Người cản Chung Ý lại đại đa số đều là những người ngày hôm qua đứng bên ngoài nhìn vào phòng bệnh của Diêu Thục Phương, chỉ là lúc đó không tiện mở miệng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Kinh Quốc Vĩ giành trước một bước.
Nhưng ở trưa hôm nay, sau khi Chung Ý đến, bọn họ liền phát hiện rằng mùi vị bay ra còn thơm hơn so với tối ngày hôm qua nữa, lúc này thật sự là nhịn hết được rồi.
Vì thế sau khi tụm lại bàn tính thì bọn họ quyết định ngăn cản Chung Ý, yêu cậu của bọn họ cũng không cao, vô cùng thành khẩn mà nói với Chung Ý: "Đứa nhỏ nhà Chung gia ơi, cậu nấu cái gì chúng tôi liền ăn cái đó, tuyệt đối sẽ không kén cá chọn canh."
"Đúng vậy, cậu cũng không cần bỏ vào bình giữ nhiệt mà dùng loại hộp sử dụng một lần để đựng là được rồi."
"Cậu cứ ra giá, nếu chúng tôi mua nổi liền mua còn mua không nổi thì thôi, sẽ không kì kèo mặc cả hay ép buộc gì cậu."
Bọn họ hỏi thăm được từ chỗ Kinh Quốc Vĩ mới biết được Chung Ý chính là nấu cơm cho mẹ của mình ăn, hương vị thì khỏi nói, còn đủ ba món ăn một món canh, nguyên liệu chắc chắn sẽ không mua đồ kém chất lượng, kiểu gì cũng phải bán ít nhất 2-30 tệ một phần mới hoàn lại vốn.
Chung Ý cũng không ngờ tới có thể nhanh như vậy mà mình đã bán được cơm hộp.
Quả nhiên có kỹ năng là có tất cả, dù có đi đến đâu cũng đều có thể nổi tiếng.
【Đương nhiên rồi, ký chủ chính là do hệ thống ngàn chọn vạn tuyển ra từ trong vô số người, nếu mà tay nghề nấu ăn của cậu không thể kiếm ra tiền vậy thì đó chính là lỗi của bổn hệ thống.】
Hệ thống ở trong đầu Chung Ý lặng lẽ mà nghĩ thầm đồng thời còn thúc giục Chung Ý: "Ký chủ có thể đồng ý với bọn họ nha, đợi đến khi giá trị yêu thích đạt đến một trị số nhất định thì cậu có thể mở ra nhiệm vụ khí vận rồi."
"Giá trị yêu thích tính như thế nào vậy?" Chung Ý hỏi hệ thống.
"Với mỗi một người thật lòng thích món ăn ký chủ nấu thì có thể tích được một điểm giá trị yêu thích, tích đủ 500 điểm thì nhiệm vụ khí vận sẽ được mở khóa."
【Chỉ khi nào ký chủ mở ra được nhiệm vụ khí vận, thì mới tích góp được giá trị nhân khí để thay đổi cốt truyện mà báo thù cho chính mình. Nếu mà khí vận của ký chủ không đủ mạnh mẽ, khi bị hệ thống đánh giá là không thể hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng là lúc ký chủ bị đánh trở về trạng thái ban đầu, mọi việc ở thế giới này đều sẽ chiếu theo cốt truyện của tiểu thuyết mà phát triển.】
"Nhận, cần phải nhận đơn!" Hắn tuyệt đối không thể làm cho cốt truyện trở về như lúc ban đầu, mỗi một người trong gia đình hắn đều không thể xảy ra chuyện gì.
Hệ thống nhận nhiệm vụ giúp Chung Ý, còn bên này thì Chung Ý cũng nói chuyện với những người đang cản hắn: "Các vị cô chú anh chị, tôi có thể làm cơm tối cho mọi người, nhưng mà hôm nay đồ ăn mà tôi chuẩn bị cũng không được nhiều cho lắm, chỉ có đủ phần ăn cho mười người thôi. Ba mặn một canh bao ăn no, một phần giá 30 tệ mọi người muốn đặt không?"
