Tạ Thời Quân lái xe đến bệnh viện gần nhất. Lúc xuống xe, Hướng Sơ vô tình liếc thấy gương mặt của mình phản chiếu trên cửa sổ xe mà hết cả hồn. Thật không điêu, mặt cậu đã sưng không còn hình người luôn rồi.
Cậu khẽ níu áo Tạ Thời Quân: “Thầy Tạ, có phải bây giờ em xấu xỉu luôn không?”
“Nào có, đẹp mà.”
“Thầy nói xạo, em thấy thầy đang cười trộm rồi kia kìa.”
Tạ Thời Quân mím môi giấu đi nét cười trên mặt, đoạn vươn tay về phía Hướng Sơ: “Nhắm mắt lại, tôi dẫn em đi.”
Tôi dẫn em đi.
Hướng Sơ thầm lặp lại câu nói này, trái tim cầm lòng chẳng đặng đập rộn rã.
Trước đó cậu đã mất hàng mấy đêm liền nghĩ suy, rằng cậu và Tạ Thời Quân rốt cuộc có khả năng hay không, Tạ Thời Quân muốn cậu hô dừng vào lúc nào, nếu như cậu vẫn luôn không hô dừng thì phải chăng Tạ Thời Quân cũng sẽ luôn dung túng cậu.
Suy tới nghĩ lui chẳng qua cũng chỉ thêm lo âu, mấy đêm mất ngủ, thậm chí cậu lại không cầm lòng được lấy thùng sơn móng tay kia ra và tìm màu đỏ nhất ra tô.
Cuối cùng Hướng Sơ quyết định, trước đi Tạ Thời Quân nói yêu cậu thì cậu không muốn, cũng không thể thể hiện ra rằng mình không rời khỏi anh được. Đây là con cờ cậu bắt buộc phải nắm chặt trong tay, kể cả một ngày nào đó Tạ Thời Quân không muốn tiếp tục tiện đường với cậu nữa thì chí ít cậu cũng sẽ không thua quá thảm hại, vẫn có thể giả vờ thản nhiên vẫy tay chào tạm biệt.
Song nếu như Tạ Thời Quân vươn tay về phía cậu trước thì tất thảy lại hoàn toàn khác biệt.
Cậu bước nhanh đi theo, đứng phía bên trái anh, nắm lấy bàn tay to lớn ấy và rồi khép lại đôi mi.
Một chuỗi hành động trôi chảy như nước, Hướng Sơ hầu như chẳng buồn nghĩ ngợi ngoan ngoãn đi theo Tạ Thời Quân.
“Em nhắm mắt lại thiệt rồi đó, thầy đừng dắt em đi vào hố nha.”
Vốn dĩ chỉ là một câu trêu đùa, cậu những tưởng Tạ Thời Quân cũng sẽ trả lời cậu bằng một câu trêu đùa, nào ngờ lại nghe anh đáp: “Không đâu.”
Câu trả lời nghiêm túc không đúng thời điểm sẽ khiến người ta xao xuyến, Hướng Sơ không biết đã trải nghiệm bao nhiêu lần rồi. Cậu lén lút mở mắt ra nhìn Tạ Thời Quân đang đi đằng trước cậu, cách cậu vừa đúng nửa bước chân. Gặp phải những chỗ mặt đường gồ ghề, Tạ Thời Quân sẽ bóp nhẹ tay cậu và nhắc nhở cậu rằng: “Đi chậm thôi.”
Hướng Sơ dường như đã hơi ngộ ra lí do vì sao có rất nhiều cô gái thích hẹn hò với chú già trưởng thành rồi.
Nào có ai không thích được đối xử chu đáo, không thích vòng tay đáng tin cậy chứ. Đặc biệt là sau khi trải qua gập ghềnh trắc trở và bị buộc phải hình thành cơ chế tự bảo vệ, so với thứ gọi là cuồng nhiệt thì người ta lại có xu hướng lựa chọn lẩn tránh rủi ro, muốn được nắm tay chặt chẽ, muốn cúi đầu thần phục trước sự dịu dàng.
Cậu cũng như vậy, giả như lại bắt gặp được một người tựa như Hứa Hoài Tinh thời niên thiếu thì phản ứng đầu tiên của cậu có lẽ sẽ là tránh đi thật xa. Bởi không ai lại muốn đi vào vết xe đổ hai lần cả.
