàng vậy mà.
Tạ Thời Quân Tạ Thời Quân Tạ Thời Quân… Tạ Thời Quân sao mà tốt quá đi mất.
Từ bỏ kế hoạch ngủ nguyên một ngày, Hướng Sơ sung sướng ăn một bữa cơm trưa.
Kể từ mùa hè năm ngoái, những ngày ở nhà một mình của cậu đều bị hao mòn trong mất ngủ và ngủ bù, thường xuyên ngày đêm đảo lộn và ngủ qua giờ cơm. Đã rất lâu cậu không được chân chính thưởng thức bữa cơm một người như vậy rồi.
Cũng nhờ bữa cơm này mà cậu quyết định sẽ không lãng phí vài tiếng còn lại của ngày Chủ nhật này nữa.
Đến nhân gian một chuyến, dẫu cho tạm thời chưa thể sánh bước cùng người trong lòng thì ít nhất cậu cũng phải ngắm nhìn vầng dương.
Vườn hoa của chung cư hết sức hiu quạnh, không có người già trò chuyện cũng không có trẻ con cười đùa. Hướng Sơ ngồi trên một thiết bị tập thể dục cũ nát thật lâu, mặt trời treo cao trên đầu, mắt có hơi mở không ra. Cậu chợt nhớ đến cá khô phơi dưới mái hiên ở quê, ánh nắng có thể hút cạn nước trong con cá thì phải chăng cũng có thể xua đi mùi mốc trên người cậu.
Cậu đung đưa hai chân, hạ mắt nhìn đăm đăm vết ố vàng trên giày trắng, đến khi trên đỉnh đầu xuất hiện một đám mây đen… không, là cái bóng của một người. Cậu ngước đầu lên, ngỡ rằng mình nhìn thấy ảo giác, hoài nghi ánh nắng cũng có thể phơi người ta chếnh choáng.
“Tặng cho em này.”
Tạ Thời Quân cài một đoá hoa cúc dại lên tai Hướng Sơ, vừa khéo nằm kề nửa bên mặt có nốt ruồi lệ. Anh phát hiện hoá ra khi nốt ruồi này thoát khỏi kiếp nạn ngập trong nước mắt và sạch sẽ khoan thai nằm trong ánh nắng cũng tuyệt đẹp. Anh trộm nghĩ, sau này không được làm ướt nó nữa.
Hướng Sơ ngẩn ngơ, sờ đoá hoa cài trên tai đoạn lại sờ gương mặt Tạ Thời Quân, rốt cuộc đã dám xác định đây thật sự chẳng phải ảo giác.
Thầy Tạ với phong cách ăn mặc hằng chững chạc già dặn hôm nay lại khác hẳn mọi khi. Áo hoodie đen liền mũ in hình chuột Mickey phối với quần thể thao và giày thể thao, nom tựa một chàng trai trẻ, đem đến cho ta một cảm giác chừng như ngay sau đó anh sẽ chạy ra sân bóng rổ, cởi áo hoodie ra để lộ áo bóng có in chữ cái tên viết tắt trên lưng. Kế tiếp vụt chạy, dẫn bóng, lên rổ, vén áo lên lau mồ hôi.
Quả tình cũng chưa từng có ai quy định rằng đàn ông ba mươi bảy tuổi không được có quyền trải nghiệm một ngày làm trai trẻ, vả lại chàng trai trẻ này còn khiến Hướng Sơ quá đỗi rung động.
Hứa Hoài Tinh thuở thiếu niên rất thích mặc hoodie, bao trùm bao lần giải phóng dopamine trong cậu. Song hai kiểu rung động này hoàn toàn khác biệt. Tạ Thời Quân đứng trước mặt cậu thế này, cậu biết rõ đây chỉ là rượu ngon khoác lớp vỏ cocacola, lấy cảm giác mới lạ hấp dẫn cậu đến gần, song chỉ có cốt lõi bên trong mới có thể làm cậu say.
Cậu ôm ghì eo Tạ Thời Quân dụi dụi vào người anh, đoạn há miệng ngậm lấy một sợi dây mũ trước ngực áo hoodie, ngước mắt dòm anh tựa bé cún con cuối cùng cũng gặp được chủ nhân của mình, chỉ biết làm nũng lấy lòng.
Tay trái của Tạ Thời Quân chắp sau lưng hiển nhiên đang giấu giếm thứ gì đó. Hướng Sơ nghiêng người ngó xem: “Là quà của em ư?”
Tạ Thời Quân lui ra sau một bước không cho cậu thấy: “Trước tiên nói tôi nghe, có ăn cơm đàng hoàng không?”