Người đến hỏi đã chuẩn bị tâm lí từ trước nên 30 tệ một phần cũng không tính là quá đắt, ngay lập tức liền có người muốn kết bạn WeChat với Chung Ý để chuyển tiền trả cho hắn.
Chung Ý nghĩ nghĩ liền dứt khoát tạo một nhóm chat, ai muốn đặt đồ ăn liền chỉ cần phát bao lì xì cho hắn là được. Dù sao thì hắn cũng có hệ thống, mấy việc như thống kê tiền bạc cứ giao cho thống làm là được.
Mười suất cơm chiều đương nhiên là cung không đủ cầu, có người chậm một nhịp vì thế đã không giành mua được, cho nên không kìm được sự thất vọng: "Cái tay này của mình tại sao không biết tranh đua cố gắng như người ta vậy!"
Chung Ý nhìn đối phương vì tức giận mà vỗ đầu của mình không khỏi cười một tiếng: " mấy ngày tới buổi trưa và tối tôi đều sẽ đến đây, nếu đặt hôm nay không kịp thì đặt cơm trưa ngày mai cũng được nha."
"Ngày mai cơm trưa hay cơm tối đều có hai mười phần ăn."
Chung Ý vừa mới dứt lời, thì âm thanh thông báo ở nhóm chat hắn vừa mới tạo không ngừng leng keng leng keng vang lên, tất cả đều là bao lì xì, chỉ trong nháy mắt số lượng đơn cơm hộp của ngày mai đều đã được đặt hết.
Chung Ý để cho hệ thống giúp hắn thu tiền, thống kê đầy đủ số người đã đặt đơn rồi lên danh sách xong xuôi hắn liền chạy lẹ ra khỏi bệnh viện. Hắn không chỉ sợ chậm một chút liền có thêm người tới đặt đồ ăn, mà hắn còn muốn đi mua một vài món đồ.
Số lượng người đặt đơn nhiều, chắc chắn không thể tiếp tục mua bình giữ nhiệt để đựng cơm như vậy thì quá mắc, cho nên Chung Ý đi mua mấy cái cà mèn lớn. Còn có hộp đựng dùng một lần, hộp đựng canh, muỗng đũa này kia đều phải mua hết. Bây giờ trong nhà không có mà trên mặt đặt giao cũng không kịp để đi đơn.Trên đường về nhà Chung Ý còn đánh chủ ý lên cửa hàng hệ thống: "Thống ơi, mấy loại hộp đựng cơm đó không dễ phân hủy, tôi có thể ở cửa hàng hệ thống mua được những loại hộp đựng dùng một lần mà dễ phân hủy được không vậy?"
【Chờ một chút xíu, bây giờ hệ thống sẽ tìm kiếm trong cửa hàng xem có mặt hàng mà ký chủ cần dùng hay không.】
Lúc ở cổ đại Chung Ý đã mở khóa cửa hàng hệ thống hơn nữa còn đã nâng cấp tới cấp cao nhất, cửa hàng cổ đại cũng đã mở ra cho hắn mua sắm, chỉ cần phù hợp với thời đại và bối cảnh thì sản phẩm gì hắn cũng sẽ mua được hết.
Nhưng từ khi xuyên trở về tới bây giờ, cái cửa hàng cổ đại kia liền không có tác dụng cho lắm, Chung Ý hy vọng có thể có thêm một cái cửa hàng hiện đại.
Hệ thống không đi kiếm đồ thì thôi, vừa đi liền lặn mất tăm cả buổi trời.
Về tới nhà Chung Ý cũng không vội đi nấu cơm chiều, mà việc hắn làm đầu tiên là đi ngủ trưa, nghỉ ngơi xong hắn mới bắt đầu bận rộn làm việc.
Hai người hàng xóm Lưu Thúy cùng Hoàng Hương Cầm muốn nhờ Chung Ý hỗ trợ họ nấu bữa tối cho mấy đứa nhỏ trong nhà, nên cũng liền đi qua rửa rau phụ Chung Ý.
"Tiểu Ý, lần hày con trở về có tính đi nữa không?" Bởi vì mọi người đều là hàng xóm, nên hai người đều biết Chung Ý đi làm minh tinh để kiếm tiền cho mẹ trị bệnh.