Hám lợi tránh hại là phản ứng bản năng mà động vật cấp thấp nào cũng có, nhưng có ai nói không thể dựa vào bản năng để tiến đến đúng người đâu chứ.
Hiện giờ cậu thích Tạ Thời Quân, hiện giờ cậu nên thích Tạ Thời Quân.
Kiên định với suy nghĩ này, Hướng Sơ càng thêm to gan lớn mật. Lòng bàn tay cậu áp vào lòng bàn tay Tạ Thời Quân, có tí ẩm ướt dính nhớp, đoạn cậu thoáng buông lỏng, ngón tay xoay chuyển góc độ đan vào kẽ tay anh.
Tạ Thời Quân không phản ứng gì, vẫn tiếp tục dắt cậu đi về phía toà khám bệnh ngoại trú với tư thế tay đan mười ngón này.
Điều này hoàn toàn là sự cổ vũ to lớn đối với Hướng Sơ. Cậu cần phải học hỏi rất nhiều thứ, hôm nay tạm đạt được một điều, đó là nếu đã muốn độc chiếm một người hay một thứ gì thì đừng chần chừ quá nhiều, cứ giữ chặt trước đã rồi tính tiếp, chứ đừng ru rú ngồi yên trong chiếc vỏ chờ đợi được thu nhận, được âu yếm, được dẫn dắt về phía ánh mặt trời.Quá bị động sẽ khiến ta vuột mất cơ hội, quá rụt rè chẳng phải điều gì tốt.
Lúc còn mấy bước nữa là vào bệnh viện, Hướng Sơ mới thật sự chịu nhắm mắt lại.
Bình thường lúc không mang kính cậu sẽ luôn cảm thấy khó chịu, như thể những giác quan khác cũng đồng thời mất đi tác dụng vậy. Lúc trước mắt trở nên tối mù cứ có cảm giác như có một bức tường chắn ngang phía trước, mỗi bước đi đều phải đưa tay ra dò dẫm mới được.
Song lần này cậu có thể nắm chặt tay Tạ Thời Quân, bao cảm xúc bất an dường như đã bị độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay xoa dịu một cách dễ dàng.
Lúc đăng kí khám bệnh, Tạ Thời Quân chẳng buồn nghĩ ngợi đăng kí khám nhãn khoa. Hướng Sơ vội cản anh lại, hít hít mũi, nói: “Không phải, sao anh lại đăng kí nhãn khoa, phải đăng kí nội khoa mới đúng chứ. Em bị dị ứng đường hô hấp mà.”
Tạ Thời Quân bày vẻ mặt ngờ vực: “Vậy mắt thì sao?”
“Lát nữa mắt sẽ không sưng nữa đâu, không sao.”
Tạ Thời Quân để sát vào quan sát mắt của cậu, mi mắt vẫn còn rất sưng, xung quanh vành mắt đỏ ửng, vẫn đang không ngừng trào nước mắt sinh lí, lông mi và vùng quanh mắt đều ướt dầm dề. Anh muốn vuốt v e nốt ruồi lệ nọ, không muốn nhìn nó bị ngâm trong nước mắt, song tay nâng lên giữa chừng lại khựng lại không dám chạm vào vì sợ tay mình không sạch có thể làm mắt cậu nhiễm trùng.
“Vậy thì khám nội khoa trước rồi khám nhãn khoa sau. Mắt em đẹp thế này, ngày ngày nấp sau kính đã rất đáng tiếc rồi, không thể lại xảy ra vấn đề được.”
Hướng Sơ “ò” một tiếng, nghĩ bụng, khám mắt thì khám mắt thôi, sao thầy còn thả thính em nữa.
–
Bên nội khoa bệnh nhân rất nhiều, hai người đứng xếp hàng trong hành lang một lát, có không ít người lớn đưa trẻ nhỏ đến khám bệnh. Hướng Sơ ngẩn người chốc lát, ngoảnh đầu qua thì thấy Tạ Thời Quân đang “liếc mắt đưa tình” với một đứa nhóc ch ảy nước mũi.
Không thể không nói rằng, sức quyến rũ của Tạ Thời Quân không những thể hiện ở việc thu hút nữ thanh niên độc thân mà còn hấp dẫn cả những tên gay lẻ bóng như cậu nữa. Người này quả thật là mồi thơm mà lớn đến bà lão chín mươi chín tuổi, nhỏ đến trẻ sơ sinh chín tháng cũng thèm. Hướng Sơ rất chi khó hiểu, thằng nhóc này đoán chừng mới vừa tiêm xong, trên mặt còn tèm lem nước mũi nước mắt, thế quái nào Tạ Thời Quân mới cười với nó một tí mà nó đã lập tức nín khóc cười ngu luôn rồi?