“Ăn nhiều lắm luôn, không tin anh sờ bụng em xem, bây giờ vẫn còn no căng đây này, xem chừng lại mập lên nữa rồi.”
Cậu đã trả lời thành thật như vậy, Tạ Thời Quân tất nhiên không nghi ngờ gì nữa. Anh cầm bó hoa sau lưng ra đưa cho Hướng Sơ: “Tình cờ thấy có người đang bán ở vệ đường, tôi nghĩ chắc em sẽ không dị ứng với hoa khô đâu nên mua một ít.”
“Oa, đây là hoa gì vậy ạ?”
Thật ra Hướng Sơ cũng đã đoán là hoa nhưng không ngờ lại là loại hoa mà mình không biết. Cậu ôm bó hoa ngắm nghía, chú ý thấy hình dạng của cánh hoa là ngôi sao năm cánh, từng đoá từng đoá bé xíu tụm vào nhau nom có phần từa tựa hoa baby, song màu hoa lại toát lên sắc nõn nà của anh đào.
“Đây là tuyết mai* khô.” Tạ Thời Quân đáp, “Loại hoa này một khi nở rộ sẽ mãi mãi không héo tàn.”
*gốc là 干枝梅 (mai cành khô) một loài mai ở miền bắc Trung Quốc, hình dạng na ná tuyết mai bên mình. Vì loài hoa này không có tên tiếng Việt nên mình thay bằng tuyết mai nha.
Hướng Sơ trầm tư gật đầu. Cậu ngắm bó hoa trong tay, càng ngắm càng thấy tuyệt đẹp. Nó chẳng hề như hoa hồng, kiều diễm rực rỡ lại kiêu ngạo lắm gai, cánh hoa là ổ chứa bi tình, rõ ràng rồi sẽ khô héo tàn phai thế mà tình nhân cứ luôn phải ôm lấy nó nhằm mượn một thoáng rực rỡ thốt lên lời lãng mạn vĩnh viễn.
Bó hoa này đẹp hơn hoa hồng biết dường nào, không dung tục, không khoe mẽ, cánh hoa trắng hồng cất chứa điều lãng mạn bé nhỏ, và rồi chầm chậm tỉ tê suốt mùa hoa dài lâu vĩnh cửu.
“Đẹp quá.” Hướng Sơ nói đoạn lấy đoá cúc dại trên tai xuống, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà khen rằng: “Đoá này cũng đẹp nữa.”
Tạ Thời Quân cầm lấy đoá hoa cài lại lên tai cậu, thật khéo làm sao, ánh nắng vừa lúc ngả vào bên sườn mặt ấy, Hướng Sơ đang cười thật nhẹ nhàng thuần khiết. Dáng vẻ ấy của cậu khiến trái tim Tạ Thời Quân chua xót, dường như ngay sau đó cậu sẽ nhảy ra khỏi phòng thí nghiệm ngột ngạt, phủi đi bụi trần của thế giới người trưởng thành để rồi trở về với dáng vẻ tươi tắn rạng rỡ của một đứa trẻ – dáng vẻ mà đáng lẽ cậu nên có trong lòng Tạ Thời Quân.
“Em mang lên nó mới đẹp.”
Đứa trẻ xinh đẹp phải đi đôi với đoá hoa xinh đẹp, Tạ Thời Quân nói như thế.
Hướng Sơ ngẩn ngơ nhìn anh, hồi lâu sau mới chầm chậm đỏ mặt. Người ta hay nói mập mờ khiến ta chịu nhiều ấm ức, song mập mờ mà Tạ Thời Quân mang đến cho cậu lại thật dịu dàng, lời tình tứ hàm súc muồi mẫn xiết bao. Thứ cậu thích, thứ cậu không thích, tất thảy mọi thứ lay động trái tim cậu đều được anh xử lí khéo léo vừa vặn. Cậu sắp say chết trong bình rượu do cao thủ mập mờ ủ ra mất rồi.
Nếu cứ tiếp tục đà này thì cậu sẽ từ không dám đâm thủng lớp giấy này biến thành không muốn đâm thủng lớp giấy này mất.
Cách đó không xa có một cây cột điện được dựng vào chừng mười mấy hay hai mươi mấy năm trước, đầu gỗ bị cháy đen sì liêu xiêu cắm vùi trong đất, cái bóng bị ánh tà dương kéo ra ngập tràn ám muội.
Hướng Sơ ôm hoa trên tay và cài hoa trên tóc. Ở cái chung cư cũ nát cùng cực ươm không lên mầm hi vọng này, cậu đã nhác thấy một tương lai thật dài thật xa.
Thật mong sao chúng ta có thể mãi mãi tiện đường. Cậu nghĩ.