Hoàng Minh Cầm trợn mắt nhìn Lưu Thúy một cái: "Bà nói gì lạ vậy, tiểu Ý là đại minh tinh cho nên chắc chắn phải trở về đi làm rồi."
Hai người cũng không có hóng mấy chuyện trên mạng cho nên bây giờ còn chưa biết chyện của Chung Ý.
Chung Ý tay tuy xắt rau nhưng vẫn cùng hai dì hàng xóm trò chuyện: "Không có ý định đi nữa, con tính đi qua bênh thành phố điện ảnh mở quán bán chút đồ ăn."
"Gì?" Lưu Thúy cùng Hoàng Hương Cầm đều hết hồn.
Hoàng Hương Cầm liền lập tức khuyên hắn: "Làm đại minh tinh mau kiếm ra tiền lắm, con lại làm tầm hai năm chắc chắn có thể kiếm đủ tiền trị bệnh cho mẹ của con. Sau này còn có thể mua nhà, mua xe, công việc còn nhẹ nhàng, mở sạp bán đồ ăn nào có cửa mà so sánh được con."
"Đúng đó, dì vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi, tiểu Ý con đừng suy nghĩ lung tung, nấu ăn cả ngày trên người đều ám mùi khói dầu, làm không được mấy hôm tay liền có vết chai, không có được bao nhiêu chỗ tốt đâu." Tuy rằng ngoài miệng Lưu Thúy hỏi xem Chung Ý có phải hay không muốn ở lại nhà luôn không, nhưng tâm lý quả thật không có nghĩ như vậy.
Tuy rằng chỗ này ở gần thành phố nhưng cũng không có được bao nhiêu người trẻ tuổi, nếu không phải đi học thì chính là đi làm mướn, dù sao thì khi đã đi rồi cũng không có thấy ai lại trở về.
Một đứa trẻ tốt như Chung Ý nếu là luôn ở tại nông thôn thì đúng thật là rất đáng tiếc.
Trong lúc nói chuyện, Chung Ý đã cắt rau xong xuôi, chuẩn bị bắt đầu cắt tới thịt.
"Dì ơi, con là nghiêm túc, làm mình tinh cũng không có dễ dàng như vậy, con kiếm không nổi được số tiền đó. Tay nghề nấu nướng của con cũng không tệ cho nên mở quán ăn cũng có thể kiếm được tiền."
Lưu Thúy gật đầu đồng ý: "Con nói cũng có lý, con chỉ đem cơm đi đưa cho mẹ con có hai lần thì đã có người kiếm con mua cơm, chắc chắn có thể kiếm ra tiền."
Thấy Chung Ý không giống như nói giỡn chơi nên hai người liền hỏi hắn tính toán chuẩn bị bán món gì.
"Trước hết chắc là con sẽ bán cơm chiên, mì xào, mấy món này làm mau."
Chung Ý còn thương lượng với hai người sau này rau nhà họ trồng có thể bán cho hắn, hắn sợ nhà mình trồng rau không đủ để sử dụng.
Đồng thời Chung Ý còn hỏi mua lạp xưởng thịt khô của nhà hai người làm, từ sau khi Diêu Thục Phương bịnh bệnh thì nhà hắn đã không còn nuôi heo nữa cho nên cũng không có làm lạp xưởng hay tgitj khô gì hết.
Hai người vội vàng đồng ý bán cho Chung Ý, đồ nhà làm vừa vó thể ăn lại vừa có thể bán kiếm tiền loại chuyện tốt này chỉ có người ngu mới không đồng ý.
Hai người còn hỏi khi nào Chung Ý cần để chuẩn bị đồ đem qua giao cho hắn.
Chung Ý: "Chờ thêm mấy hôm nữa, khi nào đồ con đặt giao tới hết đã. Trước khi mở quán, con chuẩn bị bữa cơm mời mọi người, mấy dì nhất định phải tới ăn cơm nha."
Hoàng Hương Cầm cười nói: "Con nấu đồ ăn ăn ngon như vậy, dù cho con không mời chúng ta thì chúng ta đều sẽ mặt dày mà tới ăn ké thôi."