Áp lực cạnh tranh quá lớn, Hướng Sơ hết sức âu sầu.
Chẳng mấy chốc đã đến số của Hướng Sơ, bác sĩ quan sát cổ họng của cậu xong, bảo cậu đi xét nghiệm máu xem dị ứng có gây ra viêm nhiễm gì không.
Hướng Sơ không sợ tiêm cũng không sợ máu, điều dưỡng chuẩn bị đâm kim vào đầu ngón tay cậu, cậu bèn ngó chằm chặp vào mũi kim. Dù gì cậu cũng chẳng nhìn rõ, đã không mang kính mà mắt còn sưng chỉ còn cái khe, gần như rơi vào trạng thái mù dở nên cậu chỉ lấy đại một thứ để làm tiêu điểm mà thôi.
Tạ Thời Quân vẫn luôn đứng bên cạnh cậu. Ngay khoảnh khắc mũi kim sắp đâm vào da thịt, anh đột nhiên quay đầu Hướng Sơ lại, ấn mặt cậu rúc vào trong áo khoác của mình, đoạn vỗ nhẹ lên lưng cậu, rằng: “Đừng nhìn.”
Hướng Sơ hãy chưa phản ứng lại, mùi nước sát trùng nồng nặc trong xoang mũi tức khắc đã được thay thế thành mùi hương của Tạ Thời Quân.
Áo khoác măng tô của Tạ Thời Quân phanh ra, sống mũi của cậu vừa khéo tì lên một khuy áo sơ mi. Cậu ngửi thấy trong hương bạc hà thoang thoảng thân thương dường như còn xen lẫn tí xíu hơi thở dâm dục đọng lại từ phen tình sự ban trưa.
Cậu ôm chầm lấy eo Tạ Thời Quân bằng cánh tay còn lại, dụi dụi vào người anh, thầm nghĩ rằng mặc dù em không sợ nhưng em phải làm bộ là em rất sợ, gay biết làm nũng thì mới được thương mà.
Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, Hướng Sơ ngồi trên ghế dài trong hành lang, đè miếng bông gòn trên ngón tay và tán gẫu với Tạ Thời Quân.
“Lâu lắm rồi em không tới bệnh viện, thật ra hồi cuối năm ngoái em từng bị bệnh một lần, sốt cao tới 39 độ, em tự uống thuốc linh tinh thế mà cũng khỏi, hay ha.”
“Em còn tự hào quá nhỉ?” Tạ Thời Quân trừng cậu, “Lớn đầu thế này rồi còn uống thuốc linh tinh, không ra vấn đề là nhờ ơn trên phù hộ rồi đấy.”
Người được ơn trên phù hộ tiếp tục kể: “Nhưng mà anh biết gì không? Cái hôm em hết bệnh trở lại đi làm trùng hợp đúng hôm Giáng sinh, anh tặng cho nhóm nghiên cứu bọn em mỗi người một quả táo, giấy gói cực kì đẹp, đó là ngày đầu tiên em gặp được anh.”
Tuy rằng ấn tượng ban đầu không được tốt cho lắm, ai bảo lúc anh nói chuyện sặc mùi lãnh đạo như thế, còn nói gì mà vì một mục tiêu nghiên cứu chung, nghe mà mắc mệt.
Tất nhiên, đoạn cảm nghĩ trên đã bị Hướng Sơ tự động ngắt bỏ.
Tạ Thời Quân thoáng ngẩn ra: “Tôi nhớ hôm đó, tôi đứng trên bục giới thiệu dự án, em đang cúi đầu thì không hiểu sao tự nhiên ngẩng đầu lên liếc tôi, thoạt trông thì có vẻ rất hung nhưng thực chất gương mặt lại đáng thương rưng rưng chực khóc. Tôi còn tưởng tôi đã nói câu nào động chạm em nữa chứ.”
Anh nói đoạn thì bật cười, một nụ cười thật tự nhiên thoải mái.
Nét cười hãy còn vương trong nếp nhăn nơi khoé mắt, anh cẩn thận vén miếng bông gòn trên đầu ngón tay Hướng Sơ ra, sau khi chắc chắn rằng nơi đó không còn chảy máu nữa mới lấy miếng bông đi, đứng dậy vứt vào thùng rác y tế ở góc tường.