Lưu Thúy quay đầu nhìn chỗ khác bĩu môi: "Nghe được bữa trưa hôm nay chúng ta được ăn đồ do con nấu, mấy người dì Thẩm của con hâm mộ muốn chết, chỉ là không có mặt mũi mà tới nhà con cọ cơm."
Xung quanh đều đã là hàng xóm với nhau mấy chục năm, ngoại trừ những lúc có xảy ra một ít mâu thuẫn nhỏ ra thì quan hệ với nhau đều khá tốt.
Chung Ý ở đây từ nhỏ cho tới khi lớn lên, cơm nhà ai cũng đã đều ăn qua hết rồi.
"Vậy thì chờ tới khi con chuẩn bị xong hết mọi thứ, thì sẽ đi tới nhà để mời bọn họ ăn cơm."
Trong khi nói chuyện, đồ ăn của Chung Ý một món tiếp một món mà hoàn thành.
Tối nay món canh là canh móng heo hần rong biển, rong biển là lúc trưa Chung Ý đã lấy rong biển khô trong nhà đem ra ngâm.
Hiện tại thời tiết nóng bức, món canh này nấu tương đối thanh đạm nhưng dinh dưỡng khá đầy đủ, có công hiệu bồi bổ rất thích hợp cho người bệnh dùng.
Trong mấy món ăn có thịt là hâm lại ăn, cá hương chưng cà tím cùng với ngó sen xào, chỉ cần nhìn món cá hương hầm cà tím thồi liền có thể ăn liền mấy chén cơm.
Hai người Lưu Thúy bưng mấy món đi trở về nhà: "Đêm nay không cần dỗ mấy đứa nhỏ ăn cơm rồi."
Tre con kén ăn, cho tụi nó ăn một bữa còn hơn là đi đánh trận nữa, lăn qua lộn lại hết một hai tiếng còn không ăn được mấy miếng, làm người lớn trong nhà vừa tức vừa lo.
Bây giờ có đồ ăn ngon, không chỉ không cần thúc giục mà tụi nhỏ còn sẽ tranh nhau ăn, thật là đỡ mất công.
Hai người cùng cảm thán: "Kỳ thật nhóc Chung Ý trở về nhà cũng là chuyện tốt."
Lúc Chung Ý đang dọn cà mẹn để lên xe ba bánh thì Chung Kiến Quốc cũng về tới nhà, hắn còn nhớ rõ tay của con trai còn không thể nâng đồ hay làm việc nặng, vì vậy hắn nhanh chóng đi lại phụ Chung Ý một tay.
"Sao mà nấu nhiều vậy con?" Năm cái thùng lớn nhìn kiểu gì cũng đều không giống như là phần ăn của vài người cả.
Chung Ý nói chuyện buổi trưa lại có thêm người đặt cơm cho ban hắn nghe: "Ba, người ăn miếng cơm đi, rồi hai chúng ta cùng đi bệnh viện tiện thể biết mặt với những người đặt cơm luôn, từ ngày mai ba giúp con đi đưa cơm cho họ."
"Mà đúng rồi ba, công việc ở công trường ba đã xin nghỉ chưa ạ?"
Chung Kiến Quốc vừa cầm chén bới thêm cơm vừa trả lời: "Đã xin nghỉ rồi, vốn dĩ là trả lương theo ngày làm cho nên cũng không có lu bu chuyện tiền lương."
Cha con hai người ăn cơm xong liền cùng nhau đi đến bệnh viện, hôm nay đến sớm hon so với hôm qua cho nên khi đến bệnh viện chỉ mới hơn 6 gườ một chút.
Chỉ là buổi tối người đứng chờ ở cửa bệnh viện càng nhiều, Chung Ý quyết định tìm một chỗ ít người để ngồi phát cơm hộp.
Bệnh viện cũng không cấm người bệnh mua cơm ở ngoài, chỉ cấm không cho tháo khẩu trang mà ăn tại chỗ bán, mua xong đồ ăn phải đem trở về phòng bệnh mới có thể ăn.
Chỉ mới vừa ngồi múc cơm cho vào hộp, đã hấp dẫn rất nhiều người đến hỏi cơm bán như như thế nào.
Tuy biết số người đặt cơm là bao nhiêu người nhưng Chung Ý sợ có người sức ăn lớn, nên dù cho có chuẩn bị nhiều hơn một chút nhưng Chung Ý vẫn không bán cho những người tới hỏi mua. Nhưng sau khi biết có thể đặt cơm trước thì nhóm chat hắn vừa tạo lúc trưa lại nhiều hơn mười mấy người.
Ngày mai chắc chắn phải chỉnh sửa lại số lượng của hai mươi người.
Lúc Kinh Quốc Vĩ tới lấy cơm đã đem việc chính mình cân nhắc hồi trưa nói cho Chung Ý biết, không những vậy điều kiện đưa ra còn hào phóng hơn lúc trưa, xem xem ý kiến của Chubg Ý như thế nào: "Chỉ cần cậu chịu đến làm, tiền lương tùy ý cậu quyết định."
Chung Ý bị chọc cười, rất là hưởng ứng mà nói một câu: "Tổng giám đốc Kinh chơi lớn."
"Tất cả đều vì công nhân." Kinh Quốc Vĩ cười ha hả, hắn cảm thấy nếu như Chung Ý đáp ứng, hắn liền tạo thêm một cái chế độ khen thưởng, công nhân vì có thể ăn được đồ ăn do Chung Ý nấu thì hiệu suất làm việc của công ty có thể tăng thêm một khoảng.
Nếu như vậy thì vị trí nhà giàu số một cả nước chỉ còn cách hắn một bước chân nữa thôi.
Chỉ là đáng tiếc, giấc mộng nhà giàu số một của hắn bị Chung Ý lạnh lùng cự tuyệt: "cảm ớn ý tốt của giám đốc Kinh, tôi tính tự chính mình kinh doanh, mở một quán cơm nhỏ."
"Chờ đến ngày mà tôi không kinh doanh được nữa, hy vọng lúc đó tổng giám đốc Kinh sẽ thu nhận tôi."
Kinh Quốc Vĩ cũng không có cưỡng cầu, dù sao người cũng ở tại thành phố H, sau này muốn ăn cứ đến ủng hộ là được.
Đương nhiên trong khoảng thời gian nằm bệnh viện này, Kinh Quốc Vĩ hy vọng mỗi ngày đều được ăn đồ ăn mà Chung Ý nấu.
Đối với yêu cầu nhỏ này tự nhiên Chung Ý sẽ không cự tuyệt hắn, sẵn tiện còn hỏi nguyên nhân vì sao hắn lại nằm bệnh viện.
"Văn hóa bàn tiệc." Kinh Quốc Vĩ nói ra bốn chữ, từng chữ từng chữ đều mang đầy chua xót.
Thì ra đại lão cũng không trốn được chuyện này luôn, Chung Ý cảm khải trong lòng đồng thời cũng được an ủi đôi chút.
Sau khi chia phần đồ ăn xong còn dư lại một vài phần đồ ăn, Xhung Ý cũng không có đem bán mà đem tặng cho bác sĩ chủ trị cùng với các y tá chăm sóc cho Diêu Thục Phương, rồi sau đó hắn hỏi kỹ càng tỉ mỉ về bệnh tình của mẹ hắn.
Hiện tại bệnh tình không có chuyển biến xấu, tình huống tổng quan cũng không quá tệ, hơn nữa Diêu Thục Phương còn phối hợp điều trị, cho nên bác sĩ nói: "Bệnh của mẹ cậu có hy vọng chữa khỏi."
Chỉ một câu này thôi, trên mặt của Chung Kiến Quốc lẫn Chung Ý đều hiện ra tươi cười, chỉ cần có hy vọng là được rồi, bọn họ không sợ có hy vọng nhiều hay ít chỉ sợ là không có hy vọng thôi.
Cho đến khi về tới nhà, niềm vui trên mặt của hai cha con chưa từng giảm đi chút nào.
Mà ở tình huống Chung Ý không hay biết gì, từ bệnh viện Nhân Dân 1 ở thành phố H đã truyền ra một tin tức chấn động.
Ở bệnh viện có một Thần bếp đi bán cơm hộp, nấu đồ ăn ăn ngon đến nỗi có thể làm linh hồn người ăn bay lên trời, quả thật là ngon oải cả chưởng!