Hướng Sơ cúi đầu dòm chấm máu ngưng trên đầu ngón tay, tim đập thình thịch, bỗng có cảm giác rất muốn khóc.
Dẫu rằng nghĩ như thế rất vô bổ, song cậu vẫn không cầm lòng đặng mà nghĩ.
Giá như cậu gặp được Tạ Thời Quân sớm hơn thì có lẽ cậu đã không bị bệnh, hoặc giả có bị bệnh cũng sẽ được đưa đến bệnh viện, được lo lắng kiểm tra hết những thứ có thể kiểm tra, đăng kí khám bác sĩ chuyên khoa, xếp hàng có người đi cùng, lúc lấy máu được ưu đãi một chiếc ôm hiển nhiên, ngay cả bông gòn cầm máu cũng chẳng cần tự mình đi vứt.
Cậu hi vọng rằng đây là lần cuối cậu nghĩ suy vô bổ, sau này cậu không muốn than thở với Tạ Thời Quân nữa, không muốn nhấn mạnh cuộc sống bị thất tình làm cho rối tung lên của mình thêm lần nào nữa.
Cậu muốn Tạ Thời Quân yêu cậu, chẳng phải vì thương hại cậu mà cậu muốn cho Tạ Thời Quân phát hiện rằng, Hướng Sơ xứng đáng để được anh yêu.
Lấy giấy xét nghiệm xong, hai người trở lại nội khoa đưa giấy xét nghiệm cho bác sĩ. Bác sĩ lướt nhìn một lát, xác định Hướng Sơ không có vấn đề gì, chỉ là phản ứng dị ứng cấp tính thôi, lấy một ít thuốc về uống đúng giờ là được.
Trước khi đi, Tạ Thời Quân cẩn thận hỏi bác sĩ có cần kiêng thứ gì không. Bác sĩ chẳng buồn ngẩng đầu, vừa nhập bệnh án vào máy tính vừa nói: “Muốn ăn gì thì ăn nấy, đừng ăn thức ăn gây dị ứng là được. Không cần lo lắng đến thế, trông cậu ta có vẻ đáng sợ thế thôi chứ thật ra chẳng quá nghiêm trọng đâu, qua mấy ngày là hết.”
Kế tiếp, Hướng Sơ lại được dẫn đến nhãn khoa, đo nhãn áp, đo khoảng cách đồng tử, cuối cùng còn đo cả thị lực. Có điều cậu cho rằng đo thị lực hoàn toàn là thừa thãi, bởi vốn cậu đã chẳng nhìn rõ được từ hàng chữ thứ hai rồi, điều này chả liên quan gì tới dị ứng cả.
Làm hết một loạt kiểm tra xong chả tra ra thứ gì, trái lại mắt của cậu đã bắt đầu dần hết sưng.
“Thầy Tạ à, em cảm thấy mình đang lãng phí tài nguyên chữa bệnh.”
Tạ Thời Quân: “…”
–
Lúc ra khỏi bệnh viện trời đã chập tối, Hướng Sơ nói rằng muốn qua nhà Tạ Thời Quân ăn chực, lại hay tin bạn nhỏ Tạ Di An tối nay ngủ ở nhà bà nội, vì đã nối lại tình xưa với chú cảnh sát của mình nên phải đóng quân trường kì ở đó, đến bố mình kéo cũng chẳng chịu đi.
Đồ ăn trong nhà có lẽ không đủ, Tạ Thời Quân quyết định đến siêu thị mua đồ trước.
Điều hoà trong siêu thị chạy hết công suất, Tạ Thời Quân cởi áo măng tô ra vắt lên cánh tay. Hướng Sơ lẽo đẽo theo sau anh, âm thầm thưởng thức vóc dáng hoàn hảo vai rộng eo hẹp của người đàn ông.
Lúc đi ngang qua tủ lạnh hải sản, Tạ Thời Quân nhìn cá đù vàng bơi tung tăng trong nước, bèn quay đầu hỏi Hướng Sơ: “Em có dị ứng hải sản không?”
“Không có, em lớn lên ở ven biển mà, ngày nào chẳng ăn hải sản.” Nói đến đây, Hướng Sơ thoáng ngập ngừng, “Nhưng mà em không thích ăn, mùi hải sản rất khó chịu.”
“Ừ, vậy chúng ta không mua.” Tạ Thời Quân chuyển hướng xe đẩy một cách dứt khoát, “Làm sườn xào chua ngọt ok không?”
Hướng Sơ lon ton đi theo: “Ok.”
Hai người dạo khắp khu gian hàng tươi sống rồi lại chọn vài món đồ ăn vặt cho Tạ Di An ở khu đồ ăn vặt, trên đường đi tính tiền trùng hợp đi ngang qua kệ hàng đồ dùng tránh thai.
Tạ Thời Quân vốn đang đi thẳng về trước chẳng buồn ngó nghiêng, Hướng Sơ lại khăng khăng kéo cánh tay anh chỉ vào chữ “giá sốc” bên dưới một loại bao cao su.
“Thầy Tạ ơi, cái kia đang giảm giá nè.”
Tạ Thời Quân thoáng liếc nhìn, nói một cách lạnh nhạt: “Hãng đó chúng ta chưa từng dùng, sợ em dị ứng.”
“Hay là trước kia em đã từng dùng với ai kia rồi, cảm thấy khá tốt?”
“…”
Nói không lại nói không lại, sống nhiều mấy năm đúng là có khác.
Hướng Sơ quê muốn bỏ chạy, nghĩ bụng em chưa từng dùng với ai kia, hơn nữa không phải cái gì em cũng dị ứng có được không hả!
Dù gì cũng đã dừng ở đây rồi, Tạ Thời Quân cũng bèn lựa bao cao su. Hướng Sơ nghiêng người dựa lên xe đẩy, nhìn anh như một tay lão luyện thân kinh bách chiến so sánh nhãn hiệu, độ dày, kích cỡ, thậm chí còn so sánh cả mùi hương của từng loại bao cao su, hết sức tỉ mỉ.
Thưởng thức nam thần hệ cấm dục lựa chọn bao cao su, Hướng Sơ vừa rạo rực vừa bực bội.
Rạo rực là bởi cảnh tượng này đẹp phát điên lên được, bực bội là bởi cậu rất rõ ràng rằng, kinh nghiệm về phương diện này của Tạ Thời Quân đã được tích luỹ từ trước khi quen biết cậu. Không phải cậu đang so đo chuyện người yêu cũ đâu, dù gì chính cậu cũng có phải tờ giấy trắng gì.
Chỉ là… có hơi ghen.
Bao điều tốt đẹp anh trao cho người khác, em đã chẳng thể nào lấy lại được nữa.
Hướng Sơ vừa hụt hẫng vừa hừng hực lòng cạnh tranh thắng thua. Mới nãy Tạ Thời Quân thắng cậu một lần, cậu phải đòi lại mới được.
Cậu thăm dò một câu trước: “Thầy Tạ ơi lựa xong chưa vậy ạ? Đứng hoài ở đây ngại lắm.”
Thấy mặt Tạ Thời Quân vẫn bình tĩnh như thường, cậu bèn nói: “Em bỗng dưng rất muốn biết, thầy Tạ hồi còn là trai tân đã như thế nào?”
“Lần đầu của thầy là khi nào vậy ạ?” Hướng Sơ khoanh tay, nói về chủ đề không lành mạnh, còn không quên thêm mắm dặm muối, “Lần đầu của em là hồi mười bảy tuổi ở khách sạn Như Gia gần trường cấp Ba, cúp tiết tự học tối với ai kia, còn cầm bài tập đi theo, kết quả làm xong chẳng ai muốn làm bài tập nữa.”
Ngữ khí như thể đang khoe khoang, nghe cực kì không biết xấu hổ. Tạ Thời Quân thừa biết là cậu cố ý dụ anh mắc câu nên phải tiết lộ chút mồi nhử ra làm trao đổi.
Ngặt nỗi hôm nay anh lại không muốn chơi trò này.
“Em còn tự hào gớm nhỉ?” Tạ Thời Quân bỏ hai hộp bao cao su vào giỏ hàng, đoạn duỗi tay ra véo vào chỗ nhột trên eo Hướng Sơ, “Thiếu dạy dỗ.”
Hướng Sơ nghe thế thì vui lắm, vội đi theo, hào hứng bảo: “Em thiếu dạy dỗ lắm, hông ấy tối nay thầy dạy dỗ em đi, dạy dỗ xong tiện thể cho em ở nhờ một đêm với nha.”
Vừa thốt dứt lời, Hướng Sơ bỗng cảm thấy đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi tám năm qua cậu không biết xấu hổ đến vậy.